Luân hồi khốn kiếp
-
Chương 1: Lời mở đầu
Tôi đã từng nghĩ rằng tôi là một thiên tài, nhưng khi tôi nhìn lại nó bây giờ, thật xấu hổ đến mức tôi có thể phát điên. Tuy nhiên, sự thật vẫn là sự thật, tôi thực sự tin rằng tôi là một thiên tài.
Lúc đầu, tôi đã có đủ tài năng để cho phép có một niềm tin sai lầm như vậy. Trong suốt thời thơ ấu, tôi không gặp khó khăn gì khi học những điều mới và tôi có thể cải thiện kỹ năng của mình với tốc độ nhanh hơn những người khác.
Tuy nhiên, mọi thứ chỉ dễ dàng lúc ban đầu. Mặc dù ban đầu tôi tiến bộ nhanh hơn những người khác, nhưng khi mọi thứ thực sự diễn ra, tôi đã chậm lại để phù hợp với tốc độ của những người khác.
Tôi đã không nghĩ nhiều về điều đó ngay từ đầu vì tôi nghĩ rằng những điều này có thể xảy ra. Rốt cuộc, không phải tôi vẫn tiến bộ từng chút một sao? Tôi vẫn có thể làm được. Tại sao? Bởi vì tôi là một thiên tài.
Cuối cùng, tôi buộc phải chấp nhận thực tế mà tôi đã cố gắng rất nhiều để chối bỏ nó.
Tôi không phải là một thiên tài.
Tất cả là nhờ gặp một thiên tài 'thực sự', một người mà tôi thậm chí không đáng để đem ra so sánh được, mà cuối cùng tôi đã bị buộc phải thoát khỏi ảo tưởng lố bịch và trẻ con này.
Tôi vẫn chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng. Bên trong sự thoải mái của cái giếng nhỏ, tôi đã say sưa với một cảm giác vượt trội giả tạo. Trong khi đó, những thiên tài thực sự đã tung cánh bay qua bầu trời rộng mở.
Tôi ghét thiên tài đó.
Tôi cảm thấy ý định giết người của mình dâng lên bất cứ khi nào tôi nghe anh ta nói những điều vô nghĩa về việc làm thế nào mà bất cứ ai cũng có thể làm được những gì anh ta đã làm nếu họ thực sự cố gắng. Cho dù anh ấy có thực sự tin vào những gì anh ấy nói hay không, hay anh ấy chỉ coi thường những nỗ lực của một người kém tài năng hơn mình, điều đó vẫn khiến tôi cảm thấy như cứt.
"Ngươi ghen tị sao?"
Ghen tị cái đầu ngươi. Ngươi là người bắt đầu nói chuyện vớ vẩn trước. Ta chỉ đáp lại mà thôi. Vậy làm thế quái nào mà ta lại ghen tỵ được?
"Tôi không mong rằng bạn sẽ chấp nhận nó như vậy. Tôi chỉ là... cảm thấy tiếc nuối với bạn".
Cảm thấy tiếc nuối? Cái gì?
"Nếu bạn cố gắng hơn một chút..."
Ngươi nghĩ gì mà lại đi đánh giá sự nỗ lực của người khác bằng tiêu chuẩn của ngươi vậy?
"Bạn đã có thể mạnh hơn rất nhiều so với bây giờ."
Này, ta đang hoàn toàn tốt, làm ơn. Tiêu chuẩn của bạn quá cao. Bạn có thực sự nghĩ rằng mọi người đều có thể trở nên giống như bạn? Vì bạn là một thiên tài, đừng cho rằng mọi người khác đều có khả năng làm những gì bạn làm.
Hiểu chưa?
Tôi không thể vĩ đại như bạn.
* * *
"Chết tiệt."
Tôi gần như không thể thốt ra những lời này. Một lỗ hổng đang xuyên qua ngực tôi. Để cố gắng chữa trị cho vết thương của tôi, họ đã tuyệt vọng sử dụng ma thuật và dung những giọt thuốc tiên quý giá, nhưng điều đó là vô nghĩa.
"Không, làm ơn đừng."
Cô ấy đang khócà? Tôi chưa bao giờ mong đợi một cô gái như cô ấy lại có biểu hiện như vậy. Mặc dù chúng tôi hay cãi nhau về mọi thứ, và cô ấy luôn có một cái nhìn khó chịu trên khuôn mặt mỗi khi cô ấy nói chuyện với tôi, tôi đoán cô ấy vẫn có một chút lưu luyến sau mọi chuyện .
"Đó là lý do tại sao... đó là lý do tại sao tôi đã nói với bạn. Chỉ cần bạn quay trở lại. Tại sao cậu phải bướng bỉnh như vậy và tiếp tục đi theo chúng tôi...?"
"Sienna. Hiện tại, cứ cất đi."
Giọng nói của tôi không được phát ra theo cách tôi muốn. Có lẽ là do tất cả máu đang dâng lên cổ họng tôi.
"Tôi không cần thuốc tiên. Bạn không nên lãng phí chúng ở đây. Đừng có ngốc như thế."
"Nhưng-!"
"Đủ rồi. Tôi là người hiểu rõ cơ thể mình nhất. Không có cách nào để tôi sẽ sống sót cả. Ta sẽ chết sớm thôi."
Tôi sắp chết.
Tôi đã cam chịu sự thật này ngay cả trước khi ngực tôi bị đâm thủng. Ngay từ đầu, cơ thể tôi đã bị phá hủy đến nỗi một kẻ ngốc cũng có thể nhận ra điều đó. Họ đã bảo tôi quay lại và chờ đợi họ, nhưng tôi đã bỏ qua tất cả những lo lắng và bài giảng của họ để đi theo họ cho đến thời điểm này.
"... Tôi có thể tránh được nó."
Giọng anh lạnh lùng như mọi khi. Tên khốn này. Có vẻ hắn sẽ mãi cứng đầu cho đến phút cuối cùng.
"Cho nên ngươi không cần phải làm như vậy."
"Không phải ta đã bảo ngươi biến đi rồi sao?"
Mặc dù bây giờ rất khó để nói chuyện, nhưng tại sao anh ấy cứ khiêu khích tôi như thế này?
"Bạn tốt nhất nên biết diều đó."
Biểu cảm của anh ta cho thấy anh ta không thể hiểu được. Có khả năng anh ấy đã đúng. Mặc dù nó có thể trông giống như một khoảnh khắc thập tử nhất sinh đối với những người khác, nhưng có lẽ nó không có vẻ gì là nguy hiểm đối với anh ta.
Tôi không biết điều đó sao? Tất nhiên, tôi biết. Rốt cuộc, chúng tôi đã đồng hành cùng nhau quá lâu. Vì vậy, tôi biết anh ta là một con quái vật không thể kể bị giết như thế nào. Và ngay cả trong số tất cả những người gọi anh ta là quái vật, tôi đặc biệt quen thuộc với khả năng của anh ta nhất.
"... Bạn không cần phải chết như thế này."
Vậy thì tôi nên chết như thế nào? Anh ấy cũng nên biết điều đó. Thật là một điều kì diệu biết bao đối với tôi khi đã đi xa đến mức này. Nếu không có anh ấy, tôi sẽ không bao giờ đến được đây.
"... Ít nhất như thế này, đó sẽ là một cái chết danh dự." Thật khó để cất ra tiếng nói của mình, nhưng tôi phải nói điều này, "Tôi sẽ không trở thành gì ngoài gánh nặng nếu tôi tiếp tục đồng hành với bạn, nhưng tôi cũng không muốn quay trở lại."
Và tôi không muốn cố gắng sống một cuộc sống bình thường với cơ thể tàn tạ này của mình.
"Vì bạn rất tài năng, bạn thực sự không cần tôi che chở cho bạn, đúng không?"
Mặc dù tôi biết điều này, tôi vẫn ném cơ thể mình vào. Cơ thể tôi không còn có thể di chuyển đúng cách, chỉ trong một khoảnh khắc, đã di chuyển chính xác y như tôi muốn. Nhờ đó, tôi đã có thể đẩy tên khốn đáng ghét này ra khỏi hướng tấn công, và cuối cùng tôi đã bị thủng lỗ thủng lớn này trên ngực.
"... Bây giờ tôi mệt rồi, nên cứ tiếp tục đi đi."
Dần dần, nó càng trở nên khó để nói hơn. Cảm giác như giọng nói của chínhh mình từ một nơi xa và, từ xa hơn, tôi có thể nghe thấy tiếng khóc. Cơ thể tôi nặng đến nỗi tôi thậm chí không thể cử động một ngón tay. Mọi thứ trước mặt tôi đang trở nên tối tăm hơn.
"Cảm ơn."
Trong những giây phút cuối đời, tôi nghe thấy giọng nói của anh Tên khốn kiếp, nếu bạn định nói điều đó, tại sao bạnkhông nói điều đó sớm hơn. Tuy nhiên, nó làm cho tôi cảm thấy tốt. Rốt cuộc, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy anh ấy cảm ơn tôi.
"Waaahhhhh."
Cái quái gì thế này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook