Lục Gia Tiểu Tức Phụ
-
Chương 430:
A Nam nhìn thấy phụ thân, nương đều ưa thích cữu cữu, bé mất hứng, không dám đi động phụ thân, bé níu tay nương để lên đỉnh đầu của mình, lần này ngay cả khóe môi Lục Thành cũng nhếch lên thật cao.
Phía trong phòng, lão lang trung sau khi thu thập xong bèn thức thời đi ra ngoài, đem phòng này lưu lại cho này đôi nam nữ trẻ tuổi.
Phòng cũng không lớn, tổng cộng chỉ xếp hai giường chật hẹp, còn lại trống không, Nghiêm Kính tựa ở cửa sổ trên giường phía nam, vải xô mới vừa băng bó xong lộ ra lồng ngực. Từ Thu Nhi sau khi vào phòng liền đứng ở cuối giường, nghiêng đầu nhìn áo ngoài của Nghiêm Kính để ở trên ghế dựa, lão lang trung vừa đi, nàng lạnh lùng nói: "Ngươi muốn nói gì? Còn nói hươu nói vượn, ta lập tức ra ngoài."
Nghiêm Kính có ngu nữa cũng biết đây là cơ hội khó có được, hắn nắm hà bao trong tay, thấp giọng bồi tội: "Thu Nhi, ở trên xe là do ta quá đau, cho nên mới cố ý chọc giận để nàng mắng ta, nàng mắng ta, ta mời không để tâm lên vết thương trên người. Nhưng ta biết ta đã sai, coi như ta sai đã bị người khác đâm một dao rồi, nàng đừng nóng giận nữa được không?"
"Được, ngươi giúp ta lấy lại hà bao, lại bị thương, về sau hai chúng ta rõ ràng, tương lai gặp lại coi như không quen biết đi, ta không mắng ngươi, ngươi cũng đừng bắt nạt ta nữa." Từ Thu Nhi thập phần công bằng nói.
Thanh toán xong?
Nghiêm Kính mới không muốn thanh toán xong, nhưng hắn lại không dám mạnh miệng khắc khẩu, hắn nhìn nàng cười khổ nói: "Thu Nhi, sáng nay quả thực là ta đi tìm nàng, vốn định trò chuyện với nàng, nhưng nàng lại coi ta như kẻ xấu mà đề phòng, lúc đó ta tức giận nên không quản được miệng... Thu Nhi, miệng ta thật ngốc, biết rõ thích nàng nhưng lại đi chọc giận nàng, nhưng nàng tin ta đi, ta thực muốn kết hôn với nàng, không tin nàng hỏi tỷ phu nàng đi. Tháng trước tam gia hỏi ta có muốn đi Giang Nam cùng hắn, tương lai làm đại chưởng quỹ không, ta kỳ thật rất muốn đi, nhưng lại sợ ta đi rồi nàng sẽ gả cho người khác, ta mới cự tuyệt tam gia, đổi thành Lục Ngôn. Không tin nàng hỏi tỷ tỷ của nàng cũng được, lúc ấy nàng ta cũng ở đó."
Lông mi Từ Thu Nhi run rẩy.
Chuyện đi xuống Giang Nam tỷ tỷ đã kể qua, mẫu thân còn có chút đáng tiếc vì sao tỷ phu không đi, nếu vậy thì cái tốt gì chỉ mình tỷ phu chiếm mất, thân huynh đệ cũng phải đứng sang bên, nhưng mẫu thân chỉ buồn trong chốc lát, rất nhanh liền mừng thay cho Lục Ngôn, may mắn Nghiêm Kính không có dã tâm kiếm nhiều tiền.
Thì ra Nghiêm Kính vì nàng nên mới bỏ qua sao?
Còn muốn tìm tiếp lý do Nghiêm Kính không đi Giang Nam, thí dụ như không bỏ được cha mẹ hoặc là nhát gan sợ phiền phức gì gì đó, nhưng khi nghe người nọ nhẹ nhàng gọi nhũ danh của nàng, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, có chút giống hài tử làm nũng.
Từ Thu Nhi không hiểu sao bỗng căng thẳng, cảm giác mình đã vào đây thời gian rất lâu, nàng cúi đầu đi ra cửa.
Ánh mắt Nghiêm Kính đuổi theo nàng, lúc nàng nhích lại gần mình cũng dựa vào gần cửa, hắn đưa tay ra ngoài.
Từ Thu Nhi thấy được hà bao của mình, bước chân ngừng lại, thấp giọng nói: "Cám ơn." Đi rồi sẽ phải cầm lại hà bao.
Nghiêm Kính lại thu tay cực nhanh, ngước đầu lên nhìn thẳng ánh mắt nàng hỏi: "Ta nói nhiều như vậy, nàng có tin ta hay không?"
Từ Thu Nhi theo bản năng nhìn sang, trước hết đập vào mắt nàng là lồng ngực rắn chắc dưới cổ nam nhân, thậm chí còn thấy rõ một viên hạt đậu nhỏ, nàng thấy vậy lập tức xoay người sang bên cạnh, thẹn quá hoá giận nói: "Trong ví tổng cộng có hai mươi văn tiền, ngươi không trả cũng không sao, coi như ta trả tiền khám bệnh."
Nói xong lại muốn đi.
Nghiêm Kính vội vã nói: "Nàng đi đi, dù sao vết thương của ta tốt lên ta lập tức đi ngay nhà nàng cầu hôn, chỉ cần một ngày nàng không đồng ý, ta liền ngày ngày sang nhà nàng! Từ Thu Nhi ta nói cho nàng biết, chỉ cần ta còn ở cửa nhà nàng chận lại, nàng đừng mơ gả cho người khác! Hôm nay ông trời không tịch thu tính mạng của ta chính là vì muốn giữ lại để ta cưới nàng làm tức phụ !"
Có lẽ là quá sốt ruột, giọng nói càng nói càng lớn, đặc biệt là câu cuối cùng, hầu như người ở phía ngoài y quán đều nghe được .
Phía trong phòng, lão lang trung sau khi thu thập xong bèn thức thời đi ra ngoài, đem phòng này lưu lại cho này đôi nam nữ trẻ tuổi.
Phòng cũng không lớn, tổng cộng chỉ xếp hai giường chật hẹp, còn lại trống không, Nghiêm Kính tựa ở cửa sổ trên giường phía nam, vải xô mới vừa băng bó xong lộ ra lồng ngực. Từ Thu Nhi sau khi vào phòng liền đứng ở cuối giường, nghiêng đầu nhìn áo ngoài của Nghiêm Kính để ở trên ghế dựa, lão lang trung vừa đi, nàng lạnh lùng nói: "Ngươi muốn nói gì? Còn nói hươu nói vượn, ta lập tức ra ngoài."
Nghiêm Kính có ngu nữa cũng biết đây là cơ hội khó có được, hắn nắm hà bao trong tay, thấp giọng bồi tội: "Thu Nhi, ở trên xe là do ta quá đau, cho nên mới cố ý chọc giận để nàng mắng ta, nàng mắng ta, ta mời không để tâm lên vết thương trên người. Nhưng ta biết ta đã sai, coi như ta sai đã bị người khác đâm một dao rồi, nàng đừng nóng giận nữa được không?"
"Được, ngươi giúp ta lấy lại hà bao, lại bị thương, về sau hai chúng ta rõ ràng, tương lai gặp lại coi như không quen biết đi, ta không mắng ngươi, ngươi cũng đừng bắt nạt ta nữa." Từ Thu Nhi thập phần công bằng nói.
Thanh toán xong?
Nghiêm Kính mới không muốn thanh toán xong, nhưng hắn lại không dám mạnh miệng khắc khẩu, hắn nhìn nàng cười khổ nói: "Thu Nhi, sáng nay quả thực là ta đi tìm nàng, vốn định trò chuyện với nàng, nhưng nàng lại coi ta như kẻ xấu mà đề phòng, lúc đó ta tức giận nên không quản được miệng... Thu Nhi, miệng ta thật ngốc, biết rõ thích nàng nhưng lại đi chọc giận nàng, nhưng nàng tin ta đi, ta thực muốn kết hôn với nàng, không tin nàng hỏi tỷ phu nàng đi. Tháng trước tam gia hỏi ta có muốn đi Giang Nam cùng hắn, tương lai làm đại chưởng quỹ không, ta kỳ thật rất muốn đi, nhưng lại sợ ta đi rồi nàng sẽ gả cho người khác, ta mới cự tuyệt tam gia, đổi thành Lục Ngôn. Không tin nàng hỏi tỷ tỷ của nàng cũng được, lúc ấy nàng ta cũng ở đó."
Lông mi Từ Thu Nhi run rẩy.
Chuyện đi xuống Giang Nam tỷ tỷ đã kể qua, mẫu thân còn có chút đáng tiếc vì sao tỷ phu không đi, nếu vậy thì cái tốt gì chỉ mình tỷ phu chiếm mất, thân huynh đệ cũng phải đứng sang bên, nhưng mẫu thân chỉ buồn trong chốc lát, rất nhanh liền mừng thay cho Lục Ngôn, may mắn Nghiêm Kính không có dã tâm kiếm nhiều tiền.
Thì ra Nghiêm Kính vì nàng nên mới bỏ qua sao?
Còn muốn tìm tiếp lý do Nghiêm Kính không đi Giang Nam, thí dụ như không bỏ được cha mẹ hoặc là nhát gan sợ phiền phức gì gì đó, nhưng khi nghe người nọ nhẹ nhàng gọi nhũ danh của nàng, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, có chút giống hài tử làm nũng.
Từ Thu Nhi không hiểu sao bỗng căng thẳng, cảm giác mình đã vào đây thời gian rất lâu, nàng cúi đầu đi ra cửa.
Ánh mắt Nghiêm Kính đuổi theo nàng, lúc nàng nhích lại gần mình cũng dựa vào gần cửa, hắn đưa tay ra ngoài.
Từ Thu Nhi thấy được hà bao của mình, bước chân ngừng lại, thấp giọng nói: "Cám ơn." Đi rồi sẽ phải cầm lại hà bao.
Nghiêm Kính lại thu tay cực nhanh, ngước đầu lên nhìn thẳng ánh mắt nàng hỏi: "Ta nói nhiều như vậy, nàng có tin ta hay không?"
Từ Thu Nhi theo bản năng nhìn sang, trước hết đập vào mắt nàng là lồng ngực rắn chắc dưới cổ nam nhân, thậm chí còn thấy rõ một viên hạt đậu nhỏ, nàng thấy vậy lập tức xoay người sang bên cạnh, thẹn quá hoá giận nói: "Trong ví tổng cộng có hai mươi văn tiền, ngươi không trả cũng không sao, coi như ta trả tiền khám bệnh."
Nói xong lại muốn đi.
Nghiêm Kính vội vã nói: "Nàng đi đi, dù sao vết thương của ta tốt lên ta lập tức đi ngay nhà nàng cầu hôn, chỉ cần một ngày nàng không đồng ý, ta liền ngày ngày sang nhà nàng! Từ Thu Nhi ta nói cho nàng biết, chỉ cần ta còn ở cửa nhà nàng chận lại, nàng đừng mơ gả cho người khác! Hôm nay ông trời không tịch thu tính mạng của ta chính là vì muốn giữ lại để ta cưới nàng làm tức phụ !"
Có lẽ là quá sốt ruột, giọng nói càng nói càng lớn, đặc biệt là câu cuối cùng, hầu như người ở phía ngoài y quán đều nghe được .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook