Lột Xác
-
Chương 148-2: Hiệp sĩ cõng chảo (2)
Cat xin giải thích chút về tựa đề của chương này: “hiệp sĩ cõng chảo” có nghĩa là gánh nợ hoặc mang tiếng thay cho ai đó, người ta làm mà mình gánh tiếng xấu thay. Cảm ơn nàng Mon đã giải thích giúp Cat.
Ngày hôm nay cũng không có chuyện quan trọng gì khác, Mộc Lạp Lạp tan làm đúng giờ về nhà, cảm thấy cuộc sống như thế vẫn thật thú vị.
Then chốt cũng bởi vì sau khi về nhà có Phó Cảnh Phi, chỉ cần thấy được người đàn ông đó là trong lòng cô như trở nên tốt hơn.
Trên đường Mộc Lạp Lạp không có ngừng lại chỗ nào, cho nên về tới nhà sớm, Phó Cảnh Phi còn chưa về tới.
Cô ở sân sau chơi với Đậu Đậu một hồi, mới nhớ tới hôm nay Phó Cảnh Phi không có để tài xế lái xe, là tự mình lái xe ra cửa.
Đi đánh tennis với bạn làm ăn… Mộc Lạp Lạp tưởng tượng đến hình ảnh đó một hồi, vẫn hơi tiếc nuối mình không thể nhìn thấy. Không biết trình độ đánh tennis của Phó Cảnh Phi như thế nào, ở nhà cũng không thường thấy anh vận động, vậy vóc dáng thật tốt của người này giữ gìn như thế nào…
Mộc Lạp Lạp không hề phát hiện lúc mình rãnh rổi thì số lần nhớ tới Phó Cảnh Phi ngày càng nhiều.
Dì Xảo hỏi Mộc Lạp Lạp buổi tối muốn ăn gì, Mộc Lạp Lạp vui sướng nói lên tên vài món ăn. Dù sao cô cũng không cần lo lắng Phó Cảnh Phi, người đàn ông kia chỉ cần có thể ăn no, căn bản sẽ không để ý mình ăn cái gì…
“Xời ơi… Sao giờ này mà Phó Cảnh Phi còn vẫn chưa về.” Mộc Lạp Lạp ngồi trên ghế sa lon, trong ti vi chiếu chương trình nhưng cô không có tâm tư để xem.
Phó Cảnh Phi cũng không có nói sẽ tăng ca, giờ này anh cũng nên về rồi.
Cô không biết có phải là bởi vì đêm trước cùng Phó Cảnh Phi phá đi trở ngại cuối cùng, hai người thẳng thắn thành khẩn đối đãi nhau, cũng khiến cho cô khẳng định tình cảm trong lòng mình, hiểu phần cảm giác đã sớm thích Phó Cảnh Phi này của mình hay không, cho nên hôm nay cảm xúc có biến hoá rất nhỏ.
Là Đậu Đậu nhắc nhở Mộc Lạp Lạp Phó Cảnh Phi đã về.
Nó nghe được tiếng xe truyền tới từ bên ngoài biệt thự liền lập tức vọt ra từ sân sau, liều mạng ngoắc ngoắc cái đuôi rất kích động.
Mộc Lạp Lạp buồn bực. Mỗi ngày có nhiều xe lái ra từ biệt thự này, sao Đậu Đậu chưa bao giờ nhận sai cơ chứ? Bất kể là xe nào, bất kể là tài xế lái hay là Phó Cảnh Phi lái, Đậu Đậu đều có thể phân biệt ra được trước tiên, lập tức trở nên rất kích động.
Cô không nhìn thấy biểu cảm trên mặt của mình, hầu như vào lúc Đậu Đậu mừng rỡ thì trên mặt cũng nổi lên ý cười. Nụ cười rạng ngời chứng minh tâm trạng cô đột nhiên đổi tốt.
Lúc Phó Cảnh Phi đi vào, liền liếc mắt về phía Mộc Lạp Lạp đang ngồi trên ghế sa lon.
Lúc này cô giả vờ khiêm tốn ngồi ở đàng kia, hai tay đặt ở trên đùi, lưng thẳng tắp, ngồi nghiêm chỉnh.
Phó Cảnh Phi nhíu mày, khoé môi căng đã dịu đi một ít.
Mộc Lạp Lạp còn chưa kịp chào hỏi, Phó Cảnh Phi đã đi tới, tự nhiên ôm lấy vai cô, ấn xuống nụ hôn mềm mại trên trán cô, sau đó đưa một vật gì đó cho cô.
Mộc Lạp Lạp thấy Phó Cảnh Phi thả bánh nướng kẹp thịt ở trước mặt mình, bên trên còn tản ra hơi nóng hầm hập, mùi thơm hấp dẫn.
Cô gần như đờ đẫn nhìn chằm chằm phần bánh nướng kẹp thịt này, lại nhìn Phó Cảnh Phi. Trên mặt anh không có biểu cảm gì, là lạnh lùng hờ hững trước sau như một, nhưng quan sát kỹ sẽ phát hiện ánh mắt của anh thật ra rất mềm mại.
“Anh… đi mua hồi nào?” Lúc mở miệng, cổ họng Mộc Lạp Lạp khô khốc một cách khó hiểu, suýt nữa nói không ra lời.
“Tan làm đi mua, chẳng phải em muốn ăn sao?” Phó Cảnh Phi lơ đễnh trả lời, sờ sờ đầu cô. “Nhanh ăn đi, anh không có mua nhiều lắm, không thì lát nữa em sẽ ăn cơm không vô.”
Trong nháy mắt kia, lòng Mộc Lạp Lạp quả thật như nổi lên sóng gió động trời, chỉ có cô mới biết mình bị rung động rốt cuộc lớn đến mức nào.
Tuy rằng đã lâu chưa từng đến quán gần trường đại học mua bánh nướng kẹp thịt, nhưng Mộc Lạp Lạp thỉnh thoảng vẫn được thấy đám bạn bè hồi tưởng lại. Có người vì hồi ức thanh xuân, muốn nếm lại mùi vị thời đại học, liền chạy đến đó xếp hàng.
Cho dù là bây giờ, độ hot của quán kia vẫn không giảm, mỗi ngày đều có hàng dài xếp ở bên ngoài, thậm chí phải hơn hai tiếng đồng hồ.
Nhất là giờ cơm trưa và chiều, người muốn đi mua càng nhiều hơn.
Hôm nay Phó Cảnh Phi ra cửa cũng không có mang tài xế, Mộc Lạp Lạp có thể đoán được sau khi anh làm xong việc thì lái xe đi nơi đó, cũng không biết xếp hàng bao lâu mới thành công mua được bánh mới ra lò.
Mà lái tới chỗ đại học Mộc Lạp Lạp học, không bị kẹt xe nhanh nhất thế nào cũng cần hơn mười phút.
Và thứ này chỉ có lúc mới ra lò mới ăn ngon nhất, nếu qua một thời gian thì nhất định sẽ mất đi mùi vị đặc biệt vốn có.
Lúc này trong tay Mộc Lạp Lạp cầm bánh nướng kẹp thịt Phó Cảnh Phi đưa cho cô, đều còn nóng, nhiệt độ xuyên qua túi nylon truyền đến bàn tay cô, liên đới, khiến lòng cô cũng nóng…
Mộc Lạp Lạp thậm chí có thể tưởng tượng đến Phó Cảnh Phi đứng xếp hàng như thế nào để mua được thứ cô muốn ăn, rồi lại lái xe trở về ra sao, dọc đường vì để cho đồ ăn không bị nguội đi, có lẽ đã vượt rất nhiều đèn đỏ. Phỏng chừng ngày mai đội cảnh sát giao thông sẽ viết đơn phạt…
Mộc Lạp Lạp nói không nên lời lúc này trong lòng rung động cùng cuộn trào mãnh liệt cỡ nào. Cô biết Phó Cảnh Phi đối với cô luôn rất có kiên nhẫn, hơn nữa cưng chiều không chỉ ở chót lưỡi đầu môi, khiến cho cô có thể thật sự cảm nhận được.
Nhưng cô không ngờ rằng lúc ăn sáng mình chỉ thuận miệng nói một câu, bởi vì cô lộ ra bản tính kẻ tham ăn, Phó Cảnh Phi lại để trong lòng một câu nói vô tâm như vậy.
“Anh mua cái này… đã đợi bao lâu?” Trong lòng Mộc Lạp Lạp rất là phức tạp.
Phó Cảnh Phi lơ đễnh, thuận miệng nói: “Không có tính qua, có lẽ là một tiếng đồng hồ.”
Lúc Mộc Lạp Lạp vẫn còn đi học, về phương diện lãng phí một tiếng đồng hồ để mua đồ ăn hoàn toàn là cơm bữa, bởi vì cô rất nhiều thời gian rãnh, vừa nói chuyện phiếm với bạn học vừa đợi là có thể mặc sức lãng phí thời gian.
Thế nhưng đối với Phó Cảnh Phi mà nói, tất cả thời gian làm việc của anh đều sắp xếp chặt chẽ. Mộc Lạp Lạp biết trước đây Phó Cảnh Phi vì mình mà đã bỏ qua biết bao nhiêu mối làm ăn quan trọng, có điều cho tới bây giờ anh cũng không hề nói.
Cho dù bây giờ, Mộc Lạp Lạp cũng thường thấy đêm khuya thư phòng vẫn sáng đèn bàn, Phó Cảnh Phi làm việc đến đêm khuya cũng là chuyện thường.
Nhưng anh lại có thể không chút do dự vì cô mà xếp hàng cả một tiếng đồng hồ, sau đó lại vượt không biết bao nhiêu đèn đỏ trở về, chỉ vì đem về cho cô đồ ăn cô muốn ăn trước thời gian thích hợp nhất.
Một tiếng đồng hồ này nếu như lấy đi làm việc, nói không chừng Phó Cảnh Phi đã có thể đàm phán thành công một mối làm ăn mới, nhưng anh lại ung dung đi xếp hàng như vậy vì cô.
Thật ra chỉ là ăn mà thôi, Mộc Lạp Lạp cũng không có thèm ăn mãnh liệt, tuy rằng cô đúng là thích ăn, nhưng cũng không phải không ăn là không được. Sáng sớm lúc cô nhắc đến cũng hoàn toàn không hề nghĩ rằng những lời này sẽ được Phó Cảnh Phi để ở trong lòng, đối đãi cực kỳ nghiêm túc.
Tất cả cưng chiều cùng quan tâm của Phó Cảnh Phi đều giấu trong những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày. Anh chưa bao giờ nói, thậm chí kiếp trước Mộc Lạp Lạp đến khi chết cũng chưa từng nghe thấy anh nói lời tâm tình gì, thế nhưng anh lại một mực yên lặng bao dung cô.
Cũng là đêm qua, trong lúc động tình Mộc Lạp Lạp mới lần đầu tiên nghe được Phó Cảnh Phi tỏ tình với cô, câu “anh yêu em” trầm thấp từ tính kia khiến Mộc Lạp Lạp vừa cảm động vừa muốn khóc.
Vì sao kiếp trước cô lãng phí nhiều thời gian như vậy cơ chứ, không thì đã có thể ở cùng một chỗ với Phó Cảnh Phi sớm một chút. Đãi ngộ cô được ở nơi Phó Cảnh Phi quả thật không thể dùng đơn giản một chữ tốt để hình dung.
Loại rung động này khiến lòng Mộc Lạp Lạp nổi lên một chút chua xót khổ sở. Cô thậm chí cảm thấy không đáng cho Phó Cảnh Phi, trước đây cô xấu xa như vậy, sao anh cho tới bây giờ đều chưa hề nghĩ tới bỏ cô chứ?
Có điều trước khi cô đặt câu hỏi thì Phó Cảnh Phi đã nói cho cô biết, anh biết cô tốt bao nhiêu…
Tốt cái rắm á! Chỉ với tính tình ngạo mạn trước đây của cô, cả ngày tìm phiền toái cho Phó Cảnh Phi, mệt Phó Cảnh Phi vẫn đối với cô dịu dàng như vậy, cô quả thật chính là một đứa ăn cháo đá bát.
Phó Cảnh Phi trơ mắt nhìn cảm xúc thay đổi liên tục trên mặt của Mộc Lạp Lạp, khi đỏ khi trắng, cuối cùng trực tiếp đỏ cả vành mắt.
Anh không biết chuyện gì xảy ra, vừa rồi không phải thật tốt sao, sao lại khóc rồi?
Phó Cảnh Phi có thể lý trí, tỉnh táo xử lý bất cứ chuyện gì, tất cả phiền phức đến nơi anh đều có thể được giải quyết hoàn mỹ, thế nhưng trong phần bình tĩnh này không bao gồm Mộc Lạp Lạp.
Tất cả liên quan đến Mộc Lạp Lạp đều có thể khiến Phó Cảnh Phi luống cuống tay chân.
Anh kéo Mộc Lạp Lạp đến trước người, ôm cô vào lòng, cau chặt mày: “Tại sao khóc?”
Khoé mắt Mộc Lạp Lạp ngấn lệ, không ngừng thút tha thút thít, nhưng làm thế nào cũng không nhịn được nước mắt chảy ra.
Thật ra cô không thích khóc một chút nào, thậm chí thuộc về người có chỉ số khóc rất cao. Thời đại học chọn môn điện ảnh trên lớp xem chiếu phim, rất nhiều phim đều chọc cho một đám lớn nữ sinh khóc không kềm chế được, Mộc Lạp Lạp ngược lại là vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm màn ảnh lớn, không có chút xíu cảm giác muốn khóc nào cả.
Không phải là không cảm động, cô cũng không phải là người vô tình, chẳng qua cảm thấy những cảm động này không đáng cho cô rơi lệ mà thôi.
Nhưng bây giờ, chỉ nhìn phần bánh nướng kẹp thịt còn tản ra hơi nóng này, Mộc Lạp Lạp làm thế nào cũng không nhịn được xúc động muốn khóc, nước mắt càng như thác nước không ngừng chảy xuống, Phó Cảnh Phi sợ đến sắc mặt rất khó coi.
Đây là bị uất ức gì mới buồn như vậy?
Trong mắt Phó Cảnh Phi hiện lên tức giận, ai to gan dám trêu người của anh mất hứng như vậy?
Phó Cảnh Phi đầy đau lòng, vội vàng rút khăn giấy từ trên bàn trà.
Anh không có kinh nghiệm dỗ dành người khác gì mấy, đối mặt với Mộc Lạp Lạp lúc này đã khóc sướt mướt, động tác có một chút hoảng loạn.
Ôm chặt Mộc Lạp Lạp, giam cô vào trong ngực mình, Phó Cảnh Phi mặc cho nước mắt nước mũi của Mộc Lạp Lạp làm ướt vạt áo của anh.
Anh từ trước đến nay không biết, hoá ra nước mắt của một người có bản lãnh lớn như vậy, khóc đến tim anh đều co thắt đau đớn.
“Lạp Lạp, đừng khóc… có chuyện gì thì nói với anh trước đã.” Phó Cảnh Phi quả nhiên không am hiểu dỗ dành người khác, anh chỉ có thể hôn trán của cô, bàn tay dày rộng khẽ vuốt vuốt tóc cô, cố gắng bình phục tâm trạng của cô.
Mộc Lạp Lạp rốt cuộc là sau khi khóc mệt mới ngừng được nước mắt.
Cô cũng không phải đơn giản là vì khổ sở, mà là vì liên đới với rất nhiều nỗi lòng kiếp trước, uất ức bị đè nén rất lâu, thương tâm, hổ thẹn, hối hận, đủ loại nỗi lòng đan vào với nhau chật ních trong tim cô, khiến cho cô không thể không dùng nước mắt để phát tiết.
Cô níu áo khoác của Phó Cảnh Phi, không khỏi nghĩ, đều tại Phó Cảnh Phi, đương không anh đối tốt với cô như vậy làm cái gì?
Người đàn ông này không thể ra bài dựa theo lẽ thường ư, từ lúc ban đầu đã cưng chiều cô lên tận trời, sau này nếu không có Phó Cảnh Phi, cô sẽ không thể nào quen được.
Loại cảm giác được người khác nâng niu quý trọng trong lòng bàn tay thật là tốt. Mộc Lạp Lạp không khỏi bị sa vào, hơn nữa cảm thấy mình còn bị trầm luân thật sâu vào trong hố bẫy của Phó Cảnh Phi, mãi mãi không có cách nào bò ra ngoài.
Phó Cảnh Phi nhìn Mộc Lạp Lạp khôi phục bình thường, có điều chóp mũi vẫn đỏ bừng, bộ dáng này vô cùng ngoan ngoãn dễ thương, lại khiến cho đầu mày khoé mắt lạnh lùng của anh đều biến thành dịu dàng.
“Đã ngừng khóc?” Phó Cảnh Phi khẽ hỏi.
“Không khóc được…” Mộc Lạp Lạp cảm thấy nước mắt hơn nửa đời cuả mình đều chảy khô vào lúc này. Tuyến lệ của cô vốn không phát triển, đương nhiên khóc không được.
Phó Cảnh Phi nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt ở khoé mắt cô, động tác mềm nhẹ, nhưng giọng nói nguy hiểm: “Vậy nói cho anh biết, ai làm cho em không vui như vậy?”
Mộc Lạp Lạp bảo đảm nếu lúc này cô nói đại ra một cái tên nào đó, Phó Cảnh Phi sẽ không hỏi thật giả liền lập tức chộp đối phương tới thẩm vấn.
“Không có ai chọc cho em không vui.” Mộc Lạp Lạp nhìn vẻ mặt không vui của Phó Cảnh Phi một cái rồi lập tức cúi đầu, mang theo ngượng ngùng chỉ bản thân cô không biết, lần nữa vùi vào ngực của anh.
Phó Cảnh Phi trầm mặc: “Vậy tại sao khóc?”
Giọng Mộc Lạp Lạp nhỏ như muỗi: “Bởi vì…”
Phó Cảnh Phi không nghe rõ, hỏi lại lần nữa: “Bởi vì sao?”
“Bởi vì anh…”
Đầu chân mày Phó Cảnh Phi nhíu lại với nhau: “Vì sao?”
Chẳng lẽ là anh đã làm cái gì chọc Mộc Lạp Lạp không vui? Phó thiếu gia bắt đầu tiến hành hoài nghi sâu sắc bản thân một phen…
Ngày hôm nay cũng không có chuyện quan trọng gì khác, Mộc Lạp Lạp tan làm đúng giờ về nhà, cảm thấy cuộc sống như thế vẫn thật thú vị.
Then chốt cũng bởi vì sau khi về nhà có Phó Cảnh Phi, chỉ cần thấy được người đàn ông đó là trong lòng cô như trở nên tốt hơn.
Trên đường Mộc Lạp Lạp không có ngừng lại chỗ nào, cho nên về tới nhà sớm, Phó Cảnh Phi còn chưa về tới.
Cô ở sân sau chơi với Đậu Đậu một hồi, mới nhớ tới hôm nay Phó Cảnh Phi không có để tài xế lái xe, là tự mình lái xe ra cửa.
Đi đánh tennis với bạn làm ăn… Mộc Lạp Lạp tưởng tượng đến hình ảnh đó một hồi, vẫn hơi tiếc nuối mình không thể nhìn thấy. Không biết trình độ đánh tennis của Phó Cảnh Phi như thế nào, ở nhà cũng không thường thấy anh vận động, vậy vóc dáng thật tốt của người này giữ gìn như thế nào…
Mộc Lạp Lạp không hề phát hiện lúc mình rãnh rổi thì số lần nhớ tới Phó Cảnh Phi ngày càng nhiều.
Dì Xảo hỏi Mộc Lạp Lạp buổi tối muốn ăn gì, Mộc Lạp Lạp vui sướng nói lên tên vài món ăn. Dù sao cô cũng không cần lo lắng Phó Cảnh Phi, người đàn ông kia chỉ cần có thể ăn no, căn bản sẽ không để ý mình ăn cái gì…
“Xời ơi… Sao giờ này mà Phó Cảnh Phi còn vẫn chưa về.” Mộc Lạp Lạp ngồi trên ghế sa lon, trong ti vi chiếu chương trình nhưng cô không có tâm tư để xem.
Phó Cảnh Phi cũng không có nói sẽ tăng ca, giờ này anh cũng nên về rồi.
Cô không biết có phải là bởi vì đêm trước cùng Phó Cảnh Phi phá đi trở ngại cuối cùng, hai người thẳng thắn thành khẩn đối đãi nhau, cũng khiến cho cô khẳng định tình cảm trong lòng mình, hiểu phần cảm giác đã sớm thích Phó Cảnh Phi này của mình hay không, cho nên hôm nay cảm xúc có biến hoá rất nhỏ.
Là Đậu Đậu nhắc nhở Mộc Lạp Lạp Phó Cảnh Phi đã về.
Nó nghe được tiếng xe truyền tới từ bên ngoài biệt thự liền lập tức vọt ra từ sân sau, liều mạng ngoắc ngoắc cái đuôi rất kích động.
Mộc Lạp Lạp buồn bực. Mỗi ngày có nhiều xe lái ra từ biệt thự này, sao Đậu Đậu chưa bao giờ nhận sai cơ chứ? Bất kể là xe nào, bất kể là tài xế lái hay là Phó Cảnh Phi lái, Đậu Đậu đều có thể phân biệt ra được trước tiên, lập tức trở nên rất kích động.
Cô không nhìn thấy biểu cảm trên mặt của mình, hầu như vào lúc Đậu Đậu mừng rỡ thì trên mặt cũng nổi lên ý cười. Nụ cười rạng ngời chứng minh tâm trạng cô đột nhiên đổi tốt.
Lúc Phó Cảnh Phi đi vào, liền liếc mắt về phía Mộc Lạp Lạp đang ngồi trên ghế sa lon.
Lúc này cô giả vờ khiêm tốn ngồi ở đàng kia, hai tay đặt ở trên đùi, lưng thẳng tắp, ngồi nghiêm chỉnh.
Phó Cảnh Phi nhíu mày, khoé môi căng đã dịu đi một ít.
Mộc Lạp Lạp còn chưa kịp chào hỏi, Phó Cảnh Phi đã đi tới, tự nhiên ôm lấy vai cô, ấn xuống nụ hôn mềm mại trên trán cô, sau đó đưa một vật gì đó cho cô.
Mộc Lạp Lạp thấy Phó Cảnh Phi thả bánh nướng kẹp thịt ở trước mặt mình, bên trên còn tản ra hơi nóng hầm hập, mùi thơm hấp dẫn.
Cô gần như đờ đẫn nhìn chằm chằm phần bánh nướng kẹp thịt này, lại nhìn Phó Cảnh Phi. Trên mặt anh không có biểu cảm gì, là lạnh lùng hờ hững trước sau như một, nhưng quan sát kỹ sẽ phát hiện ánh mắt của anh thật ra rất mềm mại.
“Anh… đi mua hồi nào?” Lúc mở miệng, cổ họng Mộc Lạp Lạp khô khốc một cách khó hiểu, suýt nữa nói không ra lời.
“Tan làm đi mua, chẳng phải em muốn ăn sao?” Phó Cảnh Phi lơ đễnh trả lời, sờ sờ đầu cô. “Nhanh ăn đi, anh không có mua nhiều lắm, không thì lát nữa em sẽ ăn cơm không vô.”
Trong nháy mắt kia, lòng Mộc Lạp Lạp quả thật như nổi lên sóng gió động trời, chỉ có cô mới biết mình bị rung động rốt cuộc lớn đến mức nào.
Tuy rằng đã lâu chưa từng đến quán gần trường đại học mua bánh nướng kẹp thịt, nhưng Mộc Lạp Lạp thỉnh thoảng vẫn được thấy đám bạn bè hồi tưởng lại. Có người vì hồi ức thanh xuân, muốn nếm lại mùi vị thời đại học, liền chạy đến đó xếp hàng.
Cho dù là bây giờ, độ hot của quán kia vẫn không giảm, mỗi ngày đều có hàng dài xếp ở bên ngoài, thậm chí phải hơn hai tiếng đồng hồ.
Nhất là giờ cơm trưa và chiều, người muốn đi mua càng nhiều hơn.
Hôm nay Phó Cảnh Phi ra cửa cũng không có mang tài xế, Mộc Lạp Lạp có thể đoán được sau khi anh làm xong việc thì lái xe đi nơi đó, cũng không biết xếp hàng bao lâu mới thành công mua được bánh mới ra lò.
Mà lái tới chỗ đại học Mộc Lạp Lạp học, không bị kẹt xe nhanh nhất thế nào cũng cần hơn mười phút.
Và thứ này chỉ có lúc mới ra lò mới ăn ngon nhất, nếu qua một thời gian thì nhất định sẽ mất đi mùi vị đặc biệt vốn có.
Lúc này trong tay Mộc Lạp Lạp cầm bánh nướng kẹp thịt Phó Cảnh Phi đưa cho cô, đều còn nóng, nhiệt độ xuyên qua túi nylon truyền đến bàn tay cô, liên đới, khiến lòng cô cũng nóng…
Mộc Lạp Lạp thậm chí có thể tưởng tượng đến Phó Cảnh Phi đứng xếp hàng như thế nào để mua được thứ cô muốn ăn, rồi lại lái xe trở về ra sao, dọc đường vì để cho đồ ăn không bị nguội đi, có lẽ đã vượt rất nhiều đèn đỏ. Phỏng chừng ngày mai đội cảnh sát giao thông sẽ viết đơn phạt…
Mộc Lạp Lạp nói không nên lời lúc này trong lòng rung động cùng cuộn trào mãnh liệt cỡ nào. Cô biết Phó Cảnh Phi đối với cô luôn rất có kiên nhẫn, hơn nữa cưng chiều không chỉ ở chót lưỡi đầu môi, khiến cho cô có thể thật sự cảm nhận được.
Nhưng cô không ngờ rằng lúc ăn sáng mình chỉ thuận miệng nói một câu, bởi vì cô lộ ra bản tính kẻ tham ăn, Phó Cảnh Phi lại để trong lòng một câu nói vô tâm như vậy.
“Anh mua cái này… đã đợi bao lâu?” Trong lòng Mộc Lạp Lạp rất là phức tạp.
Phó Cảnh Phi lơ đễnh, thuận miệng nói: “Không có tính qua, có lẽ là một tiếng đồng hồ.”
Lúc Mộc Lạp Lạp vẫn còn đi học, về phương diện lãng phí một tiếng đồng hồ để mua đồ ăn hoàn toàn là cơm bữa, bởi vì cô rất nhiều thời gian rãnh, vừa nói chuyện phiếm với bạn học vừa đợi là có thể mặc sức lãng phí thời gian.
Thế nhưng đối với Phó Cảnh Phi mà nói, tất cả thời gian làm việc của anh đều sắp xếp chặt chẽ. Mộc Lạp Lạp biết trước đây Phó Cảnh Phi vì mình mà đã bỏ qua biết bao nhiêu mối làm ăn quan trọng, có điều cho tới bây giờ anh cũng không hề nói.
Cho dù bây giờ, Mộc Lạp Lạp cũng thường thấy đêm khuya thư phòng vẫn sáng đèn bàn, Phó Cảnh Phi làm việc đến đêm khuya cũng là chuyện thường.
Nhưng anh lại có thể không chút do dự vì cô mà xếp hàng cả một tiếng đồng hồ, sau đó lại vượt không biết bao nhiêu đèn đỏ trở về, chỉ vì đem về cho cô đồ ăn cô muốn ăn trước thời gian thích hợp nhất.
Một tiếng đồng hồ này nếu như lấy đi làm việc, nói không chừng Phó Cảnh Phi đã có thể đàm phán thành công một mối làm ăn mới, nhưng anh lại ung dung đi xếp hàng như vậy vì cô.
Thật ra chỉ là ăn mà thôi, Mộc Lạp Lạp cũng không có thèm ăn mãnh liệt, tuy rằng cô đúng là thích ăn, nhưng cũng không phải không ăn là không được. Sáng sớm lúc cô nhắc đến cũng hoàn toàn không hề nghĩ rằng những lời này sẽ được Phó Cảnh Phi để ở trong lòng, đối đãi cực kỳ nghiêm túc.
Tất cả cưng chiều cùng quan tâm của Phó Cảnh Phi đều giấu trong những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày. Anh chưa bao giờ nói, thậm chí kiếp trước Mộc Lạp Lạp đến khi chết cũng chưa từng nghe thấy anh nói lời tâm tình gì, thế nhưng anh lại một mực yên lặng bao dung cô.
Cũng là đêm qua, trong lúc động tình Mộc Lạp Lạp mới lần đầu tiên nghe được Phó Cảnh Phi tỏ tình với cô, câu “anh yêu em” trầm thấp từ tính kia khiến Mộc Lạp Lạp vừa cảm động vừa muốn khóc.
Vì sao kiếp trước cô lãng phí nhiều thời gian như vậy cơ chứ, không thì đã có thể ở cùng một chỗ với Phó Cảnh Phi sớm một chút. Đãi ngộ cô được ở nơi Phó Cảnh Phi quả thật không thể dùng đơn giản một chữ tốt để hình dung.
Loại rung động này khiến lòng Mộc Lạp Lạp nổi lên một chút chua xót khổ sở. Cô thậm chí cảm thấy không đáng cho Phó Cảnh Phi, trước đây cô xấu xa như vậy, sao anh cho tới bây giờ đều chưa hề nghĩ tới bỏ cô chứ?
Có điều trước khi cô đặt câu hỏi thì Phó Cảnh Phi đã nói cho cô biết, anh biết cô tốt bao nhiêu…
Tốt cái rắm á! Chỉ với tính tình ngạo mạn trước đây của cô, cả ngày tìm phiền toái cho Phó Cảnh Phi, mệt Phó Cảnh Phi vẫn đối với cô dịu dàng như vậy, cô quả thật chính là một đứa ăn cháo đá bát.
Phó Cảnh Phi trơ mắt nhìn cảm xúc thay đổi liên tục trên mặt của Mộc Lạp Lạp, khi đỏ khi trắng, cuối cùng trực tiếp đỏ cả vành mắt.
Anh không biết chuyện gì xảy ra, vừa rồi không phải thật tốt sao, sao lại khóc rồi?
Phó Cảnh Phi có thể lý trí, tỉnh táo xử lý bất cứ chuyện gì, tất cả phiền phức đến nơi anh đều có thể được giải quyết hoàn mỹ, thế nhưng trong phần bình tĩnh này không bao gồm Mộc Lạp Lạp.
Tất cả liên quan đến Mộc Lạp Lạp đều có thể khiến Phó Cảnh Phi luống cuống tay chân.
Anh kéo Mộc Lạp Lạp đến trước người, ôm cô vào lòng, cau chặt mày: “Tại sao khóc?”
Khoé mắt Mộc Lạp Lạp ngấn lệ, không ngừng thút tha thút thít, nhưng làm thế nào cũng không nhịn được nước mắt chảy ra.
Thật ra cô không thích khóc một chút nào, thậm chí thuộc về người có chỉ số khóc rất cao. Thời đại học chọn môn điện ảnh trên lớp xem chiếu phim, rất nhiều phim đều chọc cho một đám lớn nữ sinh khóc không kềm chế được, Mộc Lạp Lạp ngược lại là vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm màn ảnh lớn, không có chút xíu cảm giác muốn khóc nào cả.
Không phải là không cảm động, cô cũng không phải là người vô tình, chẳng qua cảm thấy những cảm động này không đáng cho cô rơi lệ mà thôi.
Nhưng bây giờ, chỉ nhìn phần bánh nướng kẹp thịt còn tản ra hơi nóng này, Mộc Lạp Lạp làm thế nào cũng không nhịn được xúc động muốn khóc, nước mắt càng như thác nước không ngừng chảy xuống, Phó Cảnh Phi sợ đến sắc mặt rất khó coi.
Đây là bị uất ức gì mới buồn như vậy?
Trong mắt Phó Cảnh Phi hiện lên tức giận, ai to gan dám trêu người của anh mất hứng như vậy?
Phó Cảnh Phi đầy đau lòng, vội vàng rút khăn giấy từ trên bàn trà.
Anh không có kinh nghiệm dỗ dành người khác gì mấy, đối mặt với Mộc Lạp Lạp lúc này đã khóc sướt mướt, động tác có một chút hoảng loạn.
Ôm chặt Mộc Lạp Lạp, giam cô vào trong ngực mình, Phó Cảnh Phi mặc cho nước mắt nước mũi của Mộc Lạp Lạp làm ướt vạt áo của anh.
Anh từ trước đến nay không biết, hoá ra nước mắt của một người có bản lãnh lớn như vậy, khóc đến tim anh đều co thắt đau đớn.
“Lạp Lạp, đừng khóc… có chuyện gì thì nói với anh trước đã.” Phó Cảnh Phi quả nhiên không am hiểu dỗ dành người khác, anh chỉ có thể hôn trán của cô, bàn tay dày rộng khẽ vuốt vuốt tóc cô, cố gắng bình phục tâm trạng của cô.
Mộc Lạp Lạp rốt cuộc là sau khi khóc mệt mới ngừng được nước mắt.
Cô cũng không phải đơn giản là vì khổ sở, mà là vì liên đới với rất nhiều nỗi lòng kiếp trước, uất ức bị đè nén rất lâu, thương tâm, hổ thẹn, hối hận, đủ loại nỗi lòng đan vào với nhau chật ních trong tim cô, khiến cho cô không thể không dùng nước mắt để phát tiết.
Cô níu áo khoác của Phó Cảnh Phi, không khỏi nghĩ, đều tại Phó Cảnh Phi, đương không anh đối tốt với cô như vậy làm cái gì?
Người đàn ông này không thể ra bài dựa theo lẽ thường ư, từ lúc ban đầu đã cưng chiều cô lên tận trời, sau này nếu không có Phó Cảnh Phi, cô sẽ không thể nào quen được.
Loại cảm giác được người khác nâng niu quý trọng trong lòng bàn tay thật là tốt. Mộc Lạp Lạp không khỏi bị sa vào, hơn nữa cảm thấy mình còn bị trầm luân thật sâu vào trong hố bẫy của Phó Cảnh Phi, mãi mãi không có cách nào bò ra ngoài.
Phó Cảnh Phi nhìn Mộc Lạp Lạp khôi phục bình thường, có điều chóp mũi vẫn đỏ bừng, bộ dáng này vô cùng ngoan ngoãn dễ thương, lại khiến cho đầu mày khoé mắt lạnh lùng của anh đều biến thành dịu dàng.
“Đã ngừng khóc?” Phó Cảnh Phi khẽ hỏi.
“Không khóc được…” Mộc Lạp Lạp cảm thấy nước mắt hơn nửa đời cuả mình đều chảy khô vào lúc này. Tuyến lệ của cô vốn không phát triển, đương nhiên khóc không được.
Phó Cảnh Phi nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt ở khoé mắt cô, động tác mềm nhẹ, nhưng giọng nói nguy hiểm: “Vậy nói cho anh biết, ai làm cho em không vui như vậy?”
Mộc Lạp Lạp bảo đảm nếu lúc này cô nói đại ra một cái tên nào đó, Phó Cảnh Phi sẽ không hỏi thật giả liền lập tức chộp đối phương tới thẩm vấn.
“Không có ai chọc cho em không vui.” Mộc Lạp Lạp nhìn vẻ mặt không vui của Phó Cảnh Phi một cái rồi lập tức cúi đầu, mang theo ngượng ngùng chỉ bản thân cô không biết, lần nữa vùi vào ngực của anh.
Phó Cảnh Phi trầm mặc: “Vậy tại sao khóc?”
Giọng Mộc Lạp Lạp nhỏ như muỗi: “Bởi vì…”
Phó Cảnh Phi không nghe rõ, hỏi lại lần nữa: “Bởi vì sao?”
“Bởi vì anh…”
Đầu chân mày Phó Cảnh Phi nhíu lại với nhau: “Vì sao?”
Chẳng lẽ là anh đã làm cái gì chọc Mộc Lạp Lạp không vui? Phó thiếu gia bắt đầu tiến hành hoài nghi sâu sắc bản thân một phen…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook