Long Thành Đại Ca Đại
Chapter 34: Huynh đệ Giới Tử Thư

Long Thành Đại Ca Đại

Tên khác: Long Thành Chưởng Đà Nhân

Tác giả: Manh Tuấn

Người Dịch: Kiết Tường

Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!

Hồi thứ 34: Huynh đệ Giới Tử Thư


Tứ đại gia tộc hắc bang Hongkong là “Nghê, Tưởng, Mã, Lâm”.

“Nghê” gia có thế lực lớn nhất, người nhiều sức mạnh, là gia tộc giang hồ xuất thân bằn nắm đấm.

Tưởng Gia đứng thứ hai, vai vế có liên quan với Đại Lục, có ô dù chính trị lớn nhất.

Mã, Lâm đứng kế, nhờ vào đao binh mở ra trời đất.

Trong đó Nghê Gia và Mã Gia đều xuất thân từ Triều Sán Bang, có liên quan mật thiết với xã đoàn Triều Châu hưng thịnh ở Hongkong, cùng thành lập đồng minh giang hồ tên Triều Châu Bang!

Tưởng Gia đến từ Trung Quốc, Lâm Gia khởi nghiệp là ngư dân Hongkong, ban đầu đi buôn lâu, chở người lậu, cuối cùng phát triển thành gia tộc giang hồ buôn hàng tắng.

Nghê Chí Dũng là con của lão đại Nghê gia Nghê Viễn Hiếu, và người được Nghê Gia tìm về, vậy Lôi Lạc là không thể không biết tin.

Nhưng Nghê gia dù là một trong tứ đại gia tộc, cũng không cách nào chống đối thám trưởng, trừ khi là đã điên lên!

Lôi Thám Trưởng ngại sức ảnh hưởng của đồng minh giang hồ Triều Châu Bang, cũng không dám ra tay giết Nghê Chí Dũng. Vì để cân bằng thế lực, hai bên đều cân sức, không ai nhường ai, muốn huyết chiến cần có chuẩn bị. Rõ ràng là Lôi Lạc đang bận lên cái chức Tổng Hoa Thám Trưởng, không có tâm tình lo vụ Nghê Chí Dũng.

Bên Nghê gia đợi Nghê Chí Dũng ra tù mới đến đón về.

Không nghi ngờ gì là để lại một tín hiệu: Nghê Chí Dũng bây giờ mới được xem là người của Nghê gia!

Chuyện trước đó đều bỏ qua hết!

Không liên quan gì Nghê Gia!

Vậy Nghê Chí Dũng có phục hay không?

Hoắc Đông Thanh đi theo đến biệt thự sang trọng của Nghê gia ở Vịnh Nước Sâu, hai người ngồi ở một bàn trà trên ban công, người hầu rót trà rồi lui. Nghê Du Minh trở về phòng sách, Nghê Viễn Hiếu thì chưa gặp mặt.

“Đại sư huynh.”

“Nếu là anh trước đây, tuyệt đối sẽ không ngồi ở đây.” Lúc này Hoắc Đông Thanh mặc áo đen ngắn, mặc quần nhị lang, người vắt trên ghế, đưa ba ngón tay nâng chén trà nói rất nhẹ nhõm.

Nghê Chí Dụng không nghi kỵ gì, nói: “Mặc hắn chứ! Người tốt bị chó hùa, ngựa hay bị người cưỡi!”

“Cảnh sát, người của Nghê gia giết người phóng hỏa, hối lộ đút lót làm không ít! Nhưng lời nói thì dễ chịu nhất…”

“Còn chúng ta? Mỗi ngày cực khổ làm việc, bị người ta nhắm vào là nhà tan cửa nát, cả quán bị mang họa!”

“Ôi!” Hoắc Đông Thanh thở dài, đặt chén trà xuống bàn.

Nghê Chí Dũng vỗ bàn mắng: Mịa! Đám chó má còn hại A Thông và Mày, một người bị thì bị giam, một người vào Thành Trại đánh sống đánh chết!”

“Mối hận này tao không nhịn nổi… Tao đã hỏi thăm chú tao, Nghê Viễn Hiếu sống không lâu, đang từ từ giao mối làm ăn cho Nghê Du Minh, nhưng làm ăn của Nghê gia rất lớn, có nhiều tên lưu manh đang nhắm vào. Ông già mà chầu trời? Nghê gia sẽ đại loạn!”

“Nghê Du Minh một mình lo làm ăn Nghê Gia không xuể, nên tìm tao về lo giúp!”

“Mày yên tâm, đợi Nghê gia cho tao địa bàn, tao lập tức lấy tiền thuê người vào sở cảnh sát cứu sư đệ ra! Mày hai ngày này ở Nghê gia nghỉ ngơi là được.” Nghê Chí Dũng rất tự tin, dù sao hắn chẳng có tình cảm với Nghê gia, thì ra trước đó chỉ là một mối làm ăn.

Đến lúc thì giết thám trưởng! Đốt sở cảnh sát! Bao nhiêu rắc rối đều để cho Nghê gia dọn dẹp!

Nghê Du Minh sau khi đứng ngoài ban công, từ từ nhón chân, tháo mắt kính đen, không nói lời nào!

Hoắc Đông Thanh thấy Nghê Chí Dũng thay đổi cách hành sự, trong lòng cảm khái: “Nếu chỉ có một mình bị họa, thì Nghê sư huynh sẽ không như thế này…”

“Nhưng đám trẻ mồ côi đã hại Lâm Ý Thông, cộng thêm sự xuất hiện của Nghê gia, các nhân tố tổng hợp lại làm cho Nghê Chí Dũng thay đổi lớn.”

Nhưng, Hoắc Đông Thanh nhìn thấy tính tình nghĩa hiệp của Nghê Chí Dũng không thay đổi. Thiên Nghĩa Hòa vẫn có vị trí số một trong lòng, nhưng hành sự thì hiểm hơn nhiều.

Xem như một người “vô pháp vô thiên” đã từng quen biết.

Trong lòng dĩ nhiên cũng không còn làm việc tốt theo qui tắc nữa.

Cả Hoắc Đông Thanh cũng có sự thay đổi này.

“Không được.” Lúc này Hoắc Đông Thanh quả đoán phủ quyết cách nghĩ của Nghê Chí Dũng.”

“Hoắc sư đệ!”

“An phận thủ kỷ là tốt nhất!” Nghê Chí Dũng nói lớn, mở mắt to: “Không lẽ mày đã bị cảnh sát dọa sợ?”

“Đem mạng người nhà đặt vào tay người khác!”

Hoắc Đông Thanh lắc đầu: “Không!”

Hoắc Đông Thanh cong miệng lên: “Em thấy như vậy là quá dễ dàng cho chúng!”

“Chúng ta quá thua thiệt!”

“Đốt một sở cảnh sát, cứu Lâm sư đệ ra thì sao? Cuối cùng chúng vẫn ở chức cao, an hưởng phú quý? Chúng ta cần làm không chỉ là giữ mạng của mình!”

“Còn phải thay đổi số mạng của chúng!” Hoắc Đông Thanh trầm giọng xuống: “Em đã biết mục đích Lôi Lạc ra tay với chúng ta…”

“Hắn muốn tìm một người đánh giỏi, giúp hắn làm loạn cục diện Cửu Long Thành!” Hoắc Đông Thanh đã kể với Nghê Chí Dũng nghe yêu cầu của Lôi Lạc đối với hắn: “Giết Trần Tiêu, Vương Bưu là ngòi dẫn tốt nhất.”

“Mục đích thật sự vẫn còn ở phía sau!”

Nghê Chí Dũng giật mình: “Mục đích gì mà giấu sâu thế?”

“Lôi Lạc muốn em làm gì không quan trọng, quan trọng là Lôi Lạc muốn làm gì.” Hoắc Đông Thanh hé miệng lộ ra hai răng trắng: “Hắn muốn tháo dỡ Cửu Long Thành Trại, lập công với bọn tây để ngồi lên vị trí tổng hoa thám trưởng.”

“Đúng, tổng hoa thám trưởng là chức cao nhất, thống lĩnh cảnh sát người Hoa toàn hongkong của bốn đại khu!”

“Cũng là chức cao nhất của người Hoa hiện tại.” Chức như thế này bao nhiêu người lấy mạng ra đoạt.

Bọn Hoắc Đông Thanh cũng chỉ là một chén trà nhỏ trong kế hoạch này mà thôi…

Tối qua, Hoắc Đông Thanh trở về võ quán phân tích các câu nói rời rạc, sau đó suy đi nghĩ lại.

Cuối cùng đã nắm sơ lược đại kế của Lôi Lạc.

Trước hết, đánh chết Trần Tiêu, Vương Bưu chỉ là cái cớ để hắn vào Thành Trại.

Thử xem thân thủ của hắn và cũng để hắn bị cuốn vào vòng xoáy.

Đánh chết Trần Tiêu, Vương Bưu, sau đó mới lộ mục đích thật của mình.

“Có chức như thế sao? “Nghê Chí Dũng ngây người ra, cảm giác đã vượt ngoài tầm mắt.

Nghê Du Minh đứng sau cửa nghe đối thoại giữa Hoắc Đông Thanh và Nghê Chí Dũng, tròng mắt lõm thật sâu, âm thầm quay người đi. Hắn nghi ngờ lời của Hoắc Đông Thanh không phải nói cho Nghê Chí Dũng nghe, có khả năng là cố ý nói cho hắn nghe. Và trong lòng hắn đã ra quyết định.

Nghê Du Minh mặc âu phục, đến thư phòng, gõ cửa phòng sách của cha.

“Vào đi.”

Nghê Viễn Hiếu mặc áo dài trắng, ngồi trên ghế quan mão bằng gỗ hoa lê, cúi đầu xem “Giới Tử Thư”.

“Cha” Nghê Du Minh cúi người hành lễ, sau đó mở miệng nói: “Con cảm thấy có thể để A Dũng mau chóng tiếp quản chuyện gia tộc.”

Ánh mắt bình tĩnh của Nghê Viễn Hiếu lộ lên vui mừng, gập Giới Tử Thư lại, nói cho Nghê Du Minh nghe: “Lúc bình thường không có gì làm thì chăm đọc sách.”

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương