Luân hồi khốn kiếp
-
Chương 95: Samar (5)
Sói Vakhan là những con sói quái dị sống trong rừng rậm Samar và sở hữu tốc độ nhanh đến đáng kinh ngạc khi so với kích thước to lớn của chúng. Ngoài ra, móng vuốt của chúng còn thấm đẫm những nọc độc có thể gây tê liệt một người.
Đầu tiên gây tê liệt con mồi bằng móng vuốt và sau đó xé xác nó khi nó không thể di chuyển là cách săn mồi ưa thích của những con sói Vakhan này.
Người bản địa của khu rừng này biết cách thuần hóa quái vật. Điều đó cũng đúng với bộ lạc Garung. Những con sói Vakhan này, đã được huấn luyện từ khi chúng được sinh ra, không hề có sự phản kháng nào đối với việc mang các chiến binh bộ lạc trên lưng.
Những con sói Vakhan được thuần hóa này có thể dễ dàng di chuyển xuyên qua địa hình rừng rậm trắc trở cũng như đồng bằng rộng lớn, trước khi lao vào con mồi của các chiến binh bộ lạc và cắn xé bằng móng vuốt và răng nanh của chúng.
Khi những con sói tấn công anh, Eugene đứng dậy khỏi tảng đá. Con sói đầu đàn nhảy lên không trung và lao vào Eugene. Đầu tiên nó tấn công anh bằng móng vuốt chứ không phải răng nanh.
Rạch!
Một vệt máu từ trên không rơi xuống. Một cột đá đã trồi lên khỏi mặt đất và đâm xuyên qua cơ thể con sói. Con sói rú lên một tiếng kêu đau đớn, nhưng chiến binh đang cưỡi trên đầu con sói sắp chết chỉ nhảy ra khỏi lưng nó và lao về phía Eugene.
"Kiyaaah!" Phát ra một tiếng thét chói tai, chiến binh đâm ngọn giáo của mình vào Eugene.
Eugene vẫn chưa rút vũ khí ra. Anh chỉ vươn tay không ra và nắm lấy ngọn giáo giữa không trung. Kéo ngọn giáo lại gần bằng một tay, anh dung bàn tay còn lại đấm vào mặt người bản địa trước khi họ kịp phát ra một tiếng kêu khác. Nắm đấm của Eugene khiến cả khuôn mặt của chiến binh bị biến dạng chỉ với một đòn.
Phớt lờ chiến binh giờ đã ngã gục, Eugene nắm lấy ngọn giáo vừa lấy được bằng cả hai tay. Lưỡi giáo lấp lánh, nhưng nó không phải là ánh kim loại. Mũi nhọn đã được bao phủ nọc độc tê liệt của Sói Vakhan. Với một nụ cười nhếch mép, Eugene nhảy xuống từ tảng đá.
Những con sói không còn lao vào anh nữa và thay vào đó đã dừng lại.
Ùynh!
Cột đá sụp đổ trở lại thành cát bụi, khiến con sói bị đâm xuyên qua rơi xuống dất. Mặc dù con sói vẫn còn thở nhưng cái chết cách nó cũng không còn xa nữa.
"Pháp sư sao?"
Trong số các chiến binh, dường như có một người khác biết nói ngôn ngữ chung. Anh nheo mắt lại và trừng mắt nhìn Eugene.
Chiến sĩ hét lên: "Ngươi. Đã giết. Chiến binh của Garung."
"Tuy nhiên, tôi khá chắc chắn rằng hắn ta vẫn còn sống." Eugene chỉ ra.
Đây hoàn toàn là sự thật. Mặc dù khuôn mặt của anh ta đã bị thụt vào bên trong khá nhiều, nhưng người bản địa vẫn còn sống. Trong khi phát ra những tiếng rên rỉ không rõ, người đàn ông bị ăn đấm đang quằn quại trên mặt đất.
"Không. Ngươi giết hắn. Hắn ta không còn chiến đấu được nữa," chiến binh nhổ ra bằng ngôn ngữ chung trong khi anh ta liếc nhìn các chiến binh khác.
Những chiến binh đang cưỡi trên lưng những con sói của họ bắt đầu nhảy xuống đất. Eugene cảm thấy mana trong không khí bắt đầu dao động.
Chỉ vì họ là chiến binh bộ lạc mà Eugene có thể xem nhẹ bộ lạc Garung. Những chiến binh bộ lạc này sở hữu kỹ năng đủ tốt để họ thậm chí có thể tấn công những người hộ tống cấp cao được thuê bởi các thương nhân và quý tộc giàu có đến thăm Samar.
Woo...
Ahwooooo...
Một âm thanh đáng ngại vang vọng khắp khu rừng. Mặt đất bắt đầu rung chuyển. Các chiến binh hạ thấp cơ thể của họ khi họ căng cơ ra.
Eugene liếc xuống mặt đất.
"Vậy là họ đang sử dụng tinh linh đất sao," anh nhận ra.
Người bản địa Samar rất thành thạo cả pháp thuật cũng như ma thuật tinh thần. Với việc họ sinh ra và lớn lên ở khu rừng rậm này giúp cho họ nhận được sự yêu quý của khu rừng.
Đây là một bất lợi cho Eugene. Cố gắng thay đổi địa hình trên mặt đất bằng cách sử dụng ma thuật là một việc cực kí khó. Tuy nhiên, với việc có được sự giúp sức của tinh linh thì việc đó diễn ra nhanh hơn nhiều.
'... Không, đây không chỉ là một tinh linh đất." Eugene tự nhủ.
Có một cái gì đó khác trộn lẫn vào trong đó. Một cái gì đó hoàn toàn khác hẳn mana.... Eugene cau mày lại.
"Cảm giác thật khó chịu," Eugene càu nhàu.
Cảm giác này có phần giống với ma thuật đen, nhưng bản chất của nó lại khác. Những chiến binh bộ lạc này không sử dụng sức mạnh ma quỷ như quỷ hay phù thủy đen.
Họ đang sử dụng sức mạnh của pháp sư.
Cơ thể của những con sói đột nhiên rũ xuống, khi linh hồn của những con quái vật rời khỏi cơ thể của chúng và nhập vào các chiến binh. Các chiến binh run rẩy, và tiếng ồn đáng ngại ngày càng lớn hơn.
Trong khi phun ra cảm giác khó chịu đang có trong miệng, Eugene nâng ngọn giáo của mình lên.
Bang !
Các chiến binh phóng lên khỏi mặt đất. Chuyển động của họ dường như là sự pha trộn giữa con người và quái vật. Nó đã đủ kinh tởm khi cảm nhận được linh hồn của những con quái vật bao phủ lên linh hồn của các chiến binh, nhưng chuyển động của chúng khiến Eguene nhớ lại một số ký ức khó chịu.
Chúng giống như Kị sĩ xác sống được tạo ra bằng cách đặt linh hồn của một lycanthrope vào xác chết của Hamel.
Đùng!
Không khí bị xé toạc khi Eugene ném ngọn giáo về phía trước xẻ các chiến binh thành từng mảnh.
* * *
Khi Eugene trở lại bờ sông, Narissa đang gấp quần áo thay cho Kristina.
"Tại sao bạn lại bắt cô ấy làm vậy chứ?" Eugene hỏi Kristina.
"Tôi không bắt cô ấy làm bất cứ điều gì cả," Kristina phản đối. "Cô ấy nói rằng cô ấy muốn trả ơn, và cô ấy bắt đầu tự mình làm việc."
"Ngay cả khi cô ấy bắt đầu làm việc đó một mình, thì bạn có thể nói với cô ấy rằng cô ấy không cần phải làm điều đó."
"Cô ấy tự nguyện làm điều đó vì cô ấy muốn trả ơn sự giúp đỡ của chúng ra; nếu tôi bảo cô ấy không làm, điều đó sẽ chỉ khiến Cô Narissa cảm thấy khó xử thôi."
Kristina đang ngồi trên chiếc ghế mà Eugene đã để lại bên bờ sông. Cô nhìn lướt qua vẻ ngoài không một vết xước của Eugene trước khi mỉm cười dịu dàng.
"Vậy đó là bộ lạc nào?" Kristina hỏi.
"Garung," Eugene trả lời.
Đôi vai của Narissa run rẩy khi cô lắng nghe cuộc trò chuyện giữa họ.
"Người Garung không phải là một bộ lạc nhỏ. Bạn có chắc về việc đã giết toàn bộ họ không?" Kristina hỏi.
"Cái gì, ý bạn muốn nói là tôi chỉ nên giết một vài người? Hay bạn nghĩ rằng tôi nên giảng giải cho họ rằng tôi mạnh như nào và nói với họ rằng họ nên từ bỏ việc đuổi theo elf nếu họ không muốn chết?" Eugene khịt mũi đáp.
"Có lẽ họ sẽ không lắng nghe lời cảnh báo ngay cả khi bạn làm vậy," Kristina thở dài.
"Chắc chắn là không," Eugene đồng ý.
Eugene cũng không tìm thấy bất kỳ niềm vui nào khi giải quyết những vấn đề vô nghĩa và mệt mỏi như vậy. Nếu có thể, anh muốn giải quyết vấn đề này mà không vướng vào xung đột. Tuy nhiên, các chiến binh bản địa không phải là loại đối thủ có thể dễ dàng bị thuyết phục. Nếu Eugene nói với họ rằng anh sẵn sàng trả cho họ số tiền mà Elf có thể đem lại cho họ thì họ chắc chắn sẽ khăng khăng đòi lấy toàn bộ số tiền mà Eugene đang có để có thể đổi lấy sự tự do của Elf.
"Chà, dù sao chúng ta cũng không định ở đây mãi. Vậy cô ấy đã nói gì?" Eugene hỏi.
Kristina đáp lại. "Sao bạn không tự mình hỏi cô ấy?"
"Cô ấy sợ đến mức không thể nhìn thẳng vào mắt tôi," Eugene chỉ ra.
"Đó có lẽ là vì đôi tai của một elf thính đến mức cô ấy nghe được những thứ không cần thiết phải nghe," Kristina cười nói khi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Đứng dậy cùng lúc, Narissa liên tục cúi đầu trước Eugene khi cô xin lỗi Eugene, "Tôi-tôi-tôi xin lỗi, thưa ngài lãnh chúa vĩ đại và đáng kính. T-tôi quá choáng ngợp. Tôi rất xin lỗi, tôi đã nghe phải những thứ không nên nghe...."
"Ý cô là gì khi nói 'những thứ không nên nghe’ chứ? Tôi có nói điều gì quá khiếm nhã khi ở ngoài đó không?" Eugene lầm bầm một mình khi đi về phía lều.
Chiếc lều lớn này là một cổ vật đã được phù phép bằng ma thuật để trở nên thuận tiện hơn. Bằng việc ấn vào một nút được gắn ở trên cột trung tâm đã khiến lều tự động được gấp lại gọn gàng.
Mặc dù nó vẫn còn rất cồng kềnh, nhưng đó không phải là vấn đề đối với Eugene. Cậu nhét cả cái lều vào trong áo choàng và quay sang nhìn Narissa.
"Vậy chính xác thì cô đã nghe thấy điều gì?" Eugene hỏi cô.
Narissa lắp bắp. "T-tiếng hét, và... tiếng cầu xin tha mạng..."
—L-làm ơn, tha cho tôi.
—Ngươi đã tạo ra đủ các loại tư thế trước đó trong khi tỏ ra ngầu lòi và giả vờ mạnh mẽ. Và giờ ngươi đột nhiên cầu xin tha mạng làm gì? Thật không ngầu chút nào.
—Ta... Ta là một chiến binh của bộ lạc Garung. Nếu ta không trở về. Họ sẽ... Họ sẽ gửi những người theo truy đuổi. Hơn nữa, đồng bọn của ta cũng không ở xa.
—Ngay cả khi ta tha cho ngươi, họ vẫn sẽ phái người truy đuổi. Dù sao ta cũng đã cướp đi con mồi của ngươi. Vì vậy, nếu ta giết ngươi bây giờ, điều đó chỉ có nghĩa là sẽ có ít hơn một người theo đuổi ta, phải không. Cho nên ngươi không đồng ý rằng ta nên giết ngươi ngay bây giờ sao?
"Tôi... vì tôi... Tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền ngài", Narissa xin lỗi.
"Nó thực sự khó chịu hơn là rắc rối. Ngoài ra, cô đã bao giờ yêu cầu chúng tôi giúp đỡ chưa? Khi cô trôi xuống sông, tôi là người đã kéo cô lên dựa theo ý muốn của tôi, và tôi đã giết những kẻ đó vì tôi muốn, cô thậm chí còn không yêu cầu tôi làm như vậy," Eugene nói khi nhét quần áo mà Narissa đã gấp vào áo choàng của mình.
Kristina lên tiếng. "Bạn sẽ cõng cô ấy chứ, ngài Eugene?"
"Cõng cô ấy sao? Bạn đang nói những lời vớ vẩn gì vậy hả...," Eugene dừng lại khi mắt anh hướng về Narissa. Anh đột nhiên nhớ lại rằng bàn chân trái của cô đã bị cắt cụt.
Đôi vai của Narissa trùng xuống khi cô cảm thấy ánh mắt của Eugene dừng lại trên người cô và cô tự đứng dậy.
"T-tôi sẽ ổn thôi," cô tuyên bố. "Tôi có thể chạy tốt ngay cả khi chỉ có một chân. N-nếu tôi tìm thấy một nhánh cây đủ tốt trên đường đi, tôi có thể sử dụng nó như một cái nạng. Vì vậy, xin vui lòng... xin đừng...."
"Làm ơn cái này, làm ơn cái nọ, cô có thể vui lòng dừng nói tất cả những thứ chết tiệt đó không?" Eugene thở dài bực tức.
Narissa khóc nức nở. "Ừm... uwah... T-tôi xin lỗi...."
"Không, đây là lỗi của tôi, nhưng làm ơn, cô cũng có thể ngừng nói xin lỗi mọi lúc được không?" Eugene càu nhàu với một chút bối rối khi triệu hồi một tinh linh gió.
Khi một cơn gió bất ngờ khiến cô bắt đầu lơ lửng, Narissa hoảng loạn và bắt đầu vung vẩy giữa không trung.
"Nói cho tôi biết nếu cô cần đi vệ sinh trong khi chúng ta đang di chuyển," Eugene hướng dẫn cô. "Đừng cố chọc giận tôi bằng cách cố nhịn việc đó."
"V-vâng ạ," Narissa trả lời trong khi nuốt xuống cú sốc của mình.
Là một elf, cô ấy cũng biết cách để triệu hồi tinh linh.
Tuy nhiên, yêu tinh như một chủng tộc thường có xu hướng không rèn luyện tài năng bẩm sinh của minh do bản tính thân thiện của họ. Mặc dù cô ấy đã sống tring một khoảng thời gian dài là một trăm ba mươi năm nhưng ma thuật triệu hồi tinh linh của Narissa chỉ tốt hơn một chút so với những người bắt đầu học ma thuật.
Yêu tinh chỉ là một chủng tộc như vậy. Họ thực sự sống trong một thời gian dài, nhưng họ đã dành phần lớn thời gian đó để hát líu lo với những con chim hoang dã trong rừng và chăm sóc cây cỏ hoa lá.
Mặc dù vậy, với việc họ có thể sống lâu như vậy, một archwizard elf đã sống hàng trăm năm đủ mạnh để khiến một archwizard con người trông như một trò đùa khi đêm ra so sánh.
"Ừm... Ngài Eugene... Ngài có phiền nói với tôi không... Ngài bao nhiêu tuổi rồi ạ?" Narissa ngập ngừng hỏi.
"Nếu cô tính theo tuổi của elf thì tôi khoảng hai trăm," Eugene trả lời cô.
Narissa sửng sốt trong một lát, "Hả...? Um... Ah! Vâng, tôi hiểu rồi. Điều đó thực sự tuyệt vời. Mặc dù ngài vẫn còn trẻ như vậy, nhưng đã có thể tự do điều khiển tinh linh như thế này... Và ngài thậm chí còn đủ mạnh để khiến những chiến binh đáng sợ đó khiếp sợ... T-tôi thực sự ngưỡng mộ ngài."
Sự run rẩy của Narissa đã lắng xuống một chút khi cô nhìn chằm chằm vào Eugene với đôi mắt ngưỡng mộ. Kristina, người nhận thấy cái nhìn này, khịt mũi và lắc đầu.
"Đầu tiên cô ấy nói rằng bạn có một khuôn mặt ấn tượng và tuyệt vời đến nỗi ngay cả một elf cũng không thể so sánh với bạn... Và bây giờ cô ấy đang nói rằng cô ấy ngưỡng mộ bạn? Cảm giác như bạn có thể nghe thấy nhiều lời khen ngợi vào ngày hôm nay hơn toàn bộ những gì bạn đã nghe trong hai mươi năm bạn sống vậy", Kristina lưu ý.
Eugene phản đối. "Không hẳn? Tôi nghĩ rằng tôi đã nghe rất nhiều lời khen như vậy, kể từ khi tôi còn bé. Đôi khi tôi cũng được khen rằng tôi có khuôn mặt khá đẹp trai."
Kiếp trước, với khuôn mặt của Hamel, cậu chưa bao giờ được nghe bất cứ điều gì như vậy, nhưng sau khi đầu thai với khuôn mặt này, cậu thực sự đã nghe những lời khen đó vài lần trước đây. Ngay cả đối với bản thân Eugene, khi anh nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương hoặc trong một vùng nước, có những lúc anh có suy nghĩ như vậy. "Thật là một tên khốn đẹp trai mà."
Kristina đột nhiên giật mình. "Chờ đã, ngài Eugene, bạn không nghĩ đến việc bỏ rơi cô ấy giữa chừng chỉ vì cô ấy có thể là gánh nặng, phải không? Mặc dù tôi không nghĩ rằng tính cách của bạn tồi tệ đến mức vậy."
Eugene khịt mũi. "Nếu tôi định vứt bỏ cô ấy đi, tôi đã không cứu cô ấy ngay từ đầu. Bên cạnh đó, điều này tạo ra một cái cớ tốt, phải không? Chúng ta bảo vệ một elf lang thang và giúp họ đến làng elf. Cho dù người bảo vệ ngôi làng có nổi tiếng là hung dữ đến đâu, có lẽ anh ta cũng sẽ không từ chối người dân của mình."
Trước câu trả lời này, Narissa nuốt một hơi thở phào nhẹ nhõm.
Eugene đột nhiên quay sang cô. "Nhưng dù sao đi nữa thì Narissa..."
Narissa hét lên, "D-dạ!"
"Cô tới đây tìm khu rừng Elf- nơi được cho là nằm dưới chân Cây Thế Giới sao?" Eugene hỏi.
"Đó là một lý do, nhưng... Tôi cũng nghĩ rằng sẽ dễ dàng hơn để sống ẩn náu trong một khu rừng nhiệt đới hơn là trong một thành phố. T-tôi cũng không cần phải lo lắng về căn bệnh Qủy nữa...", Narissa ngập ngừng.
Eugene nhìn cô. "Nhưng trông cô không giống như mắc bệnh Qủy mà?"
"Uh, hiện tại thì... tôi vẫn chưa mắc, nhưng ai biết được khi nào tôi sẽ nhiễm bệnh chứ", Narissa lầm bầm khi cúi mặt xuống.
Bệnh Quỷ là một căn bệnh chỉ ảnh hưởng đến Elf. Đó là lý do tại sao Sienna, người đã sống yên bình trong khu rừng elf, cuối cùng lại đi ra bên ngoài là vì Bệnh quỷ.
Bây giờ rất hiếm khi có Elf nào mắc bệnh Quỷ, nhưng ba trăm năm trước, khi cả năm Quỷ Vương vẫn còn hiện diện, vô số Elf đã mắc phải Bệnh Quỷ và đã chết. Các elf sống trong khu rừng Elf cũng không phải ngoại lệ.
Vì vậy, Sienna đã lên đường từ khu rừng elf. Nhiệm vụ của cô là tiêu diệt cả năm Quỷ Vương, và căn Bệnh Quỷ không tiếp diễn nữa.
"... Căn bệnh Qủy là một căn bệnh nan y," Kristina lẩm bẩm. "Ngay cả với thần thuật thì cũng không thể điều trị được bệnh quỷ. Ngay cả Quỷ Vương Giam Cầm cũng không có cách để chữa trị nên đã gọi Bệnh Quỷ là 'căn bệnh không thể chữa trị’ còn gì."
"Ừm, có lý. Để chữa khỏi căn bệnh quỷ, tất cả Quỷ Vương và quỷ tộc sẽ phải tự sát," Eugene nói trước khi quay về phía Narissa. "Cha mẹ cô cũng sinh ra bên ngoài rừng nhiệt đới sao?"
"Vâng ạ...", Narissa thận trọng thừa nhận.
Điều này có nghĩa là cô ấy sẽ không giúp ích gì nhiều trong việc tìm kiếm nơi này. Cậu kìm nén sự thôi thúc muốn nói ra điều này, nhưng Eugene vẫn không thể không nghĩ như vậy.
* * *
Ujicha là một chiến binh lão làng của bộ lạc Garung. Anh là một người khổng lồ cao chót vót gần giống như một bức tượng đá. Cái đầu được cạo sạch sẽ và cơ thể vạm vỡ của anh hoàn toàn được phủ đầy những vết sẹo và hình xăm.
Bùng nổ cơn thịnh nộ, Ujicha quay sang nhìn xung quanh và đưa ra kết luận của mình. "Đó là một cuộc tàn sát một chiều."
Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đánh giá trận chiến đã diễn ra ở đây như vậy. Các chiến binh của bộ lạc và Sói Vakahan, tất cả đều bị tàn sát một chiều. Ujicha chậm rãi đi qua chiến trường, kiểm tra xác chết.
Ngay sau đó, mắt Ujicha sáng lên. Mặc dù các xác chết đã nằm đó trong vài ngày và đã bị hư hại bởi những con quái vật ăn chúng nhưng những vết thương mà chúng nhận phải vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, chủ yếu là do nhiều cú đánh đã được tung ra.
Một số người đã bị giết bởi một nắm đấm, một số bị chém bởi một thanh kiếm, một số khác đã bị đâm bằng giáo, những người khác bị thổi bay thành từng mảnh như thể họ đã ở trong phạm vi của một vụ nổ, và vẫn còn những người khác trông giống như họ đã bị một con quái vật khổng lồ nào đó tóm lấy và bóp nghẹt đến chết.
Tuy nhiên, không giống như những dấu vết còn sót lại trên các xác chết, chỉ có duy nhất một dấu chân tại đây.
"Vậy ra tất cả đều do một người gây ra," Ujicha lẩm bẩm.
Ujicha không phải là người duy nhất đi đến kết luận này. Một người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi phong phanh để gió dễ dàng thổi qua da đi tới và đứng bên cạnh Ujicha.
Người đàn ông nói, "Vậy thì, những chiến binh dũng cảm của Bộ lạc Garung... Họ thực sự không thể đánh bại chỉ một người và thậm chí còn bị đánh cắp con mồi?"
"Có vẻ là như vậy," Ujicha thừa nhận.
Các tĩnh mạch trên cái đầu hói của Ujicha đang căng lên vì tức giận. Anh ta trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh và gầm gừ với giọng hung dữ, "Tôi sẽ săn lùng anh ta và trở về cùng với con mồi."
"Đương nhiên là phải làm vậy rồi." Người đàn ông gật đầu. "Cậu không thấy rằng thiếu gia của chúng tôi đã phấn khích như thế nào sau khi được thông báo rằng cậu sẽ tặng cậu ấy con elf đó như một món quà sao?"
"Nếu anh ta muốn yêu tinh, có những thứ khác chúng ta có thể cho anh ta," Ujicha càu nhàu. "Chợ nô lệ sẽ sớm mở cửa trở lại. Một hoặc hai Elf có lẽ cũng nên được rao bán lần này."
Không chỉ bộ lạc Garung sẽ tham gia vào thị trường nô lệ này, một số bộ lạc lân cận khác cũng sẽ tham dự. Khu chợ này, được tổ chức hai lần một năm, buôn bán tội phạm của bộ lạc đã bị kết án làm nô lệ, thuần hóa quái vật và người bên ngoài cũng đã bị bắt làm nô lệ.
Không chỉ những người bản địa của Samar tham dự khu chợ này - các quý tộc và thương nhân bên ngoài có mối quan hệ chặt chẽ với một bộ lạc cũng có thể tìm đường đến đó. Điều đó có nghĩa là mục đích chính của họ khi đến thăm không phải là để mua nô lệ, mà là để chiêm ngưỡng cảnh tượng hiếm hoi này của một sự kiện chỉ diễn ra hai lần một năm.
"Không, không, những elf khác thì không được. Thiếu gia của chúng tôi... chà... Ngài ấy có sở thích hơi khác thường. Ngài ấy bị ám ảnh bởi những yêu tinh đã bị cắt cụt một phần cơ thể," người đàn ông thừa nhận với một cái nhún vai và một cái nhìn xấu hổ. "Anh hiểu những gì tôi đang nói đúng không? Ngài ấy có một chút... Tôn sùng người bị cụt? Một cái gì đó tương tượng điều đó. Ngài ấy thích thú khi họ bị mất một chi, hoặc thậm chí chỉ là một mắt..."
"Nếu đó là những gì ngài ấy muốn, thì tôi có thể cắt chúng cho ngài ấy," Ujicha đề nghị.
"Không không, tôi đang nói với bạn rằng điều đó sẽ không hiệu quả. Nếu điều đó có thể hiệu quả, bạn không nghĩ rằng tôi đã nghĩ đến nó rồi sao? Cậu chủ trẻ nói rằng anh ta không cảm thấy thích thú bởi các biện pháp nhân tạo như vậy. Ngài ấy chỉ thích khi họ đã bị mất một chi trước khi anh ta chạm tay vào chúng", người đàn ông giải thích. "Tất nhiên, elf một chân đó có lẽ không được sinh ra chỉ với một chân, nhưng thiếu gia khăng khăng rằng ngài ấy muốn một elf bị cắt chân, chứ không phải một elf bị cắt chân vì anh ta."
"Vậy thì ngài ấy điên rồi." Ujicha khịt mũi ghê tởm. Anh không muốn hiểu sở thích biến thái của quý tộc trẻ tuổi.
Người đàn ông tiếp tục, "Hơn nữa, nếu bạn muốn có một elf từ thị trường, bạn vẫn cần phải trả tiền cho họ, phải không? Tại sao lại lãng phí tiền vào điều đó khi chúng ta có thể bắt con elf một chân đó miễn phí chứ?"
"Bron. Đừng có giục tôi," Ujicha gầm gừ.
"Nghe có giống…tôi hối thúc bạn không? Vậy thì, tôi đoán tôi sẽ để bạn làm theo cách riêng của mình," Bron lầm bầm khi đá vào một trong những xác chết. "Bỏ chuyện đó ra... Kỹ năng của hắn ta khá ấn tượng. Ấn tượng đầu tiên của tôi là hắn ta dường như không xuất thân từ một hiệp sĩ. Chẳng lẽ hắn ta là lính đánh thuê? Nhưng lý do gì để một lính đánh thuê đến đây chỉ để lang thang trong rừng một mình?"
"Hắn ta có thể là một thợ săn," Ujicha đoán.
"Để có thể tự mình đi sâu vào rừng như thế này, hắn ta chắc hẳn không phải là một thợ săn bình thường," Bron tự lẩm bẩm.
"Đã hai ngày kể từ khi họ bị giết. Chúng ta vẫn có thể đuổi kịp hắn," Ujicha khẳng định chắc nịch trong cơn thịnh nộ bị kìm nén.
"Vậy là tốt rồi, chuyến đi đã trở nên bớt nhàm chán một chút. Chúng ta hãy cùng nhau đuổi theo hắn ta", Bron đề nghị. "Ah, sẽ không chỉ có hai chúng ta, phải không? Có thể chỉ là một gã đã giết tất cả các chiến binh của các ngươi, nhưng hắn ta vẫn có thể có bạn đồng hành."
"Ngươi có sợ không?", Ujicha chế nhạo.
"Ha ha! Ta, một trong Thập nhị nhân của Shimuin, lại sợ hãi ư?" Bron cười khúc khích khi đập vào vai Ujicha.
Khi đã bình tĩnh lại, Bron vẫn nhắc nhở Ujicha, "Vẫn nên thận trọng thì hơn."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook