“Lão đại đâu?” Thiên Mã vừa bước vào cửa đã cao giọng hỏi.

Keisha đi phía sau, nhìn trái nhìn phải rồi lại nhìn đến hai người ngồi trên sofa, phòng khách rộng thế này nhưng chỉ có hai người Sở Tiêu và Lập Tân.

Sở Tiêu nhìn Thiên Mã, nhún vai một cái: “Lão đại về Mỹ rồi!”

“Về bên đấy làm gì, sao các chú vẫn ở đây?” Thiên Mã cứ như bị bọn họ trêu, không tin khi nhìn thấy điệu bộ ngã ngớn của Sở Tiêu.

Lập Tân hôm nay lại đặc biệt ăn mặc thoải mái, áo thun đen, quần dù của lính đánh thuê, cả giày cũng là giày da của lính đặc chủng, toàn thân thoải mái đến hào phóng để tiện cho những nhiệm vụ bên ngoài.

Khác với nét ma mị của Sở Tiêu, Lập Tân thuộc dạng đàn ông cơ bắp nói chuyện bằng sức mạnh nhiều hơn là lý trí.

Mãi cũng không nghe được câu trả lời, Thiên Mã có chút nóng ruột, trừng mắt định sắn tới chỗ Sở Tiêu thì Lập Tân đứng lên.

“Lão đại bảo chúng ta xem chừng Hồ Chính Thường, ngài ấy cùng Vivian về đó có một số việc cần giải quyết.”

Sở Tiêu gác chân lên bàn trà, Keisha đi đến ngồi xuống ghế phía đối diện Sở Tiêu, mấy người đàn ông nói chuyện cô cũng không tiện xen vào, đành ngồi ở đó đưa tay lấy miếng bánh ngọt cho vào trong miệng.

“Vivian đi lại không tiện, nếu có chuyện gì thì phải làm sao?” Thiên Mã vắt chéo chân, tựa vào sofa.

Sở Tiêu lắc đầu: “Lão đại có sắp xếp cả rồi, Vivian chỉ chịu trách nhiệm tin tức tín hiệu cho chúng ta thôi. Không quá ảnh hưởng!”

Thiên Mã gật gù như đã hiểu, ghé sát đến Keisha đang ngồi bên cạnh, há miệng chờ cô đút miếng bánh.

Keisha lườm nguýt, vẫn dịu dàng nhét vào mồm anh ta cho người đàn ông toại nguyện.

***

Dần dần, giày da màu đen xuất hiện, không phải loại sáng bóng thường thấy nhưng sạch sẽ, bàn chân to lớn giẫm từng bước một, ánh nhìn đầu tiên rơi vào đôi chân lớn thon dài, tiếp đó là áo khoác dạ màu đen dài đến gối, bên trong là vest đen cùng màu với quần âu còn có áo sơ mi màu xanh, cà vạt nhạt màu hơn một chút, cả người toát ra một loại khí thế u ám.

Thân ảnh người đàn ông hướng ánh mắt về phía hai người đang đứng nghiêm trang cách đó, tiếng bước chân ‘cộp cộp’ va chạm xuống sàn gạch bóng bẩy tạo nên những tiếng vang chói tai.

Tít nhìn lão đại đi về phía mình còn đang cất lại gì đó vào trong túi áo vest, theo ánh mắt quan sát thâm thuý thì đó không phải thứ gì khác ngoài một khẩu súng ngắn.

Anh ta nhanh chóng bước đến, đứng bên cạnh người đàn ông rồi cúi đầu cung kính gọi một tiếng: “Lão đại!”


Tít là người Mỹ chính gốc, mắt xanh tóc vàng còn đeo một cặp kính bạc sáng loáng, đôi mắt thu vào những hành động cử chỉ dù là nhỏ nhất của những người xung quanh.

Theo bên cạnh Tít là một người da đen, độ tuổi cũng hai mươi hai, là cấp dưới thân tín của Vivian nên Quân Lăng cũng không tỏ thái độ gì.

Thấy cậu ta lặng lẽ rút điện thoại trong túi áo vest ra, ấn vào một dãy số quen thuộc gọi đi rồi liền áp vào tai.

Bên kia rất nhanh đã kết nối, ngay lập tức liền nhận mệnh lệnh: “Lão đại xong việc rồi! Đến dọn dẹp đi!”

Quân Lăng rút điện thoại trong túi áo vest ra gọi cho Vivian, nhận được điện thoại Vivian báo ngay: “Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.”

Hắn hài lòng: “Được rồi, về thôi!”

Quân Lăng nhìn đến Tít.

Cậu ta gật nhẹ đầu như xác nhận: “Lão đại, bây giờ người đó chết rồi, liệu phía Hồ Gia có gây khó dễ cho chúng ta?”

Hồ Chính Thường dám làm thì Quân Lăng cũng sẽ dám đứng ra, phía trước phía sau của ông ta đều đã bị nắm thóp, ít nhiều ngay bây giờ ông ta cũng không dám làm gì.

Hơn nữa, Hồ Gia sẽ không thể tin được người mà ông ta tin tưởng đã lựa chọn phản bội lại ông ta với điều kiện Quân Lăng phải đảm bảo an toàn cho gia đình của người đó.

“Không sao! Nếu có gì xảy ra thì chính là lúc Hồ Chính Thường phải bỏ lại mọi thứ.” Hắn dửng dưng, ngữ khí đều đều không tỏ thái độ.

Tít gật đầu: “Thuộc hạ đã cho người đến ngôi biệt thự đó.”

Quân Lăng hài lòng khen ngợi: “Làm tốt lắm.”

Tít không hỏi thêm, cũng không bước theo rời khỏi mà ở lại hướng ánh nhìn vào cánh cửa phòng vẫn đang mở, ánh mắt giảo hoạt nở nụ cười châm biếm.

Quân Lăng tự mình lái xe về trụ sở, hắn rời khỏi khách sạn chưa lâu thì có hai người kì lạ đi vào căn phòng mà hắn đã từng bước ra.

Tít nhìn hai tên thuộc hạ, lại nhìn một thứ hình thù to lớn ở dưới đất, ra lệnh: “Dọn đi!”

“Dạ!” Hai tên thuộc hạ đồng thanh đáp lời, liền nhanh chóng đi đến ra tay, thu dọn.

Căn dặn xong Tít cùng người sau lưng mình quay người rời đi, không có lấy một cái ngoái nhìn lại.


Cảnh tượng trong căn phòng tối tràn ngập mùi thuốc lá, cùng một mùi máu tươi hòa trộn với rượu vang xộc vào mũi, hô hấp bị lấp đầy bởi mùi hăng kì lạ, chai rượu vang lật ngang nằm ở mép bàn đỗ xuống sàn gạch tối màu, đỗ đầy trên thềm gạch thành một vũng nước màu đỏ thật lớn, chảy loan đến cái xác của một kẻ không rõ thân phận nằm bên cạnh.

Xác chết mở to hai mắt, giữa mi tâm có một lỗ đạn, máu tươi theo đó chảy ra, cả gương mặt người đàn ông méo mó đến đáng sợ.

Ánh đèn neon bên ngoài phủ lên thân thể nằm bất động, ngoại trừ mấy ánh đèn đó trong phòng tối đen như mực. Vệt rượu sóng ánh như được điểm lên thứ sáng không rõ ràng, hình ảnh trước mắt vừa đáng sợ vừa ghê tởm.

Tít dọn dẹp xong thì rời đi bằng xe riêng, mở cửa ghế lái phụ, thuộc hạ đi theo mới ngồi vào ghế lái.

“Anh ba, như vậy liệu có được không?”

“Lão đại nói được thì chắc chắn là được!”

Tít cười, nhìn người ngồi ở ghế lái: “Philip, cậu nên học hỏi những điều nên học hỏi.”

Philip gật đầu: “Vâng!”

***

Trong đêm tối con người ta giống như con sói đói săn mòi, vừa đánh chén no nê kết thúc nhiệm vụ nên nhanh chóng rời khỏi, không có vướng víu cũng không có bận tâm.

Cuộc sống này chính là như vậy, xã hội chẳng khác nào một cái đại dương, nguyên tắc ‘cá lớn nuốt cá bé’ là chuyện thường tình. Nếu hắn không giết người, bản thân hắn sẽ là người bị giết, nếu hắn giữ lại một kẻ phản bội, chính là giữ lại cái đinh chực chờ cơ hội đâm vào trái tim hắn.

Ngồi ở nơi cao, áp lực cũng không nhỏ. Kể từ lúc nào mà Hắc đạo nằm dưới tay hắn, chỉ để cho hắn thâu túng…

Đây là một loại số mệnh!

Có người chọn trưởng thành êm đẹp, bình bình an an, có người chọn thành công cao ngất trên đỉnh cao sự nghiệp, có người chọn an dưỡng không quá thiết tha.

Nhưng hắn? Hắn muốn bình yên thì có được không? Hắn muốn một gia đình, chứ không phải thứ quyền lực khiến người người khiếp sợ.

Chiếc xe lao rất nhanh liền đến một khu đất lớn đã được dọn dẹp, trang bị biển báo, vẽ đường vạch trắng, kiểu cách giống sân bay. Quân Lăng lái xe vào cửa, bên trong có một chiếc máy bay tư nhân đã chờ sẵn ở đó. Chiếc máy bay màu xám trắng, trên thân vẽ một cái con rắn lớn mắt đỏ là biểu tượng của gia tộc, mắt đỏ răng nhọn, miệng sư tử chảy một vệt máu nhìn rất hung tợn.

Chiếc xe dừng lại ở bãi đỗ, người đàn ông bước ra, dáng ánh mắt vào chiếc máy bay riêng đang mở cửa hạ cầu thang cách đó.


Thuộc hạ từ xa đi đến, cung kính cúi đầu: “Lão đại, mọi thứ chuẩn bị xong rồi!”

Nhận được cái gật đầu, tên thuộc hạ liên hệ bộ phận phi công chuẩn bị xuất phát.

Trước mặt Quân Lăng thì mọi suy nghĩ đều sẽ bị vạch trần, đôi mắt hắn rất sắt tựa như con dao có thể cắt đứt động mạch của bất kì ai.

Quân Lăng lên máy bay, khởi hành rời đi.

Sở Tiêu và Lập Tân là thuộc hạ tin cận nhất của hắn, từ bé đã theo hắn cho nên loại thông hiểu chỉ cần qua một ánh mắt, cũng khiến người ta dựng tóc gáy, rất đổi bình thường.

Hắn là Quân lão đại của Quân Gia, dưới tay hắn toàn là máu của biết bao người. Để có được ngày hôm nay, hắn phải đánh đổi rất nhiều, gần như là trong một đêm phải đánh đổi tất cả.

Sự than trách mà thế gian dành cho kẻ như hắn, sự chế nhạo mà người người trong hắc đạo bao trùm lên hắn. Loại người như Quân Lăng chính là không có tình cảm, người ta nói hắn là một con quỷ hút máu.

Trên đỉnh cao cuộc đời mình, hắn là Quân lão đại kiêu ngạo, dù cho có chết hắn cũng chỉ chết một cách kiêu ngạo nhất, phải giẫm đạp lên tất cả, kéo tất cả bọn họ cùng chết.

Khi hắn vừa ngồi xuống ghế, phục vụ nữ mặc đồng phục máy bay màu xanh dương, áo sơ mi trắng trang trọng bên ngoài khoác một chiếc blazer cùng màu chân váy, xét theo tiêu chuẩn quần áo của các hãng bay thì chân váy ngắn màu xanh này có chút không đúng quy định, giày cao gót màu đen cao bảy phân, bên trong mang một đôi tất đen che đi làn da trắng, cô gái đi từ khoang trong đi ra.

Một cô gái trẻ dáng người xinh đẹp hiện rõ đường cong chữ S, không những rõ mà còn cực kỳ lộ liễu đến nổi phải thốt lên hai chữ ‘hấp dẫn’, trang điểm đậm cùng mùi hương nước hoa dịu dàng.

Quân Lăng liếc mắt một cái, cảm thấy tư vị này vẫn không hấp dẫn bằng Kỳ Thừa Doanh, nếu bây giờ là nàng có khi hắn sẽ suy nghĩ đến việc đè nàng xuống ghế, xé áo của nàng rồi tốc váy nàng lên, sờ vào trong đùi non mềm mại.

Dù vậy thứ hắn để tâm là những dấu vết trên thân thể nàng, những vết sẹo của thời gian, khi nàng mặc áo sơ mi của hắn rõ ràng đã che hết nhưng dưới đùi vẫn ẩn hiện chút mơ hồ không rõ ràng những tổn thương thể xác.

Đặt xuống chiếc ly thủy tinh trước mặt hắn, cô nàng nóng bỏng lại đặt xuống chai rượu vang trên khay xuống bên cạnh, nhìn động tác chậm rãi từng bước của cô gái, theo quy luật đã được rèn luyện đến thành thục, hắn có chút hài lòng nho nhỏ.

“Mời ngài!” Cô gái lịch sự nói, thanh âm ngọt ngào động lòng người.

Thấy cô định đi, hắn đưa tay nắm lấy cổ tay người đẹp kéo lại ngồi xuống ghế, kéo sát vào bên cạnh mình. Bị hành động của hắn làm cho bất ngờ nhưng rất nhanh cô gái đã lấy lại bình tĩnh rồi nở nụ cười.

Độ cong khuôn miệng chuyên nghiệp đầy quyến rũ này khiến bàn tay đầy sức mạnh của người đàn ông phải đưa đến năng cằm cô, đôi mắt lạnh lùng cùng âm thanh trầm thấp: “Không sợ sao?”

Cô gái bị hắn hỏi như vậy thâm tâm có chút run rẩy, nhưng cô là tiếp viên đã được đào tạo để phục vụ những chuyến bay riêng của các lão đại, sao có thể vì một câu hỏi mà sợ hãi.

Nhìn thấy cô ta lắc đầu, hắn hài lòng gật đầu, ghé sát môi mình vào tai cô gái, giọng nói đàn ông trầm thấp nhưng đầy mệnh lệnh vang bên tai cô nàng: “Tốt lắm! Đêm nay em phục vụ đi.”

Cô gái có chút đỏ mặt, không phải cô chưa từng nghe thấy những lời thế này, nhưng phải thừa nhận người đàn ông này từ dáng người cho đến giọng nói, đều khiến phụ nữ bị hấp dẫn, không thể từ chối vì anh ta là lão đại, càng không thể từ chối vì lời đó giống với một loại mệnh lệnh dẫn dụ.

Nếu đàn ông có tính chinh phục, thì tạo hóa cho phụ nữ là những đỉnh núi cao ngất khó khám phá nhất, chờ đàn ông dấn thân.

Nếu đổi sự phục vụ để có được người đàn ông này cô cũng sẵn sàng bị chinh phục, ngoan ngoãn rót cho hắn ly rượu.


Chất lỏng màu đỏ sóng sánh chậm rãi chảy vào ly thủy tinh, dưới ánh đèn sáng lấp lánh rất kì lạ, mang theo một dư vị mê hoặc lòng người.

Ngồi bên cạnh hắn, cảm nhận rõ khí thế vị lão đại này tạo ra, tư thế hai chân vắt chéo, bắp đùi to vừa cứng vừa lớn ấy chắc như thanh thép, làn da màu đồng khiến da thịt trắng nõn của cô nổi bật.

Nhìn đến gương mặt hắn, cô gái có chút sửng sờ. Mày rậm sắc nét từng sợi, vừa dài vừa dày còn đều tâm tấp từ đầu đến đuôi như được họa lên bằng những nét bút điêu luyện, mắt hai mí sáng như một ngọn hải đăng giữa đêm mưa giông bão, khóe mắt dài như mắt chim ưng lộ ra một loại cuốn hút khiến cho người nhìn vào như rơi xuống vực sâu không đáy, mũi cao, môi mỏng, là gương mặt nam nhân mang đậm dư vị chết người.

Bàn tay to với những ngón tay không béo mập xấu xí mà vừa dài vừa thon, đến nổi đầu móng tay cũng được cắt tỉa sạch gọn vào trong, tạo cảm giác mỹ quan rất thích mắt.

Xung quanh hắn tỏ ra một loại khí thế bức người của một lão đại thực thụ, quả thật vị lão đại này không tầm thường như những gì mà ‘người đó’ nói với cô.

Người đàn ông này có lẽ càng ít tiếp xúc sẽ càng dễ sống hơn, hằng ngày phải dè chừng với đôi mắt của hắn, đẹp thì có đẹp nhưng lại không để người ta dễ nhìn ra tâm tư, cứ như mặt nước trong đêm không gợn sóng.

Dân gian có câu nói, trước bão lớn bầu trời thường trong xanh. Nhìn vào mắt hắn, chỉ thấy được bầu trời trong xanh, còn cơn bão thì không biết bao giờ ập tới.

Theo động tác cẩn thận kia của cô, hắn nhìn từng đầu ngón tay trắng nõn cầm ly rượu hướng đến miệng của hắn, chậm rãi giúp hắn uống rượu. Loại dư vị hưởng lạc này, hắn ngược lại không cười mà ánh mắt ngày một đậm hơn.

Cánh tay hắn cứng rắn đầy sức mạnh ôm lấy eo cô, kéo một cái thật mạnh thân thể mềm mại vào lòng ngực mình, khiến cô bất giác chới với không biết nên làm gì.

Thuộc hạ cách đó không ai dám lên tiếng hay có thái độ không đúng mực, trước sau đều lạnh lùng, họ chỉ dám hướng ánh mắt đến đôi nam nữ một lúc rồi lại rời đi, không nhìn quá lâu hay quá chăm chú.

Thân hình của lão đại áp đảo khí thế nhỏ bé của cô gái, mặc dù là tiếp viên hàng không chiều cao lý tưởng cũng đã 1m70 những so ra vẫn bị chèn ép.

Bóng dáng của lão đại, thật khiến người người khiếp sợ, vậy mà cô gái đó cũng thật gan dạ.

Nền trời đen huyền tựa như một tấm lụa lớn trùm lên con người, gom bao nhiêu mệt mỏi, ước mơ cùng hi vọng của họ thành một mớ hỗn độn.

Khác với ban ngày cười nói vui vẻ, về đêm chính là thời gian tâm trạng rơi xuống vực thẳm nặng nề.

Có người mượn đêm đen để trút bỏ bao nhiêu là nước mắt, có người chọn đêm đen ẩn mình không suy nghĩ, cũng có người chọn đêm đen huyền ảo bí ẩn dẹp bỏ nụ cười và chiếc mặt nạ lạnh lùng để trở thành một con người khác.

Trên đời này, thứ đáng sợ nhất không phải là đêm tối, cũng không phải là nghịch cảnh, đáng sợ vẫn là đối diện lòng người, dù trực tiếp hay gián tiếp cũng không thể nhận ra được bộ mặt ẩn sâu bên trong họ.

Có người nhìn dịu dàng, nhưng tâm cơ đen tối. Có người nhìn độc ác, nhưng trái tim ngọt ngào. Có người tổn thương sẽ lại tổn thương người khác, nhưng có người một khi đã tổn thương liền yêu người khác hơn chính mình.

Cô tiếp viên trẻ còn đang dự định mừng thầm trong lòng vì kế hoạch đã sắp đạt được…

Người đàn ông đột nhiên thay đổi sắc mặt, đôi mắt sâu tựa như vực thẳm dâng lên một tia chết chốc, ngay sau đó cổ cô gái bị một lực siết lấy đầy đau đớn, cô mở to hai mắt trân trân nhìn người đàn ông bên cạnh, tốc độ của hắn quá nhanh mà cô lại đang không cảnh giác, cứ như vậy hắn đem cô gái ấn xuống ghế kèm theo đó là lực tay như tạ đè ép lòng ngực cô, không khí đang trao đổi bị nghẹn lại khiến cô gái tức ngực, cả nội tạng cũng bị dọa đến run lên.

Trái ngược với dáng vẻ kinh sợ của cô gái, thân thể người đàn ông cao lớn đè ở trên cực kỳ mạnh mẽ, có thể trong một giây liền bóp chết cô ta như giết chết một con kiến.

Cô nhân viên bị hành động của hắn làm cho sợ hãi, thanh âm ngọt ngào trở nên khẩn trương liền gấp gáp kêu lên một tiếng: “Lão đại!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương