Lớp Học Tuyệt Vọng
-
45: Chơi Tiếp Không
Lưu Văn Đào thất vọng ngồi trên ghế, hai mắt đờ đẫn, hiện tại, bốn lượt đều kết thúc bằng kết quả hòa, trong tay cậu ấy giờ chỉ còn duy nhất một quân cờ, đó là voi…Mà lúc này, trong tay tôi cũng chỉ còn một quân cờ, là chuột, lượt thứ năm này, chắc chắn tôi sẽ thắng, không thể nào thua được.
Đối mặt với đường cùng, Lưu Văn Đào hoàn toàn suy sụp, cậu ấy ngồi trên ghế, thì thào bằng một giọng khàn đặc: "Xong đời rồi, mình tiêu rồi.
"Nhìn Lưu Văn Đào co ro như con cún bị bỏ rơi, tôi chẳng có chút cảm thông nào, mới hôm qua thôi, tôi còn bị cậu ấy và đám bạn của cậu ấy vây đánh, lời nói cay độc mà bọn họ dùng để xỉ vả tôi, giờ vẫn còn văng vẳng bên tai.
Loại người như vậy thì thương cảm làm gì, với lại, tôi cũng là người bị lôi vào tham gia trò chơi này mà.
Không biết mất bao lâu, Lưu Văn Đào mới lấy lại bình tĩnh, nhìn tôi như điên dại.
"Chơi tiếp không? Còn bốn tiếng nữa đó.
" Tôi hét vào mặt Lưu Văn Đào.
"Chơi ư? Chẳng còn mục đích, tớ không chơi nữa.
" Lưu Văn Đào chửi ầm lên, tôi cũng chẳng tức giận, Lưu Văn Đào biết chắc chắn sẽ thua, nên dĩ nhiên là không muốn chơi tiếp.
"Cậu muốn sao?" Tôi gằn từng chữ hỏi Lưu Văn Đào.
"Hô hô, tất nhiên là muốn cùng cậu xuống địa ngục rồi, dù gì xảy ra thì tớ cũng sẽ không chơi nữa.
" Lưu Văn Đào hung dữ nhìn tôi, trả lời bằng một giọng đầy thù hận.
"Ra là vậy.
" Tôi bình tĩnh nhìn Lưu Văn Đào, nhưng trong lòng lại vô cùng căng thẳng, cũng dễ hiểu thôi, Lưu Văn Đào đã bị tôi ép đến đường cùng nên không muốn chơi tiếp nữa, bởi vì, cậu ấy chỉ còn voi trong tay, chắc chắn sẽ thua.
Một khi đã như vậy rồi thì cậu ấy bình nứt không sợ bể, muốn kéo tôi chết cùng, nếu cậu ấy không chơi tiếp, thì sẽ không có người thắng, vậy là, cả hai đều phải chết.
Hành động này của Lưu Văn đào khiến cả lớp rất tức giận, nhất là Dương Á Thịnh, nếu không phải có người ngăn lại, cậu ấy đã xông vào phòng đánh cho Lưu Văn Đào một trận từ lâu rồi.
"Lưu Văn Đào, cậu thật là đê tiện, cậu đã có lợi thế của quân đỏ, vậy mà đến nước này rồi, cậu còn muốn kéo Trương Vỹ chết chung sao?" Dương Á Thịnh giận dữ hét lên.
"Đúng vậy, cậu thật ích kỷ, rõ ràng cậu thua rồi, lại muốn kéo thêm một người cùng chết.
""Ha ha, vậy thì sao? Tóm lại, tớ nhất định không chơi với Trương Vỹ nữa, trừ khi cậu ấy tự nhận thua để tớ thắng.
" Lưu Văn Đào đắc ý đáp lại, lúc này, cậu ấy đã bất cần, muốn kéo tôi cùng chết.
Cậu ấy giống như bị đuối nước, trước khi chết muốn kéo một người làm đệm lưng, lúc này, dù mọi người có mắng cậu ấy thế nào, cũng chẳng nhằm nhò, bởi vì, câu ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chết.
“Cậu điên à, tự nhận thua, cậu đáng sao?” Dương Á Thịnh nghe Lưu Văn Đào nói vậy thì gào ầm lên, lúc này cậu ấy đã nhịn hết nổi nên chạy vọt vào phòng, lao đến đánh Lưu Văn Đào.
"Dừng tay!" Tôi bình tĩnh, chụp lấy tay Dương Á Thịnh, lúc này, Lưu văn Đào cũng chẳng sợ hãi nữa, vẫn như cũ, cười lạnh: "Dù gì thì tớ cũng không chơi đâu, cùng lắm là ôm nhau chết!""Lão đại, sao cậu ấy lại làm vậy với cậu chứ?" Mắt của Dương Á Thịnh đỏ lên, thân thể lạnh lẽo cũng run rẩy trong vô thức.
"Ra ngoài đi, cứ để tớ lo.
" Tôi khuyên Dương Á Thịnh, Dương Á Thịnh chỉ đành tức giận liếc Lưu Văn Đào, sau đó, xoay người đi khỏi phòng học.
Tôi quay lại nhìn Lưu Văn Đào, lúc này, hai tròng mắt của cậu ấy đỏ bừng, giống hệt một con mãnh thú bị thương tôi biết, bây giờ, dù tôi có khuyên thế nào thì cũng không khiến cậu ấy đổi ý.
Nhưng tôi vẫn cố thử: "Lưu Văn Đào, chúng ta thương lượng lại đi, lượt này coi như hòa, chúng ta chơi lại một ván khác có được không, chẳng phải phải ba trận thắng hai mới thắng sao, cậu vẫn còn cơ hội mà.
""Thôi đi, tớ biết, tớ không phải là đối thủ của cậu, chúng ta cùng chết đi.
" Lưu Văn Đào mỉa mai.
"Vậy cậu muốn thế nào?" Ta nhíu mày hỏi Lưu Văn Đào.
"Cậu nhận thua, để tớ thắng.
" Lưu Văn Đào ngang bướng trả lời.
"Viễn vông.
" Tôi chán ghét nhìn Lưu Văn Đào, điều kiện của cậu ấy thật quá vớ vẩn.
"Sao lại nói vậy, dù sao thì đó cũng là cậu cứu tớ một mạng, tớ sẽ cảm kích cậu cả đời, mặc dù trong nhà tớ không có nhiều tiền, nhưng tớ chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho ba mẹ cậu.
" Lưu Văn Đào mỉm đểu giả.
"Nếu vậy thì cùng chết đi, coi như tớ chưa nói gì.
" Tôi không nhìn cậu ấy, chán ghét quay người định bỏ đi.
Lần này đến lượt Lưu Văn Đào sốt ruột, cậu ấy nhìn tôi trao đổi: "Chỉ cần cậu để tớ thắng, thì cậu có yêu cầu gì tớ cũng sẽ đồng ý.
""Không có chuyện đó đâu, tớ không muốn nhắc lại lần thứ hai, hoặc là chúng ta chơi lại một ván nữa, hoặc là, cả hai cùng chết.
" Tôi lạnh lùng nói rồi lật quân cờ lên, chẳng buồn nhìn Lưu Văn Đào them một khắc.
Lúc này, Lưu văn Đào cũng sững người, nhìn tôi bằng ánh mắt rất phức tạp.
Tôi bình tĩnh nắm chặt quân cờ trong tay, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh lẽo, tôi biết, Lưu Văn Đào đã dao động, lẽ ra cậu ấy phải chết, nhưng giờ lại có được cơ hội chơi lại.
Mục đích của tôi là muốn cậu ấy từ bỏ suy nghĩ trong đầu, cậu ấy vốn tính đồng quy vu tận* với tôi, nhưng loại người này, chỉ cần có chút hi vọng, thì sẽ không liều mạng nữa.
*Đồng quy vu tận: cùng chết với nhau.
Tôi có thể không chấp nhận yêu cầu của Lưu văn Đào, nhưng chắc chắn, cậu ấy sẽ đồng ý với điều kiện của tôi, không khí ngày càng trở nên căng thẳng, sự im lặng bao trùm cả căn phòng, mọi người xung quanh cũng hồi hộp không kém, và tôi thấy, Diệp Nhã tuyết cũng nằm trong số đó.
Cô ấy mở to mắt nhìn tôi, sự thân thiết hiện trên gương mặt xinh đẹp, nhưng tôi chỉ thoáng liếc qua rồi quay lại ngay.
Quân cờ trong tay tôi, không biết được làm bằng chất liệu gì, mà rất trơn bóng, giống hệt như ngà voi, có thể, nó được làm từ xương, mà còn là xương người.
Lúc tôi đang đăm chiêu suy nghĩ thì Lưu Văn Đào đi tới, có vẻ cậu ấy cũng vừa trải qua một hồi đấu tranh kịch liệt.
"Tớ đồng ý, chúng ta chơi lại một ván nữa đi.
""Được.
" Tôi gật đầu, tôi biết thế nào Lưu văn Đào cũng đồng ý, nêu không phải cực kỳ bất dắc dĩ, cậu ấy cũng không muốn chết, vì vậy, nếu chơi thêm một ván, biết đâu lại có cơ hội thắng.
Dù sao thì cậu ấy cũng có lợi thế của quân đỏ, năm trong tay quân cờ mạnh nhất, là voi.
Chúng tôi cùng dắt nhau lên bàn đầu, ván cờ thú thứ tư chuẩn bị bắt đầu.
Bây giờ, dù tôi hay là Lưu Văn Đào, cũng đều căng thẳng, toàn thân Lưu Văn Đào run run, mồ hôi đầm đìa trên mặt, còn tôi, dù cũng run, nhưng ánh mắt lại tràn đầy hứng thú.
"Bắt đầu thôi.
" Lúc này, tôi vẫn chủ động ra cờ trước, sau đó, Lưu Văn Đào mới bắt đầu chọn cờ, sau một lúc suy nghĩ, cậy ấy úp một quân cờ lên bàn.
"Mau đi, chúng ta quyết một trận cho xong!" Lưu Văn Đào giống như một con bạc khát nước đang tìm lại cơ hội để lật ngược tình thế, giọng cậu ấy hơi khàn, người đã run lẩy bẩy.
"Tớ tháng chắc rồi!" Tôi bình tĩnh, sau đó đứng lên, lật nhẹ quân cờ, là chuột.
"Tại sao! tại sao! sao lại vậy được?" Lưu Văn Đào lắp bắp, mặt tái nhợt, nhìn tôi.
"Từ đầu tớ đã đoán được, quân cờ của cậu sẽ là voi, vừa rồi, chắc chắn cậu đang nghĩ cách để thắng được tớ, mà cách tốt nhất, là ra voi.
" Tôi thản nhiên giải thích, sau đó, xoay người rời đi.
"Sao cậu có thể chắc chắn là tớ sẽ ra voi, nếu tớ ra sư tử thì sao, thế chẳng phải là cậu sẽ xong đời?" Lưu Văn Đào gầm lên.
"Dễ thôi, ở lượt đầu của ván trước, tớ đã không nghĩ là cậu ra voi, nên lượt đầu tiên của ván này, cậu tin là tớ cũng sẽ nghĩ như vậy, hơn nữa vì là lượt đầu tiên, cậu muốn ra voi để thắng một cách bất ngờ, tiếc là ngay từ đầu, tớ đã đọc được suy nghĩ của cậu rồi.
" Tôi lắc lắc đầu.
"Ha ha, Trương Vỹ, cậu thông minh thật đấy, nhưng đáng tiếc, cậu đoán sai rồi.
" Lưu Văn Đào cười lạnh nhìn tôi, giọng điên cuồng: "Trương Vỹ, cậu thua rồi.
"Sau đó, cậu ấy lật cờ, là sư tử!Ở bên ngoài phòng học, tất cả mọi người đều hoảng hốt, ngay cả Lý Mạc Phàm và Dương Á Thịnh cũng bật khóc, đúng lúc này, tôi nhẹ nhàng lên tiếng.
"Người thua là cậu, không phải tớ.
""Hô hô, cậu đùa à, nhìn cho rõ, đây là sư tử, không phải voi, cậu mới là người thua.
" Lưu Văn Đào giận dữ hét lên, nét mặt tràn ngập hưng phấn.
"Hừ, cậu thật ngu ngốc, cậu nghĩ tớ không nhìn ra cậu đang giở trò gì sao? Vừa nãy, rõ ràng cậu đã ra voi, nhưng đúng lúc tớ quay đầu đi, cậu đã đổi cờ.
" Tôi lắc lắc đầu.
"Hô hô, dù tớ đổi thật thì đã sao, kết quả vẫn là tớ thắng.
" Lưu Văn Đào kiêu căng đáp lại.
"Ha ha, cậu quên rồi sao, quy tắc trò chơi này là không được phép gian lận?" Tôi bình tĩnh hỏi lại.
"Đừng đùa, chẳng phải cậu cũng đã từng đổi cờ ở ván thứ hai rồi sao? Tớ chỉ làm giống cậu thôi, sẽ không bị trừng phạt.
" Lưu Văn Đào cố chấp.
"Cậu nhầm rồi, lúc nãy, đúng là tớ có đổi cờ thật, nhưng, tớ tráo quân cờ ở trên bàn, mà quân cờ đó vốn dĩ đã ở đó từ trước, trước khi bắt đầu, vốn được phép đổi lại, nên cậu không thể nói là tớ gian lận được, ngược lại, cậu đổi quân bài sau khi chơi, như vậy là mới là gian lận.
" Tôi mỉm cười giải thích.
"Ha ha, dù cậu phô trương sự thông minh của cậu cỡ nào thì kết quả cậu vẫn thua thôi.
" Lưu Văn Đào giận dữ hét lên.
"Cậu xem tin nhắn trong điện thoại đi, người thua! là cậu.
" Tôi cầm điện thoại đọc tin nhắn rồi nói, Lưu Văn Đào cũng vội vã xem ngay, là tin nhắn của trần Phong gửi vào nhóm.
"Vì Lưu Văn Đào nắm quân đỏ gian lận, nên buộc phải chết, còn quân vàng, Trương Vỹ, không có đối thủ, tự động thắng.
""Không, không đúng, tớ không thua!" Lưu Văn Đào loạng choạng hét lên, cổ cậu ấy bắt đầu phun máy, cảm nhận được sự đau đớn, mặt Lưu văn Đào biến sắc, nhưng đã muộn, máu trên cổ phun ra ngày càng nhiều, miệng cậu ấy không thốt ra được tiếng nào, cậu ấy muốn nói gì đó, nhưng vừa mấp máy môi, máu đã tràn qua khoang miệng bắn ra thành dòng.
"Nguyên nhân cậu thất bại chỉ có một, là vì cậu gặp phải tớ!" Tôi lạnh lùng nhìn Lưu Văn Đào tiến gần đến cái chết, sau đó, quay người ra khỏi lớp học.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook