Lớp Phó, Đừng Lạnh Lùng Với Anh Nữa Mà
Chương 27: Bất ngờ nối tiếp bất ngờ

“GÌ CƠ Ạ???”

Minh sửng sốt nhìn bố mẹ, hai mắt mở to như chưa từng được mở, miệng há hốc. Mẹ cậu cười:

“Con không nghe rõ à? Bố mẹ bảo là chị Phương du học về rồi”

“Thật…thật chứ ạ?”

Minh vẫn không khỏi bất ngờ, nghe tin chị họ về nước làm cậu rất vui mừng, đến nỗi phải hỏi đi hỏi lại cho chắc chắn. Mẹ cậu tiếp tục:

“Thật chứ. Tí nữa chị đến đây luôn đấy”

“Thích quá, mà tại sao hả mẹ?”

“Vì chị sẽ ở nhà mình trong mấy tháng tới mà, bố mẹ chị ý đi du lịch hết rồi”

“…Trời…trời ơi, mẹ có đùa con không đấy?” – Minh lắp bắp

“Mẹ đùa con làm gì chứ? Chục phút nữa là chị đến rồi đấy, chuẩn bị ra đón chị đi.”

Mẹ Minh cười hiền, còn Minh thì gần như không thể kiềm chế được niềm vui sướng trong lòng, cứ đứng ngồi không yên chờ lúc chị đến.

Phương là chị họ của Minh, hơn cậu 5 tuổi, từ bé hai chị em đã rất thân nhau, thường xuyên ngồi chia sẻ tâm sự mỗi khi có dịp gia đình tụ họp. Chị Phương hay dẫn Minh đi chơi, đi ăn các món ngon mới lạ, mua quần áo, đồ chơi cậu thích, và đôi khi còn đi xem

phim

nữa. Có thể nói tuy chỉ là họ hàng nhưng Minh và Phương rất giống chị em ruột, giúp đỡ và yêu quý nhau hết mực. Năm Minh lớp 8, chị Phương đi du học, vậy là đã 4 năm rồi hai chị em không gặp nhau. Nay nghe bố mẹ nói rằng chị đã về, còn ở nhà cậu chơi một thời gian thì Minh thấy sung sướng vô cùng. Mới hồi sáng cậu còn đang chung vui với Dương vì chuyện của Khôi, giờ lại được đón nhận thêm tin này còn vui hơn thế rất nhiều, quả là một ngày đầu tuần hết sức tuyệt vời.

Quả nhiên, chỉ ít phút sau đã thấy tiếng bấm chuông. Minh hớn hở chạy ra mở cửa:

“Minh!!!”

“Chị Phương!!!”

Vừa chạm mặt, hai chị em đã nhận ra nhau, liền ôm chầm lấy nhau thắm thiết. Phương lên tiếng:

“Trồ ôi em trai lớn quá rồi, 4 năm mà thay đổi nhiều quá. Đẹp trai hơn bao nhiêu”

“Ngại quá, có mỗi chị khen em đẹp trai thôi đấy, chị cũng xinh lên nhiều mà hahaha”

“Ui cảm ơn em trai, cũng có mỗi em khen chị xinh thôi”

Hai chị em cùng cười phá lên, rồi Minh nhanh chóng mời chị Phương vào nhà. Bố mẹ cậu và Siêu đều vui vẻ chào mừng, hỏi han không ngớt, Phương cũng tươi cười đáp lại, vẫn thân thiện và tự nhiên như xưa. Sau đấy, mẹ Minh dẫn Phương lên phòng để dỡ đồ, còn ba người “đàn ông” trong nhà thì nhận nhiệm vụ xách đống vali nặng trịch lên cùng.

Đến nơi, mẹ Minh mở cửa:

“Phòng cháu đây, cô dọn dẹp cẩn thận rồi đấy. Tí nữa dỡ đồ ra rồi đi tắm luôn cho tỉnh táo cháu nhé.”

“Dạ, cháu cảm ơn cô”

Chị Phương đáp lễ phép, tiện tay nhận lấy vali từ tay bố Minh:

“Cháu cảm ơn bác”

“Ừ, cẩn thận nặng đấy cháu”

Cái vali cuối cùng đã được Minh đặt xuống sàn, chị Phương mỉm cười xoa đầu cậu:

“Minh khỏe ghê cơ, giúp chị vác vali được rồi”

“Chị cứ trêu em, trông em thế này thôi nhưng mà hơi bị mạnh đấy”

“Thế à? Hihihi, chị biết rồi”

“Mà…”

“Minh để cho chị nghỉ đi con, tí nữa nói

chuy

ện sau”

Mẹ Minh bất ngờ lên tiếng làm Minh cụt cả hứng, định quay lại ỉ ôi thì chị Phương đã nói đỡ:

“Thôi không sao đâu ạ, lâu lắm rồi không gặp nên chị em cháu tâm sự tí ý mà”

“Cả cháu nữa, toàn bênh thằng Minh thôi. Cô đi nấu cơm đây, nhớ nghỉ đi nhé”

“Vâng ạ”

Minh và Phương đồng thanh, còn mẹ cậu chỉ lắc đầu cười rồi đi xuống nhà.

Chỉ chờ có thế, Minh quay phắt sang hỏi chị đủ các thứ chuyện, từ ngày đầu tiên bay sang nước ngoài, môi trường sống, học tập, bạn bè, cho đến ngày tốt nghiệp. Tóm lại là có gì để hỏi là cậu hỏi tất tần tật, chị Phương luôn vui vẻ trả lời từng câu hỏi của cậu, vốn hiểu tính nhau nên hai người không hề cảm thấy mất tự nhiên, cười nói rôm rả không biết chán. Hơn nữa, đã 4 năm xa cách, nên việc hàn huyên tâm sự là điều hiển nhiên, nhất là với những cặp chị em thân thiết như họ.

Tíu tít suốt cả buổi chiều nên Phương quên cả tắm, mặc nguyên bộ đồ lúc mới đến xuống ăn, làm mẹ Minh phê bình luôn cả hai đứa cái tội nói lắm rồi lỡ việc. Cả nhà ai nấy nghe mẹ nói thì đều bụm miệng cười, còn Minh và Phương thì làm nũng mẹ để thoát tội, thật không khác gì ngày xưa. Đã quá

quen

thuộc với trò trẻ con này nên mẹ Minh chỉ véo tai mỗi đứa một cái, còn Minh và Phương thì le lưỡi cười với nhau vì đã “sống sót” rồi nhanh chóng kéo ghế ra ngồi vào bàn.

Trong bữa ăn, bố mẹ Minh tích cực hỏi thăm Phương, quan tâm tới vấn đề nhà ở, tài chính và ngành nghề mà Phương đã trải qua khi ở bên nước ngoài. Siêu là trẻ con nên chỉ ngồi lặng thinh nghe ngóng, thi thoảng hỏi chen vài câu, còn Minh thì dù vốn không hứng thú với chuyện của người lớn nhưng vì là chị Phương nên cậu lắng nghe rất chăm chú, vừa thấy vui vừa thấy tự hào vì chị họ của mình.

Ăn xong, dù cho mẹ Minh bảo cứ lên phòng nghỉ ngơi, Phương vẫn một mực đòi phụ rửa bát. Phương là cô gái chăm chỉ và siêng năng, luôn được mọi người khen ngợi không chỉ học hành giỏi giang mà còn rất thạo và chăm làm việc nhà giúp đỡ bố mẹ. Ở nhà Minh cũng không phải ngoại lệ, Phương vẫn giữ nguyên thói quen của mình và điều đấy luôn khiến cho các bác hài lòng. Mẹ Minh nói mãi không được, đành để cho Phương dọn dẹp, miệng đùa:

“Cái con bé này lúc nào cũng đảm đang, lấy chồng được rồi đấy”

“Ui, cháu mới 22 tuổi thôi mà, sao cô lại nói thế” – Phương cười khúc khích

“Ơ, cháu nói cứ như lấy chồng là việc xấu lắm ấy”

“Đúng mà cô, còn đang trẻ thế này phải đi chơi bời nhảy múa cho sướng chứ ạ, hihi”

“Thật hết nói với cháu, cô lên nhà trước đây, rửa bát xong thì lên tắm đi nhé”

“Dạ vâng ạ”

Phương đáp rồi tiếp tục công việc, miệng ngân nga hát còn tay cọ chén bát một cách khéo léo, loáng cái đã rửa xong cả một chồng bát đĩa. Xong việc, cô tung tẩy đi lên nhà rồi nhanh chóng vào phòng tắm, cuối cùng thì cũng có thể trút bỏ những mệt mỏi trong ngày bằng dòng nước mát lạnh.



“Minh làm xong bài tập chưa? Xong rồi thì đi ngủ sớm đi”

Tin nhắn của Khang hiện lên lúc Minh đang xem tivi. Khẽ mỉm cười khi đọc xong, Minh định nhắn lại ngay nhưng rồi chợt nhớ lại chuyện hồi sáng khi cậu bị Khang ép thơm má, mà lại còn ngay giữa lớp nữa chứ, xấu hổ không biết để đâu cho hết. Không thể dễ dàng bỏ qua cho Khang vì cái tội dám trêu cậu giữa thanh thiên bạ

ch nh

ật, Minh quyết định tỏ thái độ giận dỗi bằng việc nhắn cụt lủn:

“Xong rồi. Không phải lo”

Rất nhanh, Khang nhắn lại:

“Cậu giận tôi à? Chỉ là một cái thơm má thôi mà”

Bị nói trúng tim đen, Minh bất giác thấy ngượng, nhưng vẫn ngoan cố:

“Ai thèm. Thích nhắn thế này đỡ mỏi tay”

“Đừng giận mà, tôi xin lỗi. Tôi sẽ đền cho cậu nhé, để tôi thơm lại Minh là được phải không”

Đọc câu đầu, Minh thấy hơi mủi lòng vì tưởng Khang đang hối cải, nhưng đến câu sau là cậu nhận ra ngay ý đồ của Khang. Tức mình, Minh quên bẵng luôn là mình đang giả vờ giận, nhắn lại rất hùng hổ:

“Ông dám? Chẳng qua bị ông bắt nên tôi mới làm, chứ tôi thèm gì cái thơm má hả. Động vào tôi là ăn đòn đấy”

“Tưởng cậu bảo thích nhắn ngắn gọn, sao lại dài dòng thế? Dù sao thì Minh vẫn đáng yêu lắm, được thơm má cậu thì ăn đòn đau mấy tôi cũng chịu”

Tin nhắn ấy của Khang khiến Minh đơ luôn không biết phải trả lời thế nào, vừa bị hớ vừa ngượng vì những lời tình tứ ngọt ngào. Cuối cùng, Minh chỉ dám nhắn lại:

“Cảm ơn”

Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa, tiếng chị Phương vọng vào:

“Minh ngủ chưa em? Chị vào nhé”

“A, chị à. Chị vào đi”

Phương mở cửa bước vào rồi nhảy lên giường ngồi, tiện nói luôn:

“Mấy năm qua thế nào hả em? Học trường chuyên chắc mệt lắm nhỉ?”

“Không nặng lắm đâu chị ạ, em vẫn giữ được kết quả tốt, còn đứng nhì lớp cơ chị ạ” – Minh cười ngượng

“Thế cơ á? Trời ơi đúng là em chị có khác, ôi yêu quá”

Phương không giấu nổi vui mừng, ôm chầm lấy Minh đầy tự hào. Minh cười:

“Có gì đâu chị, tại em chăm hơn thôi, chứ chúng nó mà chịu học hơn thì bật em ngay”

“Gớm ạ, học giỏi thì nhận đi, cứ khiêm tốn làm gì. Từ ngày xưa em đã chăm chỉ học hành rồi mà, bật sao được.”

“Hahaha, ngại quá, thôi thì em nhận vậy”

Hai chị em đang tâm sự cười đùa trong niềm hân hoan thì điện thoại Minh bất ngờ reo lên, biết là tin của Khang nhưng vì có chị đ

ang ng

ồi đây nên Minh ngại không dám mở ra. Đáng tiếc, điều ấy không những không giúp ích gì mà còn khiến Phương nghi ngờ, cô hỏi:

“Sao không kiểm tra điện thoại đi kìa?”

“A…Không cần đâu ạ”

Minh bối rối chống chế, vẻ mặt của cậu càng làm cho Phương tò mò hơn, cô với tay lấy điện thoại của Minh:

“Thế để chị xem cho nhá”

“Á…Trả em”

Trong giây phút nguy hiểm, Minh đã phản ứng dữ dội và giật lấy cái điện thoại. Quá bất ngờ trước phản ứng bất thường của em trai, Phương trợn tròn mắt nhìn Minh đang lúng túng giấu điện thoại đi, rồi bỗng cười khúc khích:

“Chết chết, là tin nhắn của người yêu đây mà”

“Không phải đâu, chỉ…là bạn thôi”

Nghe Phương nói, Minh càng rối hơn, miệng chối đây đẩy nhưng phản ứng thì lại thể hiện hoàn toàn khác. Chị Phương tiếp tục trêu:

“Người yêu thì mới giấu ỉm đi thế chứ. Bạn thì đã đàng hoàng ngồi nhắn tin rồi”

“Không phải người yêu mà. Chị cứ trêu em thế nhờ”

Minh nhăn nhó phản bác, còn Phương cứ cười hoài không thôi:

“Thế thì đưa máy đây chị xem, cây ngay không sợ chết đứng nha”

“Ơ…Thôi, chết đứng hay ngồi cũng thế, em không đưa đâu”

Minh nhất quyết giấu cái điện thoại đi bằng được, thấy cậu như vậy, Phương không đòi nữa mà cố nín cười, nói:

“Thôi chị không trêu nữa, khiếp quá có cái điện thoại mà bảo vệ ghê thế”

“Tại…”

“Thế định hôm nào đi chơi đây?”

Minh chưa kịp nói, Phương đã lái sang chủ đề khác. Nhắc đến chuyện đi chơi, mắt Minh liền sáng rỡ:

“Đi chơi hả chị? Hahaha, thích quá, chị muốn đi hôm nào?”

“Ơ, chị đang ở nhà mình mà, lúc nào chả rảnh. Em đi được hôm nào ý chứ?”

“À, hì hì em quên. Thế thì hôm…”

Minh và Phương bắt đầu vạch ra kế hoạch ăn chơi xả láng mừng ngày gặp lại nhau sau 4 năm, sau đấy thì ngồi tán chuyện suốt cả buổi tối về đủ các thứ trên đời, có nói bao nhiêu cũng không chán. Mãi đến khuya thì Phương về phòng, còn Minh thì mở điện thoại ra, cả tối mải tâm sự với chị mà quên béng mất Khang. Màn hình hiện lên tin nhắn lúc 10 giờ, là cách đây 2 tiếng:

“Không cần cảm ơn đâu, tôi tự nguyện thấy Minh đáng yêu mà. Nhớ ngủ sớm đấy, good night.”

Cứ mỗi lần đọc hay nghe những lời thân mật ấy là Minh lại thấy ngượng, dường như đó đã trở thành một phản xạ mà cậu không thể điều khiển được. Minh định trả lời nhưng nhớ ra bây giờ đã muộn, một là nhỡ đâu sẽ đánh thức Khang, hai là nhắn lại chẳng khác nào tự khai mình lại đi ngủ muộn. Suy xét một hồi, Minh tự hài lòng với logic của mình rồi tắt đèn đi ngủ, trong lòng vẫn háo hức vì sự trở về của chị Phương, vậy là từ nay hai chị em lại được chơi với nhau như ngày xưa rồi.

Thứ Ba

Minh kết thúc bữa sáng sau khi đã tán gẫu chán chê với Phương, thường ngày cậu ăn rất nhanh, nhưng vì có Phương nên rề rà mất đến 15 phút, đến khi mẹ nhắc đi học mới cuống lên đi chuẩn bị đồ. Chào cả nhà, Minh nhanh chóng đạp xe đến trường. Tới nơi, cậu thầm thở phào vì vẫn đến kịp giờ, chứ nếu đi muộn thì sẽ bị ảnh hưởng đến kỷ luật mất.

Và như mọi khi, nếu không tính màn “chặn đường trêu chọc” của đám bạn yêu quái thì buổi sáng của Minh bắt đầu bằng lời chào thân mật của Khang. Thế nhưng lần này thì khác, sau màn tình cảm đó là câu hỏi nhẹ nhàng nhưng lại khiến Minh rợn cả người:

“Sao tối qua Minh không trả lời tin nhắn của tôi?”

Minh sợ hãi quay sang thì thấy Khang đang nhìn cậu bằng ánh mắt tra hỏi, và trong cái nhìn đó là một dấu hiệu như thể “Chạy là bị cưỡng, ngoan ngoãn mà trả lời thành thật”. Minh khẽ đáp:

“Tôi…quên mất”

Tức thì, Khang áp sát người lại làm Minh càng hãi hùng. Khang hỏi:

“Cậu làm gì mà quên?”

Sau bao nhiêu ngày, cuối cùng thì Minh cũng rút ra được kết luận, đó là khoảng cách giữa cậu và Khang gần bao nhiêu thì cậu bối rối bấy nhiêu, nhất là khi biết chắc khả năng bị “sàm sỡ” là rất cao. Minh ấp úng:

“…Tôi…xem…

xem phim



Thấy rằng việc giải thích do ngồi chơi với chị họ cả tối mà quên nhắn tin trả lời còn rắc rối và dài dòng hơn là dùng lý do bình thường, vì dù sao thì cũng không khác nhau là mấy, tư duy ngốc nghếch của Minh đã khẳng định như vậy đấy. Vậy nên để thoát khỏi cảnh này êm đẹp và nhanh gọn thì Minh đã quyết đị

nh ch

ọn lý do phim ảnh, và quả nhiên là cậu đã thành công.

Khang ngồi trở lại vị trí, khẽ thở dài:

“Làm tôi lo đấy, lần sau mải xem phim thì nhắn bảo tôi là được mà”

“Ừm…”

Minh thầm thở phào vì “thoát nạn”, ngồi lại ngay ngắn rồi mở sách vở ra, chuẩn bị cho tiết học đầu tiên.

Giờ ra chơi

“Á ha ha ha, tôi phá đảo rồi đấy”

Ân vui sướng đập tay xuống bàn, làm Liêm và Nga giật mình khi đang chúi đầu xem clip trên iphone. Liêm bỏ tai nghe ra, ngạc nhiên:

“Thật á? Tôi còn chưa đến màn cuối cơ mà”

“Ông thì chấp làm gì. Tôi game thủ đại tài thế này cơ mà” – Ân tự hào vỗ ngực

“Đừng có vênh váo, chẳng qua tôi lười cày thôi”

Liêm bĩu môi phân trần, nhưng Ân vẫn mặc kệ, tiếp tục khoe:

“Lí do lí trấu, gà thì nhận xừ đi. Để tôi đào tạo mới giỏi được”

“À láo nhở”

“Lạy hai mẹ!!!”

Nga kêu ầm lên phá tan cuộc tranh luận giữa hai người:

“Game với chả gủng, chả thấy học hành đâu cả chỉ thấy game”

“Ơ hơ, tao vẫn làm bài tập nghiêm chỉnh nhá”

“Đâu có, tao vẫn học mà, mày ngồi cạnh tao mày biết mà”

Liêm và Ân đồng thanh trả lời, nhưng rồi cả Nga và Ân đều nhìn Liêm khó hiểu:

“Mày bị sao đấy? Cuống lên giải thích làm gì vậy???”

“Bị tôi chọc cho sốc quá nên nói nhảm à?”

“…”

Liêm lặng thinh nhìn hai người, rồi ậm ừ:

“À thì…không có gì”

Trong khoảnh khắc ấy mặt Liêm có hơi hồng lên nhưng không ai nhận ra, cậu nhanh chóng trở lại vẻ điềm đạm như mọi khi rồi ngồi im chờ hai người kia lên tiếng. Ân và Nga thấy lạ là vì Nga chỉ nói đùa bình thường thôi mà tự dưng Liêm lại có phản ứng như thế, xong lại nói không có gì, quả thật rất đáng ngờ. Nhưng rồi cả hai xua đi những thắc mắc và bắt đầu quay lại đấu khẩu:

“Tối qua thức khuya chơi nên mới phá đảo chứ gì?” – Nga nói

“Còn mày chắc lại ngồi xem phim tình cảm” – Ân đốp lại

“Thế tóm lại là mày muốn thế nào? Chê phim của tao hả?”

“Mày cũng xoáy tao đấy còn gì”

Vốn Ly và Ân thường xuyên cãi nhau vì những chuyện trẻ con, nhưng hình như Ân mới là tác nhân chính. Bởi với ai cậu cũng có thể khơi mào cuộc cãi vã được, chỉ vì cái tính thí

ch tr

êu chọc người khác của mình.

Nga và Ân giả bộ xắn tay áo lên, Liêm còn chưa kịp ngăn lại đã nghe thấy tiếng:

“Thế tóm lại là hai đứa đã làm bài tập hôm nay chưa?”

Cả ba cùng quay sang, Khôi là người vừa lên tiếng. Nga và Ân đồng thanh:

“Bài tập?”

“Ừ, bài tập, bài tập của tiết sau. Chưa làm phải không?”

Khôi cười châm chọc, còn hai người kia thì đơ ra mấy giây rồi nháo nhào:

“Thôi chết rồi, mải chơi quên béng mất. Tại ông đấy Liêm ạ”

“Ơ sao lại tại tôi?”

“Huhuhu, tại phim hay quá nên muốn xem cho hết. Liêm ơi cho tao mượn vở mày nhé”

“Ừ…ừ”

Và thế là trận chiến kết thúc vì bài tập về nhà, Khôi cười đắc ý vì đã “tay không dẹp loạn”, còn Liêm thì cứ ngơ ngẩn vì sự việc xảy ra quá nhanh và bất ngờ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương