Long Soái Giang Thần
-
Chapter 26: Y thuật cao minh
Long Soái Giang Thần
Tên khác:
Long Vương Y Tế - Đương Đại Hoa Đà
Long Vương Y Tế Giang Thần – Thượng Môn Nữ Tế Giang Thần
Giang Thần Đường Sở Sở
Tác giả: Giang Thần Đường Sở Sở
Người Dịch: Kiết Tường
Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!
Hồi thứ 26: Y Thuật thần kỳ
Sau khi dùng bữa ở Mỹ Vị Hiên, người họ Đường ra về trong ngẩn ngơ.
Vải băng trên mặt Đường Sở Sở bị Vương Tịnh xé, sau khi rời Mỹ Vị Hiên, Giang Thần đưa cô ta đến phòng khám Phàm Nhân, lần nữa bôi thuốc.
Đường Sở Sở ngồi một bên, cầm trong tay thẻ vip, mặt nghiêm túc nhìn Giang Thần, cô ta thấy hoang mang, cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay không phải là sự thật.
Cố ta không biết Cổ Dật Hiên của Mỹ Vị Hiên.
Cổ Dật Hiên lại tặng cô ta thẻ kim cương.
Thẻ kim cương còn có nhiều đặc quyền, giảm giá 90%, mỗi tháng miễn phí ba lần, vậy có khác gì ăn miễn phí?
Và mau chóng, Giang Thần đã điều chế được thuốc mang ra.
“Sở Sở.”
“A?” Đường Sở Sở đang hoang mang đã hồi thần lại.
Giang Thần nói: “Nào, để anh đắp thuốc, hôm nay xin lỗi, là anh bỏ đi nên em mới bị làm nhục. Anh bảo đảm, sau này không có chuyện này nữa.”
“Không sao.” Đường Sở Sở đã quen, cô ta đưa mặt qua. “Nào, bôi thuốc nào.”
Giang Thần bắt đầu đắp thuốc, sau đó băng lại.
Sau khi băng bó xong, Giang Thần mới đưa Đường Sở Sở về nhà.
Nhà Đường Bác, phòng khách.
Lần này Đường Sở Sở trở về, Hà Diễm Mai nhiệt tình hơn, mang trà nước nóng, đối xử không khác gì thiên kim tiểu thư.
Và Đường Bác đang ôm hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, đang cười ngốc.
“Sở Sở à, con nói thật cho mẹ biết, con và ông chủ Mỹ Vị Hiên có quan hệ gì thế, thiếu gia đại gia tộc đến từ kinh đô đấy. Không lẽ đã theo đuổi con sau khi con hồi phục dung mạo? Nếu là vậy, đợi vết thương trên mặt con lành lại, sẽ li hôn với tiểu tử Giang Thần, ở cạnh Cổ Dật Hiên. Như vậy sau này mẹ cũng nở mày nở mặt. Có một con rể giỏi thế, nghĩ đến là kích động.”
Hà Diễm Mai mặt cứ đưa lên.
Nghĩ lại bá khí của Cổ Đật Hiên, người nhà họ Chu, nói đánh là đánh. Vậy mới sáng khoái.
Nếu có con rể như thế, bà ta nằm mơ cũng phải cười đến tỉnh.
“Mẹ, con không quen biết anh ta.” Đường Sở Sở không biết làm gì hơn, bây giờ cô ta đang buồn, sao Cổ Dật Hiên lại nhiệt tình với cô ta đến thế.
Cô ta đang ngờ vực là Giang Thần.
Vì trước đó vì Giang Thần, Thiên Quân mới ký hợp đồng với Vĩnh Lạc.
Nhưng, Giang Thần nói, vì trước đó đi lín hđã từng cứu Diệp Hùng.
Và Cổ Dật Hiên, Giang Thần lại chưa nói gì với cô ta.
Ngô Mẫn thấy Hà Diễm Mai tốt với Đường Sở Sở, mặt bực bội, kéo Đường Tùng: “Đi, chúng ta vào phòng.”
“Sở Sở, đưa thẻ kim cương của Mỹ Vị Hiên ra xem nào, mẹ muốn xem, mẹ chưa thấy thẻ kim cương bao giờ.”
Đường Sở Sở đành lấy ra.
Hà Diễm Mai cầm lấy xem qua xem lại.
“Khà, đúng là làm bằng kim cương thật, viên nào cũng sáng bóng, giá trị liên thành, vẫn là Sở Sở nhà ta giỏi, cả ông chủ Mỹ Vị Hiên cũng đích thân ra đón tiếp. Chuyện này, là điều mẹ mong ước từ lâu, sau này cũng ngẩng đầu lên được rồi.”
Giang Thần thấy cảnh này cũng không biết làm gì.
Nếu đổi vị trí, anh ta cũng hiểu cho Hà Diễm Mai.
Gả cho một ông chầm tầm thường, đứa con gái sinh ra bị hủy dung, không sụp đổ đã là giỏi.
Tuy bà ta từng quỳ trước Vương Tịnh, nhưng cũng là vì nhà này.
Tốt hơn Đường Tùng và Ngô Mẫn, thấy tình thế không ổn là chuồn ngay.
Và Đường Bác thì không dám nói câu nào.
Không dễ gì.
Ông ta đang lắc đầu cười.
Vì có được cổ phần 10% Đường Thị, còn để Hà Diễm Mai nở mặt trong Mỹ Vị Hiên, thân phận trong nhà của Đường Sở Sở cũng đã được nâng cao, Hà Diễm Mai không mắng cô ta là phế vật, là sao chổi nữa.
Được mẹ công nhận, trong lòng Đường Sở Sở cũng thầm vui.
Vài ngày tiếp theo, Giang Thần ngày nào cũng ở nhà với Đường Sở Sở, chỉ có lúc đổi thuốc mới đi với Đường Sở Sở đến phòng mạch.
Thuốc mà anh ta cho Sở Sở dùng, đều là loại quý, giá trị liên thành, và đều do anh ta đích thân điều phối, rất hiệu quả.
Ba ngày sau, Đường Sở Sở tháo băng vải.
Vết thẹo trên mặt đã lành, không còn để lại vết.
Đường Sở Sở đứng trước kính, nhìn thấy dung nhan đã hồi phục, cũng lộ vẻ giật mình.
Tuy Giang Thần từng nói với cô ta biết, sẽ hồi phục, sẽ lành lại. Nhưng sau khi hồi phục, cô ta vẫn thất kinh.
Y thuật này đúng là quá thần kỳ.
“Thần, anh giỏi thật, nhiều vết thương thế mà không để lại thẹo.”
Giang Thần cười nói: “Đâu phải tại anh giỏi, là công lao của Tiểu Hắc đấy, cũng là phương thuốc anh ta dạy cho anh.”
Đường Sở Sở sờ mặt: “Công thức này mà truyền ra ngoài, khẳng định sẽ rất nổi tiếng, nếu mở trung tâm chăm sóc sắc đẹp, làm ăn sẽ rất khá.”
Giang Thần nói: “Tiểu Hắc đạm bạc danh lợi, không thích tiền tài, chỉ muốn sống những ngày yên ổn.”
Đường Sở Sở nói: “Đúng là người kỳ lạ, tuổi nhỏ thế đã không thích tiền.”
“Đùng đùng đùng”
Có tiếng gõ cửa bên ngoài
“Sở Sở, con thế nào rồi, lão gia tử đang mở họp, bảo chúng ta đến đúng giờ. Đến trễ làm lão gia tử nổi nóng, thu lại cổ phần, thì mẹ không tha cho con đâu.”
Bên ngoài là giọng của Hà Diễm Mai.
“Mẹ, mau thôi, đợi thêm vài phút.” Đường Sở Sở đến tủ quần áo.
“Thần, em phải mặc thế nào?”
Giang Thần ngồi trên giường, nhìn Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở mặc một đầm mỏng, lộ ra hai chân trắng thon dài.
Anh ta nói: “Sở Sở mặc gì cũng đẹp.”
“Ái chà, mau chọn một bộ cho em đi.”
“Bộ đồ trên tay em cũng đẹp đấy.”
“Bộ này sao?”
“Ừm”
“Anh ra ngoài đi, em thay đồ.” Đường Sở Sở đỏ mặc, chỉ ra ngoài cửa.
Tuy có giấy kết hôn với Giang Thần, Giang Thần cũng ở trong nhà, nhưng mỗi tối cô ta đi ngủ trên giường, Giang Thần ngủ dưới sàn.
Đây là yêu cầu chủ động của Giang Thần.
Sau hôm đầu tiên, có vẻ đã thành tự nhiên.
Cô ta tuy là vợ Giang Thần, nhưng hai người chỉ tay nắm tay, cả hôn nhau cũng chưa có.
Giang Thần đến trả ân, cô ta không cưỡng cầu Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở không gật đầu, anh ta không chạm vào Đường Sở Sở.
Bây giờ Đường Sở Sở yêu cầu anh ta ra ngoài, anh ta không nói nhiều, đi ra ngoài ngay.
Anh ta đợi vài phút ở phòng khách.
Đường Sở Sở bước ra.
“Á, chị, vết thương lành rồi sao?” Đường Tùng nhìn thấy Đường Sở Sở, hai mắt sáng rực.
Ngô Mẫn Thấy, cũng ngưỡng mộ, ngưỡng mộ khuôn mặt xinh đẹp của Đường Sở Sở, và ngưỡng mộ Đường Sở Sở có thân hình hoàn mỹ.
“Con?” Hà Diễm Mai cũng ngây người ra.
Vài ngày qua, Đường Sở Sở quấn băng trên mặt, bà ta không quan tâm gì, bây giờ Đường Sở Sở đã tháo băng, mặt không còn một vết thẹo nào, y thuật này đúng là thần kỳ.
Đường Sở Sở mặc một váy trắng, mang hài cao, tóc dài đến hai vai, thân hình thon dài, rất khí chất. Khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười: “Là Thần trị lành cho con đấy.”
Hà Diễm Mai nhìn Giang Thần, lẩm bẩm: “Cũng không phải vô dụng lắm, ít ra còn biết chút y thuật.”
Giang Thần cười, không nói gì.
Anh ta biết nào phải chút y thuật, y thuật của anh ta danh chấn thiên hạ, những quyền quý ở kinh đô nghĩ cách gần gũi anh ta, một là vì thân phận, hai là vì y thuật.
“Biết chút y thuật, mở một phòng khám, cũng kiếm được chút tiền đấy.” Hà Diễm Mai lại nhìn Giang T hần.
Tuy ngứa mắt Giang Thần, nhưng cũng cao to khỏe mạnh, vẫn soái khí.
Cộng thêm Giang Thần hai lần trị lành cho Đường Sở Sở, bà ta chú ý là y thuật của Giang Thần.
“Mẹ, ông sao lại đột ngột mở họp gia tộc?”
Hà Diễm Mai mở miệng nói: “Là đại điển kế nhiệm của Tiêu Dao Vương, nghe nói lần này mời nhiều người bên ngoài. Ông rất cần mặt mũi, muốn mở họp, nghĩ cách lấy một thiệp mời, để Đường Gia được lọt vào hàng gia tộc.”
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook