Luân hồi khốn kiếp
Chương 96: Giấc mơ (1)

Người ta không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra trong rừng vào ban đêm. Thậm chí sau một tháng họ đặt chân vào Samar, Eugene và Kristina vẫn thay phiên nhau canh gác vào ban đêm.

Hiện tại Narissa là người mới tham gia vào hành trình của họ . Thính giác nhanh nhạy của elf chắc chắn là đủ để theo dõi chặt chẽ xung quanh, nhưng vì Narissa không đủ mạnh để tự bảo vệ mình nếu xảy ra trường hợp khẩn cấp, nên họ không thể để cô làm nhiệm vụ canh gác được.

Đêm nay cũng như vậy, Eugene và Kristina vẫn là những người duy nhất thay phiên nhau canh gác.

Anh không biết Kristina có để ý đến hành động của mình không, nhưng Eugene vẫn chọn thể hiện sự tôn trọng và quan tâm đến Kristina theo cách riêng của mình. Thông thường, ca canh gác đầu tiên và cuối cùng luôn là ít mệt mỏi nhất. Vì vậy, mỗi ngày, Eugene đều nhường ca gác đầu tiên và cuối cùng cho Kristina, và đảm nhận việc canh gác khó nhằn nhất vào giữa ban đêm.

Đột nhiên, một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên sau lưng Eugene, "Ngài Eugene."

Chỉ chừng đó thôi cũng đủ khiến mắt Eugene mở to ra. Sau đó, anh nhẹ nhàng đứng dậy khỏi chỗ ngủ mà không hề có bất kỳ dấu hiệu mệt mỏi nào. Kristina đang cúi xuống ngay bên ngoài lối vào căn lều dựng lên của cô.

"Có chuyện gì xảy ra không?" Eugene kiểm tra.

Kristina lắc đầu. "Không có chuyện gì cả."

Quái vật thường lang thang trong khu rừng này vào ban đêm. Trong trường hợp thông thường, khu lều của họ lẽ ra đã bị mấy con quái vật này tấn công rồi, nhưng hàng rào của Kristina đã có thể ẩn giấu trại của họ khỏi nhận thức của lũ quái vật.

Tuy nhiên không chỉ vì thế mà họ mù quáng tin vào rào chắn và ko canh gác cả. Trong khi Eugene có thể trông không đáng tin lắm trong các vấn đề khác nhưng khi nói đến những thứ như thế này, anh ấy luôn kỹ lưỡng. Điều này là do, trong khoảng thời gian lang thang như một lính đánh thuê, đã có hơn một vài lần anh gặp nguy hiểm khi một vài người lính đánh thuê ngu ngốc đã lơ là trong việc canh gác đêm.

"Bạn không cảm thấy mệt sao? Rốt cuộc thì bạn đã chiến đấu khá nhiều vào ngày hôm nay. Tôi không cảm thấy mệt mỏi cho lắm, vậy tại sao hôm bạn không ngủ nướng một chút nhỉ?" Kristina đề nghị.

Có vẻ như Kristina đang thể hiện sự cân nhắc như vậy bởi vi Eugene đã phải đối phó với các chiến binh của bộ lạc Garung vào sáng ngày hôm nau. Eugene chỉ nhếch mép trước sự lo lắng của Kiristina.

"Chừng đó thậm chí còn không đủ để làm cho tôi nóng người," Eugene trấn an cô. "Tôi chắc chắn sẽ đánh thức bạn dậy vào lúc năm giờ, vì vậy đừng lo lắng cho tôi và hãy nghỉ ngơi một chút đi."

Kristina không tranh cãi thêm nữa và chỉ gật đầu. Khi cô vẫn chưa trở nên quen thuộc với Eugene như bây giờ, đã có vài lần Kristina cố gắng tranh cãi với Eugene về những vấn đề tương tự.

Nhưng hiện tại thì cô đã hiểu anh hơn một chút. Khi nói đến những vấn đề như thế này, Eugene sẽ luôn từ chối nhượng bộ. Không phải là Eugene không thích nhận sự quan tâm người khác dành cho mình, mà chỉ là anh cực kỳ nghiêm khắc với các quy tắc mà anh đã đặt ra cho bản thân mình.

"... Ok. Vậy thì, tôi sẽ trông cậy vào bạn vậy," Kristina nói với một cái cúi đầu khi cô lùi ra khỏi lối vào lều của anh.

Sau khi phủi sạch ga giường chỉ bằng tay, Eugene rời khỏi lều. Giờ nghĩ lại thì thật may mắn khi anh quyết định mang theo nhiều cái lều. Sau khi chắc chắn rằng Kristina đã vào lều của mình để nghỉ ngơi, Eugene ngồi trước lửa trại. Narissa đang ngủ trong một trong những chiếc lều dự phòng được dựng ở phía bên kia của lửa trại.

"... Hừm." Eugene ho khan khi lật mở áo choàng và lấy ra một cuốn sách.

Đây là một cuốn sách hướng dẫn ma thuật mà cậu đã đọc qua vài lần rồi. Cậu đã nhận được cuốn sách hướng dẫn ma thuật này từ Lovellian vào ngày cậu rời khỏi Aroth.

"Đáng lẽ tôi nên gửi thư cho sư phụ Lovellian khi có cơ hội," Eugene hối hận.

Trong thâm tâm, anh chân thành tôn trọng Lovellian như là thầy của mình.

Thực tế thì Lovellian lớn tuổi hơn Eugene, ngay cả khi anh đã cộng thêm tuổi của kiếp trước là Hamel vào những tuổi hiện tại, điều đó chỉ càng khiến Eugene tôn trọng Lovellian hơn. Đối với Eugene, đây là một lý do rất quan trọng cho việc anh tôn trọng Lovellian.

Một khoảng thời gian khá dài đã trôi qua kể từ khi anh bắt đầu đọc. Khu rừng vào ban đêm không còn tĩnh mịch nữa. Tiếng côn trùng rả rich rộn ràng, mỗi lần gió thổi, những cành cây rậm rạp lại đung đưa xào xạc. Eugene thậm chí có thể nghe thấy tiềng gầm gừ của quái vật ở khoảng cách gần.

"... Hừm." Eugene lại ho.

Kể từ ngày đầu tiên cắm trại trong khu rừng này, Kristina đã nói rằng mình là một người có giấc ngủ sâu. Ngay cả hôm nay, điều đó vẫn hoàn toàn đúng. Kristina đã thiếp ngủ đi ngay khi cô trở lại vào trong lều và chỉ có thể nghe thấy từng nhịp thở đều đặn phát ra từ lều của cô.

Eugene thở dài và đóng cuốn sách lại. "... Có điều gì cô muốn ở tôi không?"

Những lời này không được gửi đến Kristina, người đã ngủ say. Lều ở phía đối diện của lửa trại hơi rung lên trước khi vạt ở lối vào từ từ được vén lên.

Narissa ló ra khỏi lều. "Ừm, đó là... T-tôi xin lỗi...."

"Tôi đã bảo cô ngừng nói xin lỗi nữa rồi mà," Eugene nhắc nhở cô.

Đôi vai của Narissa run nhẹ trước phản ứng này. Eugene bình tĩnh ném thêm một ít củi vào lửa trại.

"Có phải vì rừng quá ồn ào không?" Eugene hỏi. "Hay là bởi vì, sau khi trải qua rất nhiều chuyện ngày hôm nay, cô sợ đến mức không thể ngủ được?"

"...", Narissa im lặng.

"Chà, vậy thì để tôi nói rõ điều này, vì tôi sợ rằng cô lại có những suy diễn kì lạ. Tôi không hề có ý định bỏ rơi cô trong khi cô đang ngủ. Và tôi bảo vệ cô không phải chỉ vì lòng tốt của tôi. Tôi bảo vệ cô bởi vì điều đó sẽ giúp tôi đạt được mục tiêu của mình", Eugene thuyết phục cô.

"... N-nếu là như vậy thì... đúng như tôi nghĩ...", đôi mắt Narissa dao động khi cô tự lẩm bẩm. Sau một lúc do dự, cô đột nhiên gật đầu như thể đã đi đến một quyết định nào đó. "... T-tôi không phiền nếu đó là ngài đâu, ngài Eugene."

"Hả?" Eugene càu nhàu.

"Tôi đã mong rằng ngài sẽ đưa ra một yêu cầu như vậy và tôi đã chuẩn bị tinh thần trước đó rồi." Narissa đột nhiên đỏ mặt và lắp bắp, "À, không, đợi đã. Thay vì nói là mong đợi, nó giống như tôi đã nghĩ rằng một cái gì đó như thế này sẽ xảy ra ... Chà, điều đó là không thể tránh được, vì vậy ... thay vì đi ngủ, tôi đã nằm đợi ngài..."

Eugene ngắt lời cô. "Này, chờ một chút, tôi không chắc rằng tôi hiểu những gì cô đang nói. Cô đã mong đợi điều gì chứ? Một cái gì đó sẽ xảy ra? Vì vậy, cô đã nằm đợi? Chờ tôi sao? Chờ cái gì chứ?"

"... Chà... Tôi có rất nhiều sẹo trên người và chân tôi thì bị cụt nữa... Tôi có thể không đáp ứng được tiêu chuẩn của ngài, thưa ngài Eugene," Narissa thừa nhận với giọng chán nản.

"Tại sao có những vết sẹo trên cơ thể cô lại có nghĩa là cô sẽ không thể đáp ứng các tiêu chuẩn của tôi...?" Eugene cứng nhắc hỏi, hai má co giật vì sự phẫn nộ đang kìm nén.

Narissa thở hổn hển và bắt đầu run rẩy, sau khi hít một hơi thật sâu, cô ngập ngừng hỏi, "... Có lẽ nào ngài thích một cơ thể có nhiều vết sẹo sao, ngài Eugene...?"

Eugene không phải là một thằng ngốc. Anh có thể đoán được kịch bản mà Narissa đã hình dung ra, và những gì cô đã mong đợi anh sẽ làm. Sống như một nô lệ, cô chắc chắn đã trải qua nhiều tình huống khó khăn, vì vậy không phải là anh không thể hiểu tại sao cô lại nghĩ như thế, nhưng Eugene vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Này. Tôi không hề có kế hoạch lẻn vào lều của cô, và tôi cũng không có ý định bắt cô trả ơn bằng cơ thể của mình," Eugene tuyên bố rõ ràng.

"... Hả...?" Narissa thốt ra một cách ngạc nhiên.

"Cô xem tôi là loại người như thế nào vậy? Arrgh, một đứa trẻ như cô thực sự dám nói những điều như vậy sao," Eugene chế giễu.

Nghe những lời này, quai hàm của Narissa há hốc ra. Chẳng lẽ Eugene thật sự gọi cô là 'một đứa trẻ’ sao? Narissa đã một trăm ba mươi tuổi rồi!

"Tất nhiên tôi biết rằng cô đã sống lâu hơn tôi, nhưng nếu chúng ta chuyển đổi tuổi của cô thành tuổi của con người, cô chỉ mới mười ba tuổi mà thôi," Eugene nhấn mạnh.

“Ah…Điều đó hoàn toàn đúng ạ...," Narissa lẩm bẩm khi nhìn chằm chằm vào Eugene một lúc, sau đó cô giữ thẳng tư thế và cúi đầu trước anh. "... Tôi thực sự... thực sự biết ơn ngài, thưa ngài Eugene."

"Tôi đã nói với cô rằng không phải biết ơn tôi. Đã bao nhiêu lần tôi phải nói với cô rằng tôi chỉ đưa bạn đi cùng vì lợi ích mà cô mang lại thôi vậy?” Eugene hỏi.

"... Ngài đang nói về Hộ vệ của làng Elf phải không? N-nếu tôi có thể gặp được Người hộ vệ ấy, tôi chắc chắn sẽ nói với họ rằng tôi đã nhận được lòng tốt tuyệt vời đền từ ngài, thưa ngài Eugene," Narissa hứa.

"Tất nhiên là cô phải nói điều đó. Mặc dù tôi có thể biết tên khốn hộ vệ đó là ai, nhưng nếu tên khốn đó cố gắng từ chối tôi vì tôi là một con người, cô sẽ có một vai trò rất quan trọng. Cô có hiểu những gì tôi đang nói không? Điều đó có nghĩa là cô cần phải giữ cho hắn ta không được chạy trốn ngay cả khi cô phải lăn lộn dưới đất," sau khi nói điều này, Eugene mở cuốn sách hướng dẫn ma thuật của mình ra một lần nữa.

Ngay cả khi Eugene tiếp tục phớt lờ cô, Narissa vẫn nhìn Eugene với ánh mắt đầy ngưỡng mộ vì những lời nói và hành động hiệp nghĩa của anh.

'Với khuôn mặt đẹp trai như này, việc quyến rũ lũ elf này là một điều hoàn toàn dễ dàng.' Eugene trầm ngâm.

Chính xác thì anh không thực sự cố gắng quyến rũ cô, nhưng Eugene vẫn nghĩ rằng kết quả này được tạo ra là nhờ vào vẻ đẹp của anh.

Màn đêm tiếp tục trôi qua. Vào khoảng năm giờ, Eugene đổi ca với Kristina và bò trở lại lều của mình. Mặc dù không thực sự cảm thấy cần phải nghỉ ngơi, Eugene vẫn nhắm mắt lại và đi ngủ. Ngay cả khi bạn không cảm thấy cần phải nghỉ ngơi, bạn vẫn nên nghỉ ngơi khi có thể và ngủ một chút nếu bạn có cơ hội.

Eugene đã quen thuộc với những thói quen này từ kiếp trước.

* * *

Đã lâu rồi kể từ lần cuối cùng anh có một giấc mơ.

Thông thường, anh không thực sự có một giấc mơ đúng nghĩa. Bất cứ khi nào đi ngủ, anh đều rơi vào một giấc ngủ sâu, không mơ mộng, điều đó cho phép anh thức dậy ngay lập tức khi cần.

Việc nằm mơ chỉ khiến đầu óc thêm mệt mỏi khi nằm ngủ. Vì lý do đó, Eugene không thực sự thích việc nằm mơ.

Cho dù đó là vui, buồn hay chỉ là những giấc mơ bình thường về cuộc sống hàng ngày, giấc mơ đều không phải là hiện thực. Eugene không biết tại sao mọi người lại mơ, nhưng anh nghĩ rằng việc mơ là hoàn toàn vô nghĩa và không có ích gì.

Ở kiếp trước, sau khi đánh bại Quỷ Vương Cuồng Bạo, hành trình chiến đấu với Quỷ Vương Giam Cầm của họ là một cơn ác mộng kéo dài. Rốt cuộc, đối thủ của họ là người mạnh thứ hai trong số các Qủy vương. Giống như cấp bậc hắn ta, Quỷ Vương Giam Cầm có những thuộc hạ mạnh mẽ và quân đội hung mạnh dưới sự chỉ huy của hăn.

Một trong số đó là Nữ hoàng của quỷ đêm, Noir Giabella.

Nói một cách chính xác thì cô ấy không thực sự dưới trướng của Quỷ Vương Giam Cầm. Mặc dù cô ta vẫn chưa đến mức có thể được gọi là Quỷ Vương, nhưng ngay cả vậy, Noir Giabella là một 'nữ hoàng' quỷ mạnh mẽ, người có số lượng lớn Quỷ đêm ở dưới trướng.

Trong cuộc hành trình đến lâu đài của Quỷ Vương Giam Cầm, Noir Giabella đã nhiều lần tấn công Hamel và những người bạn đồng hành của anh. Ả ta rất ngoan cường, liên tục xuất hiện trong giấc mơ của họ thay vì đối đầu với họ trong thực tế, cố gắng nghiền nát tinh thần của Hamel và đồng đội của anh.

Nhờ những trải nghiệm này, Eugene đã cảnh giác với những giấc mơ, ghét những cơn ác mộng và thực sự ghê tởm tất cả Quỷ đêm. Các cuộc tấn công của Noir Giabella đã hành hạ nhóm của họ đến mức nỗi đau của họ có thể so sánh với tất cả những gì họ đã phải chịu đựng khi đụng độ với Quỷ Vương tàn sát, tàn ác và Cuồng Bạo; và theo một phương diện nào đó, đối phó với ả ta thậm chí còn khó khăn hơn cả chiến đấu chống lại Quỷ Vương.

'... Đây là..." Eugene nhận ra rằng anh đang cảm thấy một cảm giác xa lạ mạnh mẽ với giấc mơ hiện tại của mình.

Đây hẳn là một giấc mơ tỉnh, vì Eugene hoàn toàn nhận thức được rằng mình hiện đang ở giữa một giấc mơ. Tuy nhiên, mặc dù cậu có thể nhận ra được sự thật rằng mình hiện đang nằm mơ nhưng Eugene không thể sử dụng ý chí của mình để kiểm soát giấc mơ. Bị cuốn vào giấc mơ này, không thể thực hiện bất kỳ thay đổi nào, Eugene chỉ đứng yên một chỗ không mục đích.

'... Có lẽ đây là một cuộc tấn công của Qủy đêm chăng?" Eugene nghi ngờ.

Bị mắc kẹt trong một giấc mơ mà anh không kiểm soát được mọi thứ xung quanh, Eugene cảm thấy khó chịu.

Với ký ức về kiếp trước còn nguyên vẹn, sức mạnh tinh thần của Eugene đủ mạnh để không hề hấn gì trước mọi đòn tấn công thông thường. Tuy nhiên, ngay cả như vậy, Eugene đã không thể nhận thấy khi những thay đổi này được thực hiện đối với giấc ngủ bình thường của mình. Để một Qủy đêm có thể can thiệp vào giấc mơ của anh ta một cách dễ dàng như vậy, đó hẳn phải là một con quỷ cấp khá cao.

"Từ khi nào…mà tôi bị kéo vào giấc mơ này vậy? Tôi chỉ là...," Eugene nói tiếp. Để cố gắng giữ bình tĩnh, Eugene quyết định tập trung vào một thứ khác. "Tôi là Eugene Lionheart, hóa thân của Hamel Dynas từ ba trăm năm trước. Tôi là con trai của Gerhard Lionheart và là con nuôi của Gilead Lionheart. Tôi là đệ tử của Tháp trưởng tháp đỏ Lovellian."

Dường như không có vấn đề gì với trí nhớ của Eugene cả.

"Giấc mơ này... nó khác so với một đòn tấn công của Qủy đêm," Eugene nhận ra.

Đây không phải là một cuộc tấn công. Nó không có cảm giác khó chịu như đòn tấn công của Qủy đêm thường gây ra.

Thế giới trong mơ đột ngột thay đổi.

"Ah...!" Eugene thở hổn hển.

Mặc dù đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nó, nhưng cảnh tượng trước mặt anh dường như rất quen thuộc. Bây giờ anh đang ở giữa một căn hầm rộng rãi. Trước mặt anh là một thân hình to lớn, vạm vỡ đang vác theo một bức tượng có kích thước gấp nhiều lần cơ thể anh ta.

"Đặt ở đây trông có vẻ ổn đấy," nhân vật khổng lồ nói.

"Bạn nhìn thế nào mà lại thành ổn vậy?" Một người phụ nữ mắng anh. "Trung tâm của căn phòng xa hơn thế một chút, không, lùi lại một chút.... Sienna, bạn nghĩ thế nào?"

Sienna nức nở trả lời khi cô nhìn xuống từ nơi cô đang nổi. "Lùi lại một chút... hic... về bên phải... hic... hic... Ở-ở đó.'

Người đàn ông đột nhiên dừng lại khi anh ta cảm thấy một giọt nước rơi xuống đầu mình. '... Thật tuyệt vời...! Thực sự là có một cơn mưa dưới long đất sao. Hamel, Hamel! Có phải là bạn không? Có phải bạn đến thăm chúng tôi từ nơi an nghỉ của bạn và rơi những giọt nước mắt này không? Đừng khóc, Hamel! Chúng tôi sẽ không... Chúng tôi sẽ không bao giờ quên bạn!"

Người phụ nữ thở dài. "Molon, làm ơn, đừng nói điều gì đó ngu ngốc như vậy. Những thứ đang rơi xuống đầu bạn ngay bây giờ không phải là những hạt mưa. Đó là những giọt nước mắt của Sienna".

"Ồ, quả nhiên... Tôi nghĩ rằng những hạt mưa này hơi mặn quá".

"Đừng-đừng có mà uống chúng, tên khốn ngu ngốc. Tại sao bạn lại nuốt nước mắt của tôi?!"

Người phụ nữ an ủi cô. "Đừng khóc, Sienna. Hamel cũng thấy bạn khóc vì anh ấy."

"Hamel... Hamel, đồ khốn kiếp chó đẻ...! Tại sao bạn lại phải chết như vậy? Tại sao lại như thế chứ...?! B-bạn không cần phải chết. Bạn chỉ cần... Bạn chỉ cần quay lại....' Sienna dừng lại, nấc lên vì nỗi buồn đan xen cơn giận.

'... Sienna. Hamel là một chiến binh vĩ đại mà đến tôi cũng phải công nhận. Anh ấy là một chiến binh còn vĩ đại hơn tôi, Molon của bộ lạc Bayar. Hamel... Chắc hẳn anh ấy muốn chết như một chiến binh."

Sienna lại nổi cơn thịnh nộ một lần nữa. "Hắn muốn chết như một chiến binh? Đừng có nói nhảm nữa, Molon...! Việc hắn ta chết như nào thì liên quan gì đến việc hắn chết chứ. Việc Hamel chết như một chiến binh thì có lợi ích gì cơ chứ? Thay vì chết như một chiến binh, tốt hơn hết là chỉ cần sống như một con người...!"

Với một tiếng thở hổn hển khi nhận ra, Eugene đứng đó trống rỗng khi chứng kiến cảnh tượng này diễn ra. Đây thực sự không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy địa điểm này. Đây là ngôi mộ của Hamel, được đào sâu bên dưới sa mạc Nahama. Đây là một cảnh từ khi ngôi mộ mới được xây dựng.

Molon dựng lên bức tượng. Sau khi kiểm tra vẻ ngoài của bức tượng, người phụ nữ, Anise, từ từ lê bước đến một trong những bức tường.

—Hamel, bạn có một thái độ không tốt cho lắm.

Bạn đột nhiên nói cái đéo gì vậy?

—Tôi đang nói rằng bạn đang làm hình ảnh của chúng ta xấu đi. Tôi biết rằng bạn không được giáo dục từ bé và bạn đã là một lính đánh thuê trong một thời gian dài, nhưng vì bây giờ bạn sẽ đi phiêu lưu với chúng tôi, bạn cần phải sửa chữa những thói quen xấu của mình.

—Tại sao tôi phải làm vậy chứ?

Bạn thật sự đang hỏi tại sao ư.... Bạn không hiểu bạn đang ở vị trí nào sao? Hamel, bạn là bạn đồng hành của chủ nhân của Thánh kiếm, người được Thánh quốc, công nhận là Anh hùng Vermouth Lionheart. Và tôi là Thánh của Thánh quốc, Anise Slywood.

—Được rồi, và tôi là Hamel Dynas.

—Tại sao bạn không giới thiệu tên tôi? Tôi là Molon Ruhr. Chiến binh đầy kiêu hãnh của bộ lạc Bayar và con trai của thủ lĩnh của nó, Darak Ruhr—

—Câm miệng đi, Molon.

—Đồ ngốc.

—Hamel...! Tôi nghĩ rằng bạn đã hơi quá khắc nghiệt với Molon.

—Vừa rồi không phải là bạn vừa bảo Molon câm miệng đi, phải không?

—Tuy nhiên, tôi không gọi Molon là đồ ngốc. Ngay cả khi bạn không sai khi gọi Molon là thằng ngốc, bạn không thấy rằng việc gọi một kẻ ngốc là kẻ ngốc trước mặt họ là một điều rất thiếu tôn trọng sao.

—Tôi không phải một thằng ngốc.

—Hamel, không chỉ thói quen của cậu không tốt, cách cậu ứng xử cũng quá thô tục.

Bạn không nghĩ rằng bạn đang hơi quá khắc nghiệt sao?

—Sửa chữa hành vi của bạn cũng rất quan trọng, nhưng nếu bây giờ bạn giữ im lặng, ít nhất mọi người cũng sẽ không thể biết bạn sẽ phát ngôn thô tục như vậy. Vì vậy, hãy bắt đầu với việc sửa đổi thói quen của bạn trước.

—Và thói quen của tôi thì có gì tệ sao

—Bạn đang làm điều đó ngay bây giờ! Đừng bắt chéo chân nữa. Ngồi thẳng lưn lêng. Và chân của bạn, đừng có kéo lê chúng trên sàn nữa. Điều đó tạo ra một tiếng ồn rất khó chịu. Khi bạn đi bộ thì bạn cần giữ vai của bạn thẳng và ngực của bạn ưỡn về phía trước.... Bây giờ đến con dao của bạn... Hãy chú ý đến con dao của bạn! Bạn cần cầm nó thật nhẹ nhàng, giống như một cây bút... Tìm đâu ra trên thế giới một người mà cầm con dao để ăn như cầm rìu để giết người cơ chứ?!

Bạn đang thấy một người ngay bây giờ.

Trong những ngày đầu phiêu lưu cùng nhau, Anise đã cằn nhằn Hamel khá lâu, hy vọng sẽ sửa chữa hành vi của anh. Đó hoàn toàn không phải là một nỗ lực vô nghĩa. Mặc dù lời nói và hành động bình thường của Hamel không thay đổi từ đầu đến cuối nhưng nhờ vào những sửa đổi kiên trì và dai dẳng của Anise, Hamel ít nhất đã cố gắng tiếp thu và sửa đổi một số cách cư xử trên bàn.

Mặc dù đã nói như vậy, Anise đang tự mình kéo lê chân mình ngay lúc này, và vai cô cũng càng ngày càng trùng xuống. Mỗi lần cô kéo chân, có thể nghe thấy một âm thanh kèn kẹt từ mặt đất.

'... Hic...'. Cô ấy đã khóc.

Anise thực sự đang khóc. Anise luôn mỉm cười rạng rỡ, ngay cả khi cô ấy đâm dao vào trái tim người khác. Anise Slywood đó thực sự đang khóc vì anh ta.

'... Thần Ánh Sáng Toàn Năng, xin vui lòng... Xin hãy bảo vệ và trông chừng con chiên dại dột này. Xin hãy dẫn dắt anh ấy với lòng thương xót và tình yêu trong cuộc hành trình gian khổ của anh ấy đến nơi an nghỉ cuối cùng, và nếu bóng tối có bao trùm con đường của con chiên này, xin hãy chiếu sáng con đường phía trước bằng ánh sáng của ngài.

Ngay cả khi khóc, Anise vẫn khắc những lời cầu nguyện này lên tường.

'... Xin hãy đốt cháy tất cả những gánh nặng còn sót lại từ cuộc sống của anh ấy bằng ngọn đuốc rực lửa của ngài. Thay vì dẫn anh ấy tới cánh cửa phía sau chỉ có nỗi đau đớn và tuyệt vọng đang chờ đợi, xin hãy mở cho anh ấy cánh cửa thiên đàng, nơi tràn đầy bình an và hạnh phúc, Nếu những việc làm tốt của anh ta không đủ để giúp anh ấy bước vào thiên đàng, xin hãy đặt cái giá của sự khác biệt lên vai tôi, để một ngày nào đó chúng tôi có thể đoàn tụ với nhau ở cùng thế giới bên kia.'

Molon đứng trước bức tượng đã được dựng lên một cách kiêu hãnh ở giữa phòng. Môi anh ta siết chặt khi anh ta nhìn chằm chằm vào bức tượng.

Nhưng tại sao bây giờ hắn lại cởi quần áo chứ? Anh ấy có cảm thấy nóng không?

Đúng vậy, sa mạc đã trở nên khá nóng, và khi bạn cần hạ nhiệt, Eugene đoán rằng cách nhanh nhất để đối phó với nó chỉ là cởi quần áo của bạn ra.

Molon chính xác là loại người như vậy. Nếu anh ta nóng, anh ta cởi quần áo ra, nếu anh ta lạnh anh ta mặc áo vào, nếu anh ta đói anh ta ăn, và nếu anh ta khát anh ta uống.

Và nếu có một kẻ thù trước mặt anh ta, anh ta sẽ lao vào tấn công họ, bất kể kẻ thù mạnh đến đâu.

—Molon! Chặn chúng lại!

Nếu ai đó ra lệnh, Molon sẽ lao tới và chặn kẻ thù mà không hề do dự.

'... Hamel.'

Đó là lý do tại sao Molon bây giờ đang khóc.

Không có bất kỳ lý do nào quá phực tạp cho những giọt nước mắt của anh ấy, đó chỉ là vì anh ấy buồn. Buồn đến mức nước mắt trào ra trong lòng, và đó là lý do tại sao Molon khóc.

'... Tôi muốn có một trận đấu với bạn một ngày nào đó... để quyết định giữa bạn và tôi... Ai trong hai chúng ta là chiến binh vĩ đại nhất".

Molon là kiểu người chỉ làm theo mong muốn của mình, nhưng anh ta đã không trực tiếp thách thức Hamel trong một cuộc chiến.

Có một lý do rất đơn giản và tự nhiên cho việc Molon đã không làm như vậy.

Bởi vì Hamel là đồng đội của anh ta.

Bạn của anh ấy.

Nếu họ muốn quyết định ai trong số họ là chiến binh vĩ đại nhất, họ sẽ cần phải dốc toàn lực trong cuộc chiến của mình, mà không kìm lại bất kì sức mạnh nào. Đó là cách duy nhất để họ có thể thực sự kiểm tra kỹ năng của nhau. Nhưng nếu họ làm điều đó, một hoặc thậm chí cả hai người trong số họ có thể sẽ bị thương nặng.

Đó là lý do tại sao Molon đã không thách đấu với Hamel. Ngay cả khi anh có ý nghĩ muốn xem xem ai là chiến binh vĩ đại hơn thì anh cũng không muốn chiến đấu với tất cả sức mạnh của mình để làm bị thương đồng đội và bạn bè của mình, Hamel.

Molon chính là loại người như vậy.

"Tôi chưa bao giờ thực sự chiến đấu với bạn. Và từ giờ trở đi, tôi sẽ không bao giờ có cơ hội chiến đấu với bạn nữa. Tuy nhiên, Hamel, ngay cả khi không chiến đấu, tôi vẫn biết sự thật. Tôi thực sự tôn trọng bạn, Hamel. Bạn... Bạn là một chiến binh vĩ đại hơn, dũng cảm hơn và mạnh mẽ hơn tôi.'

Về phần Sienna, không nói gì, cô chỉ từ từ đáp xuống đất và ngồi im tại chỗ.

Kể từ khi bắt đầu giấc mơ, Sienna đã khóc. Ngay cả bây giờ, cô vẫn khóc. Nước mắt đang tuôn rơi trên khuôn mặt cô và làm ướt sàn nhà.

Giữa những tiếng nức nở, Sienna nói, '... Nếu bạn không chết... Nếu bạn còn sống... Như vậy là đủ. Hamel. Chúng ta đã có thể đã... chúng ta có thể đã... đã hạnh phúc. Hơn ai hết trên thế giới này... Chúng ta xứng đáng được hạnh phúc...".

Cô đã nói với anh rằng cô muốn sống một cuộc sống bình thường, kết hôn như một người bình thường, có vài đứa con, sau đó sống để được các cháu của mình gọi là bà.

"Bạn có biết không? Hamel.... Mọi người đang nói rằng chúng ta là anh hùng. Những anh hùng đã giải cứu thế giới. Ha ha...!"

Trong khi dụi đôi mắt đỏ hoe, Sienna nhìn lên bức tượng.

"Hamel. Bạn... Tôi chắc chắn bạn sẽ ghét những từ đó. Bởi vì bạn là đồ chết tiệt súc vật, và bạn cũng có một tính cách tồi tệ. Bạn có thể đã nguyền rủa bất cứ ai gọi bạn là anh hùng. Anh hùng? Làm sao chúng ta có thể được gọi là anh hùng khi chúng ta thậm chí còn không thể giết tất cả Quỷ Vương? Tôi chắc chắn đó là những gì bạn sẽ nói."

Sienna tiếp tục cười ngay cả khi cô ấy vẫn khóc.

"Chúng ta... Chúng ta đã không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình. ... Nó không thể... nó không thể hoàn thành được. Đúng vậy, tất nhiên chúng tôi không thể hoàn thành nó. Bởi vì bạn đã chết rồi. Đó là lý do tại sao, Hamel, xin đừng... Đừng oán giận chúng tôi quá nhiều. Ngay cả khi không phải bây giờ, mmm, nó có thể là không thể ngay bây giờ, nhưng..."

Sienna siết chặt nắm đấm.

"Một ngày nào đó. Đúng vậy. Một ngày nào đó... Chúng tôi chắc chắn sẽ làm điều đó. Để khi họ gọi chúng tôi là anh hùng, chúng ta thực sự có thể tự hào về một danh hiệu đáng xấu hổ như vậy. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ có thể gặp lại nhau trên thế giới mà bạn đã khao khát được nhìn thấy.

Sienna quay đầu nhìn phía sau.

"Bởi vì bạn đã lập nên lời thề đó."

Đằng sau cô là Vermouth.

Vermouth đang nhìn chằm chằm vào bức tượng với một khoảng cách nhỏ giữa anh và những người khác. Sắc mặt anh hoàn toàn trắng bệch. Đó là một biểu cảm mà Eugene đã quen nhìn thấy trên khuôn mặt của Vermouth.

Sienna trừng mắt nhìn Vermouth trong khi chờ đợi câu trả lời.

'... Đúng vậy", Vermouth cuối cùng nói. "Đó là lý do cho lời thề."

'... Một lời thề mà chỉ có bạn mới biết chi tiết đầy đủ," Sienna lẩm bẩm trách móc. Sau một lúc, Sienna ngừng trừng mắt nhìn Vermouth. '... Tôi xin lỗi, Vermouth. Tôi... Tôi chỉ là... đang quá kích động ngay bây giờ."

'... Hãy viết cho anh ấy một bia mộ," Vermouth lẩm bẩm khi nhấc tay lên.

Anh kích hoạt ma thuật không gian mà Eugene đã thấy anh sử dụng mọi lúc. Từ một khe hở rộng dường như đã bị xé toạc giữa khoảng không, một bia mộ lớn rơi xuống đất.

"Rốt cuộc, mỗi ngôi mộ đều nên có một bia đá tưởng niệm," Vermouth lẩm bẩm.

[Hamel Dynas]

(Hưởng dương 421 ~ 459)

Vermouth đưa tay ra và viết tên Hamel lên bia mộ.

Lảo đảo đứng dậy, Sienna bước đến chỗ Vermouth. Do dự, mắt cô liếc nhìn giữa Vermouth và bia mộ.

'... Tôi muốn viết một cái gì đó bên dưới đó," Sienna cuối cùng nói.

"Được rồi." Vermouth đồng ý.

"Bạnđồ khốn kiếp chết tiệt, một thằng ngốc, một thằng khốn, một kẻ quê mùa, đồ rác rưởi," Sienna đọc ra khi cô viết.

Vermouth do dự. '... Nếu đó là tất cả những gì bạn viết ra, tôi không nghĩ chúng ta có thể gọi nó là một bia đá tưởng niệm nữa."

"Bạn có thể viết ra bất cứ điều gì bạn muốn viết bên dưới này," Sienna khăng khăng.

"Vậy tôi là người tiếp theo." Molon, người đang rơi những giọt nước mắt dày đặc, đột ngột đứng dậy khỏi nơi anh đang ngồi và bước đến chỗ họ.

"Bạn không sai khi nói Hamel là đồ khốn kiếp chết tiệt, một thằng ngốc, một thằng khốn, một kẻ quê mùa, đồ rác rưởi."

Nhưng anh ấy cũng rất dũng cảm".

'... Cũng như dũng cảm, anh ấy rất trung thành".

'... Anh ta có thể là một thằng ngốc, nhưng anh ta rất thông thái."

'... Anh ấy cũng rất vĩ đại".

Tất cả đều viết lời muốn nói lên bia tưởng niệm.

Sau khi đặt viên đá tưởng niệm xuống trước bức tượng, Vermouth lẩm bẩm, '... Hãy di chuyển quan tài".

Vermouth bước đến chiếc quan tài nằm phía sau mình.

"Tôi sẽ nhấc nó lên," Molon nói, bước lên phía trước.

Nhưng Vermouth lắc đầu. "Không. Để tôi ... mang nó đi."

Anise ngắt cuộc tranh cãi, 'Đừng nghĩ đến việc tự mình làm tất cả. Ai cũng muốn cả... Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu tất cả chúng ta cùng nhau nâng nó lên sao?"

"Molon, quỳ xuống đi." Sienna ra lệnh.

Molon cau mày. "Tại sao bạn lại muốn tôi quỳ xuống?"

"Bởi vì bạn cao hơn chúng tôi rất nhiều. Vì chúng tôi không thể khiêng quan tài cùng với bạn, bạn nên quỳ xuống bằng tay và đầu gối để chúng tôi có thể đặt quan tài trên lưng bạn. Bằng cách đó, chúng tôi có thể giúp nâng nó lên từ hai bên", Sienna giải thích.

"Bạn thật sự bảo tôi bò với quan tài trên lưng sao? Một chiến binh không bao giờ bò trên mặt đất—'

"Bạn thậm chí không thể làm điều đó vì Hamel sao?"

"Ừm, nếu là vì Hamel..."

Ngay khi Molon bắt đầu khuỵu xuống đất, Sienna hoảng loạn và đá vào ống chân Molon.

"Bạn không biết đó là một trò đùa sao...?! Bạn không cần phải bò trên sàn đâu. Bạn chỉ cần cúi xuống một chút, để chúng ta có thể mang nó cùng nhau," Sienna bực tức nói.

Giấc mơ bắt đầu mờ dần đi.

Anise nhận thấy điều gì đó. '... Sienna. Sợi dây chuyền đó...'

"Quan tài..." Sienna ngập ngừng. "Không... Tôi sẽ mang nó theo bên mình".

'... Điều đó đi ngược lại với thỏa thuận".

'... Không phải tất cả chúng ta đã đồng ý về điều này rồi sao?" Khi giấc mơ tiếp tục mờ dần đi, anh thấy Sienna siết chặt chiếc vòng cổ. 'Sau khi tạo ra thế giới mà Hamel muốn thấy... Lúc đó... Tôi sẽ đưa nó cho anh ấy'

'... Ôi, lạy Chúa.' Anise chắp hai tay lại và bắt đầu cầu nguyện. "Xin hãy ngoảnh mặt làm ngơ trước hành động vô đạo đức này. Nếu ngài thực sự không thể bỏ qua điều này, xin hãy đặt thêm gánh nặng lên vai tôi, để tất cả chúng ta có thể lên thiên đàng. Vì vậy, theo cách đó... Tôi hy vọng rằng bạn cho phép tất cả chúng ta gặp lại nhau một lần nữa ở cùng một nơi."

'... Anise, bạn có thực sự nghĩ rằng tất cả chúng ta đều có thể lên thiên đàng không?" Sienna hỏi.

"Nếu chúng ta không thể đến đó, thì ai trên thế giới xứng đáng lên thiên đàng?" Anise khăng khăng.

"Nhưng mà... Thế giới bên kia của bộ lạc chúng tôi... có thể là một nơi khác với thiên đường của Thần Ánh Sáng," Molon lo lắng nói.

"Không có gì khác biệt. Thiên đàng là... Tất cả các tầng trời đều dẫn đến cùng một nơi. Chúng ta chắc chắn sẽ có thể đoàn tụ trên Thiên đàng. Nếu điều đó là không thể thì sao cớ chứ," Anise hơi dừng lại khi cô vuốt ve chiếc quan tài trắng với một nụ cười buồn. "Vậy thì điều đó chỉ có nghĩa là Chúa không tồn tại."

"Ah," Eugene thở hổn hển khi mở mắt ra.

Sau khi nhìn chằm chằm lên nóc lều của mình một lúc, Eugene từ từ đứng dậy.

"... Mẹ kiếp."

Chiếc áo choàng bóng tối đã quấn quanh Eugene như một tấm chăn.

Nhưng Thánh Kiếm Altair bằng cách nào đó đã nhô ra khỏi áo choàng của anh, và chuôi kiếm đang nằm trong tay Eugene.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương