Quân Lăng đưa Kỳ Thừa Doanh về nhà của nàng, người phụ nữ không nói lời nào cứ thể mở cửa xe, đi vào nhà, khoá cửa, những hành động liên tục không hề cho hắn một chút thời gian nào để lên tiếng.

Nhìn cửa nhà đóng kín, lại nhìn chính mình bị bỏ lại trong xe, hắn cười khổ, thật sự muốn xông vào đá tung cánh cửa chặn lại hai người họ cứ như đem nàng và hắn ngăn cách thành hai thế giới.

Rõ ràng ngay từ đầu đã không phải thuộc về nhau nhưng hắn vẫn cứ luôn trông đợi, dù một chút hi vọng nhỏ nhoi cũng khiến hắn muốn tin tưởng, dù rằng sự thật đã nằm trong tầm kiểm soát, dù rằng trái tim hắn đã mở cửa nhưng vì thái độ của nàng làm người trước nay không chần chừ lại sinh ra chút do dự.

Có lẽ, hắn phải đặt niềm tin vào ông trời, người như hắn lúc này phải tin vào duyên nghiệp, có chút khó tin nhưng đây là cách duy nhất hắn có thể làm vào lúc này.

Cứ như vậy cả hai lại lần nữa đem đoạn nhân duyên cắt đứt, Kỳ Thừa Doanh không liên lạc với hắn thì Quân Lăng cũng chẳng liên lạc với nàng, mọi thứ dù là tốt đẹp nhất cũng bị bỏ lại phía sau cái gọi là ‘khoảnh khắc’.

***

Mạc Chi về đến Tang Lĩnh cũng được hai hôm nhưng vẫn chưa có thời gian đi thăm mộ của bố, ở nơi như thế này thật hiếm thấy sự ồn ào.

Rừng núi, nhà dân thưa thớt, trên đỉnh núi có một ngôi chùa và bố cô được chôn ở phía sau đấy. Năm xưa ông ấy vì sao lại qua đời, Mạc Chi chưa từng hỏi mẹ, bà ấy chỉ nói ông ấy là người đàn ông xấu, tức giận vì ông ấy đã quên đi lời hứa xưa cũ với bà.

Nhưng không ai biết, trong căn nhà cũ nhỏ nhắn mà bố sống ngần ấy năm, trong căn phòng dưới tầng hầm, ông ấy cất giữ nhiều thứ về gia đình và về người mẹ tội nghiệp của cô.

Lần nào cũng vậy, Mạc Chi về đến, nhà sẽ sáng choang ánh đèn, sân được quét dọn và bụi hoa hồng trước nhà nở hoa rực rỡ, tựa như cảnh tượng ngày bố cô còn sống.

Dì Thềm cách đó không xa nhìn thấy nhà Mạc Lâm sáng đèn cũng tò mò sang nhìn, cô hàng xóm đứng ở cửa, cao giọng gọi vọng vào trong một tiếng: “Tiểu Mạc, cháu về đấy à?”

Mạc Chi ở trong nhà nghe tiếng gọi thì vội vàng chạy ra mở cửa, nhìn thấy cô gái xinh xắn mỉm cười đi đến, dì Thềm vui vẻ ra mặt.

“Dì Thềm!”

“Tiểu Mạc, cháu lại về thăm bố đấy à?”

“Vâng ạ!” Mạc Chi gật đầu, ra mở cổng lớn để dì Thềm có thể đi vào, cũng không quên lịch sự nói: “Dì vào nhà ngồi chơi! Cháu đang dọn dẹp, định ngày mai mới mang quà sang biếu mọi người!”

Dì Thềm xua tay: “Thôi thôi! Cháu cứ mỗi lần về là mỗi lần biếu quà, nhà bọn ta cứ nhận mãi cũng ngại lắm!”

Mạc Chi cười: “Có gì mà ngại ạ! Mọi người đã giúp cháu trông nhà còn gì, hơn nữa còn không ngại dọn dẹp mộ cho bố cháu!”

Nói đến bố, Mạc Chi không cảm thấy đau lòng như ngày còn bé, đổi lại bây giờ cô thấy rất an yên, cô đã có thể lo lắng cho mẹ cũng đã thay bố giúp mẹ thực hiện nhiều điều mà bà ấy chưa làm, nếu bố còn sống có khi gia đình đã yên ấm ở đây, tại nơi núi đồi bình lặng này.

Dì Thềm cười hiền hoà vì cô bé xinh xắn dịu dàng trước mặt mình, bộ quần áo mộc mạc đơn giản của người phụ nữ trung niên trạc tuổi mẹ khiến Mạc Chi thêm yêu quý những người ở đây hơn.

Đa số mọi người ở đây đều kinh doanh nhà nghỉ, trong một thôn những ngôi nhà sập xệ là nhà để họ sống, đổi lại họ dùng những ngôi nhà riêng đẹp đẽ để cho thuê, khách hàng có khi là người du lịch, cũng có khi là người viếng chùa.


Những người dân ở đây yêu mến từng người khách, từng hàng xóm thân thuộc sát cạnh nhà, họ mến khách và xem những vị khách mới đến như người trong gia đình, nơi này không phát triển lắm nhưng đổi lại khách vãng lai quanh năm đều có, có người chọn nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, có người thành tâm kính phật.

“Mẹ cháu lại không về sao?” Dì Thềm lén ngó vào trong nhà một cái xong lại nhìn Mạc Chi đầy nét buồn thương.

Mạc Chi gật nhẹ đầu: “Mẹ cháu không về! Lần này cũng chỉ có cháu thôi!”

“Vậy cháu cẩn thận, con gái ở một mình không an toàn, lát nữa dì gọi Nhạc Nhạc sang ở cùng cháu!” Dì Thềm nắm lấy tay Mạc Chi, ân cần vỗ vỗ lên mu bàn tay cô như trấn an.

Mạc Chi từ chối: “Không cần đâu ạ, cũng muộn rồi, Nhạc Nhạc ngày mai còn đến trường!”

Dì Thêm gật gù: “Vậy ngày mai cháu đến chơi, dì nấu nhiều món một chút coi như làm bửa tiệc chào mừng!”

Mạc Chi vâng lời, gật đầu đồng ý. Hai dì cháu trò chuyện thêm vài câu thì dì Thềm ra về, Mạc Chi khoá cổng rồi quay vào nhà.

***

Kỳ Thừa Doanh nhìn khung cảnh trước mắt mình, tường cao sơn mỏng, cửa nhà đóng kín treo hai cái đèn lồng đỏ cũ kỹ, cất bước tiến lên, nâng tay đẩy nhẹ cánh cửa gỗ.

‘Két’ một tiếng thật dài, cửa gỗ từ từ mở ra đem không gian hiện rõ trong tầm mắt, đâu đó trong không khí thoang thoảng mùi hương của hoa nhài, đưa mắt nhìn thì thấy hai bên tường kín trồng một hàng hoa nhài nở bông trắng xoá, nàng nhìn sân nhà quen thuộc, lại nhìn bộ bàn ghế đá tròn nhẵn nhụi theo năm tháng, bộ ấm trà mòn đi theo những lần chùi rửa.

Nàng đã nhìn thấy hình ảnh quen thuộc của ngày xưa, thời khắc mẹ rót tách trà vừa pha đưa sang cho bố, người đàn ông ấy với gương mặt dịu dàng đầy yêu chiều đón lấy tách trà nóng, thổi nhẹ rồi nhấm nháp.

Ông ấy sẽ mỉm cười, ánh mắt đều là hình ảnh người ông ấy yêu, trầm thấp nói mấy chữ: “Cảm ơn em!”

Ngày đó Kỳ Thừa Doanh vốn không hiểu được tại sao bố lại dành cho mẹ ánh mắt đó, nhưng lúc này khi nghĩ đến, nàng nhận ra ở một khoảnh khắc thời gian và không gian chúng ta tồn tại để đem mọi yêu thương gom góp vào trái tim mình.

Trong sân có một cây hồng vừa mới kết hoa trải lá khắp sân, Kỳ Thừa Doanh đóng cửa nhà đi vào cũng vừa vặn người bên trong mang một ấm nước đi ra, người phụ nữ hai màu tóc, đôi mắt đẹp tựa như ngọc lưu ly sáng bừng, dù điểm vài nếp nhăn ở đuôi mắt thì bà vẫn kiêu ngạo toả ra khí chất hiền hậu của năm tháng.

Nhìn thấy nàng đứng ở đó Cố Nguyệt nở nụ cười dịu dàng, đôi mắt ấy như mặt hồ không gợn sóng khiến người ta cảm nhận được một sự bình yên, trải qua nhiều thăng trầm cuộc đời đây là lúc bà ấy giữ cho mình dáng vẻ không gì có thể lay chuyển.

“Mẹ!” Nàng gọi một tiếng quen thuộc.

Cố Nguyệt gật nhẹ đầu: “Chào mừng con đã về! Đến đây, mẹ vừa pha ấm trà bố con thích.”

Kỳ Thừa Doanh đi đến, tay nàng giữ chặt túi xách trong tay theo đó đè nén lòng ngực trỗi dậy những cảm xúc kỳ lạ, dù thỉnh thoảng nàng sẽ về thăm mẹ nhưng cảm giác không thể gần gũi như những ngày còn bé, năm tháng ấy không có hiểu lầm cũng không có những câu từ gây tổn thương, lúc này đây dù trưởng thành nhưng vết thương của những ngày xưa cũ vẫn động lại trong tâm trí nàng.

Mất mát đó quá lớn, đến nổi Kỳ Thừa Doanh của bây giờ chính là dùng linh hồn bị giằng xé năm xưa để tồn tại.


Cố Nguyệt nhìn con gái đứng ở trước mắt mình, dù cô bé năm nào đã trưởng thành nhưng bà biết nếu không phải vì lời dặn dò của bố thì có lẽ đứa con gái này sẽ từ bỏ bà.

“Lát nữa hãy cùng mẹ đi chợ nha, mẹ sẽ nấu món con thích, sẵn đó cũng đi thăm bố con.”

Kỳ Thừa Doanh gật đầu, khi mẹ Cố rót tách trà đầu tiên, bà ấy đỗ nó xuống đất, rót đến tách trà thứ hai mới đưa đến chỗ bên cạnh rồi nhìn con gái bằng ánh mắt dịu dàng: “Doanh Nhi, ngồi đi con!”

“Dạ!”

Quãng thời gian ấy thật kỳ diệu, bố ở đó, sân nhà ngập trong tiếng cười nói, bây giờ thì khác, chẳng có ai vui vẻ được nữa, không có ai muốn nói thêm với ai lời nào.

Kỳ Thừa Doanh ngồi tựa vào bệ cửa sổ, dưới sàn lót thảm lông, trong bộ váy ngủ sạch sẽ màu trắng, tóc nàng vẫn chưa khô hẳn, ánh mắt mơ hồ hướng về xa xâm.

Sân vườn cạnh phòng nàng vẫn trước sau như một trồng rất nhiều hoa phi yến, dù màu sắc có chút ảm đạm nhưng nó lại mang vẻ đẹp riêng rất mộc mạc.

Một lúc lau sau đó, Kỳ Thừa Doanh áp má lên cánh tay, ngủ quên lúc nào không biết.

Trong giấc mơ dẫn dắt tâm trí về lại đoạn ký ức ngày đó.

“Doanh Nhi!” Tiếng gọi thật dễ nghe, thanh âm mừng rỡ và gương mặt ấy đang cười.

Cô bé từ trong nhà chạy vọt ra, ôm chầm lấy cổ bố, non nớt gọi một tiếng: “Bố ơi!”

Sau đó lại hí hửng hỏi: “Bố có mang gì về cho con không?”

Ông ấy gật đầu, lấy từ trong túi áo vest ra một cái hộp hình vuông to bằng bàn tay ông ấy, đôi mắt to tròn của cô bé sáng lên niềm vui thích có một tia trông chờ trong đáy mắt, khi mở ra bên trong có một sợi dây chuyền, đá thạch anh tím, nhưng điều đặc biệt là chiếc chìa khoá vàng nhỏ nhắn lại là mặt dây chuyền.

Kỳ Thừa Doanh hiếu kỳ, ngẩng lên hỏi bố: “Chìa khoá vàng này là sao hả bố?”

“Là bí mật của hai chúng ta thôi, cho nên Doanh Nhi đừng nói cho ai biết kể cả mẹ đấy nhé!” Ông ấy tỏ ra bí ẩn.

Cô bé ngây ngô gật đầu, lúc đó không hiểu nhưng bây giờ dù có hiểu thì chiếc chìa khoá đó cũng đã chẳng làm gì được, nàng làm mất sợi dây chuyền và rồi đến bí mật sau cùng của bố cũng chẳng khám phá ra được.

“Hai bố con còn không vào nhà ăn cơm là mẹ sẽ giận đấy!” Giọng Cố Nguyệt ở cửa nói vọng ra.

“Vâng ạ!”

“Anh vào ngay đây!”


Bố bế nàng trên tay, đi vào nhà, cánh tay kia của ông ấy vòng ôm vào eo nhỏ của vợ, hai người thì thầm nhưng nàng vẫn nghe được, lúc đó cũng không phải cái gì cũng hiểu, lúc này nhận ra bố đã dùng sự yêu thương trao cho mẹ nhiều thế nào.

Nụ cười trong mơ hiện rõ trên gương mặt Kỳ Thừa Doanh, khi tiếng gõ cửa phá tan giấc ngủ cũng là khi nàng phải chấp nhận bỏ lại những hạnh phúc dịu dàng đó.

“Doanh Nhi!”

Kỳ Thừa Doanh đi mở cửa, mẹ nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, không có gì khác lạ bà mới yên tâm: “Con muốn ăn gì?”

“Mẹ nấu gì cũng được, chờ một chút con đi thay quần áo.” Kỳ Thừa Doanh nói xong thì đóng cửa phòng, Cố Nguyệt cũng không thấy gì bất thường nên xoay người đi xuống lầu.

***

Mạc Chi buổi sáng đến thăm nhà dì Thềm, định bụng lát nữa sẽ gọi điện cho Kỳ Thừa Doanh nhưng mà trường hợp ngoài dự tính đã xảy ra.

Dì Thềm đi vắng, hai vợ chồng sớm đã ra ngoài nên ở nhà chỉ còn mỗi Nhạc Nhạc, cô bé mười mấy tuổi đầu ấy vừa gặp Mạc Chi thì bất ngờ chạy đến, ôm lấy cánh tay cô.

“Chị Mạc Chi, chị vừa về đấy à?”

Mạc Chi gật đầu, cầm túi quà trên tay nhìn phòng khách không có một ai: “Bố mẹ em đi vắng rồi sao?”

“Hôm nay bố mẹ đều lên huyện rồi, nói là mua ít đồ cũng không rõ là mua thứ gì. Chị ngồi chơi, em đi rót nước!” Nhạc Nhạc rất hoà đồng, tính cách sởi lởi lại rất hay cười là một cô bé hồn nhiên ngây thơ đúng với độ tuổi.

Mạc Chi được kéo đến sofa, Nhạc Nhạc đi rót nước, cô chỉ đành ngồi một mình nhưng rất nhanh cô bé đã quay lại, tươi cười đặt cốc nước đến trước mặt Mạc Chi.

“Chị Mạc Chi, chị định ở lại bao lâu?”

Mạc Chi suy nghĩ rồi nói: “Chắc cũng bốn năm hôm!”

“Chị ở lâu chút đi, sắp đến lễ rồi sẵn đó em cùng chị đi chùa xin bùa bình an!”

Mạc Chi gật đầu, nói ‘được’ khiến Nhạc Nhạc vui vẻ nhảy cẩn lên: “Hay quá!”

Nhạc Nhạc rất thích Mạc Chi, mỗi lần cô về thì Nhạc Nhạc luôn quanh quẩn bên cạnh, ngày đó chỉ là cô bé chập chững rồi đến tuổi chạy nhảy nghịch ngợm, bây giờ đã là một cô thiếu nữ trong sáng khiến người ta phải ngoái đầu nhìn lại khi lướt qua.

“Lộc Lộc cũng đi huyện rồi sao?”

“Vâng! Thằng bé nghịch lắm, cứ muốn đi huyện nên bố mẹ đã cho nó theo.”

“Chị ngồi chơi nhé!” Nhạc Nhạc nói vì sợ Mạc Chi mất tự nhiên, sau đó cô bé ra sau bếp, loay hoay làm gì đó rồi bê ra mấy món ăn nóng hổi, nhìn Mạc Chi: “Chị trông nhà giùm em nhé, em mang cơm cho khách.”

Mạc Chi đứng lên: “Hay là để chị cùng đi!”

Nhạc Nhạc cười, gật đầu.


Từ nhà bên này sang nhà khách chỉ cách vài ba mét, leo lên bậc thang, đi lên cao hơn một chút, nhà khách thường thì sẽ xây theo dạng biệt lập để đảm bảo tính riêng tư cho khách thuê.

Mạc Chi theo bên cạnh Nhạc Nhạc, cô bé nói với cô rất nhiều thứ, về chuyện nữa năm trước, về chuyện đã xảy ra lúc cô không ở đây, chung quy đều là những việc lặc vặc trong thôn.

Đến cổng nhà khách, Mạc Chi ấn chuông cửa, Nhạc Nhạc nói vào hộp điện thoại chuyên dụng được gắn ở cửa: “Chú Lục, cháu mang bửa sáng theo yêu cầu của chú!”

Người bên trong cất giọng trầm trầm, nghe như bị bệnh ho một thời gian khiến giọng khàn đi, nhàn nhạt cho phép: “Vào đi!”

Mạc Chi đẩy cửa để Nhạc Nhạc đi vào, bước vào trong sân nhìn thấy bàn ghế đá rồi một con đường rộng đủ để hai người đi lót sỏi trắng, có vẻ như người bên trong nhà rất kỉ tính cũng rất sạch sẽ.

Nhà khách xây theo kiểu nhà giả gỗ để có thể đảm bảo mát mẻ vào mùa hè và ấm áp vào mùa đông, sân vườn xanh tươi dễ chịu, nhà cửa cũng không âm u kì lạ, kính sẽ ốp sát tường để có thể đón nắng buổi sáng vẽ nên ngôi nhà đơn giản nhưng không đơn điệu, nhỏ nhắn nhưng lại đầy đủ tiện nghi.

Khi bước vào nhà, qua rèm che là cảnh tượng sofa lớn rộng rãi ngập trong ánh nắng, sân bên hông nhà trồng hai cây trường sinh đã được cắt tỉa gọn gàng, nhìn từ sofa hướng mắt ra ngoài sẽ thấy một cái hồ cá cách đó không xa, nuôi rất nhiều cá vàng.

Nhìn bóng lưng người đàn ông đang tựa vào lưng ghế, lại nhìn tóc ngắn gọn gàng vẫn chưa khô, Mạc Chi nhận ra đối phương vừa thức dậy, một bàn tay đeo găng tay màu đen dù rằng đang ở nhà và nơi này cũng không có dấu hiệu có thêm một người nào khác.

Nhạc Nhạc đem bửa sáng đặt xuống bàn, nhìn người đàn ông rồi mỉm cười: “Chú Lục, sắc mặt chú hôm nay tốt hơn rồi!”

Đối phương gật đầu, rút trong túi áo vest ra một vài tờ tiền rồi đưa cho Nhạc Nhạc: “Cảm ơn cháu!”

Nhạc Nhạc rất tự nhiên nhận lấy, liền đứng thẳng người: “Vậy cháu đi trước! A!”

Như nhớ ra gì đó, cô bé vừa định rời đi vẫn náng lại: “Đây là chị cháu, Mạc Chi, chị ấy không phải người lạ nên chú đừng giận!”. Ngôn Tình Hài

Người đàn ông gật đầu: “Được!”

Nhạc Nhạc nói xong thì kéo Mạc Chi rời khỏi, trên đường đi Mạc Chi không tò mò về đối phương nhưng Nhạc Nhạc lại cứ luyên thuyên nói về người đàn ông đó.

Cô bé nói người đó là Lục Mạc Bắc, thời gian trước người đàn ông đến đây thuê nhà, cũng không biết vì cái gì nhưng lúc đến hình như anh ta bị thương, không biết vết thương ra sao nhưng anh ta đã cần dụng cụ y tế rồi còn cần cồn, bố mẹ Nhạc Nhạc không nghĩ gì nhiều, người đến là khách nên đã cho thuê và người đó ở đây cũng hơn nữa tháng.

Mạc Chi nghe xong để đó, không có hứng thú lắm bởi vì người đó có chút bí ẩn nhưng xem phong thái thì cũng là người có tiền, nếu không làm hại gì thì việc anh ta ở lại đây là rất bình thường.

“Chị!”

“Sao vậy?”

Vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, Nhạc Nhạc đã cười nói rồi ôm lấy cánh tay Mạc Chi.

“Ngày mai chị trông nhà giùm em nhé, em có hẹn với bạn, sẽ đi ra ngoài chơi!”

Mạc Chi véo chớp mũi cô bé: “Làm chuyện xấu đúng không?”

“Không có đâu, bọn em chỉ đi xem phim rồi sẽ về!” Nhạc Nhạc vừa nói vừa lay cánh tay Mạc Chi: “Chị Mạc Chi, được không ạ? Chị đồng ý đi! Em hứa ngày mai sẽ về trước khi bố mẹ quay về!”

Mạc Chi không hứa, Nhạc Nhạc sẽ càng mè nheo, cho đến khi Mạc Chi gật đầu cô bé mới hài lòng. Dì Thềm đi huyện sẽ phải đi một ngày, hôm sau mới về nên Nhạc Nhạc ngủ một mình vì vậy mà cô bé rủ Mạc Chi sang ngủ cùng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương