Long Soái Giang Thần
Chapter 31: Mua trung tâm thương mại

Long Soái Giang Thần

Tên khác:

Long Vương Y Tế - Đương Đại Hoa Đà

Long Vương Y Tế Giang Thần – Thượng Môn Nữ Tế Giang Thần

Giang Thần Đường Sở Sở

Tác giả: Giang Thần Đường Sở Sở

Người Dịch: Kiết Tường

Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!

 

Hồi thứ 31: Mua trung tâm thương mại

 

Giang Thần chỉ muốn Đường Sở Sở vui, chỉ thế mà thôi.

Không ngờ lại thiệp mời hắn bảo Tiêu Dao Vương đưa đến, bị người ta cướp công, để Đường Sở Sở hiểu lầm hắn.

Sau khi hắn gọi điện cho Tiểu Hắc, đã đuổi theo.

“Sở Sở”

Hắn chạy đến kéo Sở Sở, giải thích: “Em nghe anh nói, anh đúng là không gạt em, thiệp mời là anh nhờ người đưa đến, không ngờ bị người ta cướp công lao.”

“Đồ phế vật, đến bây giờ, còn muốn lập công.” Hà Diễm Mai mắng lớn: “Còn mặt mũi không thế?”

Đường Tùng cũng thêm dầu vào lửa: “Chị à, hắn chỉ là tên lính quèn xuất ngũ, có bản lãnh gì chứ, còn không mau li hôn hắn.”

Đường Sở Sở mắt ứa lệ: “Giang Thần, đủ rồi, em cám ơn anh từng chăm sóc chu đáo cho em, em cám ơn anh trị lành cho em, nhưng bây giờ em không muốn gặp anh, anh đi đi!”

Nói xong, cô ta khóc lớn bỏ chạy.

Giang Thần thấy có chút hoang mang.

Cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã, anh ta cũng không hoang mang như thế.

“Phế vật chỉ làm hỏng chuyện.” Hà Diễm Mai lại mắng, Giang Thần đứng yên tại chỗ, nhìn một nhà Đường Bác bỏ đi, hắn hít một hơi dài.

Hắn lần nữa đuổi theo, đuổi đến Đường gia.

Nhưng không ai cho vào.

Hắn đành chọn cách rời đi, dự tính Đường Sở Sở nguôi giận rồi giải thích.

Sau khi hắn rời Đường Gia, hắn đến phòng khám Phàm Nhân của Tiểu Hắc.

“Giang đại ca, anh sao thế.” Vừa vào, Tiểu Hắc đã hỏi, phát giác sắc mặt hắn không ổn, im bặt ngay, đưa một điếu thuốc.

Giang Thần trong lòng có chút hoang mang.

Hắn chỉ là muốn Đường Sở Sở vui, nhưng không ngờ gặp kẻ vô sỉ, cướp công của hắn.

“Tiểu Hắc, có phải tao không nên trở về?” Giang Thần rít thuốc, khói mù mịt đầu ngón tay.

Tiểu Hắc hỏi: “Giang đại ca, có chuyện gì thế?”

Giang Thần kể lại đầu đuôi.

Tiểu Hắc cười khổ: “Giang đại ca, em chưa yêu đương, em không giúp được anh, nhưng nếu Giang đại ca ngứa mắt Liễu gia, chỉ vài phút em cho Liễu gia đi đời.”

“Phù, bỏ đi.” Giang Thần khoác tay nói: “Cũng chẳng phải thâm thù đại hận gì, ở đây là Giang Trung, là thành phố hòa bình, không phải biên cảnh, trò đấu với kẻ địch, không dùng đấu với đồng bào.”

Nghe xong, Tiểu Hắc không nói nữa.

“À phải, Tiểu Hắc, tài sản của tao cho mày bảo quản, tài sản bây giờ của tao có bao nhiêu?”

Về đến thành phố, Giang Thần trải qua nhiều chuyện.

Hắn từng xem tiền như cỏ rác, nhưng bây giờ hắn lại thấy không có tiền không ổn.

“Em sao biết chứ, để em tính cho anh, chúng ta từng đánh bại nước địch, anh tiếp quản mỏ vàng của nước địch, bán cho các ông chủ lớn, hình như là hơn ba mươi tỷ, còn có một lần, một nhà giàu phạm tội, bị quân địch đuổi giết, tình cờ được đại ca cứu, nhà giàu đó hình như cho một tỷ báo đáp, à đúng, các phú thương tiểu quốc ở biên cảnh tìm sự che chở, mỗi năm cũng đưa phí bảo hộ cho đại ca. Tính qua cũng hơn ba trăm tỷ!”

“Tao có nhiều tiền thế sao?” Giang Thần hơi run người.

Trước đây hắn không bận tâm chuyện này, bây giờ hắn bắt đầu quan tâm, không ngờ hắn lại có nhiều tiền thế.

“Giang đại ca, anh là thống soái Hắc Long Quân, Bắc Hoang là nơi hỗn loạn nhất,  nhưng cũng dễ kiếm tiền nhất, tài sản của Giang đại ca tính mãi không hết, nhưng anh không chịu kiếm, nếu không anh đã là người có tiền nhất thiên hạ.”

Giang Thần nghe Tiểu Hắc nói, miệng tự lẩm bẩm: “Xem ra trước đây tao đúng là ngu!”

“Đại ca, sao anh đột nhiên lại quan tâm đến tiền, anh có thể Hắc Long đặc biệt, đó là quà cấp trên đưa anh, hạn mức là mười tỉ, anh chắc không thiếu tiền.”

“Sở Sở nói tao giấu tiền riêng, đã thu của tao, nói là lấy nuôi con cái.” Nói đến Đường Sở Sở, Giang Thần lộ ra nụ cười mà cả bản thân cũng không phát giác.

“Tiểu Hắc.”

“Hử?”

“Mua trung tâm thương mại mới xây ở Giang Trung cho tao.”

“Hả?”

Nghe xong, Tiểu Hắc giật mình.

Trung tâm thương hại Thành Trung, là một tòa thành mới xây dựng, một tòa nhà có hơn năm mươi nóc hơn năm mươi tầng, xung quanh còn có chợ đêm, phố đi bộ, chợ đồ cổ.

Trung tâm thương mại Thành Trung đã hoàn công, có nhiều nhà đầu tư lớn bắt tay xây dựng, muốn xây mọt trung tâm thương mại phồn hoa nhất nước.

“Sao hả, tiền không đủ sao, không đủ thì dùng quan hệ.”

Tiểu Hắc nhìn Giang Thần, không nhịn được hỏi: “Đại ca à, anh muốn làm gì thế, tiền trong tayu  trước sau cộng lại chỉ 200 tỷ, không trung tâm thương mại Thành Trung, cần số tiền rất lớn. Anh có biết giá bao nhiêu không, chỉ đất nền đã giá trị liên thành, em nghe nói, các tay địa ốc lớn trước sau đổ vào 500 tỷ, mất hơn năm năm, mới xây dựng xong.”

Giang Thần không có khái niệm lắm, hỏi trực tiếp: “Mày nói xem, mua Thành Trung cần bao nhiêu tiền.”

Tiểu Hắc nghĩ một lát nói: “Các tay địa ốc lớn bắt tay dầu tư hơn 500 tỷ, xem như là giá thấp nhất, cho dù các địa ốc không kiếm tiền, chúng ta muốn lấy cũng phải cần 600 tỷ.”

“Mua, tiền không đủ, thì hỏi mượn các tỷ phú biên cảnh, mau chóng kiếm đủ 600 tỷ, mua trung tâm thương mại Thành Trung cho tao.”

“Món tiền này không phải con số nhỏ, em e là phải đích thân đi Bắc Hoang một chuyến.”

“Đi đi.” Giang Thần khoác tay.

Cùng lúc này, Đường gia.

“Sở Sở, con còn do dự gì nữa, mau chóng li hôn với Giang Thần đi!”

“Đúng đó, chị à, cho dù là tiểu tam của ông lão Diệp Hùng, cũng mạnh hơn tên xuất ngũ Giang Thần nhiều.”

Một nhà vây quanh Sở Sở, khuyên cô ta li hôn với Giang Thần.

“Con hơi mệt, con muốn vào phòng ngủ trước.” Đường Sở Sở đứng lên đi.

Về đến phòng, cô ta ngồi trên giường, hơi thất thần.

Thời gian này cô ta đã quen ở cạnh Giang Thần, bây giờ Giang Thần không có, cô ta cảm thấy lạc lõng, như một vật quan trọng không thấy đâu nữa.

Cô ta biết, Giang Thần là muốn cô ta vui.

Nhưng ngược lại chỉ làm cô ta thêm mất mặt.

Cô ta gọi điện cho Giang Thần, bảo anh ta về, nhưng còn chưa bấm gọi, đã bực bội ngồi trên giường nói: “Dựa vào gì, là anh ta có lỗi, không chủ động gọi cho mình, xin mình bỏ qua, mình sao lại gọi cho anh ta.”

Nghĩ đến đây, cô ta bực bội ném điện thoại lên giường.

Nhưng cô ta không ngừng cầm điện thoại, hi vọng Giang Thần gọi cho mình.

Một phút, mười phút, nửa tiếng, mọt tiếng, ba tiếng.

Đường Sở Sở đợi cả một sang, Giang Thần không gọi về, cả tin nhắn cũng không gửi, cô ta bực bội đi qua đi lại trong phòng, không ngừng mắng Giang Thần, mắng anh ta không có lương tâm.

Còn Giang Thần sau khi bảo Tiểu Hắc mua trung tâm thương mại Thành Trung, Tiểu Hắc đi cả đêm đến Bắc Hoang lấy tiền. Biên cảnh Bắc Hoang, có nhiều nước nhỏ, các nước nhỏ này có mỏ đá quý và đá phỉ thủy, người có tiền không ít, mỗi người mượn một chút, muốn có vài trăm tỉ không khó.

Mục đích Giang Thần lần này về là trả thù, cũng là trả ân.

Nhưng thời gian này luôn ở cạnh Đường Sở Sở, không có thời gian gây rắc rối cho tứ đại gia tộc.

Ngoài việc giết Tiêu Biệt Hạc và Tiêu Chiến ra, anh ta không có hành động gì.

Nhân lúc Đường Sở Sở còn bực anh ta, anh ta dự tính đi tìm Tiêu Nhược Nhiên, hỏi tung tích của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ.

Tiêu gia, Biệt thự vẫn còn.

Lúc này đã là trời sáng, đèn biệt thự đã tắt.

Ngoài biệt thự, xuất hiện một bóng người.

Người này mặc áo đen, mang mặt nạ quỷ đen, không khác gì một u linh.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương