Long Soái Giang Thần
-
Chapter 24: Đảo ngược
Long Soái Giang Thần
Tên khác:
Long Vương Y Tế - Đương Đại Hoa Đà
Long Vương Y Tế Giang Thần – Thượng Môn Nữ Tế Giang Thần
Giang Thần Đường Sở Sở
Tác giả: Giang Thần Đường Sở Sở
Người Dịch: Kiết Tường
Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!
Hồi thứ 24: Đảo ngược
Ngoài Mỹ Vị Hiên, có hơn chục người đang đợi.
Những người này không phải đến xếp hàng ăn, trước đó họ đang bàn tán về Tiêu Dao Vương, bây giờ nghe Giang Thần nói, người ngồi đợi đều cười ồ cả lên.
“Phòng kim cương, con rể Đường gia đúng là diễn sâu thật.”
“Hắn là một tên phế vật, xe cũng không mua nổi, thời gian trước, ngày nào cũng đón Đường Sở Sở tan ca bằng xe đạp điện, phế vật chưa mua được xe còn đặt phòng kim cương.”
“Tôi nghe nói, phòng kim cương của Mỹ Vị Hiên không phải có tiền là đặt được, ông chủ Mỹ Vị Hiên là người của đại gia tộc đến từ Kinh Đô, hào môn thật sự, cả Giang Trung, đặt được phòng kim cương chỉ có vài người.”
“Cho dù là tứ đại gia tộc, cũng chưa có tư cách vào phòng kim cương.”
Lời của Giang Thần trở thành trò cười.
Những lời này lại làm Hà Diễm Mai nổi điên, bà ta mắt lớn: “Giang Thần chết tiệt, mày thấy mất mặt còn chưa đủ sao?”
“Thần, bớt nói lại đi.” Đường Sở Sở kéo Giang Thần, cô ta là người Giang Trung, cũng biết lai lịch Mỹ Vị Hiên, biết đặt phòng kim cương phải cần những gì.
“Chu Dương, thẻ hội viên bạch ngân của con đâu, lấy ra nào, để tên nghèo xem qua cho biết thẻ bạch ngân của Mỹ Vị Hiên là thế nào?” Lưu Phương ưỡn ngực khi nói những lời này, vẻ mặt đắc ý, liếc nhìn Hà Diễm Mai khinh bỉ.
Nhìn thấy Hà Diễm Mai mất mặt, bà ta rất vui, như vừa được ăn mật ong.
Chu Dương lấy ra một tấm thẻ bạc, thẻ rất tinh xáo, có một chữ vip bằng bạc.
“A, đó là thẻ bạch ngân, tôi lần đầu mới được thấy.”
“Đúng là người nhà họ Chu, tôi nghe nói, muốn thăng cấp lên hội viên bạch ngân, cần phải tiêu cả triệu, còn thẻ hội viên hoàng kim, thì cần tiêu hơn chục triệu, thẻ hội viên kim cương, cho dù là có tiêu bao nhiêu cũng không phát, cần ông chủ Mỹ Vị Hiên đích thân phát.”
“Chu công tử anh tuấn tiêu sái, tuổi nhỏ lắm tiền, ai lấy được thì đúng là đời trước tích đức.”
Nghe người đi đường khen, Lưu Phương miệng đắc ý đưa cao.
Còn Hà Diễm Mai thì càng bất mãn.
Chuyện này vốn đã qua, một câu nói của Giang Thần, lại làm bà ta mất mặt.
“Đồ nghèo mạt. Chồng, chúng ta đi.”
Lưu Phương nắm tay chồng mình, tiến vào Mỹ Vị Hiên dưới nhiều ánh mắt ngưỡng mộ.
Trong lúc đi còn không quên đạp thêm Hà Diễm Mai: “Còn nói có 10% cổ phần Vĩnh Lạc, cả Giang Trung, ai không biết Đường Bác là một phế vật. Một ông chồng phế vật, sinh ra một đứa con gái xấu xí, có một tên rể phế vật. Ha ha, cười chết mất.”
Nghe những lời khó ng he này, người của Đường Gia mặt tái xanh.
Hà Diễm Mai rất thích mặt mũi, nghiến răng kèn kẹt, nhìn thấy Đường Sở Sở người thu lại, trốn sau lưng Giang Thần.
Lúc này, có tiếng bước chân chạy vội đến.
Một người nam cao to mặc áo trắng, dáng vẻ anh tuấn bước ra. Tuổi khoảng hai lăm hai sáu.
“A, ông chủ Mỹ Vị Hiên Cổ Dật Hiên.”
“Đây mới kín tiếng thật này, là đại nhân vật đấy.”
“Tôi gnhe nói, Cổ Dật Hiên là người của Cổ Gia Kinh Đô, ở Giang Trung mở Mỹ Vị Hiên, nhưng chưa hề lộ diện, bên ngoài cũng biết rất ít.”
Nhìn thấy Cổ Dạt Hiên anh tuấn soái khí vội vã chạy ra, vô số thiếu nữ si mê. Đây mới là hào môn thật sự, tứ đại gia tộc Giang Trung gì đó còn kém xa.
Cổ Dật Hiên sau khi nghe điện thoại, không dám có chút chậm trễ, anh ta thấy Uông Phương, con gái của Lưu Phương.
Anh ta ngỡ là Đường Sở Sở, lập tức cong người, tôn kính nói: “Xinm lỗi, là tôi sơ sót, chậm trễ, phòng kim cương đã chuẩn bị xong, mời vào.”
Gì thế này?
Cảnh này là người ngoài Mỹ Vị Hiên đều chấn kinh.
“Chu gia có máu mặt thật, ông chủ của Mỹ Vij Hiên cũng đích thân ra đón.”
“Đúng đó, người của Uông gia đúng là phúc khí, sinh ra con gái xinh, gả vào hào môn Chu gia, xem ra Chu Dương chắc có quan hệ tốt với ông chủ Mỹ Vị Hiên.”
Nghe lời bàn tán xôn xao, người nhà của Lưu Phương cũng hoa cả mắt.
Chu Dương há hốc mồm, chuyện gì thế, hắn chỉ đặt phòng bạch ngân, hắn chưa từng gặp ông chủ Mỹ Vị Hiên. Ông chủ Mỹ Vị Hiên sao lại đích thân ra tiếp hắn?
Nhưng nhìn thấy ông chủ Mỹ Vị Hiên đại danh đỉnh đỉnh ra đón mình, sắc mặt hắn càng lúc càng đắc ý, ngẩng đầu lên, cầm tay Uông Phương, thưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ.
Lưu Phương càng đắc ý, quay người nhìn Hà Diễm Mai, cao ngạo hừ một tiếng.
Hà Diễm Mai đang điên tiếc, bà ta lại đổ hết cho Giang Thần, chính là tên phế vật này, chẳng có chút bản lãnh nào.
“Tên phế vật, hãy nhìn người ta xem, ông chủ Mỹ Vị Hiên đích thân ra đón kìa.” Hà Diễm Mai mắng nhiếc, Giang Thần chau mày.
Hắn gọi điện cho Tiểu Hắc. Tiểu Hắc làm việc thì hắn yên tâm, nhưng sao lại ra thế này?
Hắn nhìn ra Cổ Dật Hiên đang khom lưng ngoài cửa, thì hiểu ra.
Cổ Dật Hiên chắc chắn là nhìn sia người. Người của Lưu Phương vừa vào, hắn ngỡ Uông Phương là Đường Sở Sở.
Hắn làm dáng, lớn tiếng nói: “Đường Sở Sở, chúng ta không ăn nữa, về nhà thôi.”
Nói xong, hắn kéo tay Đường Sở Sở đi.
Cổ Dật Hiên đứng ngoài cửa nghe cái tên này, tay chân bủn rủn, ngẩng đầu nhìn, thấy Giang Thần và Đường Sở Sở quay người đi, lập tức lạnh toát, vỗ quạt trong tay.
Hắn quá vội nên nhìn lầm người.
Lật đật đuổi theo, xuất hiện đến trước mặt Đường Sở Sở, ra dáng vẻ rất tôn trọng hỏi: “Là cô Đường Sở Sở?”
“A?”
Đường Sở Sở sững sờ, gật đầu nói: “Là tôi đây.”
“Cô Đường, phòng kim cương đã đặt xong, mời.”
Cốt chuyện thay đổi quá nhanh, tất cả mọi người đều đứng hình, không biết là chuyện gì.
Hà Diễm Mai, Đường Bác, Đường Tùng, Ngô Mẫn đều há hốc mồm.
Họ chưa từng gặp ông chủ Mỹ Vị Hiên, nhưng có nghe nói, người này không phải người Giang Trung, đến từ Kinh Đô, là một đại nhân vật.
“Ông chủ Cổ, ông nói, đã đặt phòng kim cương, mời một nhà Sở Sở chúng tôi vào ăn?” Hà Diễm Mai mặt còn chưa xác định, hỏi lại.
“Chào cô, cô là mẹ của Sở Sở? Mau, mời vào trong! Phục vụ đâu, mau ra đón khách!”
Cổ Dật Hiên vừa la lớn, lập tức có vài chục người phục vụ chạy đến, xếp thành hai hàng, gập người xuống.
“Chào mừng quý khách!”
Âm thanh vang vọng.
“Bảo vệ đâu, đuổi mấy người này ra ngoài!” Cổ Dật Hiên vẫn còn đứng ở cửa, giận người nhà Lưu Phương, lập tức hạ lệnh.
Vì những người này mà làm hắn nhận lầm người.
Tuy hắn chưa gặp Hắc Long, nhưng đây là lệnh của Hắc Long, đặt phòng cho Đường Sở Sở, hắn không dám chậm trễ, nếu đắc tội Đường Sở Sở, thì hắn tiêu đời!
Và các bảo an chạy đến, bắt đầu đuổi người.
Dưới ánh mắt chú ý của nhiều người, một nhà Lưu Phương bị đuổi ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, Hà Diễm Mai đã cười.
Tuy bà ta không biết là chuyện gì, nhưng thấy Lưu Phương bực tức, bà ta đã vui.
Thấy người nhà Lưu Phương bị đuổi ra, bà ta cười đến cong cả người, chỉ Lưu Phương: “Ha ha, cười chết mất, còn nói là phòng kim cương, mấy người mà xứng?”
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook