Cung Ân Tố thất thần, chân bước đi loạn xạ tiến vào phòng cấp cứu. Vừa bước vào, đập vào mắt cô là một cảnh tưởng hết sức không thuận mắt.

Cha của cô, Cung Nhâm, hiện đã được lau người sạch sẽ, tấm vải trắng che phủ kín người.

Cung Ân Tố hít một ngụm khí lạnh, liên tục lắc đầu, tự nói rằng đây chỉ là hiểu lầm, không thể nào là cha của cô được. Tự bản thân cô nhận định người đang nằm ở kia không phải là cha của cô.

Chỉ là mọi thứ đều bị đánh vỡ, dù cho có cố an ủi, trấn tĩnh bản thân cỡ nào đi nữa, thì đến lúc gỡ tấm vải trắng trước mặt xuống, người cha thân yêu của cô....Đã ra đi....thật rồi...!

Nỗi cô đơn, vô vọng trong nháy mắt liền kéo đến tìm Cung Ân Tố. Cả cơ thể của cô không ngừng run rẩy.

Cô lao vội vào người của Cung Nhâm, hai cánh tay dang rộng, đem ông ôm thật chặt vào người. Miệng không ngừng không nức nở, thảm thương vô cùng.

Mãi mới dứt ra được khỏi Cung Nhâm, hiện tại thì Cung Ân Tố đang mệt mỏi làm hồ sơ chôn cất cho Cung Nhâm.

Vì tại bệnh viện tư nhân có phục vụ mai táng tại nơi, Cung Ân Tố không muốn di chuyển Cung Nhâm quá nhiều, nên đành chọn mai táng cho ông ngay tại bệnh viện.

Dì Trình giúp việc ở nhà nghe thấy tin dữ, vội đem theo một chiếc váy đen kín cổng cao tường đến cho Cung Ân Tố, cả dì Trình cũng mặc trên người một bộ váy màu đen, rất thích hợp mặc vào lúc tang thương như thế này.

Cung Ân Tố ngồi cạnh quan tài của Cung Nhâm, cả khuôn mặt vốn thanh tú trước đó, nay như một cái xác không hồn, đôi mắt nhuộm một tầng đỏ, hai bên má hồng hồng, có lúc ẩn hiện một lớp nước mắt đã khô còn đọng lại.

Người thân, bạn bè của Cung Nhâm thật thật giả giả lẫn lộn, tiến tới nói vài lời an ủi với Cung Ân Tố. Chỉ là... tất cả đều toàn là những lời nói đầy sáo rỗng.

Cung Ân Tố thật sự rất hiểu chuyện, đã sớm biết những người mang tiếng là bạn bè của Cung Nhâm, thực chất cũng chỉ là hữu danh vô thực, họ lúc nào mà chẳng thèm khát, muốn lợi dụng ông để mà moi tiền.

Bây giờ lại còn quỳ trước mặt quan tài của ông, miệng không ngưng tiếc than, nhưng Cung Ân Tố nhận ra, khoé mắt của ai cũng hiện lên một sự vui mừng nhẹ.

Vui...? Thật sự là đang cảm thấy thích thú ư?

Cung Ân Tố cười lạnh trong lòng, khuôn mặt mệt mỏi khẽ nhíu chặt mày.

Cô hiểu rõ mà, bọn họ chính là dòm ngó đến số tài sản mà cha của cô để lại. Thêm cả số cổ phần của Cung thị nữa.

Nghĩ đến vậy, Cung Ân Tố lập tức nghiêm mắt, thái độ lạnh lùng, không thèm nhìn đến bọn người đang diễn trò kia.



Nhưng nhắc đến diễn trò, cô lại càng muốn cười nhiều hơn, bởi vì bọn họ không bằng một phần của Ngọc Mỹ Liên kia.

Tâm tư của bà ta, cô còn không hiểu sao.

Nhìn đến dáng vẻ "goá phụ đáng thương" của Ngọc Mỹ Liên kia, Cung Ân Tố thật muốn cười thật to, lại hận không thể lao đến vạch trần bộ mặt diễn kịch của bà.

Ánh mắt của Cung Ân Tố rũ xuống, vô tình chiếu thẳng đến đứa em trai kể của mình, Cung Ngọc. Thằng bé chỉ mới 4 tuổi, vẫn còn rất thơ ngây.

Cô bỗng dưng lại cảm thấy tiếc thương cho Cung Ngọc, vì thằng bé còn quá nhỏ, mà đã phải ở cạnh người đàn bà mưu mô xảo trá như Ngọc Mỹ Liên.

Nhìn dáng vẻ chưa hiểu chuyện gì của Cung Ngọc, thằng bé vẫn cứ vô tư ngồi nghịch đồ chơi robot của mình.

Cảm giác như thằng bé còn thật sự không biết rằng Cung Nhâm, cha của bé đã vừa qua đời.

Nhưng đúng thế thật, vài giây sau khi Cung Ân Tố nhìn về hướng Cung Ngọc, đúng lúc thắng bé giương mắt nhìn về phía di ảnh của Cung Nhâm.

Đôi mắt long lanh như chứa nước, ngây ngơ chỉ tay vào và nói với Ngọc Mỹ Liên bên cạnh:

- Mẹ ơi, ảnh của cha có đúng không ạ? Tại sao lại để ở đó thế ạ?

Ngọc Mỹ Liên nức nở ôm chầm lấy Cung Ngọc, miệng khóc than liên hồi:

- Đứa trẻ đáng thương của mẹ, hức...hức...

Cung Ngọc vẫn ngơ ngác, chưa kịp tiếp thu lý do vì sao mẹ lại khóc.

Khi thằng bé chuyển tầm mắt sang Cung Ân Tố. Cậu giương khoé môi cười đáng yêu, nhanh chóng đứng dậy và chạy lạch bạch về phía của cô.

Ngọc Mỹ Liên bị con trai gạt bỏ sang một bên, rồi lại chạy về phía Cung Ân Tố, bà ta khẽ bĩu môi, xoay mặt sang chỗ khác.

Cung Ngọc chạy vội tới, xà vào vòng tay của Cung Ân Tố. Thằng bé cười hì hì, sau đó đưa một bàn tay mập mạp tròn trĩnh của mình, đặt lên một bên má của cô, nhẹ nhàng vuốt rồi lại nói:

- Chị ơi, sao mặt chị đỏ thế ạ?

- Chị không sao? Chỉ là cảm thấy hơi nóng và bức bối mà thôi.



Cung Ngọc gật nhẹ đầu, tin tưởng vào lời nói của Cung Ân Tố. Cậu tiếp tục cúi đầu, nghịch ngợm chơi robot của mình.

Còn Cung Ân Tố thì mắt không khỏi nhìn chằm chằm vào Cung Ngọc. Khoé môi của cô vươn lên một đường cong nhẹ.

Thật tốt khi vẫn còn là trẻ con, không cần phải suy nghĩ gì nhiều, lại không cần phải suốt ngay lao vào những mưu mô của đời người, đặc biệt là những người bên cạnh xung quanh.

Cô vuốt nhẹ tóc của Cung Ngọc, vòng tay cũng càng lúc càng siết chặt, dường như muốn gói gọn cậu lại, đem cậu bao bọc, chở che.

Dù biết cậu chỉ là em trai kế, còn là con trai của Ngọc Mỹ Liên, nhưng với cô, thằng bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, vẫn chưa từng trải sự đời. Tính tình lại ngoan hiền, thích bám víu lấy cô, dần dần cô cũng sinh ra cảm xúc thương yêu Cung Ngọc.

Người đến viếng thăm rất nhiều, đa phần là đối tác làm ăn chung với Cung Nhâm. Nhưng tất cả đều rời đi rất nhanh, rất vội, chẳng ai muốn níu kéo một chút thời gian ở lại.

Cung Ân Tố chỉ biết im lặng, thầm đau buồn và tức giận thay cho người cha vừa quá cô của mình.

Người rời đi gần hết, chỉ còn vương vấn hai ba người, chủ yếu là vì họ đến trễ.

Lúc này, từ phía ngoài cửa, có một hai người mặc áo vest trang nghiêm tiến vào.

Cung Ân Tố nhìn thấy liền nhận ra, là luật sư của nhà cô, luật sư Lý và kế bên là trợ lý của ông ta, Thiên Nhất.

Theo phép lịch sự Cung Ân Tố đứng dậy, sử dụng dáng vẻ trang nghiêm nhất của bản thân, đi tới trước mặt của luật sư Lý, nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi.

Sắc mặt của luật sư Lý trông rất khó coi, cộng thêm dáng vẻ bụng bự, đầu trọc thế kia, thật làm cho người khác muốn thốt lên giọng cười. Nhưng tình hình lúc này vốn không phải thời điểm thích hợp.

Luật sư Lý lấy từ trong túi hồ sơ của mình ra một sấp giấy. Ông ta đưa đến trước mặt của Cung Ân Tố, giọng điệu hiên ngang nói:

- Cung tiểu thư, tôi đến để thông báo về phần tài sản của ông Cung Nhâm đã để lại.

Cung Ân Tố trong lòng thầm nghĩ, "Đến rồi, cuối cùng chuyện này cũng xảy ra."

Mắt liếc nhẹ sang Ngọc Mỹ Liên, nhìn dáng vẻ hồi hợp của bà ta, cô hừ nhẹ ra một tiếng.

Sau đó rất nhanh thu hồi lại dáng vẻ ban đầu của mình, cô hướng tay, mời luật sư Lý sang chỗ ngồi thích hợp hơn để bàn chuyện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương