Giới thiệu
Thể loại: Cung đấu, Hài, HE
Editor: minjay1608
Fix: NirvanaPhoenix
Trong rừng rậm u tối, tiếng hò hét ngút trời. Hắn đi từng bước đến gần nàng. Thanh kiếm sắc nhọn chọc thẳng đến trước ngực của nàng!
Là vợ chồng đã được ba năm, nàng đã sóng vai với hắn cùng nhau chiến đấu, cùng nắm chặt tay giết kẻ địch. Cuối cùng, nàng lại rơi vào kết cục một kiếm xuyên tim!
“Đường Phong Hoa.” Người đàn ông khẽ gọi cả tên lẫn họ của nàng.
Vào đêm động phòng hoa chúc năm đó, hắn cũng đã gọi nàng như thế. Khi đó là hắn muốn trịnh trọng và chân thành xác nhận lại một lần, xác nhận nàng là thê tử đời này kiếp này của hắn.
“Hiên Viên Triệt.” Nụ cười bên khóe môi của cô gái vẫn không thay đổi. Ánh mắt trong veo không có chút ấm áp, tựa như hồ nước đóng băng lạnh căm.
Nàng biết, lần này là hắn đang xác nhận kẻ địch của hắn.
Nàng đã dưỡng thương bảy năm, lửa hận trong người lại một lần nữa cuộn trào.
Khi gặp lại, nàng đang mặc một bộ quần áo trắng hơn tuyết, mái tóc suông dài như thác nước, giống như cô gái thuần khiết đơn giản năm nào.
“Bệ hạ quá nhẫn tâm, giết người phóng hỏa. Hài cốt Đường sư tỷ đã không còn, dân nữ muốn tế lễ sư tỷ, ấy vậy mà không tìm thấy mộ.”
Nàng bật cười lớn tựa như đóa hoa dại rực rỡ, ánh mắt lạnh giá lại như băng tuyết ngàn năm không tan chảy.
“Trẫm vẫn chưa…”
Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc xa lạ của cô gái trước mặt, trái tim vắng lặng đã lâu chợt tràn lên nỗi đau không tên.
“Đồng vợ đồng chồng giành thiên hạ, lập triều đại mới, lập Hoàng hậu tài đức, lục cung vô phi.” Lời hứa hẹn năm ấy, hắn chưa từng quên, thế nhưng thế giới đã thay đổi.
Để tìm kiếm kẻ đã đứng sau màn kịch hãm hại nàng bảy năm trước, nàng đã từng bước một đặt chân vào triều đình cùng hậu cung, gây ra bao sóng gió!
Khi xưa, cùng nhau tiến đánh kẻ thù trên sa trường, cùng phi ngựa trên thảo nguyên rộng lớn, hằng đêm đầu ấp tay gối trong lều quân. Đã không thể quay trở lại…
Editor: minjay1608
Fix: NirvanaPhoenix
Trong rừng rậm u tối, tiếng hò hét ngút trời. Hắn đi từng bước đến gần nàng. Thanh kiếm sắc nhọn chọc thẳng đến trước ngực của nàng!
Là vợ chồng đã được ba năm, nàng đã sóng vai với hắn cùng nhau chiến đấu, cùng nắm chặt tay giết kẻ địch. Cuối cùng, nàng lại rơi vào kết cục một kiếm xuyên tim!
“Đường Phong Hoa.” Người đàn ông khẽ gọi cả tên lẫn họ của nàng.
Vào đêm động phòng hoa chúc năm đó, hắn cũng đã gọi nàng như thế. Khi đó là hắn muốn trịnh trọng và chân thành xác nhận lại một lần, xác nhận nàng là thê tử đời này kiếp này của hắn.
“Hiên Viên Triệt.” Nụ cười bên khóe môi của cô gái vẫn không thay đổi. Ánh mắt trong veo không có chút ấm áp, tựa như hồ nước đóng băng lạnh căm.
Nàng biết, lần này là hắn đang xác nhận kẻ địch của hắn.
Nàng đã dưỡng thương bảy năm, lửa hận trong người lại một lần nữa cuộn trào.
Khi gặp lại, nàng đang mặc một bộ quần áo trắng hơn tuyết, mái tóc suông dài như thác nước, giống như cô gái thuần khiết đơn giản năm nào.
“Bệ hạ quá nhẫn tâm, giết người phóng hỏa. Hài cốt Đường sư tỷ đã không còn, dân nữ muốn tế lễ sư tỷ, ấy vậy mà không tìm thấy mộ.”
Nàng bật cười lớn tựa như đóa hoa dại rực rỡ, ánh mắt lạnh giá lại như băng tuyết ngàn năm không tan chảy.
“Trẫm vẫn chưa…”
Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc xa lạ của cô gái trước mặt, trái tim vắng lặng đã lâu chợt tràn lên nỗi đau không tên.
“Đồng vợ đồng chồng giành thiên hạ, lập triều đại mới, lập Hoàng hậu tài đức, lục cung vô phi.” Lời hứa hẹn năm ấy, hắn chưa từng quên, thế nhưng thế giới đã thay đổi.
Để tìm kiếm kẻ đã đứng sau màn kịch hãm hại nàng bảy năm trước, nàng đã từng bước một đặt chân vào triều đình cùng hậu cung, gây ra bao sóng gió!
Khi xưa, cùng nhau tiến đánh kẻ thù trên sa trường, cùng phi ngựa trên thảo nguyên rộng lớn, hằng đêm đầu ấp tay gối trong lều quân. Đã không thể quay trở lại…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook