Long Soái Giang Thần
Chapter 30: Lập công

Long Soái Giang Thần

Tên khác:

Long Vương Y Tế - Đương Đại Hoa Đà

Long Vương Y Tế Giang Thần – Thượng Môn Nữ Tế Giang Thần

Giang Thần Đường Sở Sở

Tác giả: Giang Thần Đường Sở Sở

Người Dịch: Kiết Tường

Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!

 

Hồi thứ 30: Lập công

 

Giang Thần về nhà.

Vừa ra khỏi cầu thang, còn chưa vào nhà, Tiểu Hắc đã gọi điện đến.

“Giang đại ca, bên Tiêu Dao Vương đã gửi tin đến, đã cho người phát thiệp mời đến Đường gia.”

“Ừm, biết rồi.”

Giang Thần gác máy.

Anh ta gõ cửa vào nhà.

Mở cửa là Ngô Mãn vợ của Đường Tùng, vừa thấy Giang Thần, cô ta trở mặt: “Đồ phế vật không ra gì, còn trở về làm gì?”

Giang Thần chọn cách mặc kệ, vào trong nhà, thấy Đường Sở Sở đang ngồi ở ghế sofa, cười nói: “sở Sở, anh đã nhờ Tây Cảnh Quân đưa thiệp mời đến Đường Gia.”

Đường Sở Sở ra vẻ chưa tin, hỏi: “Quân Tây Cảnh nào, anh sao nhờ được?”

Giang Thần cười nói: “Em quên sao, anh từng đi lính, cũng biết một số quan chức, anh nhờ cấp trên dùng đến mối quan hệ.”

“Nhưng trong lí lịch, anh ở Bắc Hoang, đâu có liên quan gì đến Tây Cảnh.”

Giang Thần  vội nói: “Không liên quan, nhưng anh từng có giao tình với một nhân vật quan trọng ở Tây Cảnh, dù sao cũng đã gửi đến, chúng ta đến Đường gia xem là biết.”

Trong nhà đang có Hà Diễm Mai, Đường Bác, Đường Tùng.

Hà Diễm Mai cũng không tin, khinh thường nói: “Không có quan hệ? Mày đi lính mười năm, cũng chỉ là lính quèn, mày có quan hệ gì. Giang Thần, tao cảnh cáo mày, Sở Sở ngây thơ, tao thì không ngốc. Sở Sở, con cũng thật là, tên phế vật Giang Thần chỉ biết chút y thuật, không có tiền không có quyền, sao con lại theo nó làm gì?”

Giang Thần đã quen với ánh mắt khinh thường của Hà Diễm Mai, cũng không bận tâm, kéo Đường Sở Sở nói: “Sở Sở, chúng ta đến Đường Gia, lần này anh nhất định để em nở mặt.”

“Giang Thần, là thật chứ?” Đường Bác không nhịn được hỏi một câu, ông ta cũng không tin lắm Giang Thần nhờ quan hệ có được một thiệp mời cho Đường Gia.

Khán giả của đại điển kế nhiệm Tiêu Dao Vương không nhiều, khách mời có hạn, phú hào năm đại khu đều muốn có được thiệp mời này.

“Cha, tên phế vật này nói mà cha tin sao?” Đường Tùng thêm vào.

Hắn rất hận Giang Thần, nếu không phải là Giang Thần, cổ phần của nhà hắn sẽ không bị thu lại, hắn còn muốn đổi xe sang, mua nhà đẹp.

Bây giờ vì Giang Thần mà không còn gì cả.

Giang Thần mặc kệ những người này, kéo Đường Sở Sở đi.

Hà Diễm Mai thấy hắn rất tự tin, cũng đi theo.

Nếu Giang Thần nói đúng, thì lão gia tử sẽ vui, khẳng định sẽ thưởng cho Sở Sở, lúc đó lấy lại cổ phần cũng không phải là chuyện khó.

Đường Gia.

Đường Thiên Long đang hớn hở.

Ông ta nằm mơ cũng muốn có được thiệp mời này.

Điển lễ kế nhiệm Tiêu Dao Vương, bên ngoài nói chỉ có một trăm khách mời.

Và năm đại khu, người nổi tiếng quá nhiều, rất nhiều nhân vật lớn nghĩ cách tặng quà để có được một vé mời.

Bây giờ, Liễu Gia ra mặt, giúp Đường Gia có được một vé.

Đường Thiên Long cười không ngậm được mồm, lấy ra thẻ đưa cho Liễu Sung: “Cháu rể, thẻ này có năm triệu, chút thành ý, xem như đáp tạ ra mặt, đừng chê ít nhé.”

“A, ông à, không được đâu.” Liễu Sung miệng nói thế, nhưng nhận lấy thẻ. “Ông à, chúng ta sắp thành người một nhà, một nhà sao lại nói hai nhà.”

Liễu Sung vui chết đi được.

Liễu Gia hắn tốn bao quan hệ, tốn cả chục triệu, mới có được một tấm thẻ mời.

Thiệp mời của Đường Gia chắc chắn không phải là Liễu Gia lấy giúp, bây giờ Đường Thiên Long cho hắn năm triệu, hắn không do dự nhận lấy.

Không lấy thật là phí.

“Vẫn là Liễu gia mặt mũi lớn.”

“Đúng đó, Thái Hồng Dược Nghiệp của Liễu Gia, là tập đoàn lớn số một số hai ở Giang Trung, cha của Liễu Sung Liễu Thiếu Huy giao du rộng, mặt mũi lớn.”

“Lần này cũng nhờ Liễu Sung, nếu không có cậu ta, chúng ta muốn có được thiệp mời là không khả năng.”

“Mộng Oánh có được một bạn trai lý tưởng, đúng là Đường Gia nở mặt nở mày.”

Người nhà họ Đường bắt đầu muốn lôi kéo Liễu Sung.

Liễu Sung đang đắc ý nói: “Con đã nói, là chuyện nhỏ rồi mà.”

Trong lúc người Đường Gia đang vui mừng vì chuyện thiệp mừng, Giang Thần dẫn Đường Sở Sở vào, sau lưng là Hà Diễm Mai, Đường Bác, Đường Tùng và Ngô Mẫn.

Nhìn thấy một nhà Đường Sở Sở, người của Đường Gia lập tức xụ mặt xuống.

Đường Mộng Oánh đứng lên, lạnh lùng nói: “Mấy người đến làm gì?”

Đường Sở Sở nói: “Em Mộng Oánh.”

Đường Mộng Oánh không chút nể mặt nói: “Cút, ai là em gái của cô.”

Được thiệp mời, Đường Thiên Long tâm tình đang vui, nhưng thấy một nhà Đường Sở Sở, ông ta lại trở nên bực bội, đặc biệt là Giang Thần. Thằng nhãi này không xem ai ra gì, một đứa cháu rể không xem gia chủ như ông ta ra gì.

“Cút.” Ông ta chỉ tay ra cổng.

“Ông à, Giang Thần nhờ bạn, bảo quân Tây Cảnh đưa thiệp mời đến, con cố ý đến hỏi, nhà chúng ta đã nhận thiệp mời chưa?”

Hà Diễm Mai, Đường Bác, Đường Tùng nhìn Đường Thiên Long, đang đợi câu trả lời.

“A” Đường Thiên Long không lên tiếng, Đường Lỗi cười lạnh lùng: “Giang Thần nhờ chiến hữu bảo quân Tây Cảnh đưa thiệp mời đến, cười chết mất. Rõ ràng là em rể Liễu Sung ra mặt, bảo Liễu Gia giúp, quân Tây Cảnh mới gửi thiệp mời đến.”

“Thì đó.” Đường Mộng Oánh mặt khinh bỉ nhìn Giang Thần, nói: “Một tên lính quèn, có tư cách gì quen với cấp cao Tây Cảnh? Đúng là không cần mặt mũi, biết quân Tây Cảnh đưa thiệp mời đến, muốn đến lập công.”

Nghe xong, Giang Thần trầm sắc mặt xuống, ngồi trên sofa, nhìn trừng trừng Liễu Sung.

Liễu Sung cũng nhìn lại hắn nói: “Phế vật, mày nhìn cái gì?”

“Đúng là không biết liêm sỉ.”

“Rõ ràng là Liễu gia ra mặt giúp, chúng ta mới có được thiệp mời, tên phế vật Giang Thần chắc chắn là thấy quân Tây Cảnh đưa thiệp, nên chạy đến lập công.”

“Đúng đó, may mà có Liễu Sung ở đây, nếu không đúng là để hắn đắc ý.”

Một nhà Đường Gia, mỗi người một câu, mắng Giang Thần cũng là lấy lòng Liễu Sung.

Nghe những lời này, Hà Diễm Mai lập tức nổi điên, vỗ vào đầu Giang Thần nói lớn: “Phế vật, đúng là mất mặt, còn đứng đó làm gì, không mau đi.”

Đường Sở Sở mặt cũng cúi gầm xuống.

Cô ta tưởng là Giang Thần làm cô ta nở mày nở mặt, ông sẽ nhìn mình bằng con mắt khác.

Thì ra Giang Thần khi về, thấy quân Tây Cảnh đưa thiệp mời, mới đến nhận vơ.

“Giang Thần, anh làm em rất thất vọng.” Cô ta khóc chạy ra ngoài.

“Sở Sở.” Hà Diễm Mai chạy theo.

Bọn Đường Tùng cũng thấy mất mặt, vội bỏ đi.

Giang Thần nhìn người của Đường Gia, lập tức cười lớn: “Ah, đúng là vô sỉ, được người nhà Liễu Gia ra mặt mới có được thiệp mời chứ gì. Tôi mở mắt xem, ngày mai mấy người làm sao đến dự lễ.”

Nói xong, anh ta quay người đi.

Ra khỏi biệt thự Đường Gia, anh ta gọi điện cho Tiểu Hắc: “Báo cho Tiêu Dao Vương, hủy thiệp mời của Đường Gia.”

Tiểu Hắc không biết Giang Thần giở trò gì, nhưng vẫn làm theo, gọi cho Tiêu Dao Vương.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương