Long Thành Đại Ca Đại
Chapter 39: 500 ngàn đưa mày lên võ đài

Long Thành Đại Ca Đại

Tên khác: Long Thành Chưởng Đà Nhân

Tác giả: Manh Tuấn

Người Dịch: Kiết Tường

Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!

Hồi thứ 40:  500 ngàn đưa mày lên võ đài

 

Có câu: Côn vô song hưởng, đao vô song phát.

Đặc biệt khi nói đến nhanh nhẹn, hiểm độc nhất là đao pháp Nam Phái.

Quyền thí đấu, đánh trúng chục đấm, đấm lại ba đấm là thành công.

Nhưng đao thì khác, một là không thí mạng được, vừa chạm vào là mất mạng, trừ khi là chết chung.

Vì thế, đao xưa nay chỉ có một, không có hai, tức là Đao vô song phát.

Có thể nói, binh khí lạnh có cùng đạo lý, về tính sát thương lớn nhất, dùng đao và côn có lịch sử lâu đời nhất để so sánh.

Binh khí là nối dài hai tay, quyền cước chỉ làm nền, đối thủ không phải là người nữa, mà là hai tay đao trong tay đối thủ.

Đây là”truy thủ” trong quyền lý.

Có nghĩa là: đừng nhìn người khác đánh, phải coi chừng tay đối thủ, đuổi theo tay đối thủ, đánh vào binh khí đối thủ!

 

Ngoài ra từ xưa đến nay công phu phương bắc đa phần là thực chiến, nói đến kỹ thuật chiến đấu, kỹ thuật giết người, thương pháp và đao pháp đều chiêu chiêu đoạt mạng.

Đúng vậy!

Còn phương nam có yếu hơn không?

Phương bắt bắt nguồn từ lý do địa lí và lịch sử, nhiều kỵ binh, nhiều chiến tranh, dĩ nhiên là tiến hóa thành những môn công phu giết người!

Thời kỳ cận đại sau Thời đại Hải Quyền, vùng biển phương Nam đón đầu, các môn công phu Nam Phái cũng liên tục thoát biến qua chiến tranh, đặc biệt là chiến tranh nha phiến, Thái Bình Thiên Quốc, Nghĩa Hòa Đoàn, chiến tranh bắc phạt đã tiến hòa thành kỹ thuật giết người. Sau chiến tranh bắc phạt, phần lớn qui mô chiến tranh là chiến tranh của đạn pháo, tiến hóa võ thuật đã đến nghẽn cổ chai.

Quyền phương Nam không phải là quyền của công tử và phụ nữ tập luyện!

“Sống chết chỉ một đao”. Một cô gái mặc âu phục trắng đứng một góc khán đài, sáu bảo tiêu mặc âu phục trắng vây quanh, tạo ra một khu vực riêng biệt quanh cô gái này.

Lương Nghiệp Điền không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở võ đài Thành Trại. Nhưng cô ta không đặt cược, mà chú ý nhìn tên âu phục trên võ đài, mắt lộ vẻ tán thưởng: “Nghe nói thành trại có một thanh niên đẹp trai, nên tao cố ý đến xem, thế nào mới là chân công phu?”

“Đúng là được xem anh ta chơi đao!” Lương Nghiệp Điền cong miệng lên, mắt đầy vẻ kính trọng, cô ta đúng là đã lâu chưa thấy chân công phu. Đến võ đài thành trại không có gì vui hơn xem chân công phu.

Quay người, cô ta nhìn lên phòng lầu hai, ẩn thấy có một công tử đang sờ tất đen một nữ phục vụ, ngả đầu ngửi mùi hương đàn bà.

“Phế vật”. Lương Nghiệp Điền không nhịn được mắng, tiếp tục nhìn Hoắc Đông Thanh trên võ đài. Cô ta đã làm ăn xong, biết Hoắc Đông Thanh vào thành trại, lòng cảm thấy hơi đáng tiếc.

Nhân tài như vậy không nên ở trong thành trại. Vì thế, cô ta sau khi xong việc, đến thành trại xem Thanh Quyền Chảy. Tình cờ thấy được em trai phế vật của mình.

Nhân tài vừa đẹp trai lại có thực lực như thế, ở thành trại không phải tiếc lắm sao? Lương Nghiệp Điền muốn tìm Hoắc Đông Thanh nói chuyện, nhưng cô ta không biết cảnh ngộ của Hoắc Đông Thanh, muốn điều tra thêm.

Trên lan can, La Sát ánh mắt lóe sáng, lòng nghĩ đến Hoắc Đông Thanh chuyển lời cho Siêu Vua Vịt, cúi đầu không biết nói nhỏ gì bên tai Tiểu Thiệu Sinh. Tiểu Thiệu Sinh nghe xong mê man, mặt sảng khoái gật đầu.

Lúc này mọi người đều im hơi lặng tiếng, đang đợi hai người trên võ đài, để xem ai phát đao trước!

Tạch! Một giọt mồ hôi trên trán Thiết Cốt Lương rơi xuống sàn đấu, tay siết chặt hai đao run rẩy.

Nhưng vẫn nghiến răng, toàn thân phát kình, không dám có chút sai sót. Vì sai sót thì mẹ già sẽ bị tiêm mười mũi độc châm!

Lưng tay Hoắc Đông Thanh nổi rõ gân xanh, lộ ra huyết quản, cánh tay thì đã tê dại, không khác gì hai cây cột gỗ.

Thiết Cốt Lương là chủ võ đài số sáu, đến võ đài số bảy cũng là cao thủ hàng đầu, không phải là hàng đầu trong thành trại, nhưng cũng thuộc hàng nhất lưu.

Hoắc Đông Thanh không muốn cắt bi hắn, cũng không muốn chém chết người mạng khổ! Chém chết hắn không sao, cả nhà chết thì không được! Trái với lương tâm!

Vì Thiết Cốt Lương lên võ đài, dù là vì nguyên nhân gì, chém chết hắn, cũng không vấn đề!

Hắn dám lên võ đài thì sẽ dám chịu tất cả!

Nhưng người nhà Thiết Cốt Lương thì không lên võ đài. Ác Bưu lấy người nhà hắn ra uy hiếp, ép hắn làm việc? Hoắc Đông Thanh dám chém hắn, nhưng không muốn hại cả nhà hắn.

Tội ác của Ác Bưu… đúng là không còn là người, người thì phải có lương tâm. Hoắc Đông Thanh không có tâm từ bi đại thiện như sư phụ, nhưng sinh ra làm người, ít ra phải có lương tri.

Tuy hắn có vài kỳ chiêu hạ được Thiết Cốt Lương, nhưng hắn vẫn theo kế hoạch, tạm thời chưa động, lên tiếng: “Buông tay! Giúp mày chém chết Ác Bưu!”

Thiết Cốt Lương lộ vẻ ngạc nhiên. Hắn lần đầu thấy trên võ đài có người nói giúp hắn.

Đây là nơi tranh đấu giữa người và người, chém giết giữa ác và ác, ai cũng vì tiền bạc danh lợi, còn có người có lương tâm làm việc nghĩa?

Và hắn không biết chủ động buông tay hay là quá bất ngờ, không hay không biết tay lơi ra, Hoắc Đông Thanh lập tức chiếm thượng phong, tay trái đẩy mạnh Thiết Cốt Lương, tay phải xoay chém ra một đòn Tiêu Đao, rạch áo trước ngực Thiết Cốt Lương. Roẹt roẹt roẹt! Chém Thiết Cốt Lương ngã đất!

Trên võ đài, dưới võ đài, người xem còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Đông Thanh đã đứng trên một góc võ đài, một đao chỉ đất, một đao chỉ người, chỉ thẳng Ác Bưu thét lớn: “Ác Bưu! Mau lên đây chịu chết!”

“Tao ra năm trăm ngàn đưa Ác Bưu lên võ đài!” Trên một góc lan can, có một giọng nói vang lên.

Tiểu Thiệu Sinh tay cầm tách trà, đứng trước lan can, từ cao nhìn các quyền thủ, quản lí.

Ác Bưu mặt tái xanh, nhìn mũi đao đang chĩa về phía mình, như ngửi được mùi chết chóc.

“Lưu, Lưu, Lưu thiếu…” Hắn há miệng nhìn Lưu Giám Hùng xin giúp. Lưu Giám Hùng vỗ bàn, đứng lên mắng lớn: “Con mịa mày Ác Bưu, làm tao thua tiền, còn không nghe Thiệu Sịnh mau lên võ đài?”

“Thiệu Thiệu… Thiệu sinh…” Ác Bưu cổ họng dầy nước, nói không nên lời, ánh mắt xin tha. Phì Đường Lang nhìn khách đặt cược, sau đó nhìn Tiểu Thiệu Sinh: “Thiệu Sinh, võ đài không có qui tắc đưa người quản lí lên đấu. Xin hãy nể mặt, đừng để tôi làm việc?”

“Mày là cái thá gì mà tao phải nể mặt mày?” Tiểu Thiệu Sinh ném chén trà, chỉ thẳng dưới chân mình: “Tiêu Kim Lôi tiền là qui củ!”

“Tao chỉ làm theo qui củ của công ty, hay là chê tiền tao không đủ? Mày có dám nhận không, hỏi vài ngàn người xem có muốn Ác Bưu lên võ đài không?” Bây giờ là lúc Tiểu Thiệu Sinh ném tiền vào người! Hắn có thừa tiền!

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương