Long Tộc (Dịch)
Chapter 1 Cổng Kassell (1)

Chương 1: Cổng Kassell (1)

 

Trong đời người luôn sẽ có vài lần cảm thấy rằng mình đã nhìn thấy cánh cổng thiên đàng mở ra. Lộ Minh Phi đã đợi mười tám năm. Vào thời khắc anh yếu đuối nhất, cánh cổng cũng đã mở ra.

Thiên thần bước vào nhìn xung quanh, ánh mắt như đao.

 ---------------------------------

 

Lộ Minh Phi đã nhập "GG" ("GG" chính là "Good game") và đăng nhập trò chơi.

Trong cảnh cuối cùng trên màn hình, mười hai tàu tuần dương của con người khai hoả đại bác Yamato và biến tổ của mình thành máu.

Cậu đã thua trận thứ sáu trong ngày hôm nay, thắng 0 thua 6. Trong trận cuối cùng, cậu kiên trì được 22 phút và 23 giây, nhưng cuối cùng cũng bị hạ gục, những thao tác vi mô của đối phương vô cùng tốt, lại còn sử dụng con người, xạ thủ là một đơn vị chiến đấu biến thái trong "Chiến tranh giữa các vì sao". Chúng bắn với tốc độ bằng 0, khi rút súng bắn và thu súng bỏ chạy. Những con chó của Lộ Minh Phi không thể bắt kịp, từng con một bị bắn nổ tung trên đường.

Trong kênh chat, đối thủ đang đắc ý: "Nhân loại đánh trùng tộc chưa bao giờ phải dùng đến xe tăng, cao thủ Hàn Quốc cũng không dùng đến xe tăng, bắt đầu liền cho nổ tung binh lính, một lượng lớn súng máy cùng y tá xông tới, cùng nhau chống đỡ đòn tấn công của đối phương…"

Lộ Minh Phi có thể tưởng tượng được vẻ mặt hớn hở của tên đó.

Lộ Minh Phi không nói lời nào, đăng nhập vào QQ, avatar cô gái đội mũ bóng chày vẫn là màu xám, không có chút động tĩnh nào. Đối phương không online, cậu lại chờ đợi vô ích rồi. Cậu đầu bứt tóc, cảm thấy hơi thất vọng. Avatar khác nhảy lên, một con gấu trúc nhìn rất tội nghiệp, ID là "Lão Đường".

"Huynh đệ, trùng tộc của cậu đã chơi rất tốt rồi, lần sau tiếp tục nhé!" Lão Đường là người đã đánh thắng anh "Cậu chỉ kém ở phần thao tác vi mô, còn nhận thức chiến thuật rất tốt."

"Được." Lộ Minh Phi nói.

Lão Đường dương dương tự đắc rồi thoát game, Lộ Minh Phi lè lưỡi với màn hình.

Nếu Lão Đường thấy hành động của Lộ Minh Phi, có lẽ anh ta sẽ không cảm thấy đắc ý nữa, anh ta sẽ chỉ mắng một câu "biến thái" và sau này sẽ không thi đấu với Lộ Minh Phi nữa. Lộ Minh Phi sử dụng máy tính xách tay IBM lỗi thời, không được kết nối với chuột và được điều khiển bởi Red Dots. Chơi "Chiến tranh giữa các vì sao" bằng Red Dots, đây là việc chỉ có một người điên mới làm, giống như việc sử dụng một cái ghim để ngoáy lỗ tai vậy. Nếu được kết nối với chuột, có lẽ Lão Đường sẽ không sống quá 8 phút? Nhưng như vậy lại không phải để giết thời gian.

Nhưng Lộ Minh Phi không thèm nói với Lão Đường rằng cậu đang cảm thấy buồn chán nên muốn thử nâng cao độ khó của game. Cậu có rất nhiều thời gian để lãng phí, nếu lần sau Lão Đường không chơi với cậu nữa thì cậu biết làm sao?

Nhưng lãng phí rất nhiều thời gian rồi, cô ấy vẫn không online.

Tại sao phải vậy? Đôi khi cậu tự nói với mình. Đợi như một kẻ ngốc, đợi bốn tiếng đồng hồ, nói hai ba câu, dường như không đáng.

Nhưng ai có thể tính được việc này đáng hay không đáng chứ?

"Một túi sữa giảm giá, nửa cân lạp xưởng Quảng Đông, ngoài ra còn có tập "Bức tranh viễn tưởng" mới của Narusawa. Mua xong thì về nhà nhặt bó cần tây trên bàn cho cô! À, đến bưu điện để xem xem có bức thư nào được gửi đến từ Mỹ không! Vẫn còn đang chơi game à? Việc của bản thân cũng không thèm quan tâm. Nếu không có trường nào nhận cháu, cháu có thể thi đỗ trường nào khác không? Tiêu nhiều tiền cho cháu như thế có tác dụng gì? " Giọng của cô như sấm dậy ở bên cạnh.

Lộ Minh Phi cảm thấy ù hết cả tai, lớn tiếng đáp ứng liên tục, bước nhanh ra khỏi cửa. Hành lang yên tĩnh, ánh sáng mặt trời chiếu vào từ các cửa sổ ở cuối hành lang vào buổi chiều, ấm áp chiếu lên người cậu, những chiếc ga trải giường trắng tinh đang phơi trên lối đi, những chiếc lá xanh đang đung đưa trong gió tạo ra âm thanh lao xao. Cậu dựa vào cửa, lắng nghe tiếng cô còn đang phàn nàn sau cánh cửa, bị ngăn cách bởi cánh cửa, như thể đó là một thế giới khác.

Lại trôi qua một mùa xuân nữa, Lộ Minh Phi, lớp 12, vừa tròn 18 tuổi.

Cậu sống với cô và chú của mình. Có một người em họ tên là Lộ Minh Trạch. Cậu đang học ở trường trung học tư thục nổi tiếng nhất ở địa phương. Học phí rất cao, giáo viên rất nghiêm khắc, xe sang như nước chảy, mỹ nữ như mây trôi. Còn có 3 tháng 4 ngày nữa là cậu phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học. Những ngày này, ai gặp cậu ấy cũng sẽ giáo huấn anh vài câu, nói rằng ngày tàn của cậu sắp đến rồi, bảo cậu chuẩn bị sẵn tinh thần mà chiến đấu đi.

Áp lực càng lớn, Lộ Minh Phi càng lười. Ngoài việc chơi "Chiến tranh giữa các vì sao", cậu chỉ nằm trên giường nhìn trần nhà.

Là một người không có cảm giác tồn tại, không khó hiểu khi cậu ấy lười như vậy.

Đã 6 năm rồi Lộ Minh Phi không gặp bố mẹ. Tin tốt là họ được cho là còn sống, cứ sáu tháng một lần họ sẽ viết cho cậu một lá thư; tin xấu là mỗi lần nhận được thư, người mẹ đều tiếc nuối mà nói với cậu rằng kế hoạch về nhà thăm cậu sẽ bị hoãn lại vì "công việc đã đạt được bước tiến mới."

Cha mẹ cậu là những nhà khảo cổ học, họ nói rằng họ đang bận rộn với một dự án lớn. Một khi kết quả được công bố sẽ gây chấn động thế giới giống như việc Sven Hedin phát hiện ra thành phố cổ Lâu Lan. Ở trường trung học cơ sở, Lộ Minh Phi tự hào về cha mẹ mình. Cậu ấy đã đọc rất nhiều cuốn sách khảo cổ và nói chuyện với các bạn cùng lớp trên đường về nhà. Nhưng cậu sớm phát hiện ra rằng cậu nên tự hào về những người anh em của mình khi được bố mẹ lái xe đưa đón đi học. Sau giờ học, một nhóm học sinh ngổ ngáo cá biệt đi cùng nhau, chiếm gần một nửa đường phố, tiếng còi xe không ngừng vang lên ở phía sau. Sau đó, có một người trong đội không tiếp tục đi lạng lách nữa, thành thật nhảy lên xe của mình rồi rời đi. Từng người từng người đi mất, cuối cùng chỉ còn lại một mình Lộ Minh Phi, tiếp tục đung đưa tiến về phía trước.

Các anh em nhìn qua kính cửa sổ, bóng lưng Lộ Minh Phi đá vào hòn đá tự do tự tại mà đi xa, rất ngưỡng mộ, ngưỡng mộ cậu ấy có thể đi bất cứ đâu, muốn đi trung tâm thương mại thì đi trung tâm thương mại, muốn mua đồ ăn thì mua đồ ăn, còn có thể đi chơi bi-a.

"Gia đình của Lộ Minh Phi đối xử với cậu ấy thật tốt, không bao giờ quản cậu ấy."

Trên thực tế, khi đi một mình Lộ Minh Phi không hề đi đến trung tâm thương mại hay đi chơi bi-a. Sau khi đã mệt mỏi vì ngồi quá lâu trong tiệm net, cậu liền trở về nhà, vào đến chung cư nhưng không lên nhà. Cậu chui qua hàng rào sắt dẫn lên sân thượng, ngồi bên cạnh chiếc điều hòa kêu ù ù và ngắm nhìn thành phố cho đến khi mặt trời lặn.

Lộ Minh Phi cảm thấy rằng cha mẹ cậu là siêu nhân. Có lẽ chỉ một ngày nào đó khi chiếc máy bay họ gặp rắc rối, họ mới đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, hạ cánh an toàn trên mặt đất. Nếu không, họ sẽ luôn bận rộn vì thế giới, chứ không phải vì Lộ Minh Phi cậu. Cha mẹ là siêu nhân tất nhiên có thể khoe khoang, nhưng trên thực tế không khác gì không tồn tại. Lộ Minh Phi đã sắp không thể nhớ được hình dáng của họ nữa rồi, chỉ những lúc vô tình xem lại bức ảnh gia đình hồi bé mới có thể miễn cưỡng nhớ lại một chút, còn cả căn nhà cũ của họ, nơi được bao phủ bởi những cây thường xuân xanh.

Cô và chú quan tâm đến số tiền mà cha mẹ của Lộ Minh Phi định kỳ gửi từ Mỹ về hơn. Nhờ số tiền đó, Lộ Minh Phi có thể đến học tại một trường trung học cao quý tư thục, cũng nhờ số tiền đó, chú có thể mua một chiếc BMW nhỏ, cô có tiền để ăn thua trên bàn mạt chược, và cũng nhờ số tiền đó, người em họ Lộ Minh Trạch của cậu tại trường học có biệt danh là "Thái tử Trạch". Lộ Minh Trạch và Lộ Minh Phi học cùng trường. Không chỉ có thành tích tốt hơn cậu, ăn mặc lịch sự hơn cậu, hơn nữa chỉ cần đi ăn với con gái đều sẽ tranh trả tiền, làm cho người khác cảm thấy Lộ Minh Trạch là đứa trẻ được lớn lên trong một hũ mật.

Nếu không phải Lộ Minh Trạch cao 160cm, nặng 80kg (160 cân của Trung Quốc) thì cậu sớm đã có bạn gái rồi.

Và Lộ Minh Phi chỉ là "anh trai của Lộ Minh Trạch".

Lộ Minh Phi không bận tâm đến điều này. Ngay cả cha mẹ cậu cũng không quan tâm đến cậu, cậu có thể yêu cầu gì ở cô chú chứ!

Lộ Minh Phi đút hai tay trong túi quần. Cậu cúi đầu nhìn xuống đất, đi xuống lầu, mua những món đồ mà cô yêu cầu, rồi đi đến quầy sách, mua một quyển "Bức tranh viễn tưởng" vừa xuất bản.

Cô cảm thấy rằng Lộ Minh Trạch rất thông minh, học tốt, có tinh thần cầu tiến, còn rất yêu thích văn học. Cho dù Lộ Minh Trạch đang đọc "Bức tranh viễn tưởng" thì trong miệng cô cùng trở thành "Minh Trạch nhà ta đang học". Mỗi lần "Bức tranh viễn tưởng" ra tập mới, cô đều cảm thấy nền văn học trẻ của Trung Quốc lại có động tĩnh mới, bảo Lộ Minh Phi lập tức đi mua để Lộ Minh Trạch bắt kịp xu hướng.

Ông lão bán báo ở dưới lầu cảm thấy Lộ Minh Phi vừa u sầu vừa vô lại, nhưng cũng yêu thích văn học. Cậu mua "Bức tranh viễn tưởng", nhưng không bao giờ đọc nó. Thay vào đó, cậu ngồi xổm bên cạnh sạp báo, xem hết số mới quyển "Máy tính gia đình và trò chơi", sau đó trả lại quầy hàng, thẳng thắn đánh giá là vẽ ngày càng xấu, sau đó phủi mông rời đi.

Lộ Minh Phi hơi luộm thuộm. Lộ Minh Trạch thường nói cậu ở trong nhà tôi thì phải như nào như nào đấy, ra lệnh cho Lộ Minh Phi phải giúp mình làm chuyện này chuyện kia, mỗi lần Lộ Minh Phi đều làm theo, sau đó cậu sẽ bí mật vào trang QQ của Lộ Minh Trạch chửi mắng người ta không ra gì .

Lộ Minh Trạch đọc sách văn học, đặt cho mình bút danh là "Rắn cô đơn tham ăn". Cậu đã sao chép rất nhiều câu nói buồn trong QQ, kèm theo một bức ảnh lớn mà cậu chụp bằng điện thoại di động, thỉnh thoảng lại đăng tải lên những bức ảnh bôi chút mực đỏ lên cổ tay, giả vờ là cắt cổ tay, kèm theo bài thơ đại khái có ý nghĩ là tôi sẽ chết nếu không có tình yêu.  

Lộ Minh Phi biết tâm lý của em họ của mình, ở trường quá mức nhàm chán, vì vậy cậu muốn tạo chút thiên lôi địa hoả trên QQ.

Lộ Minh Phi đã tạo một nick QQ mới, được đặt tên là "Giấu vết hoàng hôn", tải lên một bức ảnh một cô bé Loli xinh đẹp có mái tóc ngắn, thiết đặt độ tuổi là 16, chữ ký cá nhân viết  "Hãy để nụ cười và nỗi buồn của bạn là dấu ấn của cuộc đời tôi". Trong khi Lộ Minh Trạch lướt Internet ở nhà, cậu đã đi đến quán net để thả thính với  "Rắn cô đơn tham ăn". Qua lại vài câu, Lộ Minh Trạch có lẽ cảm thấy rằng con rắn tham ăn của mình cuối cùng đã tìm thấy một món ăn hợp khẩu vị, vô cùng vui khi nụ cười và nỗi buồn của mình trở thành dấu ấn trong đời của một cô gái. Mỗi ngày ở nhà đều ngân nga hát bài "Lí ca", lại hẹn gặp trên QQ, hừng hực khí thế bắt đầu rồi. Lộ Minh Phi dứt khoát đồng ý, nhưng luôn hẹn vào lúc cô đưa Lộ Minh Trạch đi học đánh đàn piano, lần nào cũng lỡ hẹn với người đẹp khiến Lộ Minh Trạch cảm thấy bực bội, lúc hát  "Lí ca" cũng mang theo nỗi buồn da diết,

Đây là điều làm Lộ Minh Phi vui nhất trong mấy ngày gần đây.

Lộ Minh Phi là một người như vậy, không tốt nhưng cũng không có bản lĩnh làm việc xấu. Sống đến mười tám tuổi cũng vẫn chưa xác định được tương lai của bản thân sẽ đi về đâu.

"Minh Phi, có người nói cháu sẽ đi du học." ông lão bán báo nói.

"Đâu có, cháu mới chỉ đăng ký xin học bổng thôi, ai muốn nhận cháu chứ?" Lộ Minh Phi ngồi xổm bên cạnh quầy hàng nói.

"Đi du học cũng tốt, đi du học về đều là hải quân, kiếm được rất nhiều tiền."

"Cháu không muốn kiếm nhiều tiền. Nếu cháu không thể học đại học, cháu sẽ giúp ông trông quầy báo, ông cho cháu chút tiền đủ để mua đĩa PS2 là được rồi."

"Không có tiền đồ, trông rạp báo không kiếm ra tiền, ông lớn tuổi rồi."

Lộ Minh Phi hướng mắt nhìn lên mặt trời xuyên qua tán cây.

"Cũng tốt, có thể phơi mình dưới ánh nắng mặt trời, lúc không có ai có thể ngồi ngẩn ngơ, còn có thể nhìn ngắm người đẹp đi qua đường."

Chủ đề này làm cho Lộ Minh Phi càng cảm thấy thất vọng hơn. Cậu đã nộp đơn vào các trường đại học ở Mỹ, nhưng không phải là vì điểm số của cậu rất tốt. Mỗi người đều có cách đánh giá khác nhau cho thành tích của mình. Giáo viên chủ nhiệm nói "Lộ Minh Phi, em là cục tạ đấy à? Em có biết em đã kéo thành tích trung bình của lớp xuống bao nhiêu không?" Cô tôi đã nói với chú tôi rằng thành tích của Minh Trạch tốt là nhờ vào gen di truyền, xem ra gen nhà cậu không tốt! Chỉ có Lộ Minh Trạch quan tâm cậu, luôn động viên cậu trên QQ: "Hoàng hôn, thành tích không tốt có gì đáng sợ chứ? Mình đi đường của mình, đây mới là điều chúng ta nên làm! Dù sao thì trong mắt của mình, cậu vẫn là một cô gái tốt!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương