Long Vũ Phi Thiên
-
Chương 89
“Làm sao bây giờ a? Bọn họ không tỉnh, vậy phải làm sao bây giờ a?”. Liên Tâm đi qua đi lại, đã hai ngày, ba người bọn họ vẫn không tỉnh lại.
“Ngươi không cần phải đi nữa, ánh mắt của lão đạo đều choáng!”. Vô cực đạo trưởng đau đầu đỡ lấy cái trán.
“Bọn họ vẫn không tỉnh a! Ngươi không nóng lòng sao?”. Tô Liên Tâm trực tiếp vọt tới mặt dùng Vô cực đạo trưởng dùng sức kéo kéo hai gò má hắn! (t/g: Lão đạo đáng thương a! Ngay cả một thiếu nữ không có võ công đều có thể khi dễ ngươi!)
“Ta có thể không sốt ruột sao? Nhưng bọn hắn không tỉnh thì ta có biện pháp gì!”. Vô cực đạo trưởng hàm hàm hồ hồ trả lời.Taycủa tiểu nha đầu này thật sự lớn a!
“Ngô ”. Hiên Viên Thiên Hành nhẹ giọng rên rỉ ra!
“Ngươi không phải đạo sĩ sao? Dùng chiêu hồn a ”. Tô Liên Tâm còn đang tìm phiền toái với vô cực đạo trưởng!
“Ngô đau quá ”. Hiên Viên Thiên Hành thử động thân thể, vết thương liền vỡ ra phát đau.
“Bọn họ lại không chết chiêu cái hồn gì a?”. Vô cực đạo trưởng trở mình xem thường: “Tiểu nha đầu ngươi cho hồn là có thể tùy tiện chiêu a?”.
“Các ngươi ”. Hiên Viên Thiên Hành nghe hai người bên kia khắc khẩu hít sâu một hơi: “Các ngươi câm miệng hết cho ta ”. Đau quá a dùng sức quá mạnh!
“Ngươi ngươi tỉnh a! Có cái gì… Không thoải mái không?”. Vô cực đạo trưởng cùng Tô Liên Tâm vội chạy đến bên giường Hiên Viên Thiên Hành.
“Vô nghĩa ngươi thử xem xem có đau hay không!”. Hiên Viên Thiên Hành cắn răng nhìn Vô cực đạo trưởng hận không thể cắn mấy cái!
“Aha ”. Vô cực đạo trưởng cười gượng một tiếng: “Ngươi có cái gì… không thoải mái không? Ta đổi dược cho ngươi!”.
“Khải nhi ở nơi nào?”. Hiên Viên Thiên Hành không có nhìn thấy Long Tại Vũ thì nghĩ hắn bị Ma Tuyệt bắt đi, từ trên giường mạnh ngồi dậy.
“Hắn ở phía sau ngươi không có việc Ngươi không cần phản ứng lớn như thế a Xem xem miệng vết thương lại nứt ra đi!”. Tô Liên Tâm nhìn thấy Hiên Viên Thiên Hành tức giận đến đau thì có chút vui sướng khi người gặp họa mở miệng.
“Hắn tỉnh chưa?”. Hiên Viên Thiên Hành lo lắng nhìn Long Tại Vũ.
“Còn chưa có ai ngươi làm gì ”. Tô Liên Tâm đè lại Hiên Viên Thiên Hành đứng lên, người này không có tự giác của người bệnh à? Bị trọng thương như vậy mà còn xuống giường!
“Ta ta phải cùng Khải nhi một chỗ ”. Hiên Viên Thiên Hành quật cường gạt bỏ cánh tay đang nâng mình của Tô Liên Tâm ra, cước bộ không tiêu sái đến trước giường Long Tại Vũ, thương tiếc vuốt gương mặt tái nhợt của hắn.
“Kệ hắn đi!”. Vô cực đạo trưởng than nhẹ một hơi, cũng đi đến bên giường Thanh Trúc.
“Thật là! Một đám cũng không biết yêu quý thân thể của chính mình”. Tô Liên Tâm khổ não nhìn bốn người. Lão đạo sĩ đều đã hai ngày hai đêm không chợp mắt còn không chịu nghỉ ngơi! Hiên Viên Thiên Hành cũng vậy, mới vừa tỉnh liền ngốc người bên Long Tại Vũ! Quên đi dù sao thân thể là của bọn hắn, nếu bọn hắn có ngã xuống nữa cũng không quản bọn họ!
“Ngô ân ”. Thanh Trúc có chút thống khổ mở to mắt, khi nhìn đến gương mặt che kín nếp nhăn của Vô cực đạo trưởng, ngạnh xả ra một cái mỉm cười như an ủi: “Sư phụ, ta không sao ngươi không cần lo lắng ”.
“Hảo tỉnh là tốt rồi ”. Vô cực đạo trưởng đem lệ đang chảy lau đi “Thanh Trúc ngươi có cái gì… không thoải mái không? Nói cho sư phụ”.
“Không có việc gì. Sư phụ không cần lo lắng, Tại Vũ cùng Hiên Viên đế đâu?”. Thanh Trúc nhẹ nhàng đỡ ngực bị thương, thật sự là đau a.
“Bọn họ không có việc gì. Ngươi chờ, ta đi lấy nước đến cho ngươi uống”. Vô cực đạo trưởng vội vàng đi đến bếp tìm nước.
Thanh Trúc nhìn thấy Vô cực đạo trưởng rời đi, nhìn nhìn Liên tâm ngẩn người, quay đầu liền nhìn đến vẻ mặt chuyên chú của Hiên Viên Thiên Hành, khóe miệng treo lên một cái mỉm cười quỷ dị. Cũng chưa chết sao? Thật sự là hảo ngoạn a!
“Khải nhi, Ngươi như thế nào còn không có tỉnh?”. Hiên Viên Thiên Hành tại bên người Long Tại Vũ nằm xuống, nhẹ nhàng lôi kéo tay hắn.
“Khải nhi. Ngươi tỉnh nhanh lên a!”. Vì cái gì mình tỉnh Khải nhi còn chưa tỉnh? Hắn không phải bị thương nhẹ hơn mình sao?
“Khải nhi. Mau tỉnh lại đi!”. Vậy ta ta mới có thể yên tâm a!
“Có người gọi ta?”. Long Tại Vũ ở trong một mảnh trắng xoá, nhưng hắn đi không ra, giống như có gì vây hắn ở bên trong! Nhưng là ai đang gọi hắn? Phụ thân sao? Không. Không thấy Phụ thân! Đế Hành Thiên? Hắn đã sớm phản bội mình! Vậy còn ai a? Là ai bá đạo không cho mình rời đi? Là ai đưa hắn vây khốn bên người? Là ai yêu mà cũng không biết tình huống, đem mệnh phách của mình khóa trụ? Hiên Viên Thiên Hành, là ngươi gọi ta sao? Ngươi không chết sao? Ngươi còn sống! Thật tốt a! Ta phải đi ra ngoài!
“Ngươi thừa nhận sao?”. Thanh âm rất quen thuộc kia là ai?
“Ta chính là ngươi a!”. Ngươi có thể nghe được ta nói chuyện?
“Đúng Ta ở trong tâm của người! Vẫn luôn ở đó!”. Vậy vì sao không xuất hiện?
“Ta không thể ở cùng một chỗ với ngươi! Căn bản không tồn tại thành một thực thể! Hiện tại ta phải tiêu thất! Hỏi ngươi lần cuối cùng, Hiên Viên Thiên Hành trong tâm ngươi có vị trí gì?”.
Vị trí gì? Ta không biết!
“Nhĩ hảo tự vi chi ba! Nhớ kỹ a! Về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều phải trước nhận rõ tâm mình! Thích cái gì? Nghĩ muốn bảo hộ cái gì? Quý trọng cái gì? Không cần mất đi ngươi mới hối hận!”.
Hối sao sao? Ta cũng không hối hận!
“Ngươi bảo trọng đi! Ta là ảnh của ngươi là bóng ma trong lòng ngươi lần này ngươi vì cứu Hiên Viên Thiên Hành cùng Thanh Trúc mà đem ta bức hiện thân, hiện tại ta phải tiêu thất! Ngươi phải bảo trọng! Còn có cẩn thận Thanh Trúc kia nhất định phải nhớ kỹ hắn không phải trước kia ”.
Bóng ma? Của hắn sao? Vì cái gì cần phải cẩn thận Thanh Trúc? Hắn tốt lắm a! Ngươi nói. Vì cái gì không còn thanh âm?
“Khải nhi mau tỉnh lại ”. Long Tại Vũ có chút mất mác đi về phía trước. Hắn biết cái gọi là bóng ma kia là gì! ở hiện đại gọi là “song tính cách”. Bóng ma kia sinh ra ở thời điểm nào? Hắn vì cái gì chưa từng nghĩ tới muốn chiếm cứ thân thể của mình?
“Khải nhi ngươi cái gì còn không tỉnh lại? Ta đang đợi ngươi tỉnh lại”.
“Đúng vậy! Phải đi ra ngoài! Hiên Viên Thiên Hành, lão mao mao, Thanh Trúc, Liên Tâm bọn họ đang đợi ta ”.
“Khải nhi, tỉnh tỉnh!”. Hiên Viên Thiên Hành kích động ôm Long Tại Vũ, kết quả khẽ động vết thương trong lòng ngực, nhất thời rút mấy hơi thở.
“Ngươi kích động cái gì?”. Long Tại Vũ nhìn thấy bộ dáng Hiên Viên Thiên Hành trở mình coi thường, người này vẫn ngu ngốc giống trước kia!
“Không có gì. Ngươi tỉnh là tốt rồi!”. Hiên Viên Thiên Hành hé ra gương mặt đau khổ: “Ngươi như thế nào so với ta còn lâu tỉnh hơn? Ta đều đã tỉnh một ngày, một mực gọi tên ngươi!”.
Nguyên lai thanh âm đường đường trong bóng đêm là hắn a!
“Như nào biết! Những người khác đâu?”. Long Tại Vũ động nhích người, trừ trên vết thương trên đùi mặt khác cũng không có vấn đề gì!
“Thanh Trúc cùng Vô cực đạo trưởng còn chưa tỉnh. Tô Liên Tâm ở cách vách”. Hiên Viên Thiên Hành chậm rãi nằm xuống.
“Nga”. Long Tại Vũ hoạt động, đương nghĩ đến cái gì dường như cứng đờ.
“Làm sao vậy?”. Hiên Viên Thiên Hành không hiểu nhìn thân thể Long Tại Vũ đột nhiên cứng đờ liền nghĩ đến hắn không thoải mái chỗ nào!
“Ta thời điểm bọn họ tìm được ta ta đang ở bộ dáng gì?”. Long Tại Vũ mất tự nhiên nhìn Hiên Viên Thiên Hành, sẽ không phải là bộ dáng ngân phát đi?
“Ta không biết làm sao vậy?”. Hiên Viên Thiên Hành rất là buồn bực mở miệng “Ngươi bây giờ còn quan tâm bộ dáng lúc ấy gì nữa a?”.
“Không có việc gì”. Long Tại Vũ tức giận mở miệng. Hắn cũng không phải tự kỷ cuồng, chính là lo lắng bộ dáng lúc đó dọa đến người khác mà thôi!
“Tại vũ ngươi tỉnh ”. Tô Liên Tâm đẩy cửa ra liền nhìn vẻ mặt buồn bực của Long Tại Vũ.
“Đúng vậy. Liên Tâm ngươi biến ngốc a! Nếu bất tỉnh ta có thể trợn mắt ngồi chỗ này sao!”. Long Tại Vũ trở mình xem thường.
“Tỉnh là tốt rồi, ngươi đói không?”. Tô Liên Tâm khẩn trương tiêu sái đến bên giường Long Tại Vũ vừa sờ soạng lung tung vừa thông suốt.
“Ngươi tay ngươi đang làm cái gì?”. Hiên Viên Thiên Hành đem tay của Tô Liên Tâm hất sang một bên.
“Di? Ta là thầy thuốc ngươi nói ta đang làm cái gì?”. Tô Liên Tâm tức giận liếc mắt trắng Hiên Viên Thiên Hành một cái, thật là, không phải là chịu chút đậu hũ thôi sao!
“Chính là không được sờ”. Hiên Viên Thiên Hành giãy dụa đem Long Tại Vũ hộ sau người. (mimi: Mùi giấm của anh thật chua ^^)
“”. Tô Liên Tâm không nói gì nhìn Hiên Viên Thiên Hành một bộ dáng bảo hộ gà con. Người này có thật là Hiên Viên đế đại danh đỉnh đỉnh?
“Ta không sao”. Long Tại Vũ thần tình hắc tuyến nhìn Hiên Viên Thiên Hành trước mắt, ra vẻ mình so với hắn bị thương còn nặng hơn đi!
“Tại vũ, ngươi tỉnh a!”. Thanh Trúc mắt buồn ngủ mông lung hướng bên này nhìn: “Như thế nào ồn như vậy a! Chẳng lẽ Tại vũ cũng là bị đánh thức?”.
“Không có việc gì. Ngươi ngủ đi. Chờ chút ta sẽ đổi dược cho ngươi”. Long Tại Vũ lòng đầy áy náy mở miệng.
“Hảo”. Thanh Trúc lên tiếng trả lời nhắm mắt lại, hai tay gắt gao nắm lấy chăn đệm.
Long Tại Vũ nhìn thấy Thanh Trúc lại “ngủ say” thở dài. Đã sớm quên cảnh cáo của “Bóng ma”! Nhất định phải cẩn thận Thanh Trúc!
“Ngươi không cần phải đi nữa, ánh mắt của lão đạo đều choáng!”. Vô cực đạo trưởng đau đầu đỡ lấy cái trán.
“Bọn họ vẫn không tỉnh a! Ngươi không nóng lòng sao?”. Tô Liên Tâm trực tiếp vọt tới mặt dùng Vô cực đạo trưởng dùng sức kéo kéo hai gò má hắn! (t/g: Lão đạo đáng thương a! Ngay cả một thiếu nữ không có võ công đều có thể khi dễ ngươi!)
“Ta có thể không sốt ruột sao? Nhưng bọn hắn không tỉnh thì ta có biện pháp gì!”. Vô cực đạo trưởng hàm hàm hồ hồ trả lời.Taycủa tiểu nha đầu này thật sự lớn a!
“Ngô ”. Hiên Viên Thiên Hành nhẹ giọng rên rỉ ra!
“Ngươi không phải đạo sĩ sao? Dùng chiêu hồn a ”. Tô Liên Tâm còn đang tìm phiền toái với vô cực đạo trưởng!
“Ngô đau quá ”. Hiên Viên Thiên Hành thử động thân thể, vết thương liền vỡ ra phát đau.
“Bọn họ lại không chết chiêu cái hồn gì a?”. Vô cực đạo trưởng trở mình xem thường: “Tiểu nha đầu ngươi cho hồn là có thể tùy tiện chiêu a?”.
“Các ngươi ”. Hiên Viên Thiên Hành nghe hai người bên kia khắc khẩu hít sâu một hơi: “Các ngươi câm miệng hết cho ta ”. Đau quá a dùng sức quá mạnh!
“Ngươi ngươi tỉnh a! Có cái gì… Không thoải mái không?”. Vô cực đạo trưởng cùng Tô Liên Tâm vội chạy đến bên giường Hiên Viên Thiên Hành.
“Vô nghĩa ngươi thử xem xem có đau hay không!”. Hiên Viên Thiên Hành cắn răng nhìn Vô cực đạo trưởng hận không thể cắn mấy cái!
“Aha ”. Vô cực đạo trưởng cười gượng một tiếng: “Ngươi có cái gì… không thoải mái không? Ta đổi dược cho ngươi!”.
“Khải nhi ở nơi nào?”. Hiên Viên Thiên Hành không có nhìn thấy Long Tại Vũ thì nghĩ hắn bị Ma Tuyệt bắt đi, từ trên giường mạnh ngồi dậy.
“Hắn ở phía sau ngươi không có việc Ngươi không cần phản ứng lớn như thế a Xem xem miệng vết thương lại nứt ra đi!”. Tô Liên Tâm nhìn thấy Hiên Viên Thiên Hành tức giận đến đau thì có chút vui sướng khi người gặp họa mở miệng.
“Hắn tỉnh chưa?”. Hiên Viên Thiên Hành lo lắng nhìn Long Tại Vũ.
“Còn chưa có ai ngươi làm gì ”. Tô Liên Tâm đè lại Hiên Viên Thiên Hành đứng lên, người này không có tự giác của người bệnh à? Bị trọng thương như vậy mà còn xuống giường!
“Ta ta phải cùng Khải nhi một chỗ ”. Hiên Viên Thiên Hành quật cường gạt bỏ cánh tay đang nâng mình của Tô Liên Tâm ra, cước bộ không tiêu sái đến trước giường Long Tại Vũ, thương tiếc vuốt gương mặt tái nhợt của hắn.
“Kệ hắn đi!”. Vô cực đạo trưởng than nhẹ một hơi, cũng đi đến bên giường Thanh Trúc.
“Thật là! Một đám cũng không biết yêu quý thân thể của chính mình”. Tô Liên Tâm khổ não nhìn bốn người. Lão đạo sĩ đều đã hai ngày hai đêm không chợp mắt còn không chịu nghỉ ngơi! Hiên Viên Thiên Hành cũng vậy, mới vừa tỉnh liền ngốc người bên Long Tại Vũ! Quên đi dù sao thân thể là của bọn hắn, nếu bọn hắn có ngã xuống nữa cũng không quản bọn họ!
“Ngô ân ”. Thanh Trúc có chút thống khổ mở to mắt, khi nhìn đến gương mặt che kín nếp nhăn của Vô cực đạo trưởng, ngạnh xả ra một cái mỉm cười như an ủi: “Sư phụ, ta không sao ngươi không cần lo lắng ”.
“Hảo tỉnh là tốt rồi ”. Vô cực đạo trưởng đem lệ đang chảy lau đi “Thanh Trúc ngươi có cái gì… không thoải mái không? Nói cho sư phụ”.
“Không có việc gì. Sư phụ không cần lo lắng, Tại Vũ cùng Hiên Viên đế đâu?”. Thanh Trúc nhẹ nhàng đỡ ngực bị thương, thật sự là đau a.
“Bọn họ không có việc gì. Ngươi chờ, ta đi lấy nước đến cho ngươi uống”. Vô cực đạo trưởng vội vàng đi đến bếp tìm nước.
Thanh Trúc nhìn thấy Vô cực đạo trưởng rời đi, nhìn nhìn Liên tâm ngẩn người, quay đầu liền nhìn đến vẻ mặt chuyên chú của Hiên Viên Thiên Hành, khóe miệng treo lên một cái mỉm cười quỷ dị. Cũng chưa chết sao? Thật sự là hảo ngoạn a!
“Khải nhi, Ngươi như thế nào còn không có tỉnh?”. Hiên Viên Thiên Hành tại bên người Long Tại Vũ nằm xuống, nhẹ nhàng lôi kéo tay hắn.
“Khải nhi. Ngươi tỉnh nhanh lên a!”. Vì cái gì mình tỉnh Khải nhi còn chưa tỉnh? Hắn không phải bị thương nhẹ hơn mình sao?
“Khải nhi. Mau tỉnh lại đi!”. Vậy ta ta mới có thể yên tâm a!
“Có người gọi ta?”. Long Tại Vũ ở trong một mảnh trắng xoá, nhưng hắn đi không ra, giống như có gì vây hắn ở bên trong! Nhưng là ai đang gọi hắn? Phụ thân sao? Không. Không thấy Phụ thân! Đế Hành Thiên? Hắn đã sớm phản bội mình! Vậy còn ai a? Là ai bá đạo không cho mình rời đi? Là ai đưa hắn vây khốn bên người? Là ai yêu mà cũng không biết tình huống, đem mệnh phách của mình khóa trụ? Hiên Viên Thiên Hành, là ngươi gọi ta sao? Ngươi không chết sao? Ngươi còn sống! Thật tốt a! Ta phải đi ra ngoài!
“Ngươi thừa nhận sao?”. Thanh âm rất quen thuộc kia là ai?
“Ta chính là ngươi a!”. Ngươi có thể nghe được ta nói chuyện?
“Đúng Ta ở trong tâm của người! Vẫn luôn ở đó!”. Vậy vì sao không xuất hiện?
“Ta không thể ở cùng một chỗ với ngươi! Căn bản không tồn tại thành một thực thể! Hiện tại ta phải tiêu thất! Hỏi ngươi lần cuối cùng, Hiên Viên Thiên Hành trong tâm ngươi có vị trí gì?”.
Vị trí gì? Ta không biết!
“Nhĩ hảo tự vi chi ba! Nhớ kỹ a! Về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều phải trước nhận rõ tâm mình! Thích cái gì? Nghĩ muốn bảo hộ cái gì? Quý trọng cái gì? Không cần mất đi ngươi mới hối hận!”.
Hối sao sao? Ta cũng không hối hận!
“Ngươi bảo trọng đi! Ta là ảnh của ngươi là bóng ma trong lòng ngươi lần này ngươi vì cứu Hiên Viên Thiên Hành cùng Thanh Trúc mà đem ta bức hiện thân, hiện tại ta phải tiêu thất! Ngươi phải bảo trọng! Còn có cẩn thận Thanh Trúc kia nhất định phải nhớ kỹ hắn không phải trước kia ”.
Bóng ma? Của hắn sao? Vì cái gì cần phải cẩn thận Thanh Trúc? Hắn tốt lắm a! Ngươi nói. Vì cái gì không còn thanh âm?
“Khải nhi mau tỉnh lại ”. Long Tại Vũ có chút mất mác đi về phía trước. Hắn biết cái gọi là bóng ma kia là gì! ở hiện đại gọi là “song tính cách”. Bóng ma kia sinh ra ở thời điểm nào? Hắn vì cái gì chưa từng nghĩ tới muốn chiếm cứ thân thể của mình?
“Khải nhi ngươi cái gì còn không tỉnh lại? Ta đang đợi ngươi tỉnh lại”.
“Đúng vậy! Phải đi ra ngoài! Hiên Viên Thiên Hành, lão mao mao, Thanh Trúc, Liên Tâm bọn họ đang đợi ta ”.
“Khải nhi, tỉnh tỉnh!”. Hiên Viên Thiên Hành kích động ôm Long Tại Vũ, kết quả khẽ động vết thương trong lòng ngực, nhất thời rút mấy hơi thở.
“Ngươi kích động cái gì?”. Long Tại Vũ nhìn thấy bộ dáng Hiên Viên Thiên Hành trở mình coi thường, người này vẫn ngu ngốc giống trước kia!
“Không có gì. Ngươi tỉnh là tốt rồi!”. Hiên Viên Thiên Hành hé ra gương mặt đau khổ: “Ngươi như thế nào so với ta còn lâu tỉnh hơn? Ta đều đã tỉnh một ngày, một mực gọi tên ngươi!”.
Nguyên lai thanh âm đường đường trong bóng đêm là hắn a!
“Như nào biết! Những người khác đâu?”. Long Tại Vũ động nhích người, trừ trên vết thương trên đùi mặt khác cũng không có vấn đề gì!
“Thanh Trúc cùng Vô cực đạo trưởng còn chưa tỉnh. Tô Liên Tâm ở cách vách”. Hiên Viên Thiên Hành chậm rãi nằm xuống.
“Nga”. Long Tại Vũ hoạt động, đương nghĩ đến cái gì dường như cứng đờ.
“Làm sao vậy?”. Hiên Viên Thiên Hành không hiểu nhìn thân thể Long Tại Vũ đột nhiên cứng đờ liền nghĩ đến hắn không thoải mái chỗ nào!
“Ta thời điểm bọn họ tìm được ta ta đang ở bộ dáng gì?”. Long Tại Vũ mất tự nhiên nhìn Hiên Viên Thiên Hành, sẽ không phải là bộ dáng ngân phát đi?
“Ta không biết làm sao vậy?”. Hiên Viên Thiên Hành rất là buồn bực mở miệng “Ngươi bây giờ còn quan tâm bộ dáng lúc ấy gì nữa a?”.
“Không có việc gì”. Long Tại Vũ tức giận mở miệng. Hắn cũng không phải tự kỷ cuồng, chính là lo lắng bộ dáng lúc đó dọa đến người khác mà thôi!
“Tại vũ ngươi tỉnh ”. Tô Liên Tâm đẩy cửa ra liền nhìn vẻ mặt buồn bực của Long Tại Vũ.
“Đúng vậy. Liên Tâm ngươi biến ngốc a! Nếu bất tỉnh ta có thể trợn mắt ngồi chỗ này sao!”. Long Tại Vũ trở mình xem thường.
“Tỉnh là tốt rồi, ngươi đói không?”. Tô Liên Tâm khẩn trương tiêu sái đến bên giường Long Tại Vũ vừa sờ soạng lung tung vừa thông suốt.
“Ngươi tay ngươi đang làm cái gì?”. Hiên Viên Thiên Hành đem tay của Tô Liên Tâm hất sang một bên.
“Di? Ta là thầy thuốc ngươi nói ta đang làm cái gì?”. Tô Liên Tâm tức giận liếc mắt trắng Hiên Viên Thiên Hành một cái, thật là, không phải là chịu chút đậu hũ thôi sao!
“Chính là không được sờ”. Hiên Viên Thiên Hành giãy dụa đem Long Tại Vũ hộ sau người. (mimi: Mùi giấm của anh thật chua ^^)
“”. Tô Liên Tâm không nói gì nhìn Hiên Viên Thiên Hành một bộ dáng bảo hộ gà con. Người này có thật là Hiên Viên đế đại danh đỉnh đỉnh?
“Ta không sao”. Long Tại Vũ thần tình hắc tuyến nhìn Hiên Viên Thiên Hành trước mắt, ra vẻ mình so với hắn bị thương còn nặng hơn đi!
“Tại vũ, ngươi tỉnh a!”. Thanh Trúc mắt buồn ngủ mông lung hướng bên này nhìn: “Như thế nào ồn như vậy a! Chẳng lẽ Tại vũ cũng là bị đánh thức?”.
“Không có việc gì. Ngươi ngủ đi. Chờ chút ta sẽ đổi dược cho ngươi”. Long Tại Vũ lòng đầy áy náy mở miệng.
“Hảo”. Thanh Trúc lên tiếng trả lời nhắm mắt lại, hai tay gắt gao nắm lấy chăn đệm.
Long Tại Vũ nhìn thấy Thanh Trúc lại “ngủ say” thở dài. Đã sớm quên cảnh cáo của “Bóng ma”! Nhất định phải cẩn thận Thanh Trúc!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook