Lớp Phó, Đừng Lạnh Lùng Với Anh Nữa Mà
-
Chương 28
Phía cuối lớp, Ly đang ngồi tán chuyện với Minh, quan sát cảnh tượng vừa rồi thì cùng bò ra bàn mà cười. Bất chợt, Ly hỏi:
“Mày với Khang dạo này sao rồi?”
“Ý gì đây?” – Minh nhíu mày
“Thì có tiến triển gì không? Từ hôm tao với mày tâm sự về Khang đến giờ là gần 1 tháng rồi đấy”
“Mày biết rồi mà, ngay gần đây xong”
“Là chuyện thơm má hôm qua ý hả? Trời ơi vậy hóa ra…” – Ly sửng sốt
“Không không, ý tao là cái độ biến thái của hắn có tiến triển”
Ly thừ người ra vì câu nói của Minh:
” Thế vẫn dừng lại ở “khô
ng gh
ét khi bị trêu nữa” à? Buồn thế”
“Ờ thì…cũng không hẳn”
Minh có vẻ ấp úng, làm Ly sáng mắt lên:
“Thế nghĩa là có tiến triển mà”
“Nhưng mà không…kiểu như…aishh…khó nói lắm”
Mỗi khi nhắc đến Khang là Minh lại không biết phải diễn tả chính xác cảm xúc của mình thế nào. Do cậu ngốc hay do lựa chọn của trái tim cậu thực sự vẫn chưa rõ ràng, điều ấy Minh vẫn còn phải tìm hiểu. Chỉ biết rằng đến bây giờ thì hình ảnh Khang trong mắt cậu ngày một tuyệt vời hơn, cho dù có hơi đồi bại một tí nhưng nếu xét kỹ hơn thì Khang luôn quan tâm và ân cần với cậu. Hơn nữa, mọi hành động và lời nói của Khang dành cho Minh đều xuất phát từ tình cảm của mình, chẳng phải như vậy là quá tốt rồi sao?
Ly không hỏi nữa, vì cô biết Minh vẫn còn đang phân vân, bèn chuyển sang chủ đề khác. Vừa lúc ấy thì tiếng Khang vang lên:
“Minh đang nói gì về tôi đấy à?”
Cả hai quay ra thì thấy Khang đang cười toe, Minh đáp luôn:
“Không”
“Sao lại ngắn gọn thế?”
“Không thích nói dài”
Ly nhanh chóng rời khỏi bàn, trả lại không gian riêng cho hai người. Khang mỉm cười ngồi xuống, giọng nịnh nọt:
“Thôi mà, tôi xin lỗi, đừng giận nữa”
“Tôi có giận đâu”
“Thế sao lạnh nhạt với tôi thế?”
“…”
“Huhm?”
Minh cũng chẳng biết phải giải thích sao cho thái độ của mình, đơn giản là vì cậu không thể thân mật với Khang được, vì cậu biết như vậy sẽ càng bị lấn tới, rất nguy hiểm. Giọng cậu ngập ngừng:
“Tại…”
“Tại tôi làm Minh giận chứ gì?”
“Không phải…!”
Khang vừa buồn cười vừa khó hiểu, cho dù là “sói già” hay dồn Minh vào thế bí nhưng nhiều lúc Khang chẳng hiểu nổi Minh đang nghĩ cái gì. Cuối cùng, Khang bật cười:
“Minh thật là thú vị quá”
“Ông nói gì đấy?” – Minh tròn xoe mắt nhìn Khang
“Mới sáng nay còn lắp bắp trả lời tôi lý do quên trả lời tin nhắn, mà giờ đã lạnh lùng thế này rồi”
Khang chống tay nhìn Minh, nghe vậy Minh bỗng thấy lúng túng, còn chưa kịp nói gì thì Khang đã mở lời:
“Nhưng tôi vẫn thích cậu”
“…”
Chỉ bấy nhiêu thôi là đủ để Minh đỏ mặt, đến lúc này thì cậu càng bối rối hơn nữa, chỉ biết đáp lại một cách ngốc nghếch:
“Cảm ơn…”
Khang không nói gì nữa, chỉ nhìn Minh cười. Vậy là giờ ra chơi của họ đã kết thúc trong êm đẹp.
Tiết cuối
Trước khi hết tiết, cô giáo chủ nhiệm thông báo với cả lớp:
“Các em nghe cô dặn dò một chút này, nhà trường yêu cầu mỗi lớp phải nộp bản tổng kết đánh giá của từng học sinh…”
Những tiếng than vãn bắt đầu vang lên, cô giáo chờ cho lớp im lặng rồi tiếp tục:
“…và vì thế cán bộ từng lớp, là những người thường xuyên quan sát và hiểu rõ nhất về các thành viên của lớp, sẽ nhận nhiệm vụ này. Vậy nên cô nhờ Minh và Khang nhé, đánh giá về mỗi người sẽ gồm ý thức, kỷ luật, số lần đi học muộn, số lần vi phạm nội quy, đồng thời đánh giá về khả năng học tập và kết quả cao nhất của từng cá nhân. Hai em cố gắng hoàn thành nhé, thứ năm này cô sẽ thu”
“Vâng ạ”
Khang cười tươi đáp, còn Minh thì nghệt mặt ra vì lượng thông tin vừa ập vào đầu.
*Phải đánh giá rất nhiều các yếu tố của từng thành viên trong lớp, rồi hình như cô nói cái gì mà Minh và Khang ý nhỉ? Là mình và Khang ý hả? Hay là mình nghe nhầm? Trời ơi mong sao là nhầm đi, phải nộp vào thứ năm thì chỉ có 2 ngày để làm, mà còn bài tập nữa chứ, làm sao bây giờ?*
Trong lúc Minh còn đang mơ màng thì tiếng Khang vang lên bên tai:
“Chúng ta lại được làm việc cùng nhau rồi Minh ơi”
*Vậy là không nghe nhầm*
Quá “đau khổ” trước tin này, Minh nhất thời không thể nói gì. Chính vì thời gian gấp rút mà công việc tốn thời gian này cần phải hợp tác thì mới có thể xong kịp thời hạn được. Mà như vậy thì đồng nghĩa với việc Minh sẽ phải ở cùng Khang, tại một nơi nào đó chỉ có hai người, và rồi sau đấy thì cậu không dám nghĩ đến nữa.
Lòng rối bời xen lẫn lo sợ, Minh còn quên luôn cả tiếng chuông tan học. Cả lớp thi nhau đổ xô ra ngoài còn cậu thì vẫn đờ đẫn nhìn vô định. Tiếng Khôi làm cậu giật mình:
“Về đi thôi còn ngồi đây nghĩ ngợi gì?”
Minh ngẩng lên thấy các bạn cậu đã đứng xung quanh, bên cạnh là Khang đang dọn sách vở. Minh nói:
“Không…không kịp…”
“Hả? Không kịp gì?” – Nga hỏi
“Không kịp…đánh giá mất”
Nghe Minh trả lời, cả đám liền thở hắt ra, ai cũng thông cảm cho cậu và Khang vì bỗng dưng phải nhận nhiệm vụ chán ngắt mà còn mất thì giờ như vậy. Khang nhìn mọi người rồi lên tiếng:
“Để tớ lo cho Minh. Các cậu yên tâm đi”
“Hở?” – Minh quay sang ngơ ngác
“Ok, vậy cậu giúp nó nhé. Bọn tớ về trước vậy”
Cả đám vui vẻ trả lời Khang, làm Minh càng đơ ra:
“Ơ ơ, thế quái nào vậy? Sao lại…”
“Mày lo không kịp mà, bắt tay làm luôn đi nhé. Cố lên bọn tao ủng hộ mày”
“Ơ kìa, chúng mày…”
Năm đứa yêu quái nhanh chóng “bỏ chạy” trước khi Minh kịp định thần, bởi họ coi đây là một cơ hội khác để Khang có thêm thời gian ở bên Minh, đồng thời cũng là thời điểm hoàn hảo để có thể tiếp tục nâng mối quan hệ lên thêm một tầm cao mới, và rồi…
“Và rồi tình yêu sẽ thăng hoa, á hahahaahah”
Nga và Ly cười sung sướng khi cùng nhau tưởng tượng ra vô vàn những cảnh hồng phấn giữa Minh và Khang. Ba tên con trai đi bên cạnh, Khôi mỉm cười không nói gì, Ân loi choi tìm cách làm tụt hứng hai người, còn Liêm thì cứ liếc nhìn Nga hoài không thôi…
Mọi người đã về hết, chỉ còn lớp phó và lớp trưởng ngồi nhìn nhau. Khang lên tiếng:
“Đến nhà cậu làm nhé”
“Ơ…Tại sao?” – Minh giật mình
“Vì nhà cậu gần”
“Làm luôn ở đây có được không?”
Minh đang cố gắng để Khang từ bỏ ý định đến nhà, dù cậu thích làm ở nhà thật đấy nhưng ai mà biết được Khang sẽ giở trò gì. Khang đáp:
“Cậu muốn làm đến chiều muộn mới về?”
“…Để…để mai làm nốt cũng được mà…?”
“Mai tôi bận việc đoàn rồi”
“…”
Nghe Khang nói mà Minh nản, kiểu gì cũng không trốn được cái vụ này, nhưng ở riêng với nhau thì…Minh rùng mình khi nghĩ đến viễn cảnh có thể xảy ra ấy, bao lâu nay Khang đã toàn lợi dụng nơi vắng vẻ để “cưỡng” cậu rồi, sau này còn nâng trình độ lên làm ở giữa nơi đông người. Bây giờ mà về nhà cậu, vừa riêng tư vừa vắng vẻ, không khéo bị ăn thịt cũng nên.
Suy đi tính lại, Minh nảy ra một ý, nói:
“Đến nhà ông không được sao?”
“Không được, như thế cậu lại mất công về. Đến nhà cậu thì coi như tôi vừa đưa cậu về nhà, vừa an toàn cho cậu”
Khang nói chắc nịch, nghe vậy Minh không biết phải chống chế ra sao, kế sách cuối cùng của cậu đã thất bại rồi. Bây giờ càng kỳ quèo càng tốn thời gian, mà công việc thì vẫn còn đó, cuối cùng, Minh đành gật đầu:
“Thế thì…đến nhà tôi vậy”
“Ừ, chúng ta đi thôi”
Minh quay lưng bước đi, theo sau là Khang. Đáng tiếc, Minh đã không nhận ra nụ cười đầy gian xảo của Khang ngay cái khoảnh khắc cậu đồng ý dùng nhà mình làm địa điểm làm việc. Mà lúc ấy đầu óc lo lắng đủ các thứ chuyện linh tinh thì làm sao mà tỉnh táo được chứ, nếu có chuyện gì xảy ra, thì Minh chỉ có thể trách mình đã quá ngây thơ mà thôi.
…
Đi được nửa đường, Minh sực nhớ ra một chuyện quan trọng, đó là trong lúc lo nghĩ, cậu đã hoàn toàn quên béng mất chị Phương đang ở nhà mình. Bây giờ lại đưa Khang về nhà, thế nào cũng có những tình huống khó xử cho mà xem. Thấy Minh có vẻ hoang mang, Khang hỏi:
“Sao thế?”
“…Không sao, hơi mất tập trung thôi”
Minh cười gượng rồi tiếp tục đạp xe, trong lòng ra sức kêu gào, hết lo chuyện bản đánh giá lại tới lo chuyện ở riêng với Khang, giờ thêm việc chị Phương nữa. Thật không biết phải xử lý sao cho ổn thỏa.
Chẳng mấy chốc đã tới nhà Minh, cậu căng thẳng mở cửa rồi mời Khang vào. Cánh cửa vừa mở, lập tức có tiếng người vọng ra:
“Minhhhh về rồi hả em?”
Chị Phương đi từ trong bếp ra, miệng cười chào mừng, nhưng sững lại khi nhìn thấy Khang. Minh nói:
“Đây là Khang…b…bạn em”
Rồi quay lại:
“Đây là Phương, chị họ tôi”
“Em chào chị”
“Chào em”
Khang và Phương đều tươi cười đáp lễ, rất nhanh chóng, Phương nói:
“Minh dẫn bạn lên phòng đi em. Đợi chị nấu cơm xong rồi ăn”
“Ơ…bọn em không ăn đâu chị, hôm nay có nhiều việc phải làm lắm” – Minh đáp
Phương nhìn sang Khang, thấy cậu gật đầu cười. Cô nói:
“Ui, chán thế. Ừ thế cố làm xong sớm đi nhé”
“Vâng ạ”
Minh dẫn Khang lên phòng, trong lòng thấy vô cùng e ngại. Vừa bước vào Khang đã khen:
“Phòng Minh đẹp thật nhỉ”
“…Ừm, cũng bình thường mà”
Hai người ngồi trên giường, Khang lấy một xấp giấy tờ trong balo rồi đưa cho Minh giấy bút, còn mình thì giữ cuốn sổ ghi chép:
“Minh viết đi này”
“Ừ”
Rồi Khang mở cuốn sổ ra, đây là sổ theo dõi riêng của lớp trưởng, trong đó ghi tên rất nhiều người và đều là thành viên trong lớp, giữa mỗi người đều có một khoảng trống rất lớn để viết vào, và đến bây giờ thì hầu như của ai cũng đã gần kín rồi.
Minh nhìn thấy cuốn sổ, ngạc nhiên hỏi:
“Nhiều thế này rồi sao?”
“Ừ”
“Hóa ra ông vẫn thường xuyên quan sát mọi người à? Sao tôi thấy…”
“Tôi quan sát lúc nào cậu sao biết được chứ”
Khang cười làm Minh thấy hơi xấu hổ, nhưng cũng thầm khen Khang rất có trách nhiệm, tỉ mỉ chú ý tới việc học hành lẫn kỷ luật của từng người trong lớp. Minh tự trách mình là lớp phó mà đôi lúc vẫn còn lơ đễnh, đến gần nửa lớp cậu vẫn chưa biết thế nào mà nhận xét, vậy mà Khang đều nắm được thông tin của mọi người, thật đáng ngưỡng mộ.
Nhờ có sự cần mẫn của Khang lẫn cuốn sổ mà công việc được giảm tải rất nhiều, Minh thầm cảm ơn Khang vì đã giúp cậu nhiều đến thế, trong 2 tiếng đã nhận xét được gần hết cả lớp rồi. Chỉ còn khoảng mười người nữa là xong, Minh và Khang thống nhất tạm thời ngừng công việc để nghỉ.
Những tưởng sẽ được nghỉ ngơi thoải mái, nhưng Minh đã quên rằng cái cảnh chỉ có hai người ngồi với nhau trong phòng thì không hề tự nhiên một chút nào. Một không khí ngượng ngùng bao trùm lấy căn phòng, nhưng dường như chỉ có Minh là thấy vậy, còn Khang thì khác, cậu nói:
“Tôi vào nhà tắm một lát”
“Ừ…”
Khang rời khỏi giường rồi mở cửa phòng tắm. Khi cánh cửa đóng lại, chỉ còn lại Minh ngồi một mình trong phòng, trong đầu bắt đầu xuất hiện hàng loạt những suy nghĩ. Từ những cái ngớ ngẩn như thắc mắc Khang vào nhà tắm làm gì, cho đến những cái mang tính cảnh giác như lo sợ hai người ở với nhau trong phòng thế này thì kiểu gì cũng có chuyện. Càng nghĩ, Minh càng thấy run, nhưng rồi cố gắng lắc đầu để thuyết phục mình rằng những lo toan đó là thừa thãi.
Trong lúc chờ Khang, Minh đảo mắt nhìn quanh giường rồi cầm cuốn sổ của Khang lên, săm soi một hồi, cậu quyết định mở ra đọc.
*Dù gì thì cũng chỉ là một quyển sổ ghi chép về lớp thôi mà, sẽ không bị tính là xâm phạm đời tư đúng không?*
Thế nhưng ý nghĩ ấy đã làm hại Minh, bởi sự thật đúng là không phải xâm phạm đời tư, nhưng hành động của cậu lại chính là cái cớ để dẫn đến “kết cục bi thảm” mà cậu đã lo sợ trước đó. Còn chưa kịp đọc dòng đầu tiên, Minh đã giật bắn mình khi hai cánh tay của Khang bất ngờ ôm lấy cậu từ đằng sau.
Minh kêu lên:
“Ông làm gì đấy hả?”
Lúc này Khang đã ngồi trên giường, và Minh thì lọt thỏm trong lòng Khang, bị ôm chặt không tài nào thoát ra được. Khang nói bên tai cậu, giọng nói gian tà đến ghê người:
“Minh biết là không được lục lọi đồ của người khác mà”
“…Tôi kh…không lục lọi mà” – Minh lắp bắp trả lời
“Vậy thứ gì trên tay cậu kia?”
“Cuốn…cuốn sổ…”
“Của tôi đúng không? Có nghĩa là cậu đã xem nó mà không có sự cho phép”
Giọng Khang mỗi lúc một đáng sợ hơn, từng từ từng chữ như đang đẩy Minh vào ngõ cụt. Minh càng sợ hãi bao nhiêu thì càng khiến Khang lấn tới bấy nhiêu. Cậu nói:
“Nhưng…nó đâu có gì đâu? Chỉ…chỉ là…”
“Đừng chối tội như thế, cậu thật là hư đốn quá mà”
“Hư đố…Á!!!…”
Minh không kịp nói hết câu đã cảm thấy nhột ở cổ, và cậu rùng mình khi nhận ra Khang đang hôn lên cổ mình. Một cảm giác kích thích lan tỏa khắp người khiến cậu khẽ giật nảy người lên, miệng lí nhí:
“Đừng…đừng làm thế…”
Bỏ ngoài tai lời Minh nói, Khang vẫn tiếp tục. Cậu xoay hẳn người Minh lại đối diện với mình, vẫn để Minh ngồi trong lòng, còn hai tay ôm lấy lưng của Minh. Minh tuyệt vọng chống trả, cố gắng đẩy Khang ra nhưng vô ích, Khang quá khỏe so với cậu, và với tư thế hiện tại thì việc thoát thân là không thể.
“Cậu phải bị phạt vì tội quá dễ thương Minh à”
Bàn tay Khang chuyển dần xuống dưới hông rồi luồn qua chiếc áo của Minh, trượt nhẹ qua eo rồi vuốt lên lưng của cậu, trong khi ấy vùng cổ của Minh vẫn đang bị Khang dùng miệng kích thích. Từng cử động của Khang đều rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến Minh run rẩy vì những động chạm nơi nhạy cảm, tay trong vô thức túm chặt lấy ngực áo Khang như một điểm tựa để chống lại sự khoái cảm đang khống chế các giác quan của cậu. Ban đầu Minh còn chịu được, nhưng sau đó thì không thể giữ nổi nữa, cậu thở dốc, miệng nói yếu ớt:
“D…Dừng…đi…Kh…ang. Xi…n…xin ông…đấy”
Khang tạm ngừng lại, tay vẫn ôm chặt lưng Minh:
“Cậu muốn tôi dừng lại sao?”
Minh khẽ gật đầu, môi đang mím chặt lại vì chịu đựng, người cậu vẫn chưa hết run. Khang tiếp tục vuốt ve phần eo của Minh làm cậu giật nảy người, tay càng nắm chặt áo Khang hơn như muốn xé rách nó vậy. Khang nói:
“Vậy hứa với tôi đi”
“Tôi hứa…”
“Hứa không lạnh nhạt với tôi vô cớ nữa”
“Tôi hứa…sẽ không…lạnh nhạt vô cớ…nữa…”
Sự mơn trớn phần eo khiến Minh không thể nói rõ ràng, người cậu run theo từng đợt chuyển động của bàn tay Khang. Đợi cho Minh nói hết câu, Khang mới chịu dừng, khẽ thả Minh ra, Khang nói:
“Tha cho cậu đấy. Cậu đã hứa thì tôi yên tâm được rồi”
Thoát khỏi cảnh vừa rồi, Minh ngồi thở hổn hển, mắt rưng rưng như sắp khóc. Nhìn Minh như vậy, Khang thấy hơi tội lỗi, nhẹ nhàng nắm lấy tay Minh:
“Xin lỗi vì đã làm thế, nhưng tôi không thể kiềm chế được Minh à, cậu dễ thương lắm có biết không?”
Minh không còn biết phải trả lời Khang ra sao nữa, cậu vừa trải qua một chuyện vô cùng sốc mà kể cả trong mơ cậu cũng không mơ đến. Vậy mà chuyện đó đã xảy ra, xảy ra một cách đột ngột và gần như quá sức chịu đựng của cậu. Minh đưa mắt nhìn Khang, miệng cứ mấp máy mà không thể mở lời, cho đến khi bình tâm lại, cậu mới nói:
“Còn…công việc…”
Nghe vậy, Khang nhìn vào đống giấy tờ để ở góc giường, ngẫm nghĩ gì đấy rồi đáp:
“Để tôi làm nốt cho, cậu…nghỉ đi nhé?”
“…Ừ”
Khang thu dọn đồ đạc rồi xách balo lên, nói:
“Tôi về đây”
“…Để tôi tiễn ông…”
Minh cùng Khang đi xuống nhà rồi mở cửa, trông Minh lúc này vẫn có vẻ chưa hết sốc, cứ ngây người ra như mất hồn. Trước khi ra về, Khang nhìn Minh đầy chân thành, nói:
“Tôi làm vậy là vì tôi thật lòng thích cậu Minh à, xin cậu đừng hiểu lầm tôi”
“…Tôi…tin ông” – Minh khẽ đáp
“Cảm ơn cậu, vậy tôi về nhé. Chào Minh”
“Bye bye…”
Minh đóng cửa rồi đi vào nhà, đầu óc như mớ bòng bong, cậu vô thức bước lên cầu thang mà tâm trí còn chả biết mình đang làm cái gì. May mắn thay, tiếng chị Phương làm cậu sực tỉnh:
“Minh, Minh. Vào đây chị bảo”
“Gì thế chị?”
Minh vào phòng rồi ngồi xuống, Phương hỏi:
“Khang về rồi à?”
“Vâng ạ. Sao thế chị?”
“Chị hỏi cái này nhá…?”
“Vâng…”
Minh lấy làm lạ vì thái độ úp mở của chị Phương, không hiểu làm sao mà lại có vẻ nghiêm trọng thế. Lấy hơi xong, Phương nhìn thằng vào Minh rồi nói:
“Bạn trai em đấy phải không?”
“Hả???”
“Mày với Khang dạo này sao rồi?”
“Ý gì đây?” – Minh nhíu mày
“Thì có tiến triển gì không? Từ hôm tao với mày tâm sự về Khang đến giờ là gần 1 tháng rồi đấy”
“Mày biết rồi mà, ngay gần đây xong”
“Là chuyện thơm má hôm qua ý hả? Trời ơi vậy hóa ra…” – Ly sửng sốt
“Không không, ý tao là cái độ biến thái của hắn có tiến triển”
Ly thừ người ra vì câu nói của Minh:
” Thế vẫn dừng lại ở “khô
ng gh
ét khi bị trêu nữa” à? Buồn thế”
“Ờ thì…cũng không hẳn”
Minh có vẻ ấp úng, làm Ly sáng mắt lên:
“Thế nghĩa là có tiến triển mà”
“Nhưng mà không…kiểu như…aishh…khó nói lắm”
Mỗi khi nhắc đến Khang là Minh lại không biết phải diễn tả chính xác cảm xúc của mình thế nào. Do cậu ngốc hay do lựa chọn của trái tim cậu thực sự vẫn chưa rõ ràng, điều ấy Minh vẫn còn phải tìm hiểu. Chỉ biết rằng đến bây giờ thì hình ảnh Khang trong mắt cậu ngày một tuyệt vời hơn, cho dù có hơi đồi bại một tí nhưng nếu xét kỹ hơn thì Khang luôn quan tâm và ân cần với cậu. Hơn nữa, mọi hành động và lời nói của Khang dành cho Minh đều xuất phát từ tình cảm của mình, chẳng phải như vậy là quá tốt rồi sao?
Ly không hỏi nữa, vì cô biết Minh vẫn còn đang phân vân, bèn chuyển sang chủ đề khác. Vừa lúc ấy thì tiếng Khang vang lên:
“Minh đang nói gì về tôi đấy à?”
Cả hai quay ra thì thấy Khang đang cười toe, Minh đáp luôn:
“Không”
“Sao lại ngắn gọn thế?”
“Không thích nói dài”
Ly nhanh chóng rời khỏi bàn, trả lại không gian riêng cho hai người. Khang mỉm cười ngồi xuống, giọng nịnh nọt:
“Thôi mà, tôi xin lỗi, đừng giận nữa”
“Tôi có giận đâu”
“Thế sao lạnh nhạt với tôi thế?”
“…”
“Huhm?”
Minh cũng chẳng biết phải giải thích sao cho thái độ của mình, đơn giản là vì cậu không thể thân mật với Khang được, vì cậu biết như vậy sẽ càng bị lấn tới, rất nguy hiểm. Giọng cậu ngập ngừng:
“Tại…”
“Tại tôi làm Minh giận chứ gì?”
“Không phải…!”
Khang vừa buồn cười vừa khó hiểu, cho dù là “sói già” hay dồn Minh vào thế bí nhưng nhiều lúc Khang chẳng hiểu nổi Minh đang nghĩ cái gì. Cuối cùng, Khang bật cười:
“Minh thật là thú vị quá”
“Ông nói gì đấy?” – Minh tròn xoe mắt nhìn Khang
“Mới sáng nay còn lắp bắp trả lời tôi lý do quên trả lời tin nhắn, mà giờ đã lạnh lùng thế này rồi”
Khang chống tay nhìn Minh, nghe vậy Minh bỗng thấy lúng túng, còn chưa kịp nói gì thì Khang đã mở lời:
“Nhưng tôi vẫn thích cậu”
“…”
Chỉ bấy nhiêu thôi là đủ để Minh đỏ mặt, đến lúc này thì cậu càng bối rối hơn nữa, chỉ biết đáp lại một cách ngốc nghếch:
“Cảm ơn…”
Khang không nói gì nữa, chỉ nhìn Minh cười. Vậy là giờ ra chơi của họ đã kết thúc trong êm đẹp.
Tiết cuối
Trước khi hết tiết, cô giáo chủ nhiệm thông báo với cả lớp:
“Các em nghe cô dặn dò một chút này, nhà trường yêu cầu mỗi lớp phải nộp bản tổng kết đánh giá của từng học sinh…”
Những tiếng than vãn bắt đầu vang lên, cô giáo chờ cho lớp im lặng rồi tiếp tục:
“…và vì thế cán bộ từng lớp, là những người thường xuyên quan sát và hiểu rõ nhất về các thành viên của lớp, sẽ nhận nhiệm vụ này. Vậy nên cô nhờ Minh và Khang nhé, đánh giá về mỗi người sẽ gồm ý thức, kỷ luật, số lần đi học muộn, số lần vi phạm nội quy, đồng thời đánh giá về khả năng học tập và kết quả cao nhất của từng cá nhân. Hai em cố gắng hoàn thành nhé, thứ năm này cô sẽ thu”
“Vâng ạ”
Khang cười tươi đáp, còn Minh thì nghệt mặt ra vì lượng thông tin vừa ập vào đầu.
*Phải đánh giá rất nhiều các yếu tố của từng thành viên trong lớp, rồi hình như cô nói cái gì mà Minh và Khang ý nhỉ? Là mình và Khang ý hả? Hay là mình nghe nhầm? Trời ơi mong sao là nhầm đi, phải nộp vào thứ năm thì chỉ có 2 ngày để làm, mà còn bài tập nữa chứ, làm sao bây giờ?*
Trong lúc Minh còn đang mơ màng thì tiếng Khang vang lên bên tai:
“Chúng ta lại được làm việc cùng nhau rồi Minh ơi”
*Vậy là không nghe nhầm*
Quá “đau khổ” trước tin này, Minh nhất thời không thể nói gì. Chính vì thời gian gấp rút mà công việc tốn thời gian này cần phải hợp tác thì mới có thể xong kịp thời hạn được. Mà như vậy thì đồng nghĩa với việc Minh sẽ phải ở cùng Khang, tại một nơi nào đó chỉ có hai người, và rồi sau đấy thì cậu không dám nghĩ đến nữa.
Lòng rối bời xen lẫn lo sợ, Minh còn quên luôn cả tiếng chuông tan học. Cả lớp thi nhau đổ xô ra ngoài còn cậu thì vẫn đờ đẫn nhìn vô định. Tiếng Khôi làm cậu giật mình:
“Về đi thôi còn ngồi đây nghĩ ngợi gì?”
Minh ngẩng lên thấy các bạn cậu đã đứng xung quanh, bên cạnh là Khang đang dọn sách vở. Minh nói:
“Không…không kịp…”
“Hả? Không kịp gì?” – Nga hỏi
“Không kịp…đánh giá mất”
Nghe Minh trả lời, cả đám liền thở hắt ra, ai cũng thông cảm cho cậu và Khang vì bỗng dưng phải nhận nhiệm vụ chán ngắt mà còn mất thì giờ như vậy. Khang nhìn mọi người rồi lên tiếng:
“Để tớ lo cho Minh. Các cậu yên tâm đi”
“Hở?” – Minh quay sang ngơ ngác
“Ok, vậy cậu giúp nó nhé. Bọn tớ về trước vậy”
Cả đám vui vẻ trả lời Khang, làm Minh càng đơ ra:
“Ơ ơ, thế quái nào vậy? Sao lại…”
“Mày lo không kịp mà, bắt tay làm luôn đi nhé. Cố lên bọn tao ủng hộ mày”
“Ơ kìa, chúng mày…”
Năm đứa yêu quái nhanh chóng “bỏ chạy” trước khi Minh kịp định thần, bởi họ coi đây là một cơ hội khác để Khang có thêm thời gian ở bên Minh, đồng thời cũng là thời điểm hoàn hảo để có thể tiếp tục nâng mối quan hệ lên thêm một tầm cao mới, và rồi…
“Và rồi tình yêu sẽ thăng hoa, á hahahaahah”
Nga và Ly cười sung sướng khi cùng nhau tưởng tượng ra vô vàn những cảnh hồng phấn giữa Minh và Khang. Ba tên con trai đi bên cạnh, Khôi mỉm cười không nói gì, Ân loi choi tìm cách làm tụt hứng hai người, còn Liêm thì cứ liếc nhìn Nga hoài không thôi…
Mọi người đã về hết, chỉ còn lớp phó và lớp trưởng ngồi nhìn nhau. Khang lên tiếng:
“Đến nhà cậu làm nhé”
“Ơ…Tại sao?” – Minh giật mình
“Vì nhà cậu gần”
“Làm luôn ở đây có được không?”
Minh đang cố gắng để Khang từ bỏ ý định đến nhà, dù cậu thích làm ở nhà thật đấy nhưng ai mà biết được Khang sẽ giở trò gì. Khang đáp:
“Cậu muốn làm đến chiều muộn mới về?”
“…Để…để mai làm nốt cũng được mà…?”
“Mai tôi bận việc đoàn rồi”
“…”
Nghe Khang nói mà Minh nản, kiểu gì cũng không trốn được cái vụ này, nhưng ở riêng với nhau thì…Minh rùng mình khi nghĩ đến viễn cảnh có thể xảy ra ấy, bao lâu nay Khang đã toàn lợi dụng nơi vắng vẻ để “cưỡng” cậu rồi, sau này còn nâng trình độ lên làm ở giữa nơi đông người. Bây giờ mà về nhà cậu, vừa riêng tư vừa vắng vẻ, không khéo bị ăn thịt cũng nên.
Suy đi tính lại, Minh nảy ra một ý, nói:
“Đến nhà ông không được sao?”
“Không được, như thế cậu lại mất công về. Đến nhà cậu thì coi như tôi vừa đưa cậu về nhà, vừa an toàn cho cậu”
Khang nói chắc nịch, nghe vậy Minh không biết phải chống chế ra sao, kế sách cuối cùng của cậu đã thất bại rồi. Bây giờ càng kỳ quèo càng tốn thời gian, mà công việc thì vẫn còn đó, cuối cùng, Minh đành gật đầu:
“Thế thì…đến nhà tôi vậy”
“Ừ, chúng ta đi thôi”
Minh quay lưng bước đi, theo sau là Khang. Đáng tiếc, Minh đã không nhận ra nụ cười đầy gian xảo của Khang ngay cái khoảnh khắc cậu đồng ý dùng nhà mình làm địa điểm làm việc. Mà lúc ấy đầu óc lo lắng đủ các thứ chuyện linh tinh thì làm sao mà tỉnh táo được chứ, nếu có chuyện gì xảy ra, thì Minh chỉ có thể trách mình đã quá ngây thơ mà thôi.
…
Đi được nửa đường, Minh sực nhớ ra một chuyện quan trọng, đó là trong lúc lo nghĩ, cậu đã hoàn toàn quên béng mất chị Phương đang ở nhà mình. Bây giờ lại đưa Khang về nhà, thế nào cũng có những tình huống khó xử cho mà xem. Thấy Minh có vẻ hoang mang, Khang hỏi:
“Sao thế?”
“…Không sao, hơi mất tập trung thôi”
Minh cười gượng rồi tiếp tục đạp xe, trong lòng ra sức kêu gào, hết lo chuyện bản đánh giá lại tới lo chuyện ở riêng với Khang, giờ thêm việc chị Phương nữa. Thật không biết phải xử lý sao cho ổn thỏa.
Chẳng mấy chốc đã tới nhà Minh, cậu căng thẳng mở cửa rồi mời Khang vào. Cánh cửa vừa mở, lập tức có tiếng người vọng ra:
“Minhhhh về rồi hả em?”
Chị Phương đi từ trong bếp ra, miệng cười chào mừng, nhưng sững lại khi nhìn thấy Khang. Minh nói:
“Đây là Khang…b…bạn em”
Rồi quay lại:
“Đây là Phương, chị họ tôi”
“Em chào chị”
“Chào em”
Khang và Phương đều tươi cười đáp lễ, rất nhanh chóng, Phương nói:
“Minh dẫn bạn lên phòng đi em. Đợi chị nấu cơm xong rồi ăn”
“Ơ…bọn em không ăn đâu chị, hôm nay có nhiều việc phải làm lắm” – Minh đáp
Phương nhìn sang Khang, thấy cậu gật đầu cười. Cô nói:
“Ui, chán thế. Ừ thế cố làm xong sớm đi nhé”
“Vâng ạ”
Minh dẫn Khang lên phòng, trong lòng thấy vô cùng e ngại. Vừa bước vào Khang đã khen:
“Phòng Minh đẹp thật nhỉ”
“…Ừm, cũng bình thường mà”
Hai người ngồi trên giường, Khang lấy một xấp giấy tờ trong balo rồi đưa cho Minh giấy bút, còn mình thì giữ cuốn sổ ghi chép:
“Minh viết đi này”
“Ừ”
Rồi Khang mở cuốn sổ ra, đây là sổ theo dõi riêng của lớp trưởng, trong đó ghi tên rất nhiều người và đều là thành viên trong lớp, giữa mỗi người đều có một khoảng trống rất lớn để viết vào, và đến bây giờ thì hầu như của ai cũng đã gần kín rồi.
Minh nhìn thấy cuốn sổ, ngạc nhiên hỏi:
“Nhiều thế này rồi sao?”
“Ừ”
“Hóa ra ông vẫn thường xuyên quan sát mọi người à? Sao tôi thấy…”
“Tôi quan sát lúc nào cậu sao biết được chứ”
Khang cười làm Minh thấy hơi xấu hổ, nhưng cũng thầm khen Khang rất có trách nhiệm, tỉ mỉ chú ý tới việc học hành lẫn kỷ luật của từng người trong lớp. Minh tự trách mình là lớp phó mà đôi lúc vẫn còn lơ đễnh, đến gần nửa lớp cậu vẫn chưa biết thế nào mà nhận xét, vậy mà Khang đều nắm được thông tin của mọi người, thật đáng ngưỡng mộ.
Nhờ có sự cần mẫn của Khang lẫn cuốn sổ mà công việc được giảm tải rất nhiều, Minh thầm cảm ơn Khang vì đã giúp cậu nhiều đến thế, trong 2 tiếng đã nhận xét được gần hết cả lớp rồi. Chỉ còn khoảng mười người nữa là xong, Minh và Khang thống nhất tạm thời ngừng công việc để nghỉ.
Những tưởng sẽ được nghỉ ngơi thoải mái, nhưng Minh đã quên rằng cái cảnh chỉ có hai người ngồi với nhau trong phòng thì không hề tự nhiên một chút nào. Một không khí ngượng ngùng bao trùm lấy căn phòng, nhưng dường như chỉ có Minh là thấy vậy, còn Khang thì khác, cậu nói:
“Tôi vào nhà tắm một lát”
“Ừ…”
Khang rời khỏi giường rồi mở cửa phòng tắm. Khi cánh cửa đóng lại, chỉ còn lại Minh ngồi một mình trong phòng, trong đầu bắt đầu xuất hiện hàng loạt những suy nghĩ. Từ những cái ngớ ngẩn như thắc mắc Khang vào nhà tắm làm gì, cho đến những cái mang tính cảnh giác như lo sợ hai người ở với nhau trong phòng thế này thì kiểu gì cũng có chuyện. Càng nghĩ, Minh càng thấy run, nhưng rồi cố gắng lắc đầu để thuyết phục mình rằng những lo toan đó là thừa thãi.
Trong lúc chờ Khang, Minh đảo mắt nhìn quanh giường rồi cầm cuốn sổ của Khang lên, săm soi một hồi, cậu quyết định mở ra đọc.
*Dù gì thì cũng chỉ là một quyển sổ ghi chép về lớp thôi mà, sẽ không bị tính là xâm phạm đời tư đúng không?*
Thế nhưng ý nghĩ ấy đã làm hại Minh, bởi sự thật đúng là không phải xâm phạm đời tư, nhưng hành động của cậu lại chính là cái cớ để dẫn đến “kết cục bi thảm” mà cậu đã lo sợ trước đó. Còn chưa kịp đọc dòng đầu tiên, Minh đã giật bắn mình khi hai cánh tay của Khang bất ngờ ôm lấy cậu từ đằng sau.
Minh kêu lên:
“Ông làm gì đấy hả?”
Lúc này Khang đã ngồi trên giường, và Minh thì lọt thỏm trong lòng Khang, bị ôm chặt không tài nào thoát ra được. Khang nói bên tai cậu, giọng nói gian tà đến ghê người:
“Minh biết là không được lục lọi đồ của người khác mà”
“…Tôi kh…không lục lọi mà” – Minh lắp bắp trả lời
“Vậy thứ gì trên tay cậu kia?”
“Cuốn…cuốn sổ…”
“Của tôi đúng không? Có nghĩa là cậu đã xem nó mà không có sự cho phép”
Giọng Khang mỗi lúc một đáng sợ hơn, từng từ từng chữ như đang đẩy Minh vào ngõ cụt. Minh càng sợ hãi bao nhiêu thì càng khiến Khang lấn tới bấy nhiêu. Cậu nói:
“Nhưng…nó đâu có gì đâu? Chỉ…chỉ là…”
“Đừng chối tội như thế, cậu thật là hư đốn quá mà”
“Hư đố…Á!!!…”
Minh không kịp nói hết câu đã cảm thấy nhột ở cổ, và cậu rùng mình khi nhận ra Khang đang hôn lên cổ mình. Một cảm giác kích thích lan tỏa khắp người khiến cậu khẽ giật nảy người lên, miệng lí nhí:
“Đừng…đừng làm thế…”
Bỏ ngoài tai lời Minh nói, Khang vẫn tiếp tục. Cậu xoay hẳn người Minh lại đối diện với mình, vẫn để Minh ngồi trong lòng, còn hai tay ôm lấy lưng của Minh. Minh tuyệt vọng chống trả, cố gắng đẩy Khang ra nhưng vô ích, Khang quá khỏe so với cậu, và với tư thế hiện tại thì việc thoát thân là không thể.
“Cậu phải bị phạt vì tội quá dễ thương Minh à”
Bàn tay Khang chuyển dần xuống dưới hông rồi luồn qua chiếc áo của Minh, trượt nhẹ qua eo rồi vuốt lên lưng của cậu, trong khi ấy vùng cổ của Minh vẫn đang bị Khang dùng miệng kích thích. Từng cử động của Khang đều rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến Minh run rẩy vì những động chạm nơi nhạy cảm, tay trong vô thức túm chặt lấy ngực áo Khang như một điểm tựa để chống lại sự khoái cảm đang khống chế các giác quan của cậu. Ban đầu Minh còn chịu được, nhưng sau đó thì không thể giữ nổi nữa, cậu thở dốc, miệng nói yếu ớt:
“D…Dừng…đi…Kh…ang. Xi…n…xin ông…đấy”
Khang tạm ngừng lại, tay vẫn ôm chặt lưng Minh:
“Cậu muốn tôi dừng lại sao?”
Minh khẽ gật đầu, môi đang mím chặt lại vì chịu đựng, người cậu vẫn chưa hết run. Khang tiếp tục vuốt ve phần eo của Minh làm cậu giật nảy người, tay càng nắm chặt áo Khang hơn như muốn xé rách nó vậy. Khang nói:
“Vậy hứa với tôi đi”
“Tôi hứa…”
“Hứa không lạnh nhạt với tôi vô cớ nữa”
“Tôi hứa…sẽ không…lạnh nhạt vô cớ…nữa…”
Sự mơn trớn phần eo khiến Minh không thể nói rõ ràng, người cậu run theo từng đợt chuyển động của bàn tay Khang. Đợi cho Minh nói hết câu, Khang mới chịu dừng, khẽ thả Minh ra, Khang nói:
“Tha cho cậu đấy. Cậu đã hứa thì tôi yên tâm được rồi”
Thoát khỏi cảnh vừa rồi, Minh ngồi thở hổn hển, mắt rưng rưng như sắp khóc. Nhìn Minh như vậy, Khang thấy hơi tội lỗi, nhẹ nhàng nắm lấy tay Minh:
“Xin lỗi vì đã làm thế, nhưng tôi không thể kiềm chế được Minh à, cậu dễ thương lắm có biết không?”
Minh không còn biết phải trả lời Khang ra sao nữa, cậu vừa trải qua một chuyện vô cùng sốc mà kể cả trong mơ cậu cũng không mơ đến. Vậy mà chuyện đó đã xảy ra, xảy ra một cách đột ngột và gần như quá sức chịu đựng của cậu. Minh đưa mắt nhìn Khang, miệng cứ mấp máy mà không thể mở lời, cho đến khi bình tâm lại, cậu mới nói:
“Còn…công việc…”
Nghe vậy, Khang nhìn vào đống giấy tờ để ở góc giường, ngẫm nghĩ gì đấy rồi đáp:
“Để tôi làm nốt cho, cậu…nghỉ đi nhé?”
“…Ừ”
Khang thu dọn đồ đạc rồi xách balo lên, nói:
“Tôi về đây”
“…Để tôi tiễn ông…”
Minh cùng Khang đi xuống nhà rồi mở cửa, trông Minh lúc này vẫn có vẻ chưa hết sốc, cứ ngây người ra như mất hồn. Trước khi ra về, Khang nhìn Minh đầy chân thành, nói:
“Tôi làm vậy là vì tôi thật lòng thích cậu Minh à, xin cậu đừng hiểu lầm tôi”
“…Tôi…tin ông” – Minh khẽ đáp
“Cảm ơn cậu, vậy tôi về nhé. Chào Minh”
“Bye bye…”
Minh đóng cửa rồi đi vào nhà, đầu óc như mớ bòng bong, cậu vô thức bước lên cầu thang mà tâm trí còn chả biết mình đang làm cái gì. May mắn thay, tiếng chị Phương làm cậu sực tỉnh:
“Minh, Minh. Vào đây chị bảo”
“Gì thế chị?”
Minh vào phòng rồi ngồi xuống, Phương hỏi:
“Khang về rồi à?”
“Vâng ạ. Sao thế chị?”
“Chị hỏi cái này nhá…?”
“Vâng…”
Minh lấy làm lạ vì thái độ úp mở của chị Phương, không hiểu làm sao mà lại có vẻ nghiêm trọng thế. Lấy hơi xong, Phương nhìn thằng vào Minh rồi nói:
“Bạn trai em đấy phải không?”
“Hả???”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook