Long Thành Đại Ca Đại
Chapter 35: Lên võ đài

Long Thành Đại Ca Đại

Tên khác: Long Thành Chưởng Đà Nhân

Tác giả: Manh Tuấn

Người Dịch: Kiết Tường

Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!

Hồi thứ 35: Lên võ đài


Trở lại ban công.

“Lôi Lạc bây giờ là thám trưởng khu Cảng Đảo.”

“Ngoài ra còn có hai thám trưởng khu Cửu Long, Tân Giới Nam, Tân Giới Bắc.”

“Vị trí tổng hoa thám trưởng chỉ có một.”

Hoắc Đông Thanh đang nói.

“Khẳng định là ai cũng muốn làm!”.

Nghê Chí Dũng bổ sung thêm.

“Đúng vậy.”

“Lôi Lạc chắc chắn có đối thủ cạnh tranh…”

Ai cũng nghĩ thế.

Tứ Đại Thám Trưởng, mỗi người phụ trách một khu vực, dù đàn em đông hay không, địa bàn màu mỡ hay không, tên tuổi lớn nhỏ ra sau, đều cùng một cấp bậc.

Vị trí Tổng Hoa Thám Trưởng đúng là rất tuyệt, sẽ đạp lên đầu bốn người này.

Có thể khẳng định, tứ đại thám trưởng có mạnh có yếu, nhưng dù ai yếu ai mạnh, mọi người đều tranh cái ghé tổng hoa thám trưởng.

Không phải là vì lợi ích tiền bạc, tên tuổi.

Mà là tranh đấu chính trị, không tiến sẽ lui, bị người khác đạp lên đầu sẽ mất mạng.

Vả lại, tứ đại thám trưởng không phải là giống nhau, ai cũng có hệ phái, phong cách riêng.

Nhưng Lôi Lạc thực lực mạnh thế, ngồi ở khu cảng đảo béo bở, người có tư cách tranh với ông ta, và muốn thắng, uy hiếp được ông ta chỉ có một người!

Nếu không, trong tình huống bình thường Lôi Lạc sẽ dùng chính trị tiền đen đi đầu, dùng tiền áp đối thủ.

Bây giờ Lôi Lạc muốn lật đổ Cửu Long Thành để làm vốn lấy ghế Tổng Hoa Thám Trưởng.

Điều này chứng minh điều gì?

Chứng minh Lôi Lạc chỉ dựa vào tiền và quan hệ đã không áp được đối phương.

“Chuyện mafyu cần làm là trước hết tìm ra đối thủ cạnh tranh của Lôi Lạc.”

“Người đó là Thiên Nhiên Minh Hữu của chúng ta.”

Hoắc Đông Thanh lên tiếng.

Nghê Chí Dũng bị tin tức tranh giành tổng hoa thám trưởng làm bình tĩnh trở lại, chưa muốn bản thân bị cuốn vào trong đấu tranh chính trị cấp cao này.

Cho dù chỉ là một con cờ.

Nhưng Hoắc sư đệ lại cam tâm làm con cờ?

Không!

Người của Thiên Nghĩa Hòa không cam tâm làm con cờ.

“Bớt đi!”

Nghê Chí Dũng lên tiếng.

Hoắc Đông Thanh cầm chén trà, khóe miệng cười nhạt: “Anh cũng đừng đốt sở cảnh sát cứu sư đệ.”

“Anh hãy giúp Nghê gia làm việc, tranh thủ tiếp quản người của Nghê gia, lúc đó chúng ta cùng trả thù!”

“Vậy mới đã chứ!”

Nghê Chí Dũng im lặng giây lát, lần nữa cười: “Ha ha.”

“Sở cảnh sát còn phải đốt.”

“Chỉ cần anh nói muốn đốt khi nào, em sẽ đốt khi đó.”

“Được!”

“Lâm sư đệ giao cho em cứu.” Hoắc Đông Thanh nói.

Hoắc Đông Thanh đã phân tích rõ đại cục, nhưng không chú ý rằng những năm 70, chính phủ Anh xuất động ba ngàn quân cảnh là bắt nguồn từ động cơ gì.

Vì hắn mà hành động tháo dỡ Cửu Long Thành Trại lần này, thêm phần điên cuồng tanh máu hơn.

Buổi trưa.

Hoắc Đông Thanh từ chối ở lại nhà Nghê gia dùng bữa chiều, mà lên xe của Nghê Gia đưa về thành trại, vào đường Tây Thành thuê một gian phòng, đổi âu phục.

Đệ tử Thiên Nghĩa Hòa đã quen mặc áo ngắn.

Đánh võ đài Thành Trại thì thích mặt âu phục!

Nhưng, khóa phòng rõ ràng đã có dấu hiện bị chạm vào, trong tủ đồ cũng có dấu hiệu bị lật tung lên. Xem ra một tối hắn không ở thành trại, bọn móc túi ở thành trại không rảnh rỗi.

Nhóm móc túi này có tổ chức, dựa vào đám đông, tuyệt không ra tay với cư dân thành trại, hay ông chủ công xưởng.

Đôi lúc sẽ trộm ví nhưng khuôn mặt xa lạ.

Và thích nhất là r a tay với quyền thủ võ đài.

Một, là các quyền thủ này không có chỗ dựa. Hai là quyền thủ thành trại kiếm được nhiều.

Dĩ nhiên, nếu bị quyền thủ tóm được, những tên móc túi này sẽ chết rất thảm. Thủ linhxmosc túi cũng vì mặt mũi của công ty Kinh Kỷ, sẽ không dám trả thù quyền thủ.

May mà Hoắc Đông Thanh không để lại tiền thưởng ở lại thành trại, đều lấy hết ra ngoài, mở một tài khoản ở ngân hàng Uông Phong, gửi vào tài khoản đó.

Số tiền này dùng để lập nghiệp.

“Đùa à!”

“Âu phục đắt tiền không trộm, đi trộm đai vàng… Công phu chi Vương gì đó?” Hoắc Đông Thanh nhìn xung quanh, cười nói: “Bán giá sencond hand cho công ty Kinh Kỷ được đấy!”

Đúng vậy!

Trộm áo tây trong thành trại không bán được cho ai.

Hoắc Đông Thanh rời khỏi phòng thuê, cách vài mét là đến cửa phòng của Siêu Vua Vịt.

Siêu Vua Vịt đang ở phòng bên cạnh.

“Ai đó.”

“Đại Trung Ngọ gõ cửa!”

Siêu Vua Vịt, quản lí võ đài số năm mở cửa gỗ, mặc áo trắng ướt mồ hôi, chân mang dép, còn đang dụi mắt.

Hắn còn mắt nhắm mắt mở, đợi khi mở to mắt, thấy rõ người trước mặt: “Thanh Quyền Chảy!”

“Mày chỉ đi một tối là về?”

Thanh Quyền Chảy không phải tay đấm bán cho Cửu Long Thành Trại, cũng không vay nặng lãi hay đắc tội ông chủ Long Thành.

Ít ra là đến lúc này vẫn chưa.

Vì thế hắn tự do ra vào thành trại.

Siêu Vua Vịt còn tưởng Thanh Quyền Chảy vừa đánh xong công phu lôi nên ra khỏi thành trại nghỉ ngơi vài ngày.

Xử lí chuyện cá nhân.

Nhưng chuyện cá nhân của Hoắc Đông Thanh vài ngày là xử lý xong hết sao?

“Tối đến giúp tao sắp xếp ra đấu.” Hoắc Đông Thanh nói thẳng.

Siêu Vua Vịt cười: “Kiếm tiền cũng không phải kiếm như thế. Tối qua công phu lôi vừa kết thúc, tuần sau mới bắt đầu mở. Đừng vội…”

“Mày thấy chán thì tao giới thiệu vài em tóc vàng cho mày…”

“Võ đài số sáu!”

Hoắc Đông Thanh đưa hai tay ra, hai đấm chạm nhau.

Giọng điệu hắn rất kiên quyết.

Siêu Vua Vịt biến sắc mặt, như gặp ma: “Mịa!”

“Mày đến là kiếm tiền sao?”

“Mày đang mạo hiểm tính mạng!”

Hắn đóng mạnh cửa lại.

Siêu Vua Vịt bình thường không hóa trang, nên không khác gì ông chú hay gặp ở võ đài.

“Chúng ta thương lượng chút nào?” Siêu Vua Vịt mở cửa lại, mỉm cười nói: “Mày cũng biết, mày bây giờ là quyền chủ, cứ đánh vài trận cũng kiếm được nhiều tiền…”

“Mày đợi đến khi người khác đưa tiền ra mời mày thăng võ đài thì tốt hơn!”

Hoắc Đông Thanh nhìn Siêu Vua Vịt cười: “Ha ha ha!”

Siêu Vua Vịt cũng cười theo, nhưng vừa cười vừa khóc: “Sắp xếp, sắp xếp!”

“Tối nay tao sắp xếp cho mày!”

“Cám ơn, cám ơn, đánh xong trận tao mời mày ăn lẩu cầy….” Hoắc Đông Thanh thả lỏng nắm đấm, cười nhìn Siêu Vua Vịt, rồi đến quyền quán luyện quyền.

Cửu Long Thành Trại – Võ Đài Số Sáu: Tiêu Kim Lôi!

Nghị Dũng Tinh Võ Quán, Hoắc Đông Thanh mặc đồ tây, đứng ngạo nghễ ở một góc mộc nhân thung.

Hoắc Đông Thanh tay chân đều dùng, tay cản chân đỡ. Quyền quán hôm nay vì có mặt hắn, nên mộc nhân được dọn đến một khu vực riêng, không vứt lung tung nữa. Thậm chí thấy rõ mộc nhân thung được quét dọn bảo dưỡng.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Long Thành Đại Ca Đại

Tên khác: Long Thành Chưởng Đà Nhân

Tác giả: Manh Tuấn

Người Dịch: Kiết Tường

Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!

Hồi thứ 35: Lên võ đài


Trở lại ban công.

“Lôi Lạc bây giờ là thám trưởng khu Cảng Đảo.”

“Ngoài ra còn có hai thám trưởng khu Cửu Long, Tân Giới Nam, Tân Giới Bắc.”

“Vị trí tổng hoa thám trưởng chỉ có một.”

Hoắc Đông Thanh đang nói.

“Khẳng định là ai cũng muốn làm!”.

Nghê Chí Dũng bổ sung thêm.

“Đúng vậy.”

“Lôi Lạc chắc chắn có đối thủ cạnh tranh…”

Ai cũng nghĩ thế.

Tứ Đại Thám Trưởng, mỗi người phụ trách một khu vực, dù đàn em đông hay không, địa bàn màu mỡ hay không, tên tuổi lớn nhỏ ra sau, đều cùng một cấp bậc.

Vị trí Tổng Hoa Thám Trưởng đúng là rất tuyệt, sẽ đạp lên đầu bốn người này.

Có thể khẳng định, tứ đại thám trưởng có mạnh có yếu, nhưng dù ai yếu ai mạnh, mọi người đều tranh cái ghé tổng hoa thám trưởng.

Không phải là vì lợi ích tiền bạc, tên tuổi.

Mà là tranh đấu chính trị, không tiến sẽ lui, bị người khác đạp lên đầu sẽ mất mạng.

Vả lại, tứ đại thám trưởng không phải là giống nhau, ai cũng có hệ phái, phong cách riêng.

Nhưng Lôi Lạc thực lực mạnh thế, ngồi ở khu cảng đảo béo bở, người có tư cách tranh với ông ta, và muốn thắng, uy hiếp được ông ta chỉ có một người!

Nếu không, trong tình huống bình thường Lôi Lạc sẽ dùng chính trị tiền đen đi đầu, dùng tiền áp đối thủ.

Bây giờ Lôi Lạc muốn lật đổ Cửu Long Thành để làm vốn lấy ghế Tổng Hoa Thám Trưởng.

Điều này chứng minh điều gì?

Chứng minh Lôi Lạc chỉ dựa vào tiền và quan hệ đã không áp được đối phương.

“Chuyện mafyu cần làm là trước hết tìm ra đối thủ cạnh tranh của Lôi Lạc.”

“Người đó là Thiên Nhiên Minh Hữu của chúng ta.”

Hoắc Đông Thanh lên tiếng.

Nghê Chí Dũng bị tin tức tranh giành tổng hoa thám trưởng làm bình tĩnh trở lại, chưa muốn bản thân bị cuốn vào trong đấu tranh chính trị cấp cao này.

Cho dù chỉ là một con cờ.

Nhưng Hoắc sư đệ lại cam tâm làm con cờ?

Không!

Người của Thiên Nghĩa Hòa không cam tâm làm con cờ.

“Bớt đi!”

Nghê Chí Dũng lên tiếng.

Hoắc Đông Thanh cầm chén trà, khóe miệng cười nhạt: “Anh cũng đừng đốt sở cảnh sát cứu sư đệ.”

“Anh hãy giúp Nghê gia làm việc, tranh thủ tiếp quản người của Nghê gia, lúc đó chúng ta cùng trả thù!”

“Vậy mới đã chứ!”

Nghê Chí Dũng im lặng giây lát, lần nữa cười: “Ha ha.”

“Sở cảnh sát còn phải đốt.”

“Chỉ cần anh nói muốn đốt khi nào, em sẽ đốt khi đó.”

“Được!”

“Lâm sư đệ giao cho em cứu.” Hoắc Đông Thanh nói.

Hoắc Đông Thanh đã phân tích rõ đại cục, nhưng không chú ý rằng những năm 70, chính phủ Anh xuất động ba ngàn quân cảnh là bắt nguồn từ động cơ gì.

Vì hắn mà hành động tháo dỡ Cửu Long Thành Trại lần này, thêm phần điên cuồng tanh máu hơn.

Buổi trưa.

Hoắc Đông Thanh từ chối ở lại nhà Nghê gia dùng bữa chiều, mà lên xe của Nghê Gia đưa về thành trại, vào đường Tây Thành thuê một gian phòng, đổi âu phục.

Đệ tử Thiên Nghĩa Hòa đã quen mặc áo ngắn.

Đánh võ đài Thành Trại thì thích mặt âu phục!

Nhưng, khóa phòng rõ ràng đã có dấu hiện bị chạm vào, trong tủ đồ cũng có dấu hiệu bị lật tung lên. Xem ra một tối hắn không ở thành trại, bọn móc túi ở thành trại không rảnh rỗi.

Nhóm móc túi này có tổ chức, dựa vào đám đông, tuyệt không ra tay với cư dân thành trại, hay ông chủ công xưởng.

Đôi lúc sẽ trộm ví nhưng khuôn mặt xa lạ.

Và thích nhất là r a tay với quyền thủ võ đài.

Một, là các quyền thủ này không có chỗ dựa. Hai là quyền thủ thành trại kiếm được nhiều.

Dĩ nhiên, nếu bị quyền thủ tóm được, những tên móc túi này sẽ chết rất thảm. Thủ linhxmosc túi cũng vì mặt mũi của công ty Kinh Kỷ, sẽ không dám trả thù quyền thủ.

May mà Hoắc Đông Thanh không để lại tiền thưởng ở lại thành trại, đều lấy hết ra ngoài, mở một tài khoản ở ngân hàng Uông Phong, gửi vào tài khoản đó.

Số tiền này dùng để lập nghiệp.

“Đùa à!”

“Âu phục đắt tiền không trộm, đi trộm đai vàng… Công phu chi Vương gì đó?” Hoắc Đông Thanh nhìn xung quanh, cười nói: “Bán giá sencond hand cho công ty Kinh Kỷ được đấy!”

Đúng vậy!

Trộm áo tây trong thành trại không bán được cho ai.

Hoắc Đông Thanh rời khỏi phòng thuê, cách vài mét là đến cửa phòng của Siêu Vua Vịt.

Siêu Vua Vịt đang ở phòng bên cạnh.

“Ai đó.”

“Đại Trung Ngọ gõ cửa!”

Siêu Vua Vịt, quản lí võ đài số năm mở cửa gỗ, mặc áo trắng ướt mồ hôi, chân mang dép, còn đang dụi mắt.

Hắn còn mắt nhắm mắt mở, đợi khi mở to mắt, thấy rõ người trước mặt: “Thanh Quyền Chảy!”

“Mày chỉ đi một tối là về?”

Thanh Quyền Chảy không phải tay đấm bán cho Cửu Long Thành Trại, cũng không vay nặng lãi hay đắc tội ông chủ Long Thành.

Ít ra là đến lúc này vẫn chưa.

Vì thế hắn tự do ra vào thành trại.

Siêu Vua Vịt còn tưởng Thanh Quyền Chảy vừa đánh xong công phu lôi nên ra khỏi thành trại nghỉ ngơi vài ngày.

Xử lí chuyện cá nhân.

Nhưng chuyện cá nhân của Hoắc Đông Thanh vài ngày là xử lý xong hết sao?

“Tối đến giúp tao sắp xếp ra đấu.” Hoắc Đông Thanh nói thẳng.

Siêu Vua Vịt cười: “Kiếm tiền cũng không phải kiếm như thế. Tối qua công phu lôi vừa kết thúc, tuần sau mới bắt đầu mở. Đừng vội…”

“Mày thấy chán thì tao giới thiệu vài em tóc vàng cho mày…”

“Võ đài số sáu!”

Hoắc Đông Thanh đưa hai tay ra, hai đấm chạm nhau.

Giọng điệu hắn rất kiên quyết.

Siêu Vua Vịt biến sắc mặt, như gặp ma: “Mịa!”

“Mày đến là kiếm tiền sao?”

“Mày đang mạo hiểm tính mạng!”

Hắn đóng mạnh cửa lại.

Siêu Vua Vịt bình thường không hóa trang, nên không khác gì ông chú hay gặp ở võ đài.

“Chúng ta thương lượng chút nào?” Siêu Vua Vịt mở cửa lại, mỉm cười nói: “Mày cũng biết, mày bây giờ là quyền chủ, cứ đánh vài trận cũng kiếm được nhiều tiền…”

“Mày đợi đến khi người khác đưa tiền ra mời mày thăng võ đài thì tốt hơn!”

Hoắc Đông Thanh nhìn Siêu Vua Vịt cười: “Ha ha ha!”

Siêu Vua Vịt cũng cười theo, nhưng vừa cười vừa khóc: “Sắp xếp, sắp xếp!”

“Tối nay tao sắp xếp cho mày!”

“Cám ơn, cám ơn, đánh xong trận tao mời mày ăn lẩu cầy….” Hoắc Đông Thanh thả lỏng nắm đấm, cười nhìn Siêu Vua Vịt, rồi đến quyền quán luyện quyền.

Cửu Long Thành Trại – Võ Đài Số Sáu: Tiêu Kim Lôi!

Nghị Dũng Tinh Võ Quán, Hoắc Đông Thanh mặc đồ tây, đứng ngạo nghễ ở một góc mộc nhân thung.

Hoắc Đông Thanh tay chân đều dùng, tay cản chân đỡ. Quyền quán hôm nay vì có mặt hắn, nên mộc nhân được dọn đến một khu vực riêng, không vứt lung tung nữa. Thậm chí thấy rõ mộc nhân thung được quét dọn bảo dưỡng.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương