Long Thần Khí
Chương 42: Diệt tế sư



Chẳng bao lâu một con gấu lớn xồng xộc phóng từ trong hang ra. Liếc qua thì quả nhiên là loại ma thú hạ cấp. Loại này Sư Cấp đại thành giải quyết mới ăn thua, mà tên nhóc kia chỉ là Hùng Cấp tiểu thành. “Chênh lệch gần hai cấp” - Bàn Vụ thầm nghĩ - "Chả trách con gấu này làm thịt tên kia nhanh như vậy".



Bàn Vụ thong thả niệm pháp, đoạn vẩy tay trái về phía trước. Một lá bùa vun vút bay về phía con gấu. Tay hắn chưa ngừng, lại phóng mũi gai nhọn bên phải ra. Hai đòn liên tiếp này là sự phối hợp nhuần nhuyễn của Bàn Vụ nhiều năm. Đừng nói ma thú cấp thấp, ngay cả ma thú cấp cao cũng nhiều lúc bị sa bẫy. Lá bùa kia bất kể có trúng đích hay bị chặn lại đều sẽ nổ mạnh, đồng thời tỏa ra một đám độc khí gây choáng váng đối phương. Loại độc khí này do Đại Tế Sư trong tộc điều chế, tác dụng cực mạnh, ma thú khó có khả năng chống cự. Trong lúc đối thủ đang mờ mịt, tiếp theo mũi nhọn kia sẽ âm thầm bay tới kết thúc tính mạng đối phương. Tộc người Dao nổi tiếng về độc thuật và ám thuật, trong các tộc dân, chỉ có tộc Miêu là may ra có thể so sánh.



Cự hùng thấy là bùa bay đến liền đứng thẳng lên hai chân sau, chân trước vung lên tát một cú như khai sơn phá thạch vào lá bùa phía trước. Bàn Vụ đúng lúc này bắt thủ quyết, hô to một tiếng:



- Phá!



Một tiếng nổ lớn vang lên, áp lực không kém gì đại pháo bắn tới. Trong uy áp của bùa Liệt Hoành, một chi của cự hùng nháy mắt bị đánh nát. Cùng lúc, khói độc đậm đặc màu tím giữa thinh không xuất hiện, sau đó cuồn cuộn tỏa ra bao kín lòng động.



Bàn Vụ đắc ý cười nhạt, một chân lập tức bước vào cửa hang, không muốn chần chờ thêm nữa...



- Grào…



- Hự.




Liên tiếp hai âm thanh của một thú, một người vang lên. Bên trong hang, cự hùng bị gai độc cắm vào tim đang rống lên một tiếng trước khi đổ xuống. Mà ngoài cửa hang, Bàn Vụ cũng bị một lưỡi kiếm bất ngờ xuyên thấu qua lồng ngực.



Gã thầy cúng trợn mắt, hai tay nắm chặt lưỡi kiếm thò ra phía trước, cố xoay đầu nhìn lại phía sau. Sau lưng gã, tên thiếu niên kia người còn vương đầy lá khô, hàm răng nghiến chặt, hai tay đang vận sức, từng bước xoay ngang lưỡi kiếm trong người đối thủ.



Bàn Vụ không ngờ rằng Đại Hùng chẳng nấp trong hang, mà lại ẩn dưới lớp lá khô ngay cạnh cửa động. Bởi gã quá tin tưởng đối phương sẽ tìm một nơi càng kín đáo càng tốt, cuối cùng lại để Đại Hùng đột nhiên vùng lên tung ra sát chiêu.



Kể ra Đại Hùng cũng khá mạo hiểm. Hắn trốn dưới một lớp lá khô như vậy, so với việc trốn ở những nơi khác quả thực là hơi sơ hở. Nhưng hắn cũng đoán gã tế sư này sẽ lục tung những nơi tưởng như kín đáo nhất lên đầu tiên, cũng là làm cho dấu vết lá khô do Đại Hùng đảo lộn trở nên bình thường, sau đó gã tế sư sẽ tìm cách tiến vào động này. Đại Hùng qua đám phân rải rác gần hang động đã biết, trong hang chắc chắn có một con cự hùng cấp ma thú sinh sống. Chỉ cần con cự hùng đó tranh thủ khiến gã tế sư này phân tâm một khắc, hắn liền có cơ hội ra tay.



Việc nằm ẩn lệch một bên trước cửa hang nhìn như vô tình, thực tế là một phần trong tính toán của Đại Hùng. Dù sao với sức mạnh của một tế sư ngang tầm Sư Cấp đại thành, Bàn Vụ nhiên sẽ nghênh ngang bước đến thẳng trước cửa động, chứ không cần núp núp lén bên rìa như những kẻ cấp thấp cỡ Đại Hùng. Điều này cũng vô tình giúp Đại Hùng tránh được việc bị gã tế sư đó dẵm lên người. Độ mềm của da thịt so với độ mềm của lớp lá rừng, chỉ cần là kẻ ở rừng lâu năm tự nhiên sẽ biết.



Đại Hùng đã xoay ngang lưỡi kiếm nửa vòng trong lồng ngực Bàn Vụ, không ngờ gã tế sư này sống dai như đỉa, không hề ngã xuống. Chết dưới tay một tên Hùng Cấp tiểu thành là sự sỉ nhục to lớn đối với tên thầy cúng, điều nhục nhã này đủ khiến cho Bàn Vụ nhanh chóng điên cuồng. Một tay vẫn nắm chặt lưỡi kiếm trước ngực, tay kia gã tế sư rút ra một lá huyết phù cổ quái, dán lên mặt lưỡi kiếm.



- Ám thuật chi vật: Quá Nhật Tất Tử. Khởi huyết tế !



Bàn Vụ rống to một tiếng, phát động ám thuật âm tà nhất nhì trong tộc Dao: dùng máu huyết nguyền rủa chết đối phương. Tấm huyết phù chớp mắt lặn vào trong lưỡi kiếm, liền đó trong Phong Vân Kiếm tỏa ra màn huyết vụ.



Huyết vụ càng đậm thì máu huyết của Bàn Vụ càng bị hút đi nhanh. Gã tế sư ngửa mặt lên trời gào thét những âm thanh đau đớn như bị lóc thịt rút xuơng. Đại Hùng trông thấy vậy hoảng hốt buông tay, tiện thời đạp mạnh vào chuôi kiếm, đem Phong Vân Kiếm cùng thi thể Bàn Vụ chấn bay ra xa.



Lưỡi kiếm được bao bọc trong huyết vụ đến khi màn sương máu sánh đặc như dịch lỏng thực chất. Lúc này thân thể Bàn Vụ đã nằm im đột nhiên rã ra thành bột. Màn huyết vụ cùng lúc cũng thu nhỏ thật nhanh, rồi kéo dài thành một tia máu, từ chuôi kiếm phóng ra bắn thẳng về phía Đại Hùng.



Đại Hùng vốn đã đề phòng từ trước, liền lộn người sang một bên né tránh, không ngờ tia huyết dịch đó dường như có linh tính, liền vòng lại đuổi theo. Đại Hùng chớp mắt vận lên Phong Sa Ảnh Bộ đào tẩu, linh khí hộ thân cũng lập tức che phủ khắp người - đây đã là tất cả các tuyệt chiêu cứu mạng mà hắn nắm giữ lúc này.



Tiếc thay, tia máu kia tốc độ không lường được. Hắn mới nhảy được hai ba bước đã bị nó đuổi kịp. Sau lưng Đại Hùng, một cơn đau đớn xuất hiện, rồi như mũi lao trực tiếp đâm thông lên não. Trong cố gắng cuối cùng, Đại Hùng rút pháo hiệu trong người ra giật mạnh, rồi hai mắt hắn tối sầm, đổ gục xuống không biết gì nữa.



Trải qua không biết bao lâu thời gian, khi Đại Hùng tỉnh lại thì đã thấy mấy vị đồng môn vây quanh, mà chỗ hắn nằm lại là một trong hai chiếc xe dự phòng của đoàn bảo tiêu. Hai cô nàng Hồng Ngọc và Thanh Thủy nước mắt ngắn, nước mắt dài đang ngồi bên, vẻ mặt sụt sùi lo lắng.



Thấy hắn tỉnh dậy, mọi người nhất thời mừng rỡ, nhưng ánh mắt thoáng sau đều nhìn hắn như nhìn kẻ đã chết. Hai cô nàng kia ngồi rấm rức một lúc, lát sau dường như không nhịn được, òa khóc rồi nhảy xuống xe chạy đi.



Đại Hùng thử cảm nhận một chút trong cơ thể, thấy mọi thứ khá bình thường, có chăng là khắp người hơi uể oải tí. Nhớ đến tia huyết chú kia, hắn bật dậy vạch áo, soi gương nhìn phía sau lưng. Ở vị trí huyết chú tiến vào là một điểm đen bằng đầu ngón tay, từ điểm đen đó tỏa đi khắp lưng hắn những đường hắc tuyến xen nhau như rễ cây, gần như đã che kín hơn nửa lưng.




- Ám thuật chi vật Quá Nhật Tất Tử của tộc người Dao là một dạng nguyền rủa dùng máu huyết và linh hồn tế sư trước khi chết thực hiện. Ám thuật này chỉ có các tế sư Tinh Cấp (1) đỉnh phong trở lên mới có thể làm được. Sư đệ đã may mắn giết được một gã tế sư, rất tiếc không thoát khỏi chiêu đồng quy vu tận này của hắn.



Hồng Phong sau khi được tiêu sư của Lý gia giải thích một hồi, liền đem những lời này truyền lại cho Đại Hùng. Trong tâm hắn quả thật thấy tiếc cho sư đệ. Với cấp bậc Hùng Cấp tiểu thành như Đại Hùng, diệt sát được một thầy cúng Tinh Cấp ngang với Sư Cấp đại thành quả là một chiến công lừng lẫy, nhưng cuối cùng lại không thoát nổi sát chiêu tối hậu của kẻ địch. Một nhân tài như thế, sau này không chừng cũng chẳng kém đại sư huynh Lam Phong nổi tiếng là bao.



Từ khi nghe Bàn Vụ dẫn phát ám thuật, Đại Hùng đã phần nào đoán ra loại nguyền rủa này có ý nghĩa như thế nào. Ám thuật chi vật thông qua khí tức của chủ nhân lưu trong đồ vật, từ đó phát tán tới chủ thể. Chỉ không ngờ loại ám thuật này bá đạo đến vậy lại rơi vào người mình. Sự uể oải mà hắn đang cảm thấy do ám thuật ăn mòn sức sống trong cơ thể tạo nên.



Nếu có tiên quả ở đây, hẳn là hắn có thể phục hồi lại sinh cơ, không chừng còn dễ dàng áp chế được ám thuật đó một thời gian. Nhưng nơi này cách Long Tinh Thành mấy ngàn dặm, ngay cả Tiểu Bảo bây giờ thức tỉnh rồi bắt đầu bay về Hoàng Liên Thánh Lĩnh, thì khi nó đến tiên viên, hắn nơi này cũng đã thành cái xác khô rồi. Trên người hắn hiện nay, thứ tiên phẩm mạnh nhất chỉ có tiên liên hạt. Nhưng loại tiên hạt này chủ yếu làm tăng số lượng Long Tiên Khí và ảnh hưởng tới quả trứng trong thần thức, chứ không có tác dụng về trị độc, chống ám thuật. Hắn cũng đã thử kích thích quả trứng vài lần, chịu cho nó đánh cho mấy cú đau đớn, nhưng không thấy tác dụng gì. Hóa ra quả trứng ngọc cũng chưa phải thứ đồ không bệnh gì không chữa được.



Đại Hùng chợt nhớ đến Minh Tuấn, định mở miệng hỏi, thì Hồng Phong như hiểu được ý tứ hắn, liền mở lời:



- Đệ yên tâm. Minh Tuấn dù sao cũng là Hùng Cấp đại thành. Hắn đã kịp phát tín hiệu trước đệ rồi tranh thủ thời gian vừa đánh vừa lui chờ bọn ta tới cứu. Tuy hắn cũng bị thương không ít nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Bọn ta theo chỉ điểm của hắn đã giết được hai tên còn lại kia, cướp về hai xe hàng bị mất của Hoàng Thành Trung.



Đại Hùng thở dài. Ít nhất trong nhóm ba người của hắn, cũng còn có một người sống sót sau ngày mai. Bây giờ có lẽ hắn nên lo nghĩ cho bản thân thì hơn.



- Đệ bất tỉnh được bao lâu rồi?



- Hơn bốn canh giờ. Bởi vì đệ chạy về hướng xa khỏi chúng ta nhiều hơn Minh Tuấn, nên khi chúng ta tìm tới thì đệ đã ngất được một lúc. Từ đó đến nay là ba canh giờ nữa.



- Nếu theo đúng những người biết về ám thuật nguyền rủa này nói, xem ra đệ chỉ còn năm canh giờ nữa thôi. Loại ám thuật này có cách nào giải trừ hay không?



- Cũng có. Theo như người Lý gia nói, nếu đến kịp Tu Tiên Y Đường ở Tuyên Quang, nơi đó có một số tiên sư am hiểu chữa trị các ám thuật nguyền rủa này. Chỉ tiếc là…



- Chỉ tiếc là chúng ta còn cách nơi đó quá xa.



Đại Hùng lắc đầu chán nản tiếp lời. Xem ra không phải hắn không thể giải ám thuật, mà là không kịp giải ám thuật.



Tuy đã vào đến địa phận Tuyên Quang nhưng muốn đến trung tâm của tỉnh cũng phải mất hai ngày nữa. Dù sao Tuyên Quang cũng là khu vùng cao toàn đường núi là chính, đi lại đều không thuận tiện. Cho dù có hắn cưỡi Quỷ Diện Kỳ Đà cũng chỉ nhanh thêm nửa thời gian là cùng. Đại Hùng chỉ còn hơn nửa ngày. Nhìn tới lui trong đoàn lại không có tiêu sư nào mang pháp khí hay kỵ thú phi hành. Càng nghĩ lại càng thấy chán đời.



Hồng Phong nhìn vị tiểu đệ đồng môn này cũng không biết an ủi ra sao. Nghe nói ám thuật này nếu không giải kịp thì chắc chắn phải chết. Mà lúc chết cũng cực kỳ đau đớn, hình như còn vài biến đổi xảy ra trên cơ thể, hành hạ người bị nguyền rủa như chịu cực hình hạng nặng. Sư đệ trước mắt còn nói chuyện bình thường, đến ngày mai đã là cái xác không hồn. Hồng Phong khi trở về cũng không biết phải báo lại với sư môn thế nào cho phải.




Hai huynh đệ ngồi trầm ngâm trong xe, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ. Chợt bên ngoài có tiếng nói như oanh vàng.



- Tiểu nữ Thanh Mai đến thăm Hùng thiếu hiệp. Chẳng hay có tiện lên xe chăng?



- Mời Nhị tiểu thư tự nhiên.



Đại Hùng khoác vội áo vào, cất giọng hồi đáp. Một thiếu nữ độ mười chín tuổi khẽ vén rèm bước lên.



Không biết có phải linh khí của ngọn núi nơi Lý gia cư ngụ cực tốt hay không, mà không chỉ thanh trà của Lý gia hương vị tuyệt hảo, ngay cả vị Nhị tiểu thư này cũng xinh đẹp như hoa, tính cách hòa nhã, rất được lòng mọi người. Đại Hùng vì nghe nàng ta đến thăm, trong lòng không khỏi có vài phần cảm kích.



Bởi vì đây là xe nghỉ thay phiên cho đoàn bảo tiêu nên trong xe khá rộng. Thanh Mai nhã nhặn ngồi ở một bên ghế đối diện, mỉm cười nhìn Đại Hùng. Nhìn sắc mặt của Đại Hùng dường như quá tệ, nàng liền hỏi thăm:



- Thiếu hiệp cảm thấy ra sao rồi?



- Hiện giờ trong cơ thể tại hạ không có vấn đề gì, chỉ là hơi mệt mỏi một chút.



Đại Hùng cũng không giấu diếm tí nào, mà triệu chứng của người dính phải ám thuật này, e rằng người Lý gia còn thông hiểu hơn hắn nhiều.



- Có lẽ ám thuật bắt đầu phát tác, dần hút đi sinh lực trong cơ thể, nên thiếu hiệp mới cảm thấy như vậy. Qua hai canh giờ nữa, sợ là sẽ bắt đầu xuất hiện cảm giác đau đớn. Tiếp theo có thể chân khí nghịch hành, máu huyết đảo lộn. Đến khi cuối kỳ thì cơ thể cuồng trướng, cơ nhục nứt vỡ rồi rơi ra khỏi khung xương. Lúc đó đau đớn so với vạn đao lăng trì cũng chẳng kém bao nhiêu.



- Ha ha, xem ra tại hạ không có khả năng hưởng một sự ra đi yên bình rồi đây.



Đại Hùng nghe Thanh Mai miêu tả tình trạng sắp tới của mình, trong lòng không khỏi rùng mình, khó nhọc cười khan hai tiếng.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương