Đối với A Nam mà nói, trong nhà trừ bỏ cô cô bảy tuổi, dư lại đều là đại nam nhân, trên người cứng rắn, sờ vuốt một chút đều không thoải mái. Cô cô quá nhỏ, trong nhà nhị gia gia có hai cô cô bế lên tới cũng không có thoải mái như cô cô trước mặt, mềm mềm mại mại. Tiểu gia hỏa thỏa mãn mà vặn vẹo, chính mình tìm cái tư thế vừa lòng nhất, sau đó hướng ngực Ngưng Hương dụi dụi.

Hài tử lớn như vậy, đối ngực nữ nhân có bản năng muốn thân cận, A Nam chớp chớp mắt, chậm rãi nâng lên tay nhỏ, thử thăm dò hướng nơi đó sờ. Vừa lúc Ngưng Hương trên vạt áo có thêu hoa, nghĩ tiểu gia hỏa là bị hoa văn hấp dẫn, Ngưng Hương không có ngăn trở, chỉ khó có thể phát hiện mà nâng thân thể A Nam lên, ngăn trở tầm mắt Lục Thành.

“Đây là hoa đào.” Một tay ôm lấy A Nam, một tay nắm lấy tay nhỏ của hắn nhẹ nhàng vuốt ve đào hoa, Ngưng Hương ôn nhu dạy hắn.

“Đào!” Nghe được quen thuộc chữ, A Nam đã quên tâm tư của chính bản thân, quay đầu chỉ hướng cô cô.

A Đào chạm vạo trán cháu trai, “Kêu cô cô! Dạy bao nhiêu lần.”

A Nam rốt cuộc lộ ra nụ cười đầu tiên từ lúc đi trên đường, cái miệng nhỏ nhếch lên, lộ ra bên trong sáu cái răng sữa.

Ngưng Hương cũng đi theo ồn ào, “A Nam kêu cô cô.”

A Nam ngửa đầu nhìn nàng, bởi vì người dỗ hắn nhiều, hắn cao hứng mà vỗ vỗ tay nhỏ, chính là không gọi.

“Không gọi liền không ôm hắn.” Lục Thành đã đổi nhìn hướng trong xe, cố ý banh mặt nói.

A Nam nghe được thanh âm của cha nghiêm khắc, thu ý cười, có chút khẩn trương mà nhìn Ngưng Hương.

“A Nam ngoan, tỷ tỷ…… Cô cô thích ôm A Nam.” Ngưng Hương vốn định tự xưng tỷ tỷ, nhưng nghĩ đến chính mình kêu Lục Thành đại ca, A Đào gọi nàng tỷ tỷ, kia đối mặt A Nam chỉ nhỏ hơn đệ đệ mình ba tuổi, nàng bối phận không thể nói loạn lên.

A Nam chính là không thích nói chuyện, cô cô hắn thích khuyên cũng không được, một khi không cao hứng chui vào trong lòng ngực Ngưng Hương, ai đều không để ý tới.



Ngưng Hương bất đắc dĩ, dỗ người vỗ vỗ tiểu gia hỏa, nhẹ nhàng lắc lắc, “A Nam ngủ đi, cô cô ôm ngươi ngủ.”

A Nam như cũ để tay lên xiêm ý trước ngực Ngưng Hương.

Lục Thành hâm mộ cực kỳ, phát hiện Ngưng Hương muốn nhìn lại đây, ý thức được chính mình nhìn nàng lâu lắm, hắn khụ khụ, làm bộ quở trách nhi tử một câu, nghiêm trang mà quay đầu lại.

Kết quả không ngồi được trong chốc lát, phía sau A Đào bỗng nhiên sốt ruột nói: “Đại ca, A Nam muốn xi xi!”

Lục Thành khiếp sợ quay đầu lại, quả nhiên thấy khuôn mặt nhỏ A Nam hồng hồng ở trong lòng ngực Ngưng Hương rầm rì đâu, lập tức liền phải dừng xe.

Ngưng Hương ngăn cản hắn, một bên ôm A Nam hướng đuôi xe dịch một bên cười khuyên nhủ: “Lục đại ca tiếp tục đánh xe đi, ta giúp A Nam xi xi, A Mộc khi còn nhỏ ta cũng thường thường giúp hắn, ta làm được.”

A Nam quay đầu lại nhìn cha liếc mắt một cái, ánh mắt trong suốt giống như đang nói không cần cha tới.

Lục Thành tâm tình có điểm phức tạp.

Ngưng Hương không lưu ý, dịch đến đuôi xe, ngồi ổn, lại nâng hai cái chân ngắn nhỏ A Nam lên. A Nam không cần đại nhân dỗ, ngoan ngoãn xi xi, một dòng nước liền hướng trên đường phun đi ra ngoài. Thời điểm xi xi, tiểu gia hỏa ngẩng đầu, nhìn không chớp mắt mà xem người trên đỉnh đầui, Ngưng Hương hướng hắn cười, hắn cũng cười, phảng phất có một chút đắc ý.

Tiếng nước ào ào, thực mau liền ngừng.

Xi xi xong, A Nam thật sự mệt nhọc, chôn ở Ngưng Hương trong lòng ngực ngủ .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương