Luân hồi khốn kiếp
-
Chương 94: Samar (4)
Elf cực kì nhanh nhẹn. Đặc biệt là trong khu rừng, nơi Elf di chuyển nhanh đến mức trông như thể họ đang nhận được sự trợ giúp ma thuật.
Tuy nhiên, cho dù có là Elf thì cũng không có cách nào để họ có thể chạy nhanh như vậy chỉ bằng một chân. Một elf chỉ có một chân có thể chạy nhanh đến mức không tin được rằng họ chỉ có một chân, nhưng họ cũng không thể chạy trốn khỏi những tên buôn nô lệ lành nghề đang đuổi đằng sau.
Trái tim của Elf đập mạnh như sắp nổ tung, cái chân giả của Elf thì đã bắt đầu vỡ vụn, và đầu thì cảm thấy như đang quay cuồng.
Người elf biết rằng không thể tiếp tục chạy được nữa. Nhưng bọn họ tuyệt đối không thể cho phép mình gục ngã tại đây. Sau khi cuối cùng đã đến được Samar, họ sợ rằng một khi họ gục ngã thì khi mở mắt ra đã có thể ở trong một buổi đấu giá nô lệ rồi.
"Haaaa!"
Tiếng kêu của những kẻ truy đuổi đang ngày càng gần hơn. Tiếng kêu này là tiếng kêu săn bắn của các bộ lạc bản địa trong rừng nhiệt đới. Các chiến binh bộ lạc đang ríu rít vui vẻ khi họ đuổi theo con elf đang chạy trốn trên lưng thú cưỡi của họ, những con sói Vakhan khổng lồ.
Nếu muốn, chọ có thể bắt được con mồi ngay lập tức. Tuy nhiên , họ đã không làm vậy, họ đang tận hưởng cảm giác tuyệt vọng của con mồi khi cố gắng chạy trốn.
Elf là con mồi rất được ưa chuộng. Thay vì bắt những Elf này và biến chúng làm nô lệ của bộ lạc, những người nô lệ bản địa thích bán chúng cho những thương nhân nô lệ bên ngoài đến tận Samar chỉ để mua những Elf này.
Vì vậy, họ không được làm con mồi bị thương quá nặng. Thực tế con elf chỉ có một chân đã làm giảm giá đi rất nhiều, vì vậy nếu con elf bị thương thêm nữa thì giá trị của con elf sẽ giảm đến mức không chấp nhận được.
Con elf, người đang chạy khập khiễng, vấp ngã với một tiếng thở hổn hển. "... Aah...!"
Bởi vì elf đã chạy như điên mà đã không chú ý đến âm thanh của môi trường xung quanh. Không, kể cả không phải vì điều đó thì cũng là do lý trí của elf đã bị che khuất bởi những tiếng kêu đáng sợ của người bản địa.
Vì vậy, con elf đang đứng trước một vách đá. Với đôi mắt run rẩy, Elf nhìn xuống. Bước một chân đến rìa vách đá, ở xa tít tận bên dưới, một dòng sông đang chảy siết.
Elf cần tìm một con đường khác để chạy. Khập khiễng, Elf quay đầu lại. Nhưng ngay sau đó, một ngọn giáo dài đâm xuống ngay gần Elf.
"Kyaaah!" Elf hét lên khi run rẩy vì sợ hãi.
Các chiến binh bộ lạc đang chặn Elf khỏi việc chạy khỏi đây. Những con sói Vakhan mang theo các chiến binh đang phát ra những âm thanh gầm gừ khi chúng nhe những chiếc răng nanh sắc nhọn.
Những người bản địa đeo mặt nạ gớm ghiếc cười khúc khích khi họ ra hiệu về phía elf. Ý nghĩa đằng sau cử chỉ của họ là Elf nên từ bỏ sự kháng cự và lặng lẽ chấp nhận số phận của mình.
Elf cắn xuống đôi môi run rẩy của họ. Không có cách nào để họ có thể giao tiếp với những kẻ man rợ này. Sau khi họ gặp nhau lần đầu tiên, elf đã cố gắng cầu xin sự thương xót nhiều lần, nhưng những người bản địa chỉ nói chuyện với nhau bằng một ngôn ngữ mà chỉ họ mới hiểu.
Elf do dự lùi về phía sau. Một vài người bản địa đã nhảy xuống từ lưng những con sói Vakhan của họ để tiếp cận i elf. Họ đã cắm ngọn giáo xuống và dang rộng hai cánh tay, như thể để chứng tỏ rằng họ không có ý định làm hại elf.
Nhưng đằng sau chiếc mặt nạ tròn với hốc mắt trông như được rạch ra bằng dao, Elf nhìn thấy sự tham lam và ham muốn trong mắt họ. Ánh mắt của họ khiến elf quyết định thực hiện một điều mạo hiểm.
Nuốt một tiếng thét theo bản năng, con elf ném mình ra khỏi vách đá.
* * *
Bạch…Bạch…Bạch!
Sau khi xắn cổ tay áo lên, Kristina đang dậm chân để giặt. Trước khi trở thành một ứng cử cho vị trí thánh, cô đã là một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi tại một tu viện. Nhờ vậy, cô đã quen với những công việc vặt như giặt giũ.
"Có vẻ như bạn đang chỉ tận hưởng thì phải," Kristina chua chát nhận xét khi cô nheo mắt nhìn Eugene.
Mặc dù cô đã quen với việc giặt giũ, nhưng điều đó không có nghĩa là cô thích làm việc này.
"Trông tôi giống như đang tận hưởng không?" Eugene đáp.
Eugene đã đặt cần câu và đang ngồi bên bờ sông. Nhưng sau khi đã làm tất cả những điều đó, anh thậm chí còn không tập trung vào cái cần câu. Thay vào đó, anh mang ra một cái ghế để ngồi và mải mê đọc một cuốn sách ma thuật.
"Bằng cách đọc cuốn sách ma thuật này, tôi học được nhiều phép thuật hơn, và bằng cách học nhiều phép thuật hơn, tôi trở nên mạnh mẽ hơn," Eugene nhấn mạnh. "Khi tôi trở nên mạnh mẽ hơn, những rủi ro mà chúng tôi sẽ phải đối mặt trong chuyến hành trình sẽ bớt nguy hiểm hơn. Khi điều đó cảy ra, thì..."
"Hôm nay bạn khá nhiều lời." Kristina ngắt lời anh.
"Đó là bởi vì tôi đã nói điều này nhiều lần rồi, nhưng bạn cứ hỏi tôi mãi. Nếu bạn không muốn chịu khổ cực như thế này, thì bạn đã không nên đi theo tôi," Eugene nói với một cái nhún vai khinh miệt khi lật trang sách. "Nó không giống như tôi đang đùa giỡn. Và việc giặt giũ trông không quá sức đối với bạn. Bạn không biết thuật ngữ ‘phân chia công việc’ à?"
"Bạn nói đúng, tôi đã nói một điều vô nghĩa rồi. Vì vậy, hãy tập trung vào việc đọc của bạn đi", Kristina bực tức nói.
Eugene nói bất chấp sự phản đối của cô, " Và nó cũng không giống như tôi bắt bạn làm việc vặt như giặt giũ mọi lúc. Tôi lo việc săn bắn và chiến đấu, và tôi cũng xử lý việc sấy quần áo. Tất cả những gì bạn cần làm là giặt giũ và nấu ăn, phải không? Ngay cả khi đó, bạn nấu cũng không ngon lắm, vì vậy tôi là người thường nấu ăn mà."
"Không phải bạn định đọc sách hay sao?" Kristina nhắc nhở anh.
"Nhân tiện đang nói đến việc nấu ăn, tôi phải nói rằng, có quá nhiều vấn đề với cách bạn nấu ăn," Eugene tiếp tục nói. "Không phải tôi đã nói với bạn rất nhiều lần rằng tôi thích ăn đồ tái sao? Và thịt không nên được nấu quá chín, chỉ nấu đến lúc nó vẫn còn hơi đỏ máu thôi."
"Tôi làm vậy vì lo lắng cho cơ thể bạn, ngài Eugene." Kristina tự bảo vệ mình.
"Tôi thì nghĩ rằng bạn chỉ nấu ăn theo sở thích của riêng bạn," Eugene buộc tội. "Tôi đang ở hoàn toàn khỏe mạnh, vì vậy tôi sẽ không gặp vấn đề gì từ việc ăn một miếng bít tết ướp trong gia vị được nấu tái chín cả ."
Kristina ngừng phản đối và chỉ cắn chặt môi.
Đã hơn một tháng kể từ lần đầu tiên họ bước vào khu rừng này. Rất nhiều chuyện đã xảy ra trên đường đi, và Kristina đã hiểu rõ tính cách của Eugene khó chịu như thế nào. Đặc biệt là khi nói đến tranh luận, vì Kristina chưa bao giờ có thể đánh bại Eugene trong một cuộc tranh luận thẳng thắn. Kristina luôn nghĩ rằng là một linh mục, cô nên duy trì một trái tim nhân từ, nhưng sau khi nói chuyện với Eugene, cô có cảm giác rằng nên quên đi chức vụ linh mục và cầm cây gậy lên đập vào đầu Eugene.
"Trong cuốn sách đó liệu có bất kì phép thuật nào liên quan đến việc giặt giũ không?" Kristina hỏi đầy hy vọng.
"Thánh thuật của bạn có phép giặt quần áo nào không?" Eugene trả lời câu hỏi.
"Tại sao thánh thuật lại có phép thuật để giặt quần áo chứ?" Kristina phản đối.
"Vậy tại sao tôi phải học bất kỳ phép thuật để giặt chứ?" Eugene chỉ ra. " Đã bao nhiêu lần tôi phải tự giặt quần áo của mình rồi hả?"
Đây thực sự là một lời nói dối. Trong số các phép thuật khác nhau mà Eugene đã học được ở Aroth, cũng có một vài phép để giặt. Anh chỉ bắt Kristina giặt quần áo như một trò đùa để giải tỏa sự nhàm chán của mình. Tuy nhiên, nếu bây giờ anh nói với cô ấy rằng anh thực sự biết cách sử dụng phép thuật để giặt giũ, anh sợ rằng anh thực sự có thể sẽ bị Kristina đánh đập một trận.
Trên hết, thứ mà Kristina đang giặt bây giờ là trang phục linh mục của chính cô. Eugene có rất nhiều quần áo được cất trong áo choàng của mình để anh có thể thay đổi, nhưng Kristina không thể làm như vậy.
Kristina cũng có một chiếc túi có một số bùa không gian được yểm trên đó, nhưng túi của cô ấy không có nhiều không gian lưu trữ như Áo choàng bóng tối. Khi họ lang thang trong rừng, họ không thể di chuyển mà không làm bẩn quần áo của mình được, đặc biệt là khi Kristina không thể chịu được bất kỳ bụi bẩn nào trên trang phục linh mục của mình – thứ luôn được cẩn thận giữ một cách sạch sẽ.
—Bạn có thể mặc một số quần áo khác mà.
—Nếu một linh mục không mặc quần áo giáo sĩ thì họ sẽ mặc gì chứ? Đặc biệt là theo ý Chúa mà tôi mới đồng hành với bạn, ngài Eugene, vì vậy tôi tuyệt đối không thể cởi bỏ áo linh mục của mình.
Không phải là anh không hiểu lí luận của cô. Ở kiếp trước của Eugene, Anise cũng đã ngoan cố khăng khăng mặc đồng phục giáo sĩ của mình khi họ đi phiêu lưu.
"Mặc dù khi ở Helmuth thì cô ấy đã mặc bất cứ thứ gì mà cô ấy tìm được," Eugene nhớ lại.
Vì vậy, Kristina đã tự quyết định rằng sẽ giặt quần áo bằng chân trần trong dòng nước lạnh lẽo của con song này. Tuy nhiên, Eugene không cảm thấy bất kì tội lỗi nào về việc không sử dụng phép giặt giũ để giúp cô. Anh sẽ sấy khô quần áo ướt với sự trợ giúp của linh hồn gió sau khi Kristina giặt quần áo xong, và không phải điều đó đã quá đủ hữu ích rồi sao?
"... Hừm..." Eugene đột nhiên ngân nga khi ngừng đọc sách ma thuật và ngẩng đầu lên.
Đây không phải là phản ứng với chuyển động từ cần câu. Đứng dậy khỏi ghế, Eugene phủi bụi trên quần và quay lại nhìn ngược lên dòng sông.
"Có phải là quái vật không?" Kristina hỏi, quay sang nhìn Eugene trong khi dừng việc vắt khô áo choàng lại.
Khu rừng này đầy rẫy quái vật, nhưng họ cũng không thể loại trừ khả năng đó là một kẻ cướp. Nhưng vì họ đang giặt quần áo gần một con sông, nhiều khả năng họ đã khiêu khích một trong những con quái vật sống dưới sông tấn công họ.
"Không," Eugene trả lời khi nhấc cần câu lên. "Đó là một con cá lớn."
Với một nụ cười, Eugene ném cần câu của mình. Khi dây cần câu được vung ra, nó được bao phủ bởi mana của Eugene. Eugene điều khiển dây câu bằng ý chí của mình và bắt được một vật thể trôi nổi từ thượng nguồn.
"... Một Elf sao?" Kristina hỏi với vẻ mặt hoảng hốt.
Eugene kéo con elf mà cậu đã câu được lên bờ sông. Rừng mưa nhiệt đới Samar luôn oi bức, nhưng nước sông lạnh. Sau khi nhìn xuống cơ thể nhợt nhạt, kiệt sức của con elf, Eugene đưa tay ra kiểm tra.
Mặc dù cơ thể của Elf lạnh như băng, nhưng Elf vẫn còn thở. Eugene triệu hồi một linh hồn gió để làm khô quần áo ướt của Elf, sau đó tạo ra một ngọn lửa bằng phép thuật.
"Kristina," Eugene gọi.
"Vâng," Kristina trả lời khi cô ấy ngay lập tức dừng lại những gì cô ấy đang làm và đến bên cạnh người elf.
Một ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ tay cô và lan tỏa khắp cơ thể của Elf. Với điều này, da của Elf bắt đầu trở lại hồng hào.
'... Ra vậy, đây là một nô lệ sao", Eugene xác nhận.
Nhấc vạt áo lên, Eugene tìm thấy một hình săm được khắc ngay gần rốn. Mặc dù chế độ nô lệ đã bị bãi bỏ trong kiếp trước của ông, nhưng ngay cả vậy thì số lượng nô lệ bất hợp pháp vẫn rất nhiều.
"... Cái chân...", Kristina lẩm bẩm trong lo lắng.
"Nó đã bị cắt cụt từ lâu rồi. Chắc hẳn Elf này đã tự chặt đứt nó," Eugene nói khi liếc xuống chân trái của con elf.
Cái chân giả gần như đã vỡ vụn, và máu cứ chảy ra từ nó. Có vẻ như cái chân giả rẻ tiền đã cắt sâu vào da thịt của Elf.
"Có lẽ nào Elf này đã trốn thoát khỏi tay của bọn buôn nô lệ chăng?" Kristina suy đoán.
"Chúng ta sẽ biết được sau khi đánh thức Elf dậy," Eugene trả lời.
Mặc dù hoàn cảnh của elf rất đáng thương, nhưng cuộc gặp gỡ tình cờ này có thể được coi là một may mắn đối với Eugene. Eugene nắm lấy vai con elf và lắc nhẹ chúng vài lần.
"Oẹ!" Trước khi mở mắt, elf ho và nôn ra một ít nước.
Sau đó, Elf rên rỉ khi cố gắng xoay người thoát khỏi sự kìm kẹp của Eugene.
"Bạn không nên di chuyển quá nhiều," Eugene cảnh báo .
Eugene và Kristina có thể đã điều trị khẩn cấp cho Elf, nhưng ngay cả vậy thì tình trạng của Elf cũng không tốt lắm. Cơ thể Elf đầy vết bầm tím và xương bị gãy rất nhiều.... Những vết thương này dường như không phải do bị đánh mà có lẽ là do rơi xuống nước từ một độ cao lớn.
"... Kyaaah!" con elf hét lên khi nhận ra mình đang ở trong tình huống như thế nào.
"Có lẽ điều đầu tiên mình nên nói là không nên la hét," Eugene tự lẩm bẩm khi buông cơ thể của con elf ra.
Con elf, người đã liếc nhìn giữa Eugene và Kristina từ lúc mở mắt ra, bắt đầu bò ra xa khỏi họ.
Elf lắp bắp. "H-hai người, hai người là ai? Người bộ lạc sao?"
"Mặc dù chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể để cứu cô, nhưng có vẻ như cô không hề tỏ ra biết ơn một chút nào," Eugene nhận xét một cách gượng gạo.
"T-tôi xin lỗi. Xin hãy tha lỗi cho tôi." Elf hoảng sợ xin lỗi.
Mặc dù Eugene chỉ phàn nàn nửa vời, nhưng con elf ngay lập tức bắt đầu cầu xin sự tha thứ trong khi đập đầu xuống đất.
Sau khi quan sát cảnh tượng này, Kristina liếc nhìn Eugene.
"Có vẻ như khuôn mặt và hành vi của bạn đã làm cô ấy sợ hãi, ngài Eugene ạ," Kristina trêu chọc.
"Mặt tôi thì sao chứ?" Eugene đáp. "Có thể không đẹp bằng một elf, nhưng tôi đủ đẹp trai để có thể vênh mặt lên ở bất cứ nơi nào tôi đi qua."
"... Haha!" Kristina bật cười.
Không ngẩng đầu lên, elf chắp tay và xoa lòng bàn tay vào nhau khi nói,
"Vâng,vâng. Khuôn mặt của ngài thực sự rất ấn tượng. Đẹp đến nỗi không một Elf nào có so sánh với ngài. P-phu nhân cũng cực kỳ xinh đẹp."
"... Phu nhân sao?" Eugene lặp lại trong bối rối.
"T-tôi xin lỗi. T-thật sự xin lỗi." Elf xin lỗi một lần nữa. "Ý tôi là cô gái trẻ, cô gái trẻ thật sự rất xinh đẹp."
"Elf này bị làm sao vậy? Não của cô ấy có lẽ bị va đập trong khi ngã xuống không vậy," Eugene tự lẩm bẩm trong khi nhíu mày.
Lúc này, con elf ngừng chà xát hai bàn tay vào nhau và bắt đầu đập đầu xuống đất khi nói,
"Đ-Đúng vậy. Đầu tôi đã bị va đập. C-cái đầu của tôi không ổn lắm. Vì vậy, làm ơn, hãy tha thứ cho tôi nếu tôi ngu ngốc hoặc không tuân theo mệnh lệnh của ngài..."
"Bạn hãy cố gắng trấn tĩnh cô ấy lại một chút," Eugene nói khi ngay lập tức lùi lại phía sau Kristina.
Lúc này, Kristina chỉ vào cái giỏ chứa đầy quần áo ướt với một nụ cười, sau đó cô quay sang Elf và nói,
"Tôi nghe nói rằng chủng tộc của bạn rất đẹp, và bạn dường như là bằng chứng sống về điều đó. Tên tôi là Kristina. Tôi là một linh mục tôn thờ Thần Ánh sáng. Người đàn ông ở đằng kia đang phơi quần áo là người hầu và vệ sĩ của tôi, vì vậy xin đừng quá sợ anh ấy."
‘Ý cô ta là cái quái gì vậy chứ, người hầu sao?’ Khi Eguene càu nhàu với chính mình, anh triệu hồi một tinh linh gió. Tinh linh bắt đầu sấy khô quần áo.
Kristina tiếp tục xoa dịu Elf. "Chúng tôi không có ý định đe dọa hay làm hại bạn. Thay vào đó, chúng tôi thực sự muốn bảo vệ bạn khỏi bất kỳ nguy hiểm nào mà bạn có thể đang gặp phải."
Elf do dự. "T-thật sao...?
"Vâng, tất nhiên đó là sự thật. Rốt cuộc thì giúp đỡ và giải cứu những người gặp khó khan là nhiệm vụ của một linh mục. Và nếu có một Anh hùng trên thế giới này, anh ấy chắc chắn cũng sẽ không ngần ngại làm những gì công bằng và đúng đắn." Khi Kristina nói điều này, cô liếc mắt nhìn Eugene.
Cô đã cố tình cao giọng để anh có thể nghe thấy cô. Eugene chỉ khịt mũi khi thản nhiên gấp bộ quần áo đã khô.
"... T-tên tôi là... Narissa." Elf cuối cùng cũng tự giới thiệu.
Sau đó, cô bắt đầu kể cho họ nghe một câu chuyện bi thảm đến nỗi nó sẽ lấy đi nước mắt của bất kỳ người nghe nào.
Nói một cách đơn giản, Narissa là một nô lệ đã bỏ trốn. Chủ sở hữu của cô, một thương gia giàu có ở Đế chế Kiehl, đã mua Narissa trên thị trường chợ đen mười năm trước.
"Và bây giờ bạn đã bao nhiêu tuổi rồi?" Kristina nhẹ nhàng hỏi.
Narissa trả lời: "Tôi mới một trăm ba mươi...."
"Nếu chúng ta tính theo tuổi của con người thì điều đó có nghĩa là bạn chỉ mới mười ba tuổi," Eugene lẩm bẩm.
"Tuổi của con người? Ý bạn là sao chứ?" Kristina hỏi khi quay sang Eugene với vẻ mặt bối rối.
Eugene giải thích, "Tuổi thọ của một elf kéo dài khoảng một nghìn năm. Người bình thường có thể sống ở đâu đó lên đến một trăm năm nếu họ không mắc bất kì bệnh tật hiểm nghèo vật, vì vậy nếu bạn chuyển đổi tuổi thọ của Elf thành tuổi thọ của con người, mỗi một trăm năm đối với họ được tính là mười năm đối với chúng ta."
"Bạn đang nói cái điều vớ vẩn gì vậy chứ...." Kristina lắc đầu khi lẩm bẩm điều này.
Logic đằng sau tuyên bố của Eugene có vẻ vô lý đến mức nó thậm chí không buồn cười, nhưng Narissa vẫn vỗ tay đồng ý với một nụ cười gượng khi cô ấy nói, "Y-yeah. Theo cách tính của Elf, tôi có thể đã một trăm ba mươi tuổi, nhưng theo tuổi của con người, tôi chỉ mới mười ba..."
Eugene tiếp tục hỏi, "Vậy quê hương của bạn ở đâu? Bạn sinh ra ở Samar sao?"
"... Quê hương tôi nằm ở núi Odon của đế chế Kiehl", Narissa nói.
"Có Elf nào sống ở đó không?" Eugene ngạc nhiên hỏi.
"Không... không còn ai cả." Nói xong, đầu Narissa cúi xuống mà không nói tiếp
Eugene và Kristina có thể hiểu chuyện gì đã xảy ra mà không cần hỏi. Rất hiếm khi một elf sống ẩn náu sâu trong núi, nhưng không hiếm khi một elf sống ẩn náu như vậy bị bắt và biến thành nô lệ.
Kristina thở dài. "Haizz.... Thật đáng thương...."
Sau một thời gian dài, Kristina cuối cùng đã cho thấy hình ảnh của một vị Thánh thực sự. Cô dang rộng hai tay và ôm lấy Narissa, vuốt ve tấm lưng run rẩy của cô.
"Chắc bạn đã đau lắm rồi," Kristina lẩm bẩm đầy cảm thông. "Bạn đã phải tự cắt chân của mình chỉ để trốn thoát, và sau đó bạn đã đến tận khu rừng này..."
Eugene bước qua Kristina trong khi cô tiếp tục an ủi Narissa. Vẫn vuốt ve lưng Narissa, cô liếc nhìn Eugene, nhưng không nói gì. Cô chỉ gật đầu với anh, khiến Eugene mỉm cười.
Elf là một chủng tộc mạnh mẽ.
Không giống như con người, họ sở hữu mối quan hệ với tất cả các tinh linh, và có thể cảm nhận được mana ngay cả khi không được chỉ dạy. Cơ thể của họ cũng linh hoạt và bền bỉ hơn nhiều so với con người.
Các thợ săn luôn được thông báo đầy đủ về các chủng tộc mà họ chuẩn bị săn, và chỉ đi săn sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng.
Điều này cũng tương tự đối với những người bộ lạc sống trong khu rừng này. Họ được sinh ra như những thợ săn, và lớn lên như những thợ săn. Một người bình thường có thể không thể sống sót khi nhảy từ một vách đá cao và rơi xuống dòng sông bên dưới. Từ độ cao như vậy, hạ cánh trên mặt nước không khác gì hạ cánh trên đá.
Nếu đó là một con người, họ sẽ chết, nhưng một elf thì không.
Không chỉ vì cơ thể họ mạnh mẽ hơn. Có mối quan hệ với các tinh linh cũng có nghĩa là họ được yêu quý bởi những tinh linh đó. Đó là lí do tại sao Elf có thể chạy nhanh như vậy là vì các tinh linh gió đẩy họ từ phía sau. Điều đó cũng áp dụng cho cú ngã này - gió và nước sông sẽ bảo vệ cơ thể của elf.
Biết được điều đó, những người nô lệ đã không ngừng truy đuổi Elf.
"Vậy ra các ngươi đến từ bộ lạc Garung." Eugene chào những người thợ săn từ nơi anh đang ngồi, trên một tảng đá lớn.
Đã một tháng kể từ khi họ bước vào rừng rậm. Họ không chỉ lang thang xung quanh trong suốt thời gian đó. Họ cũng đã gặp một vài thương nhân đang đi qua khu rừng, và họ thậm chí đã gặp một vài người bản địa thuộc các bộ lạc khác nhau.
Đó không phải là những cuộc gặp gỡ thân thiện. Các thương nhân chế giễu vỏ bọc của Kristina là một nhà truyền giáo, và người bản địa đã cố gắng bắt hai người bên ngoài đi du lịch một mình mà không có người hộ tống.
Tất cả bọn họ đã ngay lập tức phải trả giá cho hành động ngu ngốc của mình. Thông qua quá trình này, Eugene đã nghe nói về các bộ lạc khác nhau sống trong khu rừng này.
Càng đi sâu vào rừng, người bản địa càng trở nên man rợ và hung dữ, đặc biệt là trong việc tẩy chay người bên ngoài. Tộc Garung là một ví dụ về một bộ lạc như vậy. Họ bắt tất cả người đến từ bên ngoài và biến họ thành nô lệ của bộ lạc họ.
Nếu người bên ngoài mà họ bắt được là một thương gia giàu có hoặc một quý tộc đã đến từ một tour du lịch sang trọng, họ sẽ có cơ hội được trở về một khi bộ lạc nhận được một khoản tiền chuộc đủ lớn. Nhưng ngay cả khi đó, đó chỉ là khi những người bị bắt gặp may mắn. Nếu họ không may mắn, họ sẽ bị giết và ăn thịt. Một số bộ lạc bản địa có phong tục ăn thịt người, và Garung là một trong những bộ lạc như vậy.
"Người đến từ bên ngoài," một trong những người bản địa cưỡi trên lưng những con sói lớn của họ nói.
Anh ta đã kéo chiếc mặt nạ trên mặt lên, cho thấy rõ ràng rằng anh ta đang nhìn chằm chằm vào Eugene. Khuôn mặt của người bản địa được bao phủ bởi những vết sẹo và hình xăm.
"Mày…làm…gì…ở…đây?", người bản xứ hỏi.
Không giống như vẻ ngoài xấu xí của anh ta, dường như anh ta có thể nói ngôn ngữ chung, nhưng anh ta phát âm các từ một cách chậm rãi và hơi lắp.
"Ngươi không nhìn thấy sao?" Eugene trả lời. "Ta chỉ đang ngồi nghỉ ngơi mà thôi."
Người bản địa tiếp tục hỏi cộc lốc. "Một vị quý tộc sao? Đến từ đâu?"
"Sao ngươi biết?" Eugene trả lời câu hỏi một cách vô lễ.
"Mùi của mày," người bản xứ nói với một cái cau mày khi ngửi không khí.
Eugene cười khúc khích và ngửi áo choàng của mình.
"Tôi bốc mùi thật sao? Không có lý do nào lại như thế được", Eugene lập luận. "Tôi tắm mỗi ngày vì vậy tôi rất sạch sẽ."
"Nó có mùi của elf," người bản địa gầm gừ.
"Trông tôi có giống elf không?" Eugene hỏi một cách chế giễu.
"Người ngoài," người bản địa nói khi kéo chiếc mặt nạ của mình từ trên mặt xuống. "Con mồi của Garung. Ngươi trộm rồi sao?"
"Loại con mồi nào có người sở hữu à? Ai bắt được nó trước thì sẽ là người sở hữu nps," Eugene nói với một cái nhún vai khi thả góc áo choàng xuống.
Những con sói khổng lồ nhanh chóng lao về phía anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook