Lột Xác
Chương 148-3: Hiệp sĩ cõng chảo (3)

“Em không phải là vì không vui mới khóc, được không!” Mộc Lạp Lạp thấy vẻ không hiểu của Phó Cảnh Phi, biết người này quả nhiên có đôi khi không hiểu tâm lý của phụ nữ.

Nhưng Phó Cảnh Phi như vậy lại mang đến thể nghiệm khác nhau cho Mộc Lạp Lạp. Biết người đàn ông này bất kể giờ phút nào cũng đều khẩn trương quan tâm cô, trong lòng Mộc Lạp Lạp vô cùng ngọt như là ăn mứt táo.

Con ngươi sâu sắc của Phó Cảnh Phi từ từ tản ra ánh hào quang khác, anh mang theo một chút không xác định hỏi: “Bởi vì anh?”

Thông minh như anh, đã nhìn ra một ít đầu mối từ trong biểu cảm của Mộc Lạp Lạp, đã biết chút gì rồi.

Chẳng lẽ … giống với anh nghĩ?

Mộc Lạp Lạp rống một tiếng như san bằng bình địa: “Sau này nếu anh dám đối xử với em tốt như vậy, em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”

Khoé mắt Phó Cảnh Phi cong lên, cười quyến rũ: “Thì ra em vì vậy mà khóc?”

Đây có phải chứng minh Mộc Lạp Lạp như anh nghĩ, đối với anh có đầy đủ để ý, hơn nữa bắt đầu không thể rời khỏi anh?

Trong lòng Phó thiếu gia bị cảm giác thoả mãn tràn đầy, nụ cười sáng ngời quả thật rất đắc ý.

Mộc Lạp Lạp bĩu môi, người này mới rồi còn bởi vì cô khóc thảm mà sốt ruột, bây giờ đã cười vui vẻ như vậy.

Tuy nhiên anh cười rộ lên cũng rất đẹp.

Người đàn ông này rốt cuộc tại sao bộ dáng đẹp như vậy!

Phó Cảnh Phi cúi đầu xuống, thấy gương mặt mang vẻ mê trai kia của Mộc Lạp Lạp, đáy mắt anh mang ý cười, không nói lời gì nâng cằm Mộc Lạp Lạp lên, sau đó bá đạo hôn xuống.

Bây giờ Mộc Lạp Lạp đã sớm thành thói quen, không có chút phản kháng nào, thuận theo dựa vào trong lòng Phó Cảnh Phi, yên tĩnh tiếp nhận nụ hôn của anh.

Mãi đến một tiếng ho nhẹ vang lên: “… Tiểu thư, thiếu gia, có thể ăn cơm rồi…”

Bấy giờ Mộc Lạp Lạp mới thức tỉnh bọn họ lúc này đang ở trong phòng khách, hơn nữa còn bị dì Xảo trông thấy bọn họ hôn môi!

Đẩy Phó Cảnh Phi ra, Mộc Lạp Lạp ôm bánh nướng kẹp thịt đi ngồi xuống bên kia bàn ăn, giả vờ bình tĩnh chuyên tâm chén đồ ăn.

Thật ra lúc này mặt và tai cô đều ửng đỏ, hoàn toàn để lộ lòng cô cũng không bình tĩnh.

Buổi tối trước khi ngủ, lúc Mộc Lạp Lạp nói ngủ ngon với Phó Cảnh Phi vẫn vô cùng thấp thỏm một hồi.

Bởi vì cảnh lăn lộn trên giường đêm qua rõ ràng trước mắt, phần ký ức này sống động vô cùng.

Cho nên cô vô hình rất chột dạ, đứng ở đầu cầu thang, ngay cả bước chân cũng nặng nề và chậm chạp khác thường.

Phó Cảnh Phi cảm giác được tốc độ đi của cô chậm lại, khoé môi cong lên quay người sang, khoanh tay ung dung nhìn chằm chằm cô.

Mộc Lạp Lạp nói: “Anh nhìn em làm gì.”

Phó Cảnh Phi không nói, cứ nhìn thẳng cô như vậy, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng.

Lòng Mộc Lạp Lạp rối bời, giọng nói cũng không bình tĩnh: “Em muốn đi ngủ, ngủ ngon!”

Phó Cảnh Phi nhìn thấy bộ dáng này của cô, khẽ cười thành tiếng: “Lạp Lạp, em đang khẩn trương cái gì, hửm?”

Mộc Lạp Lạp không lên tiếng, bởi vì một câu của Phó Cảnh Phi đã nói trúng, cô lúc này quả thật rất hồi hộp.

Phó Cảnh Phi cười hừ một tiếng, vẻ trầm ngâm nói: “Lạp Lạp, anh sẽ cho em thời gian chuẩn bị tốt, ngủ ngon.”

Lưu lại câu nói mang ý tứ không rõ này, Phó Cảnh Phi liền vào phòng của mình, chừa lại Mộc Lạp Lạp đứng lơ ngơ ở đầu cầu thang.

Cho cô thời gian chuẩn bị tốt, chuẩn bị tốt làm cái gì?

Như xác không hồn đi vào phòng, mãi đến nằm ở trên giường Mộc Lạp Lạp mới đột nhiên bừng tỉnh.

Ý câu nói kia của Phó Cảnh Phi, rõ ràng là nói… rõ ràng là nói chờ đến khi cô chuẩn bị tốt thì… hai người sẽ sống chung với nhau!

Sống chung với nhau này đương nhiên không chỉ sống chung dưới một mái nhà đơn giản như vậy. Kiếp trước cô ở đây thời gian lâu, nhưng trước sau vẫn giữ khoảng cách với Phó Cảnh Phi, tuyệt đối không vượt qua khuôn phép, Phó Cảnh Phi chưa hề ép buộc cô.

Thế nhưng… Mộc Lạp Lạp biết quỹ đạo kiếp trước và kiếp này rất khác nhau, cô sớm muộn gì cũng phải chân chính sống chung với Phó Cảnh Phi.

Ngủ chung với nhau đã xảy ra, Phó Cảnh Phi rõ ràng lui một bước cho cô thời gian suy nghĩ.

Là vì anh sợ cô sẽ hối hận ư?

Vẻ mặt Mộc Lạp Lạp trở nên phức tạp. Cho dù đến thời điểm như thế này, Phó Cảnh Phi vẫn nghĩ cho cô.

Cô rốt cuộc có tài đức gì mà có thể có… người yêu tốt như Phó Cảnh Phi vậy?

Mộc Lạp Lạp nằm trên giường không ngừng lăn qua lăn lại tưởng tượng về sau này. Giả như thật sự cùng nhau ngủ với Phó Cảnh Phi sẽ là cảm giác gì.

Buổi tối đêm hôm qua cô rốt cuộc mệt mỏi mất đi ý thức, thức dậy đã là sáng sớm hôm nay, cho nên cũng không biết ngủ cùng Phó Cảnh Phi là cảm giác gì.

Có điều, nghĩ đến Phó Cảnh Phi vai rộng lưng thon, còn có hai cánh tay mạnh mẽ có lực… lấy cánh tay của Phó Cảnh Phi gối đầu chắc là cảm giác rất tốt.

Mộc Lạp Lạp không có chú ý tới vẻ mặt lúc này của cô, quả thật như mê trai không nghi ngờ gì. Thời gian còn sớm, Mộc Lạp Lạp theo thói quen lên mạng rồi mới ngủ. Nhưng mở weibo lướt không bao lâu thì cô trợn to hai mắt, cảm thấy một tia sét bổ vào đỉnh đầu mình.

Ai có thể tới nói cho cô biết cái gì gọi là — “Fan cuồng của Thẩm Thanh Nhượng cầu yêu ở hiện trường, hét lên Thẩm Thanh Nhượng em muốn ngủ với anh.”

“Fan của Thẩm Thanh Nhượng hét lên Thẩm Thanh Nhượng em muốn ngủ với anh, bạn nghĩ muốn nói với ai những lời này?”

“Luận về mức độ điên cuồng và chỉ số nhan sắc của fan.”

Nói chung là mặc kệ tựa đề gì, Mộc Lạp Lạp đều có thể thấy hình của mình dưới tin tức của weibo có liên quan.

Trong tấm hình đó Mộc Lạp Lạp ngây ngốc đứng lặng người, mắt toát ra vẻ si mê.

Phối với nội dung của lời văn, hình tượng một fan si mê cứ như vậy bị tạo nên.

Mộc Lạp Lạp đen mặt xem bình luận. Cái gì cũng nói, có điều không có ác ý quá lớn, thỉnh thoảng có vài câu trêu chọc, còn trong mức độ có thể tiếp nhận của Mộc Lạp Lạp.

— Suy cho cùng kiếp trước cô từng nghe những lời còn khó nghe nghiêm trọng hơn với những lời này, trình độ tiếp nhận đã sớm luyện thành rất cao.

Mộc Lạp Lạp trực tiếp lược bớt những lời khen dung mạo cô đẹp, chất vấn cô giải phẫu thẩm mỹ, sau khi lật vài trang, thật muốn lôi những bài viết, những bức ảnh này, cùng với fan nữ đã bôi xấu cô kia ra xử lý. Cô căn bản không có làm gì cả, được không! Đương không lại biến thành fan cuồng như vậy.

Mộc Lạp Lạp cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không quá tức giận. Dù sao cùng lắm coi như là một hiểu lầm mà thôi, qua một khoảng thời gian chắc không còn nóng nữa.

Đương nhiên, nếu không phải là — Nếu Thẩm Thanh Nhượng không có mười phút sau đăng weibo có liên quan đến cô hôm nay, hơn nữa còn cường điệu nói một câu: “Xin mọi người theo đuổi minh tinh lý trí chút”, thì chuyện này nhất định không bao lâu nữa sẽ lặng xuống.

Nhưng giờ đây Mộc Lạp Lạp đột nhiên trở thành một đại biểu theo đuổi minh tinh không có lý trí, một nhóm fan lớn của Thẩm Thanh Nhượng đều ở weibo này mắng Mộc Lạp Lạp là một người đàn bà không biết xấu hổ, tìm cách thu hút sự chú ý của Thẩm Văn Xương, nói cái gì cũng có, thoáng cái trên weibo bùng nổ.

Mộc Lạp Lạp cười khẩy vài tiếng. Chả lẽ cô sắp trở thành người nổi tiếng trên mạng ư? Có muốn thừa dịp hot đi mở cửa hàng trên mạng bán quần áo hay không?

Chuyện này hot ngoài dự liệu của Mộc Lạp Lạp, có vẻ như sắp diễn biến thành chuyện bất đắc.

Mộc Lạp Lạp buồn rầu nghĩ, ngàn vạn lần không thể bị Phó Cảnh Phi hiểu lầm.

Dù sao bài viết này tả rất ác, còn tưởng tượng cô là fan siêu cấp của Thẩm Thanh Nhượng, tình nguyện trả bất cứ giá nào vì anh ta.

Cô không thể không bội phục sức tưởng tượng của những ký giả này.

Nghĩ tới nghĩ lui, Mộc Lạp Lạp rốt cuộc quyết định, có lẽ cô nên thừa dịp Phó Cảnh Phi chưa phát hiện mà đi chịu đòn nhận tội trước, để tự anh giải quyết phiền toái này đi. Bằng không đến khi Phó Cảnh Phi biết được, cô đi giải thích hình như không có đáng tin gì mấy.

Nghĩ là làm, Mộc Lạp Lạp lập tức ngồi dậy từ trên giường, cũng không kịp nghĩ mình đã tắm rửa thay quần áo xong, xông ra chạy tới bên ngoài phòng của Phó Cảnh Phi.

“Phó Cảnh Phi, anh ngủ chưa?” Mộc Lạp Lạp ở bên ngoài không ngại phiền gõ cửa, tiết tấu rất nhanh cho thấy giờ phút này cô rất sốt ruột.

Phó Cảnh Phi nhanh chóng đi ra mở cửa. Anh mở cửa ra, thấy Mộc Lạp Lạp ở ngoài cửa thì ánh mắt hữu ý vô ý xẹt qua trên người cô, nhướn mày.

“Sao vậy?” Phó Cảnh Phi dựa vào cửa, nửa nghiêng đầu nhìn Mộc Lạp Lạp, giọng hơi khàn khàn khó phát hiện.

Hai tay Mộc Lạp Lạp bưng mặt làm hình trái tim, cố ý chớp chớp mắt làm ra vẻ đáng yêu: “Em có chuyện muốn nói với anh.”

Phó Cảnh Phi híp mắt, không nói nhảm trực tiếp kéo Mộc Lạp Lạp vào cửa.

“Nói đi.” Anh lời ít mà ý nhiều.

Biểu hiện của Mộc Lạp Lạp giây phút này rất khả nghi, khiến ánh mắt Phó Cảnh Phi u ám vài phần.

Cô như cam chịu số phận đưa lên điện thoại di động của mình: “Đây chỉ là một hiểu lầm mà thôi, xin nhất định phải tha thứ cho em!”

Phó Cảnh Phi vẻ mặt không đổi nhận lấy điện thoại di động, cầm lên xem tỉ mỉ.

Mộc Lạp Lạp cúi đầu, liếc trộm phản ứng của PHó Cảnh Phi. Nhưng trên mặt anh lại không có bất cứ biểu cảm đặc thù gì, khoé môi thậm chí có một độ cong khiến người ta khiếp sợ.

Trong lòng Mộc Lạp Lạp lộp bộp một tiếng, má ơi chẳng lẽ cô xong đời rồi ư!

Cô đã thành thật đến khai báo, được không!

Phó Cảnh Phi sau khi xem xong thì ném điện thoại qua một bên, nửa híp mắt hỏi cô: “Câu nói đó là em nói?”

Mộc Lạp Lạp lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải! Đó là một fan ở bên cạnh em nói, em chỉ vô tình bị bọn họ chen lấn, em vô tội!”

Cô giải thích với Phó Cảnh Phi, mình chỉ đi đài truyền hình làm việc, thật là trong lúc vô tình đụng phải Thẩm Thanh Nhượng, nhưng cô tuyệt đối không có bất kỳ tâm tư khác.

Nói giỡn! Phó Cảnh Phi là một bình dấm chua ngàn năm lớn như thế, nếu anh ta ghen tuông, vậy rất nguy!

Mộc Lạp Lạp cảm thấy hành vi mình thành thật như vậy, nên đạt được Phó Cảnh Phi tha thứ chứ nhỉ?

“Vẻ mặt của em ở trong hình… Không phải là sau khi nhìn thấy hắn mới có ư?” Giọng của Phó Cảnh Phi âm u, vô cùng không có hảo ý.

Mộc Lạp Lạp khóc không ra nước mắt: “Thật ra, cái vẻ mặt đó là bởi vì Thẩm Thanh Nhượng nói người muốn ngủ với anh ta rất nhiều, em vô cùng khinh thường, dù sao em không có một chút cảm giác nào đối với anh ta.”

“Vậy em đối với ai mới có cảm giác, hửm?”

Lờ mờ, Mộc Lạp Lạp cảm thấy hình như mình trúng bẫy của Phó Cảnh Phi.

“…” Mộc Lạp Lạp không trả lời, bởi vì mắc cỡ.

Phó Cảnh Phi hỏi từng chữ một: “Khi đó em đang suy nghĩ gì, trả lời tôi.”

Mộc Lạp Lạp ho khẽ một tiếng, rất ngượng ngùng trả lời: “Lúc đó em… đang nghĩ tới anh…”

Bởi vì nghĩ đến Phó Cảnh Phi nên mới có vẻ mặt mê trai như vậy. Dù sao chỉ có Phó Cảnh Phi mới có thể có sức hấp dẫn mạnh mẽ đối với cô.

Còn Thẩm Thanh Nhượng gì gì đó, tuy rằng Mộc Lạp Lạp thấy cũng là người dễ nhìn, nhưng trong lòng cô đương nhiên Phó Cảnh Phi mới là xếp ở vị trí thứ nhất.

Đúng là không có tiền đồ như thế.

Ngoài dự đoán của Mộc Lạp Lạp, Phó Cảnh Phi cười khẽ một tiếng, trên mặt cũng không thấy bất kỳ tức giận gì.

Anh nói: “Anh sẽ cho người gỡ mấy tin tức này xuống, yên tâm đi.”

Mộc Lạp Lạp thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên ôm đùi Phó Cảnh Phi là tốt nhất, gặp phải phiền phức đều có anh đến giải quyết.

Thế nhưng rất nhanh, Mộc Lạp Lạp hiểu rõ cái gì là dê vào miệng cọp.

Ngón tay Phó Cảnh Phi nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh lộ ra của Mộc Lạp Lạp, giọng khàn khàn nói: “Ban ngày em đều luôn nghĩ tới anh, anh đây có phải nên thoả mãn tâm nguyện của em không, em nói đi?”

Theo ánh mắt nóng bỏng của Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp mới hậu tri hậu giác phát hiện, bởi vì cô đi ra ngoài quá mau, hoàn toàn quên mất chuyện mình tắm rửa xong đã thay áo ngủ.

Hơn nữa cái áo ngủ này vốn làm bằng lụa mỏng manh, Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình thật sự là chủ động dâng tới cửa Phó Cảnh Phi, tự mình chuốc lấy khổ…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương