Sau khi bước ra khỏi phòng, tôi cũng chẳng có vẻ gì là vui mừng, tuy tôi đã thắng Lưu Văn Đào, trở thành người sống sót tiếp theo, nhưng trò bỏ phiếu tàn khốc này, vẫn chưa kết thúc, nó vẫn cứ dai dẳng cắn nuốt sinh mạng của chúng tôi.

Trong lớp, Lưu Văn Đào vẫn đang đổ máu, nhưng tôi chẳng dám nhìn, bởi vì, chính tôi đã đẩy Lưu Văn Đào vào vực sâu, run rẩy bước đi trên hành lang, tâm trạng của tôi trống rỗng, chẳng có chút tư vị gì.

“Lão đại, cậu không sao chứ?” Dương Á Thịnh vui mừng đuổi theo tôi, nhưng tôi cũng chẳng quay đầu lại.

“Sao vậy?” Lý Mạc Phàm cũng đuổi theo.

“Cứ ngây người mà đi như vậy, tớ nghĩ cậu ấy muốn yên tĩnh một chút.

”Tôi liếc mắt lại nhìn hai người họ, rồi lại xoay người tời khỏi dãy phòng học, ra tới sân trường, tôi ngồi đờ trên mặt đất, nước mắt từ từ rơi ra! Tôi cũng chẳng biết mình khóc vì cái gì, nhưng trong lòng không nén được bi thương, rõ ràng tôi thắng, trở thành người sống sót trong trò chơi sinh tử này rồi, nhưng tại sao, tại sao hiện giờ, cảm giác của tôi lại vô cùng khó chịu?Tuy Lưu Văn Đào không phải do tự tay tôi giết chết, nhưng tôi là nguyên nhân, dù rằng cậu ấy xem thường tôi, tôi cũng muốn trả thù, nhưng nhìn thấy bộ dáng khi tiến gần tới cái chết của cậu ấy, thâm tâm tôi gần như không thở được.

Tôi chỉ là một học sinh cấp ba mà thôi, chẳng phải thần thánh, tự mình đẩy bạn học vào chỗ chết, cảm giác khó chịu này cứ đeo bám lấy tôi, mấy ngày tới nữa, tôi sẽ đều ngủ không ngon.

Chẳng biết từ lúc nào, Diệp Nhã Tuyết đã đứng ở sau lưng tôi, tôi ngoái đầu thoáng nhìn cô ấy, rồi quay lại, chẳng nói tiếng nào.

“Cậu không sao chứ?” Diệp Nhã Tuyết quan tâm.

“Tớ không sao, không cần cậu lo.

” Tôi lạnh lùng nhìn cô ấy, sau đó, lau nước mắt rồi đứng lên, trước mắt Diệp Nhã Tuyết, tôi không muốn tỏ ra yếu đuối.

“Chuyện đó! chuyện ngày hôm qua cậu đừng để bụng, tớ không cố ý.

” Diệp Nhã Tuyết cắn môi, mặt hơi tái.

“Tớ biết, nhưng chẳng quan trọng gì đâu.

” Tôi lắc đầu trả lời, hiện giờ, tay tôi đã nhuốm máu, từ lúc trò chơi bỏ phiếu này xuất hiện tới giờ, tôi đã đánh bại ba người rồi.


Tô Nhã, Bí Tiểu Vũ, Lưu Văn Đào, tuy bọn họ không phải do chính tay tôi giết chết, nhưng đều là chết dưới tay tôi, trái tim của tôi, càng ngày càng lạnh.

“Tại sao cậu không bỏ qua cho tớ?” Sắc mặt Diệp Nhã Tuyết tái nhợt.

“Sao tớ phải bỏ qua cho cậu, trong lòng cậu, tớ chả có địa vị gì?” Tôi chất vấn Diệp Nhã Tuyết.

“Trong lòng tớ, cậu dĩ nhiên quan trọng.

” Diệp Nhã Tuyết vội nói.

“Không hề.

” Tôi nhìn Diệp Nhã Tuyết, cười lạnh: “Nếu đúng như vậy, thì khi mọi người hỏi có phải cậu đang hẹn hò với tớ hay không, sao cậu lại chối?”“Cái này! ” Diệp Nhã Tuyết nhìn tôi, do dự một lát rồi cuối cùng cũng cúi đầu trả lời: “Ba mẹ tớ không cho tớ yêu sớm, nên tớ sợ nếu các bạn học biết, thì ba mẹ tớ cũng biết.

”“Đó là một lý do chính đáng, nhưng tiếc là cậu đang nói dối.

” Tôi bình tĩnh nhìn Diệp Nhã Tuyết, trong mắt có chút thương cảm, sau đó, tôi quay đầu lại, nhàn nhạt mở miệng: “Nếu cậu không trả lời được, thì để tớ nói cho.

”“Từ lúc cậu vừa tiếp cận tớ, tớ đã biết, cậu có mục đích riêng, chỉ có điều lúc ấy, đầu óc tớ mụ mị, nên không khẳng định mà thôi, sau này càng ngày tớ càng thấy rõ, ngay từ đầu, cậu đã chẳng để tớ trong lòng, chẳng qua, cậu chỉ muốn lợi dụng tớ mà thôi.

”“Không phải, tớ không có lợi dụng cậu.

” Diệp Nhã Tuyết phản bác.

“Có thể vậy, nhưng sở dĩ cậu không cho người khác biết cậu và tớ hẹn hò, là vì cậu cảm thấy xấu hổ.

” Tôi bỗng nói, đúng thật, những lời này vừa dứt, Diệp Nhã Tuyết sững sờ, cúi đầu không dám nhìn tôi.

“Tớ biết, tớ không bản lĩnh, ngoại hình cũng chẳng đẹp trai, không so được với ai, còn cậu, cậu là một cô gái trọng sĩ diện, cậu sợ người khác biết cậu đang hẹn hò với tớ, sẽ nhạo báng cậu, cho nên mới giấu diếm, tớ nói đúng không?”Những lời này của tôi, như nói trúng tim đen, khiến Diệp Nhã Tuyết cứng họng, không phản bác lại được, cô ấy ấp úng một hồi, cũng chẳng nói được câu nào nên hồn.

“Đúng ra là tớ nên nhận ra sớm hơn, ở trước mặt cả lớp, cậu luôn cố tránh mặt tớ, còn ở ngoài thì lại bình thường, khi Lý Mạc Phàm gọi cậu là ‘chị dâu’, cậu lại tức giận vô cùng, đúng là mỉa mai ha.


”Tôi quét mắt nhìn cô ấy thêm lần nữa, nét mặt đầy giễu cợt, sau đó, lắc lắc đầu rồi xoay người bỏ đi, nhưng từ phía sau, Diệp Nhã Tuyết nhẹ nhàng kéo tay tôi lại.

Trên gương mặt xinh đẹp của Diệp Nhã Tuyết, nước mắt từ từ rơi xuống, giọng run rẩy, hai vai run lên, đôi mắt nhìn tôi đầy hi vọng.

“Thật lòng xin lỗi cậu, xin cậu đừng đi.

” Diệp Nhã Tuyết nghẹn ngào.

“Tớ không xứng với cậu, cậu tìm người nào hoàn hảo hơn đi.

” Dứt lời, tôi nhẹ nhàng gạt tay Diệp Nhã Tuyết, để cô ấy lại hẳn sau lưng, rồi xoay người rời khỏi, Diệp Nhã Tuyết ngây người, đờ đẫn đứng sững giữa sân trường.

Tôi đi thẳng một mạch tới sân kế bên, lúc này, Lý Mạc Phàm đang đuổi theo tôi, cậu ấy nhìn tôi nói: “Lão đại, cậu không sao chứ?”“Không sao, chia tay với Diệp Nhã Tuyết xong, tớ đã thoải mái hơn rồi.

” Tôi mỉm cười, dứt khoát với Diệp Nhã Tuyết, tự dưng tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm, toàn thân như được cởi bỏ khỏi gông cùm của ngục tù.

Trách không được người đời hay nói, lao đầu vào tình yêu nam nữ là một điều ngu ngốc, vì tình yêu khiến đầu óc con người suy nghĩ hỗn loạn, xác định không rõ phương hướng của mình.

“Chúng ta đi thôi, tớ còn nhiều việc phải làm.

” Tôi cười.

“Khoan đã.

” Lý Mạc Phàm nhìn tôi, ngập ngừng một lát rồi nói nhỏ: “Lão đại, chắc cậu cũng nhận ra, có lẽ chị dâu có nỗi khổ riêng, sao cậu vẫn cứ nhất quyết chia tay với cô ấy?”“Nỗi khổ?” Tôi lắc đầu cười khẩy, trong đôi mắt có chút bi thương: “Ai mà không có nỗi khổ chứ? Tớ có, cậu cũng có, tình yêu là phải giúp hai người hạnh phúc gì đó, mà hiện giờ, nếu chúng tôi ở bên nhau, thì chỉ có bất hạnh mà thôi, chi bằng chia tay, đều tốt cho cả hai.

”Dứt lời, tôi chẳng thèm quay lại, cứ thế mà bước đi, chẳng ai thấy được, khóe mắt tôi có lệ! Buổi sáng trôi qua rất nhanh, lúc quay trở lại lớp vào buổi trưa, lớp chỉ loe hoe vài người, cảnh sát lại tới, nhưng cũng chỉ là nhặt xác về mà thôi.


Mọi người trong lớp cũng đã quen rồi, ai ai cũng biết, cảnh sát đã chẳng còn đáng tin, chỉ còn cách tự dựa vào chính mình, vì thế, cả lớp nhao nhao triển khai hành động, nuôi hy vọng có thể tìm ra chân tướng sự tình.

Ở trong lớp tới tận trưa, tôi cũng chẳng phải rảnh rỗi, tôi đang nghiên cứu một việc, là cuốn nhật ký tìm được trong phòng của Trần Phong, còn có dòng chữ REDRUM trên tường nữa, những thứ này đều là manh mối quan trọng.

Dòng chữ ở trang cuối của cuốn nhật ký rốt cuộc muốn nói gì, còn dòng chữ trên tường nữa! những thứ này khiến tôi nghĩ mãi không thông.

“Bây giờ trước tiên phải hiểu được, dòng chữ REDRUM có ý nghĩa gì?” Tôi nói với Lý Mạc Phàm, lúc này, Dương Á Thịnh, Cẩu Hồng Vân và vài người nữa đang tụm lại gần tôi bắt đầu thảo luận.

Cả phòng học ngộp mùi thuốc khử trùng, nhưng chuyện học sinh chết trong lớp, đa số mọi người đã quen, những ai chưa từng chứng kiến cái chết, chưa từng trải qua thời khắc tuyệt vọng, thì sẽ không hiểu nổi cảm giác này.

Phòng học này đã chết nhiều người như vậy, nhưng trò chơi bỏ phiếu vẫn còn tiếp tục, đến mức, chúng tôi chưa kịp bi thương, thì đã phải chuẩn bị tâm lý đối diện với một đợt bỏ phiếu mới rồi.

“REDRUM nghĩa là ‘nhân chứng bí ẩn’.

” Cẩu Hồng Vân cầm điện thoại lên và nói.

“Nhân chứng bí ẩn?” Tôi đọc dòng chữ trước mắt, lẩm bẩm trong miệng: “Câu này ý muốn nói gì, tại sao Trần Phong lại viết dòng chữ này lên tường trong phòng mình?”“Đúng đó, câu này ý là gì?” Lý Mạc Phàm cũng lầm bà lầm bầm.

“Thôi, nếu ai cũng không hiểu, thì chúng ta tới nhà Trần Phong một lần nữa đi.

” Tôi nói, trong máy tính của Trần Phong vẫn còn lưu lại tài khoản zalo, lại còn có cuốn nhật ký, nếu có thể lấy được cuốn nhật lý đó, không chừung có thể điều tra được chuyện gì.

“Vậy cũng được, tớ đi cùng cậu.

” Dương Á Thịnh lên tiếng.

“Được, vậy thì cậu đi với tớ.

” Tôi vỗ vỗ vai cậu ấy, đối với Dương Á Thịnh, tôi hoàn toàn tin tưởng, bởi vì cho dù lúc tôi rơi vào tuyệt cảnh, cậu ấy cũng chẳng phản bội tôi.

Trừ tôi ra, những người còn lại vẫn còn nhao nhao bàn luận, nhất là mấy người Vương Chính, Cao Minh, đang nói chuyện rôm rả, hiện tại đã là tiết thứ ba của buổi sáng, chỉ còn một tiết nữa là tan học.

Thời gian này, Quan Ngọc đã mất hết uy tín, ủ rũ ngồi trên ghế, bên cạnh, vài nữ sinh đang an ủi cô ấy.

Tôi biết Quan Ngọc là một người có trách nhiệm, cố ấy toàn tâm toàn ý muốn cứu lớp học, nhưng tới tận lúc này, chẳng có chút tiến triển gì, cả lớp, cũng chẳng còn tín nhiệm cô ấy nữa.


“Quan Ngọc, đừng buồn nữa, tớ biết cậu cũng chỉ muốn tốt cho lớp mình mà thôi.

” Nữ sinh bên cạnh lên tiếng.

“Thật sự tới bây giờ tớ cũng chưa từng cứu được ai.

” Quan Ngọc úp mặt lên bàn, giọng nói đầy tuyệt vọng.

“Dù thế nào đi nữa thì cậu cũng không được bỏ cuộc, mọi người vẫn còn đợi cậu cứu đó.

” Một nữ sinh khác nói.

“Ừ, tớ sẽ cố hết sức để cứu mọi người.

” Quan Ngọc ngồi thẳng lên, mặt đầy nghiêm túc.

Thế nhưng, ngoài Quan Ngọc ra, các bạn học khác trong lớp cũng chẳng còn hứng thú điều tra gì nữa, chỉ lo tìm cách cứu chính mình, ngay cả tôi cũng vậy.

Tôi từng cứu lớp một lần, nhưng đổi lại là sự vô tình phản bội, điều này khiến tôi nhận ra, cả cái lớp này chẳng đáng để tôi cứu vớt.

“Các cậu nghe đây, từ nay về sau, chúng ta cùng kề vai sát cánh, tất cả đều phải bảo vệ sinh mạng của chính mình, những người khác không liên quan gì tới chúng ta.

” Tôi đưa tay ra.

“Ừ, chúng ta cùng nhau chiến đấu.

” Dương Á Thịnh cũng đưa tay, sau đó, Lý Mạc Phàm và Cẩu Hồng Vân cũng vậy, cứ thế, cả nhóm nắm tay nhau đoàn kết.

Lúc này, vài chỗ khác trong lớp học, cũng đang như vậy.

Dưới áp lực sinh tồn, mọi người bắt đầu tạo thành những đội nhỏ, chuẩn bị cùng tiến cùng lui, đồng lòng ứng phó với trò chơi tàn khốc này.

Cả lớp, đang từ từ chia rẽ!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương