Long Thành Đại Ca Đại
Chapter 27: Thanh âu phục

Long Thành Đại Ca Đại

Tên khác: Long Thành Chưởng Đà Nhân

Tác giả: Manh Tuấn

Người Dịch: Kiết Tường

Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!

 

Hồi thứ 27: Thanh âu phục

 

“Đồ đặt riêng của Hardy Amies. Sao nó mua nổi? “Nếu nói áo ngoài âu phục của Lạc Ca cho, trên thị trường mua được, nhưng hoa văn đặc trưng của Hardy Amies, thì lại là một cấp bậc khác.

Hàng hiệu âu phục Hardy Amies của Anh, do bá tước Hardy Amies sáng lập năm 1946, là một nhãn hiệu âu phục có lịch sử, nhưng có thêm nhiều yếu tố thời thượng.

Cửa hàng chính nằm ở con phố Savile Row, trung tâm Longdon, là nguồn gốc của âu phục nam giới trên khắp thế giới.

Top 20 cửa hàng âu phục may đo riêng nổi tiếng thế giới đều ở con phố Savile Row.

Vì có nhiều quân quan, chính khách, quyền quý, nhà tư bản của Anh đóng ở Hongkong, nên mười thợ may nổi tiếng của Hardy Amies cũng đến Hongkong để phục vụ may đo riêng. Làm cho Hardy Amies trở thành thương hiệu âu phục đến Châu Á đầu tiên.

Có thể thấy Lưu Thiếu mặc đồ của Hardy Amies, hắn tự hào biết bao, cho dù là người Anh cũng phải ngưỡng mộ. Không ngờ lại đụng hàng với tên mặc âu phục.

“Sao hắn có được thế?”

Lưu Giám Hùng nghĩ mãi không thông.

Nhưng sao hắn ngờ rằng một bà giàu có là fan của Hoắc Đông Thanh lại là cổ đông của Hardy Amies, tuy chồng của bà ta mới là cổ đông thật, nhưng thật ra cũng thế.

Bà giàu có thấy cơ thể của Hoắc Đông Thanh cùng size với chồng mình, nên nhờ Siêu Vua Vịt đo ba vòng của Hoắc Đông Thanh, sau đó sửa lại âu phục đã đặt sẵn, mang đến Thành Trại tặng cho Thanh chảy.

Hoắc Đông Thanh thấy phù hợp, cũng không biết âu phục này bao nhiêu tiền. Nào biết một bộ đồ tây bằng ba trận đấu của hắn? Phải vài chục ngàn, có tiền cũng chưa chắc mua được.

Nếu hắn biết đã đổi một bộ đồ thường, sau đó bán bộ này đi, không phải thơm hơn sao? Hắn thấy Lương Nghiệp Điền tặng hắn vài bộ âu phục trắng cũng rất vừa người.

Nhưng hắn mặc bộ âu phục mới này vì tính thực dụng khí đánh võ đài, chất liệu mải khá mềm dai, kích cỡ lại rộng một chút, ngoài ra đường may rất chắc chắn, chịu được đòn!

“Siêu Vua Vịt, tôi ra một trăm ngàn! Để anh đẹp trai được nổi tiếng!” Một bà giàu có tóc nhuộm vàng, mặc váy hoa ngồi trên khu sofa, hai mắt sáng rực, đưa tay nói: “Tôi phải cho anh ta ra trận đầu tiên!”

Sau khi chủ võ đài ra sân, tùy theo tiền của các ông chủ đặt cược, nếu không có các ông chủ bỏ tiền ra đặt, thì ủy viên tọng tài sẽ chọn quyền thủ được đặt cao nhất ra sân.

Lúc này các quyền thủ Thanh Quyền Chảy, Ước Hàn Sắt, Sơn Bổn Lục Lang đang đứng dưới võ đài số năm.

Người xem đều gọi lớn tên quyền thủ.

Ngoài ra, tiền đặt cược cho quyền thủ, còn lấy làm giải thưởng.

Người thắng c uối cùng sẽ được phần thưởng. (Không ai đặt cược, thi đấu sẽ do ủy viên trọng tài chọn để tiến hành, nhưng tiền thưởng không cộng dồn). Tiền thưởng cuối cùng chia bốn cho ông chủ, công ty kinh kỷ, người quản lí và quyền thủ. Trong đó ông chủ năm, công ty ba, quản lí một và quyền thủ một.

Vì thế, dù là ông chủ, công ty kinh kỷ, người quản lý hay là quyền thủ, bao gồm cả các con bạc đều thích đấu giải công phu. Muốn thắng tiền, muốn kích thích.

Nếu cuối cùng không ai vượt qua công phu lôi thì sao? Trận thứ ba, trận thứ tư dừng, đổi người đánh tiếp tục trận thứ hai? Vậy phần thưởng sẽ không cộng dồn, càng đến cuối cùng càng cao, cho đến khi có chủ võ đài mới thôi.

Có khi tiền thưởng của công phu lôi lôi đến vài triệu. Lúc đó càng điên cuồng hơn, người quản lí tìm mọi cách để tìm người giỏi. Và lúc đó mãnh nhân xuất hiện, ông chủ cũng bạt mạng đưa người đó lên.

Phần trên đã nói về cách chơi của con bạc, quyền thủ. Tiếp theo sẽ nói về cách chơi của ông chủ, công ty quyền lôi.

“Thì ra chỉ là kiến cỏ!” Lưu Giám Hùng quét mắt nhìn, đột nhiên thay đổi: “Không đúng, không phải một, là một đám!”

Thì ra sofa kế bên không chỉ có một bà giàu có, mà là nhiều bà ngồi quây quầy, mặt đượm xuân tình, đến Cửu Long Thành Trại ăn tối, hay không biết là ăn gì!

“Nhìn ngứa cả mũi!”

“Lưu Thiếu sao không vui thế?” Ác Bưu nhìn mặt Lưu Giám Hùng lúc xanh lúc tím, lại ngoáy mũi, chợt lên tiếng hỏi.

“Cũng là quyền thủ đánh quyền giả đấy.” Lưu Giám Hùng buột miệng nói.

Ác Bưu cười lớn: “Đừng chơi em chứ, Lưu Thiếu! Nói mà thôi, không ngờ anh còn dữ hơn em!”

“Vậy mày cho người nói với T rần Tiêu! Tao ra một trăm ngàn cho lên võ đài xúc tên Thanh Quyền Chảy!” Lưu Giám Hùng bồi thêm.

Ác Bưu giật imnfh, lập tức trả lời: “Điều này thì được! Em lập tức báo Thái Lưu Manh biết.”

Thái Lưu Manh là người quản lí của Trần Tiêu, đang là người quản lí võ đài số năm, đánh chết người tuy là phạm qui, nhưng cũng có cách thoát được.

Dĩ nhiên, nguy hiểm là rất lớn, nhưng phải xem Thái Lưu Manh và Trần Tiêu có chịu ăn hay không.

Lúc này Hoắc Đông Thanh đã mặc âu phục, may giày thể thao màu trắng, từng bước đặt chân lên bậc thang võ đài.

Cuối cùng, hắn hạ dây đài, tiến vào trong.

Tuy quyền thủ võ đài số năm như Ước Hàn Sắt, Sơn Bổn Lục Lang đều có tên tuổi, từng thể hiện thực lực hơn người.

Nhưng chỉ một câu của các bà nhà giàu đã đưa Thanh Quyền Chảy lên đánh trận đầu!

Điều này rất hợp ý Hoắc Đông Thanh!

Thanh Quyền Chảy mặc âu phục màu đen, phối hợp với giày thể thao màu trắng, tạo cảm giác anh tuấn soái khí nhưng không mất vẻ thời thượng.

Vừa đứng trên võ đài thì các bà giàu có đều vui mừng: “Tiêu một trăm ngàn là đáng!”

“Thanh Quyền Chảy! Là Thanh Quyền Chảy! Nhìn đồ tây là biết ai ra đấu, tối qua Tân Huyết Chiến vừa thắng ngược, lên thẳng võ đài số năm, Thanh Quyền Chảy!”

Trần Tiêu mắt sắt bén nhìn tên mặc âu phục, có tư cách lên võ đài số năm không phải là kẻ yếu, vả lại xung quanh còn rất ồn ào, đủ thấy Thanh Quyền Chảy được nhiều người ủng hộ, xem ra tên mặc âu phục này rất có số má.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương