Long Thần Khí
Chương 43: sống sót







Thanh Mai bình tĩnh nói tiếp.



- Trước đây vài vị cao thủ tu giới có hiềm khích với Dao tộc nên cùng tế sư của họ giao chiến. Kết quả dù thắng cũng không thoát khỏi ám thuật nguyền rủa này. Bởi vậy những triệu chứng lúc cuối cùng cũng đã được nhiều người chứng thực.



Đại Hùng âm thầm than thở. “Cho dù như vậy, cô cũng đâu cần miêu tả chi tiết thế chứ. Thà ta không biết, có phải đỡ chịu suy nghĩ dày vò thêm hai canh giờ nữa không?”



Thanh Mai dường như đoán được suy nghĩ của Đại Hùng, tay ngọc vén làn tóc mai về phía sau tai, thủng thẳng:



- Tự dối mình sao bằng hiểu rõ sự thể hơn một chút. Tâm lý có đề phòng thì mới chủ động tìm phương pháp giảm thiểu đau đớn xuống được.



Đại Hùng lắc đầu ngao ngán.



- Có cách sao? E rằng có khi tự sát trước khi triệu chứng hoàn toàn bộc phát mới là giải pháp duy nhất.



Ở bên cạnh, Hồng Phong cũng kinh hãi than:



- Dao tộc đáng sợ thật. Chỉ cần tế sư họ xuất chiến, ít nhất cũng kéo được một người của đối phương xuống mồ.




- Đây cũng là lý do tại sao Dao tộc hoành hành nhiều năm ở giao giới hai tỉnh Tuyên – Thái mà các tu môn lớn cũng không dám đàn áp, dù thực tế tộc Dao không phải là quá lớn so với các tộc Thủy, Sán Dìu, Mông… khác. Chẳng qua các cao thủ cũng không dám liều mình khi biết kiểu gì cũng sẽ hy sinh.



Đại Hùng mở to đôi mắt lên.



- Nếu có tiên sư thông thạo giải ám thuật đi kèm không phải sẽ giải quyết vấn đề được sao?



- Việc này nào có dễ như thiếu hiệp nghĩ.



Nhị tiểu thư Lý gia lắc đầu.



- Muốn giải hết ám thuật nguyền rủa cần có tiên sư Long Cấp trở lên, còn phải tiến hành chữa trị năm ngày liên tục mới xong. Sự hy sinh của một tế sư Tinh Cấp đâu phải dễ dàng uổng phí. Trong khi đó, nếu chiến đấu với quy mô lớn để ép tộc Dao chịu theo quy tắc giới giang hồ, chắc chắn sẽ đụng phải số lượng lớn hơn các thầy cúng tham chiến. Lúc đó có muốn cứu cũng khó mà đủ người chữa trị đó.



Thanh Mai che miệng cười hàm tiếu. Nhị tiểu thư nhà họ Lý tuổi tác tuy không cao nhưng xem ra kiến thức cũng không thấp. Chả trách Lý gia có thể để nàng quản lý việc tiêu thụ hàng của gia tộc trong cả tỉnh Tuyên Quang. Bất quá thấy nàng tự nhiên vui vẻ khi đi thăm một người sắp chết như Đại Hùng, hắn không khỏi chột dạ.



- Thanh Mai tiểu thư hôm nay đến thăm tại hạ, chắc không phải để bàn việc bình ổn khu vực giao giới tỉnh Tuyên Quang này chứ?



Thanh Mai nhẹ cúi đầu xuống:



- Hi hi, tiểu nữ thất lễ. Vấn đề sơn tặc tộc Dao đã có nhiều năm, gây ảnh hưởng tới việc kinh doanh của bổn tộc. Tiểu nữ cũng từng suy nghĩ qua hơi nhiều nên mới lạm bàn. Còn về việc tiểu nữ thăm thiếu hiệp hôm nay vốn là để khuyên thiếu hiệp cứ bình tâm.



- Chẳng lẽ tiểu thư có cách khắc chế ám thuật trên người tại hạ hay sao ?



Nghe Thanh Mai chứng thực suy nghĩ của mình, Đại Hùng không khỏi mừng khấp khởi, lời nói không kiềm chế bật ra khỏi miệng.



Thanh Mai ý tứ nhìn hắn, khóe miệng lộ ra hàm răng trắng tinh đều đặn:



- Chẳng lẽ thiếu hiệp quên Lý gia nhà ta nổi tiếng nhất là loại trà gì hay sao?



- Bạch Thanh Trà! Nhưng theo như tại hạ biết thì chuyến hàng này vốn không chở Bạch Thanh Trà ?



- Đúng là hàng giao cho khách thì không, nhưng không có nghĩa là trên người ta không có. Dù sao cũng có thể cấp cho thiếu hiệp một lạng trà, đủ để làm chậm thời điểm phát tác của ám thuật này thêm một tuần nữa.



Đại Hùng nghe vậy mừng rỡ, nhưng tiếp theo lại rầu rĩ.



- Một lạng trà cực phẩm giá một vạn lượng vàng. Cho dù có đổi ra linh thạch cấp thấp cũng trị giá tới một ngàn viên. Trên người tại hạ lúc này không có nhiều linh thạch đến thế.



Thanh Mai che miệng cười.




- Thiếu hiệp đừng lo. Số trà này đã có người khác trả thay cho thiếu hiệp.



Đại Hùng ngớ ra.



- Là vị ân nhân nào hảo tâm quá vậy?



- Chính là Hoàng Thành Trung – Hoàng lão gia đó thôi. Thiếu hiệp đừng quên hai xe hàng mà các vị đồng môn của thiếu hiệp đã đoạt lại được. Trong đó đều là các vũ khí ám pháp, tính ra cũng trị giá đến khoảng năm sáu vạn lượng vàng. Trả một vạn lượng thay cho công tử, sợ rằng Hoàng lão vẫn còn mừng chán ấy chứ. Huống chi, thiếu hiệp có công diệt sát một sơn tặc là tế sư Tinh Cấp đỉnh phong như vậy, Lý gia ta còn chưa có keo kiệt đến mức không báo đáp gì cho thiếu hiệp.



Ý đồ cướp thêm hàng nhà họ Lý của đám sơn tặc chắc Minh Tuấn đã kể lại cho Thanh Mai biết, nếu không nàng ta đã không nói như vậy. Đại Hùng đương nhiên nhanh nhảu nhận ngay sự “báo đáp” đó. Có thể sống được mà không chịu nhận là ngu. Huống chi thực tế, cho dù có phải vay trước trả sau thì hắn cũng gật đầu ngay như gà mổ thóc, nói gì đến chuyện còn được dùng miễn phí như vậy.



- Vậy tại hạ xin chân thành cảm tạ. Dù sao cái mạng này tại hạ vẫn còn muốn dùng thêm bảy tám chục năm nữa là ít, chưa muốn phí phạm nó sớm qúa.



Đại Hùng hiểu ra vấn đề, cười toét miệng chấp nhận, cũng không còn áy náy gì nữa.



Trò chuyện thăm hỏi thêm một chút, Thanh Mai liền sai người mang Bạch Thanh Trà đã nấu lên cho Đại Hùng uống, tranh thủ trước khi cảm giác đau đớn đầu tiên do ám thuật bùng phát hành hạ hắn. Thật tiếc cho loại trà cực phẩm của Lý gia, tuy rất trân trọng nó nhưng Đại Hùng lại không có thời gian chậm rãi thưởng thức. Hắn vồ lấy từng bát trà tươi uống như sắp chết khát, lòng chỉ sợ không kịp giờ. Dù sao Thanh Mai miêu tả triệu chứng khi phát tác quá mức kinh khủng. Loại đau đớn ấy, tin chắc không ai có gan mong xảy ra trên người mình rồi đem tích lũy làm kinh nghiệm.



Mãi đến lượt nước trà thứ tư Đại Hùng mới thong thả lại một chút. Theo Thanh Mai thì chỉ cần ba lượt đầu đã đủ để Bạch Thanh Trà phát huy tác dụng kiềm bệnh rồi. Lượt sái cuối chẳng qua là hắn tiếc mà pha lại nhấm nháp cho vui thôi. Dù sao để cho chắc chắn, cuối cùng đến bã lá Bạch Thanh Trà hắn cũng không tha, toàn bộ nuốt hết vào bụng. Đương nhiên hành động này quả thật không đẹp mắt cho lắm, khiến cho lòng hâm mộ của Thanh Mai đối với “vị thiếu niên anh hùng hạ tế sư” bị giảm tụt xuống mấy phần. Nhưng Đại Hùng thì mặc kệ. Sau lưng hắn còn một đống hoài bão còn muốn làm, mà trước nay, hắn vẫn chưa nghe có kẻ nào chết rồi còn tạo nên được sự nghiệp bao giờ.



Bạch Thanh Trà không hổ với danh tiếng vốn có. Độ chừng một khắc sau khi Đại Hùng dùng hết, hắn có thể cảm nhận được từ trong nội thể một luồng khí ấm từng bước lan tỏa ra khắp toàn thân. Tại mỗi vị trí đau trên cơ thể, luồng khí ấm này lần lượt bao bọc lại, tạo thành một lớp màng khí ấm, giống như ngăn chặn cảm giác lan truyền từ vết thương lên đại não, làm cho Đại Hùng cảm giác giống như chưa từng tham gia một trận chiến thập tử nhất sinh nào vậy.



Trên lưng Đại Hùng, bởi vì những ám chú đã lan ra như mạng nhện che phù khắp nơi, luồng khí ấm kia liền trùm lên toàn bộ lưng hắn, khiến Đại Hùng cảm giác như mình đang buộc sau lưng một túi da bò thổi đầy hơi. Khi hắn thử đặt lưng xuống giường, lớp da lưng mất cảm giác làm hắn tưởng như ai đó vừa trải thêm lên đó một lớp đệm bông dày mềm mại.



Tuy là đã giảm bớt áp lực, Đại Hùng vẫn không khỏi hồi hộp trong suốt năm canh giờ tiếp theo. Con người khi biết mình đang trải qua thời khắc mà đáng lẽ phải chết, sự tò mò và hồi hộp đó quả không thể ngăn được. Huống chi, hắn còn chưa hết lo lắng về sự bộc phát ra của ám thuật nguyền rủa. Nhỡ chưa chết, nhưng còn đau đớn… Sự hành hạ nếu xảy ra chắc gì hắn đã thừa nhận nổi.



May mắn, sự ngăn chặn cảm giác của Bạch Thanh Trà quả thực rất thần diệu. Mặc dù Đại Hùng đứng trước gương có thể nhìn thấy từng mảng da trên của mình bị ám văn hút đi sinh khí tới mức nhăn nheo, khô nứt như vỏ cây lâu năm sau lưng, làm hở ra từng thớ thịt đỏ bên trong các kẽ nứt. Nhưng cảm giác đau, thậm chí là nhói lên, cũng không hề xảy ra.



Suốt thời gian này, trong xe, ngoại trừ Minh Tuấn đang hôn mê ra thì chỉ còn mình hắn, vì vậy sự đáng sợ xảy ra trên lưng cũng chỉ mình hắn biết. Nơi duy nhất trên lưng hắn mà da thịt không bị hoại tử chỉ có một nơi – khu vực ký hiệu có Tiểu Bảo đang ngủ say. Cấp bậc như nó, ám thuật của thầy cúng Tinh cấp còn chưa đủ sức tạo thành uy hiếp.



Quá trình hoại tử tuy vẫn diễn ra, nhưng dưới tác dụng của Bạch Thanh Trà, nó không thể hoàn toàn phát tác. Cho dù da thịt sau lưng Đại Hùng đã nứt nẻ như chân ruộng bị hạn hán lâu năm, rốt cuộc cũng chưa có khối thịt nào rời ra khỏi khung xương.



Đại Hùng nhận thấy quá trình hoại tử đã dừng lại trên lưng, không khỏi thở phào một hơi. Dù sao nếu triệu chứng này mà lan tràn ra toàn thân thì cũng quá mức kinh dị. Bất cứ ai cũng không muốn mình trông như một thây ma biết đi bao giờ.



Đại Hùng sau khi uống Bạch Thanh Trà hẳn sẽ đủ thời gian tìm người giải ám thuật. Hắn không quen nằm mãi trên xe, ngày hôm sau đã băng kín phần thân thật chặt chẽ rồi xuống xe đi lại một chút cho đỡ cuồng chân. Trong đội ngũ, chỉ có Minh Tuấn bị thương hơi nhiều nên vẫn cần điều dưỡng tiếp. Thương tích cỡ đó muốn khỏi, không có một hai tuần e là khó mà xong.



Trong lúc Đại Hùng bận giải quyết nguy cơ phát tác của ám thuật thì đoàn bảo tiêu vẫn tiếp tục tiến lên phía trước. Do chuyện sơn tặc của tộc Dao nên Hồng Phong không dám để các đồng môn đi quá xa so với đoàn xe nữa. Một phần lo còn nhiều đồng bọn của chúng chưa xuất hiện, một phần để dễ hỗ trợ qua lại với đội bảo tiêu của Lý gia.



Hộ tiêu của Hoàng lão sớm cũng đến tiếp ứng. Tin tức vũ khí ám pháp bị cướp cũng được đưa về cùng làm số người đến hỗ trợ lên đến hẳn 30 người. Dù sao số hàng gộp chung bây giờ giá trị cũng khá lớn, lại thêm việc giết được tế sư của tộc Dao cũng được Thanh Mai dùng chim nhạn đưa tin khiến Hoàng Thành Trung càng muốn gia tăng độ an toàn cho hàng hóa của mình.



……..




Tại dinh thự xa hoa của lão cự phú họ Hoàng, một đám người hầu kẻ hạ ra vào nườm nượp. Tuy chỉ là cự phú vùng cao nhưng xem ra sản nghiệp của Hoàng lão đủ để khiến nhiều phú hộ dưới đồng bằng ghen tị đến phát khóc. Tiệc mừng đón khách được tổ chức trong một đại sảnh rộng nửa mẫu (1), hai bên màn lụa, rèm nhung che lại, đèn ngọc đủ màu, thị nữ, thị vệ san sát. Nhìn có phần giống như trọc phú khoe của hơn là tiếp đón đối tác kinh doanh.



Hoàng lão gia lấy lại được số vũ khí ám pháp giá trị lớn, mừng rỡ như vừa sinh quý tử, lập tức mở tiệc này thiết đãi cả đoàn hộ tiêu nhà họ Lý. Đương nhiên, việc cướp lại số hàng này, công đầu là của Đại Hùng. Hoàng Thành Trung vì thế liền năm lần bảy lượt mời Đại Hùng lên ngồi ngang hàng với mình và Lý Thanh Mai khiến Đại Hùng không thể từ chối.



Đại Hùng trong lòng không thích thú lắm. Chưa nói đến việc vừa tới nơi, chưa nghỉ ngơi được bao lâu, mà bản thân hắn sinh trưởng ở môi trường bình dân, mấy cái tiệc tùng kiểu cách thế này có chút không hợp khẩu vị cho lắm, chẳng qua còn có việc cần nhờ vả nên hắn đành nhẫn nhịn.



Sau khi cắn răng uống vài ngụm rượu chào bàn do Hoàng Thành Trung đích thân mời, mặt Đại Hùng đã đỏ như mặt trời giữa trưa. Lúc này đã có cái bình phong đường đường chính chính như vậy, Đại Hùng giả giọng lèm bèm quay sang lão Hoàng:



- Hoàng lão, rất xin lỗi, nhưng tôi không thể uống thêm nữa. Tửu lượng tôi quá kém, là do cha tôi di truyền xuống. Xin phép dừng uống vậy.



Hoàng Thành Trung cười ha hả, vỗ vai Đại Hùng :



- Thiếu hiệp đừng khách khí. Ta biết các vị trong tiên môn rèn công, luyện khí. Pháp thuật dời non lấp bể, hóa rượu thành nước dễ như trở bàn tay. Mấy chén rượu nhạt này sao có thể khiến thiếu hiệp say được ? Hay là chê nhà ta rượu nhạt, chén bé ? Người đâu? Mang ngay mấy ché rượu cần loại lớn ta cất dưới hầm lên đây, tiện thể thay mấy bát ngọc to nữa nhé !



Đại Hùng nghe thấy tá hỏa, vội xua tay :



- Ấy, đừng lấy, đừng lấy !



Nhìn thấy mặt Hoàng Thành Trung có vẻ không vui, Đại Hùng vội hạ giọng nhăn nhó:



- Lão Hoàng, không phải tôi cố ý. Mà quả thực tửu lượng tôi rất kém. Lúc vào Long Khí Môn cũng hầu như không có thời gian uống rượu, bởi vậy đâu có để ý học thuật giải rượu làm gì. Bữa tiệc rượu này xin phép khất lại vậy. Nếu ông có lòng chiếu cố, xin giới thiệu tôi với Tu Tiên Y Đường tại Tuyên Quang này là đủ.



Đại Hùng trước đây cũng từng đi lại trong giang hồ, cái quy luật nhờ thổ địa vẫn linh hơn tự nhiên là nắm rõ. Mặc Tu Tiên Y Đường thì ai từng đến Tuyên Quang đều biết, nhưng có lời giới thiệu của Hoàng lão với Tu Tiên Y Đường, khẳng định sự nhiệt tình chữa trị sẽ tăng lên mấy lần. Dù sao Hoàng Thành Trung cũng nuôi một đội ngũ bảo tiêu hùng hậu, Tu Tiên Y Đường khẳng định là chỗ mà hắn thường xuyên phải kết giao. Nhờ qua mối quen biết này hẳn sẽ không tệ.



Hoàng lão vỗ trán làm ra vẻ sực nhớ ra:



- Xin lỗi, ta thật là vô ý. Thiếu hiệp đã bị thụ thương như vậy, chắc chắn là không còn tâm tư nào mà dự tiệc nữa. Ngoài ra, thiếu hiệp tuổi còn trẻ vậy mà đã có thể xông pha giết chết thầy cúng Bàn Vụ, hẳn cũng là người một lòng khắc khổ tu tiên, không tham thú hưởng thụ của người thường. Thôi được, để ta đưa cho thiếu hiệp thẻ bài này. Ngay chiều nay, người của ta đưa thiếu hiệp tới Tu Tiên Y Đường gặp Tiên y Nông Lâm Thụ. Có thẻ bài này, việc của thiếu hiệp hẳn là sẽ suôn sẻ. Đừng quá lo.



Đại Hùng suýt tí nữa thì phì cười. Khắc khổ tu tiên? Không tham hưởng thụ? Nếu Hoàng Thành Trung mà biết hắn từ khi vào nội môn hầu như chỉ lo chế thuốc để kiếm tiền là chính, mà thuốc hắn chế ra cũng toàn loại cải tạo mùi vị để uống đỡ khó hơn, không biết lão sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Tuy nghĩ như vậy, Đại Hùng cũng không thể không làm ra bộ cảm kích để che dấu suy nghĩ thật, trong lúc hai tay cẩn thận nhận lấy thẻ bài mà Hoàng lão đưa cho.



“Chiều nay phải mau tới Tu Tiên Y Đường một chuyến.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương