Long Vũ Phi Thiên
Chương 88

“Ngươi ”. Ma tuyệt giật mình nhìn Long Tại Vũ hắn cư nhiên tránh thoát đi!

“Như thế nào, ngươi cho là mình hoa mắt?”. Long Tại Vũ châm chọc nhìn Ma Tuyệt: “Ngươi vẫn cho rằng ta là Long Tại Vũ dễ khi dễ kia?”.

“Chết tiệt!”. Ma Tuyệt mắng một tiếng. Hắn chẳng thể nghĩ tới Long Tại Vũ sẽ biến thành cái dạng này!

“Đúng vậy! Thật sự là đáng chết a! Ngươi đã không phản kích Như vậy có phải đến phiên ta hay không? Ngươi nói phải bắt đầu thế nào mới tốt?”. Long Tại Vũ liếm liếm đôi môi đỏ tươi: “Nếu không thì bắt đầu từ hai chân của ngươi đi!”.

“Vũ, ngươi không phải quá coi thường ta chứ?”. Ma Tuyệt hừ lạnh một tiếng: “Chớ quên ta là vua của Ma giới! Năng lực của ta không phải chỉ có chút này, ngươi không phải đã quên?”.

“Phải thử một chút mới biết được a! Không cần nhiều lời. Bọn họ chờ sốt ruột!”. Long Tại Vũ ôn nhu nhìn ba người Hiên Viên Thiên Hành, nhưng khi nhìn đến Ma Tuyệt thì ôn nhu lại biến thành băng lãnh tàn nhẫn!

Ma Tuyệt nhìn thấy ánh mắt Long Tại Vũ trong lòng mãnh liệt run lên. Bị ánh mắt như vậy nhìn giống như hiện tại mình đã là một người chết!

“Phải bắt đầu rồi!”. Khóe môi Long Tại Vũ nhẹ nhàng gợi lên, lập tức biến mất tại chỗ.

Ma Tuyệt đem ma khí truyền vào roi. Làm cho nó quay chung quanh mình bay múa. Không ngừng quan sát động tĩnh bốn phía. Vũ nhất định ở một nơi nào đó bên cạnh hắn!

“Ngươi là đề phòng ta sao? Ngươi cho là như vậy có thể sao?”. Thanh âm Long Tại Vũ từ phía sau Ma Tuyệt vang lên. Sau đó roi giống như đã bị cái gì cản làm rơi trên mặt đất.

“Ngươi ”. Ma Tuyệt lắp bắp kinh hãi. Như thế nào chênh lệch lại lớn như vậy?”. “Đánh long tiên” Là thiên địch của Long tộc, Bũ như thế nào có thể xuyên thấu qua tầng phòng hộ của nó?

“Thực ngạc nhiên? Roi của ngươi hiện đối với ta không tác dụng gì! Ngươi còn có chiêu gì cứ việc sử dụng đi! Thanh Trúc đều chờ đến phiền nha! Nếu ngươi thật sự không có gì thì hãy nói ra đi! Ta nghĩ Minh giới nhất định rất muốn nhìn thấy vua của Ma giới mà bọn họ tôn vinh! ‘ đốt nguyệt’ hóa thành một đạo ngân mũi nhọn hướng Ma Tuyệt phóng đi.

Ma Tuyệt nhìn thấy ngân quang muốn tới trước mắt, thân thể hóa thành hắc vụ hướng bốn phương tám hướng tán đi.

“Chết tiệt!”. Long Tại Vũ nổi giận gầm lên một tiếng. Không nghĩ thời thời khắc mấu chốt vẫn để cho hắn chạy thoát! Có cơ hội nhất định sẽ bầm thây hắn vạn đoạn!

“Vật nhỏ Long Tại Vũ ”. Vô cực đạo trưởng có chút hoảng sợ la lên.

“Làm sao? Hắn đánh lén ngươi?”. Long Tại Vũ vội vàng xua tan hắc vụ chạy đến bên Vô cực đạo trưởng.

“Không có. Bọn họ làm sao bây giờ?”. Vô cực đạo trưởng hai tay có chút run rẩy chỉ vào hai người trên mặt đất: “Bọn họ bị thương rất nặng!”.

“Ta biết”. Long Tại Vũ ngồi xổm xuống kiểm tra thương thế của hai người: “Không có thương tổn đến tâm mạch, hai người đều không có! Chính là bị trọng thương, điều dưỡng một đoạn thời gian thì tốt rồi!”.

“Thật tốt quá!”. Vô cực đạo trưởng rốt cục yên lòng, lệ cũng theo đó chảy xuống!

“Lão già này, ngươi khóc cái gì? Bọn họ không có việc gì ngươi hẳn là cao hứng mới đúng a!”. Long Tại Vũ mặc dù trào phúng Vô cực đạo trưởng nhưng khi hắn nhìn đến Hiên Viên Thiên Hành không bị nguy hiểm đến sinh mệnh thì rơi lệ!

“Ngươi còn không phải cũng giống ta sao!”. Vô cực đạo trưởng đem lệ lau khô: “Chúng ta đem bọn họ đưa đến nơi sạch sẽ đi, nơi này không thể chữa thương!”.

“Vô nghĩa”. Long Tại Vũ tức giận liếc mắt trắng Vô cực đạo trưởng một cái: “Là người đều biết nói nơi này không thể chữa thương, ngươi ngu ngốc!”.

“Ta không chấp nhặt với ngươi!”. Vô cực đạo trưởng rầm rì nói, đem Thanh Trúc đỡ ở trên người.

Long Tại Vũ nhẹ nhàng giúp đỡ Hiên Viên Thiên Hành đi theo vô cực đạo trưởng, nhìn thấy Hiên Viên Thiên Hành chính hắn cũng không phát hiện trong mắt mình đều là ôn nhu. Thật tốt ngươi không có việc gì, bằng không cho dù là lên trời hay xuống hoàng tuyền ta cũng sẽ đem ngươi tìm trở về! Ngay sau đó Long Tại Vũ bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, chẳng lẽ mình thật sự đối hắn động tình? Sẽ không đâu, nhất định là do hắn là phụ thân ở nhân gian của mình! Đúng, nhất định là như vậy! (t/g: đáng thương tiểu Vũ nhi a, chính là không chịu thừa nhận mình là thích lão cha!)

“Tại vũ các ngươi ở nơi nào ”. Tô Liên Tâm thấy bốn người thật lâu chưa quay về vội vàng tới tìm.

“Ân công các ngươi ở nơi nào ”. Thôn dân nhìn Tô Liên Tâm một người tới tìm cũng đi theo tìm ân nhân của bọn họ.

“Thật tốt không cần đi đường!”. Long Tại Vũ nghe được thanh âm bọn họ thân thể không khỏi mềm nhũn ngã xuống. Hiên Viên Thiên Hành thuận thế đặt ở trên người hắn.

“Vật nhỏ ”. Vô cực đạo trưởng nghe được thanh âm này vội vàng phản hồi, nhìn thấy Long Tại Vũ chính là hư thoát ngã xuống đất thì không khỏi nhẹ nhàng thở ra: “Thực xin lỗi a tiểu quỷ, nếu không phải năng lực của ta bị người phong ấn thì sẽ không biến thành như vậy!”. (t/g: Vô cực đạo trưởng cũng là người có quá khứ nga! Hì hì hẳn là đoán là được!)

“Chúng ta ở trong này ”. Vô cực đạo trưởng phá giọng cao rống.

“Đạo trưởng, các ngươi thế nào? A như thế nào lại bị thương nghiêm trọng như vậy?”. Tô Liên Tâm vừa nghe thanh âm của Vô cực đạo trưởng liền vội vàng chạy lại, nhìn đến thảm trạng của bốn người thì kinh hô ra tiếng.

“Ôi, trước mang bọn ta trở về”. Vô cực đạo trưởng đem Thanh Trúc cẩn thận phóng tới trên ván cửa thôn dân mang tới, không khỏi may mắn vì bọn họ đã nghĩ chu đáo hết cả!

“Chậm chút chút, Tại Vũ nào nào?”. Tô Liên Tâm lo lắng nhìn thấy Hiên Viên Thiên Hành cung Long Tại Vũ bị người nâng dậy.

“Không có việc gì. Hắn chính là mệt mỏi!”. Vô cực đạo trưởng không chút suy nghĩ trực tiếp trả lời.

“Mệt mỏi?” Vậy chân trái cùng phía sau lưng của hắn vì cái gì bị thương nghiêm trọng vậy vậy?”. Tô Liên Tâm nhịn không được phóng lớn thanh âm: “Lão tạp mao nhà ngươi nói ‘hư thoát’ là như vậy a?”.

“Thương?”. Vô cực đạo trưởng được người giúp đỡ có chút nan nan xoay người lại: “Di, vừa mới không có a!”.

“Hừ, ngươi là lão tạp mao gạt người!”. Tô Liên Tâm trên chân Vô cực đạo trưởng hung hăng thải một cước đến.

“Ôi, nha đầu, ta là người bị thương a ”. Vô đạo đạo trưởng rên một một tiếng: “Vừa rồi thật thật sự không bị thương a!”.

“Đạo trưởng, người xuất gia nói dối sẽ bị ông trời phạt a!”. Thôn dân giúp đỡ Vô cực đạo trưởng hảo tâm mở miệng.

“Chẳng lẽ vừa rồi hắn bởi vì quá mức bi phẫn mà tiềm lực kích phát? Nhưng vì cái gì ánh mắt lại màu đen? Chẳng lẽ thật sự là dược hiệu của ‘Thản nhiên’?”. Vô cực đạo trưởng trăm tư không được giải. Hắn không hiểu được, cho dù là bởi vì quá mức bi phẫn đem tiềm lực kích phát rồi, nhưng ánh mắt vì cái gì lại biến thành màu đen?

“Phải cẩn thận a!”. Tô Liên Tâm chỉ huy thôn dân đem Hiên Viên Thiên Hành cùng Thanh Trúc đặt hảo, lại tự mình đem Long Tại Vũ đặt ở bên kia giường.

“Lý đại ca ngươi có thể đến Lý trấn giúp ta mua dược chữa thương không?”. Tô Liên Tâm cầm bạc trong tay bỏ vào tay Lý đại ca.

“Liên Tâm ngươi làm cái gì vậy? Ân công cho chúng ta vàng còn chưa có dùng hết mà!”. Lý đại ca đem bạc của Tô Liên Tâm nhét lại trong tay nàng: “Chúng ta một hồi sẽ trở lại, cẩu tử cùng đại ca đi mua thuốc đi!”.

“Hảo”. Thiếu niên gọi là cẩu tử lưu loát đeo giỏ tre lên lưng đi theo Lý đại ca ra ngoài.

“Đại tẩu, ngươi có thể không ”.

“Muội tử, tẩu tử biết, ta đi đun nước ấm ngươi đợi chút nữa a!”. Lý đại tẩu vỗ vỗ tay Tô Liên Tâm rồi cũng đi ra ngoài.

“Đạo trưởng ngươi ngươi có thể hay không ”. Tô Liên Tâm có chút đỏ mặt nhìn vô cực đạo trưởng.

“Làm sao vậy?”. Vô cực đạo trưởng không rõ nhìn Tô Liên Tâm có chút khác thường: “Có chuyện thì nói, không có người ngoài”.

“Ngươi giúp ta đem quần áo bọn họ cởi ra, ta cũng biết chút ít y thuật, trước giúp bọn hắn nhìn xem”. Tô Liên Tâm có chút xấu hổ mở miệng, cho dù nàng là người thế kỉ hai mươi mốt, nhưng dù sao nơi này cũng không phải!

“Ách ”. Vô cực đạo trưởng hơi hơi sửng sốt: “Ngươi biết y thuật?”.

“Một chút. Ở ‘Hoa tẫn cốc’ thì cùng Dung di học qua một chút”. Tô Liên Tâm nhìn Vô cực đạo trưởng còn sững sờ, “Bản tính” lập tức lộ ra: “Ngươi nha nhanh lên a!”.

“Quả nhiên là vật họp theo loài a!”. Vô cực đạo trưởng nhỏ giọng nói thầm, khập khiễng tiêu sái đến bên người Thanh Trúc, tay có chút run rẩy kéo quần áo hắn xuống. (t/g: nếu bình thường hắn nhất định sẽ không làm cái loại mua bán “Bồi tiền” này!!!)

“Thương thực nghiêm trọng. Bất quá không có nguy hiểm sinh mệnh nhưng ”. Liên lTâm nhìn đến thương thế của Thanh Trúc thì ánh mắt hồng hồng: “Hắn về sau đại khái cũng không thể luyện võ công nữa!”.

“Nha đầu ngốc, chúng ta là đạo sĩ không phải võ lâm nhân sĩ. Võ công tuy rằng rất tốt, nhưng chúng ta không dùng được nhiều. Chỉ cần hắn kiện khang khỏe mạnh thì điều này cũng không tính là gì a!”. Nhưng Thanh Trúc thực thích cái loại cảm giác bay tới bay lui. Hắn nói như vậy tựa như chim chóc giống nhau tự do tự tại! Thanh Trúc là sư phụ sai

“Đúng vậy!”. Tô Liên Tâm nhìn thấy bộ dáng Vô cực đạo trưởng miễn cưỡng cười vui nhịn không được rơi lệ. Nàng rất nhanh lại lau khô.

“Muội tử, mau, nước ấm đến đây!”. Đại tẩu bưng một chậu nước để trên ghế trên đầu giường Thanh Trúc khăn mặt sạch sẽ trong tay cũng đưa cho Liên Tâm.

“Cám ơn đại tẩu”. Tô Liên Tâm cảm kích tiếp nhận khăn mặt, đem nó nhúng nước, nhẹ nhàng giúp Thanh Trúc rửa sạch miệng vết thương.

“Ai, ta lại đi nấu nước”. Lý đại tẩu lau lệ đi ra ngoài. Nàng thật không không đành lòng nhìn vết thương trên người đứa nhỏ kia. Nhất định rất đau đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương