Long Thành Đại Ca Đại
-
Chapter 31: La Sát
Long Thành Đại Ca Đại
Tên khác: Long Thành Chưởng Đà Nhân
Tác giả: Manh Tuấn
Người Dịch: Kiết Tường
Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!
Hồi thứ 31: La Sát làng Hoa
La Sát siết chặt roi da trong tay, mặt kích động lớn tiếng: “Ta muốn ngủ với anh ta quá!”
“Thanh Quyền Chảy! Thắng!” Trọng tài Quan Ca tuyên bố kết quả trận đấu.
Người chủ trì hô vang: “Chúc mừng Thanh Quyền Chảy trở thành chủ võ đài số năm… Công Phu chi Vương đản sinh! Chúng ta, chúng ta nên gọi cậu ta là gì nhỉ?”
“Công Phu Vương Âu Phục!” Người chủ trì thết lớn, bên dưới cũng hồi ứng lại.
Những khách cược thắng lớn, hưng phấn đến hai mắt đỏ lên.
Người thua thì ngậm ngùi im lặng.
Ít ra cũng thấy được có một tuyển thủ hạng nặng, sau này cứ đặt cược theo, chắc chắn là kiếm được nhiều tiền.
…
Thật ra Hoắc Đông Thanh rạch cổ tên Thái Lan, tuy chỉ là trọng thương, nhưng chưa mất mạng.
Vì Hoắc Đông Thanh không cố ý rạch đứt động mạch, mà chỉ rạch lớp da bên ngoài, bị thương một chút đến động mạch mà thôi.
Thương thế này lập tức phế đi lực chiến của tên Thái Lan, nhưng phẫu thuật dễ dàng cứu lại, vì thế Quan Ca không truy cứu trách nhiệm của Hoắc Đông Thanh.
“Hừm!” Lưu Giám Hùng gằn lên một tiếng, dụi cigar vào gạt tàn trên sofa, không nói lời nào đứng lên đi. Trước khi đi còn bực bội giũ mạnh đồ tây.
Giang Kminh Kiệt, Lương Nghiệp Vũ cũng đi theo.
Ác Bưu thấy Lưu Giám Hùng và bạn bè bỏ đi, không đuổi theo, sắc mặt tối sầm, run rẩy nói với nhân viên: “Tên Thái Lan không cứu nó. Moi gan, móc mắt nó ra bán cho Minh Rắn ở công ty vận chuyển, bắt con gái nó đến động gái đợi tao.”
“Khà khà, tiếc là con nhỏ Thái Lan không phải xinh gì lắm…” Ác Bưu lòng thấy hơi tiếc.
Còn Minh Rắn? Hắn là ông chủ của công ty vận chuyển Long Thành, đệ ruột của Sâm Răng Đen, một trong năm ủy viên lớn. Công ty vận chuyển Long Thành vận chuyển buôn bán vũ khí, bán nội tạng và buôn người. Người làm việc ở dây đều là bọn súc sinh, xem mạng người như cỏ rác, chuyên môn bán người kiếm tiền.
Một nửa cô gái nước ngoài ở động gái Hongkong, 2/3 thị trường nội tạng đen của Châu Á, 100% vũ khí Long Thành, đều đến từ Sâm Răng Đen.
Thật ra, Ác Bưu vẫn có hơi tiếc Chanong, thực lực của Chanong đạt trình độ của võ đài số sáu. Nhưng vì giữ các ông chủ như Lưu Giám Hùng… tốt nhất là không cho Lưu Giám Hùng gặp lại Chanong nữa, vậy tốt nhất là làm cho Chanong biến mất. Nhưng cho dù Chanong biến mất, cũng phải lợi dụng đếncùng.
Nếu không thì hắn sao tên là Ác Bưu?
“Vâng, Bưu ca.” Vài tên đàn em Ác Bưu mặt tái xanh, giọng điệu lạnh lùng trả lời.
Hoắc Đông Thanh lấy đai vàng Công Phu chi Vương xuống võ đài số năm, khán giả xung quanh đều đổ dồn về, các bà giàu có trên khu sofa ném tiền mặt xuống.
Nhưng, những tờ tiền mặt bay theo gió, cho dù ít nhất là vài chục ngàn, nhưng Hoắc Đông Thanh không đi nhặt.
Tiền có thể kiếm bằng nắm đấm, nhưng không cần phải khom lưng cúi mặt.
Siêu Vua Vịt hưng phấn tìm công ty Kinh Kỷ để lấy thưởng, tiền thưởng thắng một giải công phu lôi không phải ít, cho dù không thưởng cho quyền thủ, cũng thưởng cho người quản lí.
“Bây giờ Siêu Vua Vịt tao đã là người quản lí võ đài số năm!” Siêu Vua Vịt ưỡn ngực, bước về phòng tài vụ của công ty Kinh Kỷ. Mỗi trận võ đài đều có một phòng tài vụ riêng, để tính tiền cược và kết toán phát tiền.
Nhiều người quản lí khác thấy Siêu Vua Vịt tiểu nhân đắc ý, lòng không vui nhưng làm gì được? Ai bảo Siêu Vua Vịt may mắn tìm được một người giỏi!
“Thanh Quyền Chảy, có hứng thú theo chị đánh quyền không?” Lúc này La Sát chạy đến trước mặt Hoắc Đông Thanh, đứng cản trước mặt, vỗ vào roi da nói: “Chỉ cần theo tao, không ai dám giở trò gì với mày nữa.”
“Mày oai thế, Siêu Vua Vịt sao che chở nổi cho mày?” La Sát liếc nhìn, khóe miệng mỉm cười.
“Xin lỗi, tôi đã có người quản lí.” Hoắc Đông Thanh không cho rằng may mắn tự tìm đến, tự tìm đến chỉ có rắc rối, hay là có âm mưu gì khác.
Hắn mặc kệ, can đảm từ chối.
“La Sát?” Ác Bưu vừa rời khu sofa nhìn xuống, thấy vậy có vẻ hơi sợ, khựng bước lại.
La Sát lập tức vung roi da về phía Ác Bưu, dáng vẻ ra oai nhìn Hoắc Đông Thanh: “Theo tao!”
“Bốp!” Mặt Ác Bưu lập tức trúng một roi.
Hắn lập tức xao mặt, cúi đầu gập người gọi: “Chị La Sát!”
La Sát đường Hoa – Người quản lí võ đài số bảy của Cửu Long Quyền Lôi!
Hoắc Đông Thanh rõ biết địa vị của La Sát ở Cửu Long Thành Trại, quay nhìn ngực của cô ta, tiến thẳng về phía Siêu Vua Vịt trước mặt.
La Sát lúc nãy muốn nói thêm với Hoắc Đông Thanh.
Hoắc Đông Thanh như có dự cảm quay đầu lại, lớn tiếng nói: “Tôi thấy chị có bệnh đấy.”
“Nói vậy là sao?” La Sát khựng lại.
Hoắc Đông Thanh lên tiếng: “Tôi sở trường xem phụ khoa.”
“Hôm khác xem cho chị.”
Các quyền thủ bên cạnh La Sát đều giật mình, mặt lộ vẻ sợ hãi, không ngờ La Sát lại cười nói: “Được lắm!”
“Thanh Quyền Chảy, đây là tiền thưởng của mày, 80 ngàn.” Lúc này Siêu Vua Vịt chạy theo Hoắc Đông Thanh sắp rời đi, chủ động đưa phong bì dày.
Hoắc Đông Thanh không chút khách khí nhận lấy, lớn tiếng nói: “Đưa tôi ra khỏi Thành Trại.”
“Không vấn đề”. Siêu Vua Vịt trả lời rất sảng khoái.
Hai người ra đường Thành Trại, Hoắc Đông Thanh hình như nghĩ được gì, đột nhiên hỏi: “La Sát là người thế nào?”
“La Sát?” Siêu Vua Vịt khựng lại một chút nói: “Người quản lí võ đài số bảy, cũng là người quản lí có thế lực nhất Long Thành, nghe nói có bệnh thích sạch sẽ, rất thích chơi đùa với quyền thủ mãnh nam, đã chơi tàn vài tên rồi đấy.”
“Quyền thủ dưới tay ả ta đều là trai bao, mày không phải bị ả ta nhắm trúng rồi chứ? “Siêu Vua Vịt quét mắt nhìn, Hoắc Đông Thanh bị La Sát nhắm vào không có gì lạ, nhưng vừa vào Long Thành hai ngày đã lọt vào mắt La Sát.
Nhân tài thế này thật hiếm có.
Hoắc Đông Thanh liếc ngang: “Người nhắm vào tao cói st sao?”
Hắn cảm thấy mục đích của La Sát không đơn giản, muốn hắn làm đồ chơi? Ánh mắt rất lạnh lùng, không có chút gì là muốn đùa với người khác.
“La Sát xuất hiện, hình như là mở màn cho điều gì đó lớn lao hơn!” Trong lòng Hoắc Đông Thanh có trực giác như thế, cả bản thân cũng không chú ý, nhưng trực giác này rất chuẩn, chuẩn bị có chuyện lớn xảy ra ở Cửu Long Thành Trại.
“Không có gì, người trong Thành Trại muốn theo La Sát rất nhiều, muốn bị La Sát chơi cũng không được. Mày muốn theo thì theo, xem thử ả ta có khác gì với các bà giàu có không, thể nghiệm xong về nói tao biết.”
“Dù sao tao cũng đánh không lại mày, đấu không qua ả ta.” Siêu Vua Vịt liếc nhìn.
Hoắc Đông Thanh rời khỏi Thành Trại, lên xe về Thiên Nghĩa Hòa.
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook