Long Soái Giang Thần
Chapter 37: Trèo cao té đau

Long Soái Giang Thần

Tên khác:

Long Vương Y Tế - Đương Đại Hoa Đà

Long Vương Y Tế Giang Thần – Thượng Môn Nữ Tế Giang Thần

Giang Thần Đường Sở Sở

Tác giả: Giang Thần Đường Sở Sở

Người Dịch: Kiết Tường

Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!

 

Hồi thứ 37: Trèo cao té đau

 

Năm quân khu chỉnh đốn, là chuyện của năm khu lớn.

Các nhân vật quan trọng trong năm khu đều tham gia.

Theo lý mà nói, chuyện nội bộ này, người ngoài không được vào xem.

Nhưng lần này Tiêu Dao Vương kế nhiệm, có một số ngoại lệ, mở một số ghế mời cho bên ngoài.

Trước khi gửi thiệp mời, đều có ghi số, mỗi số tương ứng với một ghế ngồi.

Các nhân vật quan trọng đều vào, mọi người đều tự giác nhường đường cho Đường Thiên Long.

Vì ông ta là thiệp đặc biệt, ngồi ở hàng đầu, vị trí như các đại ca quân khu khác, nhân vật như thế phải vào đầu tiên.

Vậy?

Đường Thiên Long có chút ngây người ra.

“Thiên Long lão ca, còn đứng đó làm gì, vào đi.”

Khi nghe âm thanh này, Đường Thiên Long mới có phản ứng.

Chuyện gì thế? Ta vào trước?

Sau khi ngây người ra, ông ta cười, cầm trượn g dầu rồng, dưới ánh mắt nhiều người, ngạo nghễ bước đến cửa vào.

“Ngưỡng mộ thật.”

“Đường gia đúng là đã nổi lên rồi.”

“Tao dám bảo đảm, trong ba năm, tài sản Đường gia ít nhất cũng lên gấp chục lần.”

Nhiều người đang bàn tán.

Tuy giọng rất nhỏ, nhưng Đường Thiên Long vẫn nghe được.

Với người thích mặt mũi như ông ta, đã rất thỏa mãn tâm hư vinh.

Đường Thiên Long đi đầu, các phú hào khác mới nối nhau đi theo, xếp hàng đợi kiểm tra thiệp mời.

Phó tướng thấy hàng đã xếp xong, lớn giọng nói: “Tôi  nói trước vài điểm, thứ nhất, sau khi vào đi đường nhỏ bên cạnh, đến cuối hội trường, theo khu vực mà ngồi. Thứ hai, khi đứng lên phải giữ yên lặng tuyệt đối, thứ ba, tuyệt đối không được bỏ ra về trước, thứ tư…”

Phó tướng nói rất nhiều qui củ.

Mọi người đều nghiêm túc ghi nhớ.

“Kiểm tra thiệp bắt đầu.”

Đường Thiên Long đưa thiệp trong tay của mình ra, phó tướng sau khi thấy thiệp đặc biệt, lập tức đứng thẳng người chào, lớn tiếng nói: “Chào trưởng quan!”

Tiếng chào này làm Đường Thiên Long cũng ngây ra.

Người sau lưng Đường Thiên Long đều ngưỡng mộ.

Đúng là quan hệ không bình thường với Tiêu Dao Vương, cả tướng quân khu cũng tôn trọng ông ta.

Và người của Đường gia đứng bên ngoài cũng đều phấn chấn, thay nhau lấy điện thoại ra ghi lại giây phút vinh quang này.

Sau khi phó tướng chào xong, mở thiệp ra, nhìn tên tên trên thiệp, sắc mặt ông ta trầm xuống.

Thiệp mời này đúng là cấp trên phát xuống, nhưng cấp trên cũng đã ra lệnh, nếu Đường Thiên Long đến, thì không cho vào, và còn phải đuổi ra ngoài.

Phó tướng nhìn Đường Thiên Long, dặn dò các chiến sĩ bên cạnh: “Đuổi lão già này ra ngoài!”

“Rõ.”

Hai chiến sĩ đến, cặp hai bên Đường Thiên Long kéo ra.

Đường Thiên Long ngây người ra, hoang mang nói: “Tướng quân, chuyện gì thế, tôi có thiệp mời, các người làm gì thế, ui ya”

Đường Thiên Long bị ném ra, ngã dưới đất, cả nửa ngày cũng chưa đứng lên được.

Các phú hào thấy cảnh này đều mở to mắt.

Chuyện gì thế này?

Lúc nãy còn cúi chào, bây giờ đã ném ra ngoài?

Đường gia đang quay phi, thấy cảnh này đều sững sờ, cả nửa ngày còn chưa hồi thần lại.

“Thiệp mời của Tiêu Dao V ương còn dám làm giả, đúng là không biết chét là gì, nghĩ tình ngươi lần đầu sai phạm, lần này tha cho ngươi, nếu không đã là đại tội chém đầu.” Phó tướng lạnh lùng nói.

Đường Thiên Long mặc kệ đau đớn, hoang mang bò dậy, nhìn Liễu Thiếu Huy, lớn tiếng nói: “Thiếu Huy, ông nói giúp tôi đi, thiệp mời này là do ông vận động bên ngoài, quân Tây Cảnh đích thân đưa đến Đường gia mà.”

Liễu T hiếu Huy nghe tướng quân nói Đường Thiên Long dùng thiệp mời giả, sao còn dám có quan hệ gì với Đường Thiên Long, mở miệng nói: “Đường Thiên Long, ông đừng ngậm máu phun người, ông làm giả thiệp mời có liên quan gì tôi?”

Đường Thiên Long sững sờ, nhìn xung quanh tìm Liễu Sung, vội chạy đến nắm tay hắn cầu xin: “Cháu rể, cháu nói giúp ta, nói giúp ta với.”

Liễu Sung cũng hoang mang.

Hắn nào biết là xảy ra chuyện gì.

Hắn nhanh trí vội nói: “Ông à, có phải ông đắc tội nhân vật lớn nào đó, con dám khẳng định thiệp mời không phải giả, chắc là ông đắc tội ai đó, mới bị đuổi ra.”

“Ta, ta không có.” Đường Thiên Long hoang mang sắp khóc ra.

“A, ta biết rồi, chắc là Đường Gia đốt pháo, làm nổi quá, khiến cho Tiêu Dao Vương bất mãn, ông à, con đã nói rồi, chúng ta nên kín kẽ, ông lại làm hoành tráng.” Liễu Sung vừa vỗ đầu vừa nói.

Đường Thiên Long cũng cảm thấy thế.

Lúc này, ông ta hối hận.

Sớm biết thế, đã không làm nổi.

Các nhân vật lớn khác cũng xem thường Đường Thiên Long.

Cuối đoàn xe Đường Gia, Giang Thần vẫn ngồi trong xe.

Đường Sở Sở ngồi bên nhìn Giang Thần, mặt nghi ngờ: “Thần, anh nói ông sẽ mất mặt, anh đã biết trước đúng không, chuyện này là sao?”

Giang Thần cười nói: “Tối qua anh không gạt em, đúng là anh đã nhờ quan hệ cấp trên, quân Tây Cảnh mới đưa thiệp mời đến Đường gia, không ngờ công lao bị người ta cướp, anh gọi điện cho cấp trên, bảo cấp trên nói với quân Tây Cảnh, hủy thiệp mời của Đường gia.”

“Haha, con rể, làm hay lắm, làm tốt lắm!” Hà Diễm Mai ngồi ở hàng ghế sau cười lớn.

Tuy người bị ném ra là cha bà ta, nhưng bà ta vui, khen Giang Thần: “Lão đầu chết tiệt rất ngoan cố, người khác nói gì cũng không tin. Cái gì mà Liễu gia ra mặt, dám cướp công lao của con rể ta, đáng đời!”

Đường Sở Sở không biết nói gì: “Mẹ, đó là ông đấy, mẹ sao nói ông như thế được.”

“Ông thì sao, ông lão ngoan cố, từ nhỏ đã thiên vị Đường Hải, Đường Kiệt, không xem trọng cha con. Bây giờ mất mặt, mẹ dĩ nhiên là vui, đúng không?”

Giang Thần cười, nhìn Đường Sở Sở: “Sở Sở, em có muosn xem điển lễ kế nhiệm của Tiêu Dao Vương không?”

“A?”

Đường Sở Sở ngây ra: “Được sao, thiệp mời của Đường gia bị hủy rồi mà.”

Giang Thần cười nói: “Trước đây anh đã nói với em, xe anh lái là xe của một nhân vật lớn, bạn thân của cấp trên anh là tài xế của người này, bây giờ người đó không có ở Giang Trung, anh nhờ cấp trên mượn về, quân Tây Cảnh thấy chắc chắn cho vào.”

“Thật sao?” Đường Sở Sở có vẻ không tin.

“Còn đứng đó làm gì, đi thôi.” Hà Diễm Mai ngồi ở phía sau tin vào Giang Thần, vỗ vào đầu anh ta.

“Được.”

Giang Thần cười, cho xe chạy, còn bóp còi lớn.

Bíp!

Tất cả mọi người đang nhìn Đường Thiên Long bị ném ra như chó, cuối đoàn xe Đường  Gia, lại có tiếng bóp còi, sau đó là xe thương vụ không có bản số chạy đến.

Hà Diễm Mai thấy Giang Thần đúng là cho xe chạy đến, bà ta hạ c ửa kính, cố ý lộ mặt ra, nhìn các phú hào.

Và các phú hào đều há hốc mồm.

Đường gia lại đùa gì nữa đây?

Trước mặt bao nhiêu tướng quân, còn bóp còi xe, cho xe chạy thẳng đến.

Muốn lao thẳng xe vào quân khu hay sao?

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương