Long Soái Giang Thần
Chapter 22: Ai dám

Long Soái Giang Thần

Tên khác:

Long Vương Y Tế - Đương Đại Hoa Đà

Long Vương Y Tế Giang Thần – Thượng Môn Nữ Tế Giang Thần

Giang Thần Đường Sở Sở

Tác giả: Giang Thần Đường Sở Sở

Người Dịch: Kiết Tường

Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!

 

Hồi thứ 22: Ai dám

 

Mười năm qua, Đường Sở Sở bị cười cợt, lần nào ra đường, cô ta cũng phải che mặt.

Cô ta tưởng rằng đã quen.

Nhưng bây giờ nghe lời nói khó nghe, cô ta cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn ai, lòng cảm thấy tự ti.

“Có cho tiền cũng không dám gần!”

“Còn là đệ nhất mỹ nữ Giang Trung, truyền thông mù cả rồi chắc.”

Đường Sở Sở cúi đầu, nhưng vẫn tưởng tượng được khuôn mặt mọi người đang cười cợt, ánh mắt chế giễu, lòng chua xót, nước mắt trào ra.

Vương Tịnh thấy Đường Sở Sở thút thít, lòng thấy mát, nâng cằm Đường Sở Sở lên, nhìn thẳng vào vết thẹo, trêu chọc: “Khuôn mặt xinh thế này, thật đáng tiếc, ha ha.”

“Cô, cô làm gì đó?” Đường Sở Sở hoang mang vùng vẫy, cúi đầu, không dám nhìn Vương Tịnh.

“Bốp”

Vào lúc này, có tiếng bạt tai vang lên.

Đường Sở Sở cúi đầu, thấy có một bàn tay kéo mình, cô ta ngẩng lên thấy Giang Thần đã về. Cô ta uất ức ngã vào lòng Giang Thần khóc lớn.

“Mày, mày dám đánh tao?”

Vương Tịnh đang sờ mặt đau rát, chỉ về Giang Thần mắng: “Giang Thần, mày là tên phế vật, mày có biết tao là ai không? Tao là Vương Tịnh của Vương Gia.”

Giang Thần thả nhẹ Đường Sở Sở,  đưa tay nắm chặt tay Vương Tịnh.

“A”

Vương Tịnh đau đớn nhăn cả mặt.

“Quỳ xuống xin lỗi” Giang Thần nói với giọng rất lạnh lùng.

Cảnh này làm nhiều người chú ý, thậm chí có người lấy điện thoại ra quay lại.

Vương Tịnh bị bẻ tay, nét mặt đau đớn không nói nên lời.

Giang Thần dùng lực nhẹ.

Cơ thể Vương Tịnh cũng uốn khúc theo ngón tay, Giang Thần đạp nhẹ vào gối cô ta, cô ta đau đớn quỳ xuống đất.

Gối va chạm mặt đất, vang lên một tiếng. Vương Tịnh đau đớn ngã người, phải gào thét thê thảm.

Đường Sở Sở thấy vậy, nóng lòng nói: “Thần, cô ấy là người nhà họ Vương, nhà họ Vương là một trong Tứ Đại Gia Tộc, chúng ta không đắc tội được.”

Giang Thần mặc kệ Vương Tịnh đang đau đớn nằm dưới đất, nhìn Đường Sở Sở, khuôn mặt đang lạnh lùng mang chút ấm áp nói: “Xin lỗi”

Bốp

Sau đầu Giang Thần, bị vỗ một tát.

Là Hà Diễm Mai.

Vốn là bà ta không quan tâm đến, nhưng Giang Thần đánh là người nhà họ Vương.

Trước đó Đường Sở Sở đắc tội Tiêu gia, hại cả nhà họ Đường tí nữa là diệt vong.

Bây giờ Giang Thần lại đắc tội Vương gia, bà ta nổi nóng mắng lớn: “Giang Thần, ai bảo mày ra tay, còn không mau dìu cô Vương lên, mau dập đầu xin lỗi!”

Đường Tùng, Ngô Mẫn đi đến, vội dìu Vương Tịnh đang nằm dưới đất.

Nhưng gối Vương Tịnh đã vỡ, chảy nhiều máu, nhuộm đỏ cả tất đỏ.

Cô ta đang ngồi bệt xuống.

Vương Tịnh mặt dau đớn, nhưng trong lòng nổi điên, chỉ từng người nhà họ Đường: “Bọn mày biết tao là ai không, tao là Vương Tịnh của Vương gia, tao thề nhà họ Đường sẽ tiêu tan.”

Bốp

Nghe đến đây, Hà Diệp Mai lại vỗ mạnh vào đầu Giang Thần mắng: “Còn không mau quỳ xuống nhận sai”

Đường Sở Sở cũng đã sợ.

Trước đó chuyện của Tiêu Gia là tấm gương, cô ta không dám chọc giận người của Tứ đại gia tộc.

Cô ta cũng cong người muốn quỳ xuống.

Nhưng Giang Thần cản lại, kéo cô ta lên, nói: “Sở Sở, chuyện này không liên quan em, người đánh là anh, có gì thì để anh, anh tuyệt đối không để liên lụy đến Đường gia.”

“Được, nhắm vào mày chứ gì?” Vương Tịnh ngồi trên ghế, đang nổi điên, lấy điện thoại gọi cho giám độc Mỹ Vị Hiên “Giám đốc Đinh, tôi là Vương Tịnh của Vương gia, là hội viên hoàng kim của Mỹ Vị Hiên, tôi ở ngoài Mỹ Vị Hiên bị người ta đánh, mau phái hai bảo vệ đến ngay.”

Sau khi gọi điện, Vương Tịnh trừng trừng nhìn Giang Thần: “Mày chết chắc, cho dù là bây giờ quỳ xuống xin tha, tao cũng không tha cho mày, không đánh gãy chân mày, tao không là Vương Tịnh.”

Hà Diễm Mai đến trước mặt Vương Tịnh, cúi người tạ tội.


“Cô Vương, xin lỗi, đúng là xin lỗi, cũng tại thằng con rể phế vật của nhà tôi, tôi xin tạ tội với cô, cô người lớn rộng lượng, cứ xem chúng tôi như rắm thối đi.”

Hà Diễm Mai đúng là rất sợ.

Không dễ gì mới có được cổ phần gia tộc, bà ta không muốn vì đắc tội Vương gia, mà làm lão gia tử nổi nóng, thu lại cổ phần.

Vương Tịnh rất cao ngạo, chỉ thẳng mũi Hà Diễm Mai đang xin lỗi, mắng lớn: “Bà cả rắm thối cũng không bằng, quỳ xuống ngay, liếm sạch giày cho tôi, không, bà không xứng, bảo Đường Sở Sở liếm.”

Vương Tịnh đổi ý, chỉ thắng Đường Sở Sở đang đứng một bên.

Lúc này, có một người đàn ông trung niên dẫn vài bảo vệ đến.

Nhìn cảnh này, người bên ngoài Mỹ Vị Hiên biết, một nhà của Đường Bác sẽ tiêu đời.

Đường Tùng nhìn thấy bảo vệ cầm roi điện, khí thế hừng hực, sợ đến sắp mất hồn, vội kéo Ngô Mẫn lui ra sau, trốn vào đám đông, sợ bị mang họa.

Thấy giám đốc Đinh dẫn bảo an đến, Vương Tịnh càng ngang ngược hơn, lạnh lùng liếc nhìn Đường Sở Sở.

‘Phụt.”

Cô ta phun nước bọt xuống đất chỉ: “Đường Sở Sở, mày quỳ xuống, liếm cho sạch, tao bảo đảm chỉ đánh gãy hai tay chồng phế vật của mày, giữ hai chân cho nó.”

Hà Diễm Mai thấy giám đốc Mỹ Vị Hiên dẫn vài bảo an đến, cũng sợ đến run người, lập tức quỳ xuống đất xin tha: “Cô Vương, chúng tôi sai rồi, chúng tôi đúng là biết sai rồi.’

Hà Diễm Mai quỳ xuống, Giang Thần không bận tâm.

Trong lòng chỉ xem thường Hà Diễm Mai không chút can đảm nào.

“Thần”. Đường Sở Sở cũng sợ, kéo tay Giang Thần.

Giang Thần an ủi: “Không sao đâu”

Vương Tịnh một chân đạp Hà Diễm Mai đang quỳ ra, nhìn thấy Giang Thần không quan tâm đến, ả ta càng điên hơn, chỉ thẳng gầm lên: “Giám đốc Ddinh, lafh ắn, đánh chết hắn cho tôi.’

Đường Sở Sở lập tức lao lên, dìu Hà Diễm Mai ra.

“Mẹ.”

“Đồ sao chổi, cút!” Hà Diễm Mai tát một cái, liếc nhìn đám đông, muốn tìm Đường Bạc.

Nhưng thấy Đường Bát như rùa đen rút đầu, đứng cúi đầu xuống, không dám ho một tiếng nào.

Nghĩ đến bản thân có một ông chồng vô dụng, bà ta đau lòng khóc rống lên.

Giám đốc Đinh Kiện Ba của Mỹ Vị Hiên đi đến, liếc nhìn Giang Thần, thấy anh ta là con rể Đường Gia mà Giang Trung đồn đãi gần đây, căn dặn: “Đánh cho ta!”

“Ai dám?”

Chính lúc này, một giọng nói từ trong Mỹ Vị Hiên truyền ra.

Trong lúc giọng nói vừa vang lên, tiếng giày da tiếp xúc với đất cũng vang lên.

Mọi người nghe tiếng quay lại nhìn.

Một người đàn ông trung niên mặc chiến bào bước đến, sau lưng là bốn người mặc quân trang. Trên vai chiến bào của người này, có mang năm ngôi sao lấp lánh.

Năm ngôi sao rất nổi bật.

Bọn Đinh Kiện Ba nhìn thấy, lập tức sợ bệt cả mặt, hai chân mềm ra, quỳ xuống đất.

Các bảo an cũng mềm người lẩy bẩy, nối nhau quỳ xuống, đại nhân vật này, đừng nói là Đinh Kiện Ba, dù là ông chủ Mỹ Vị Hiên gặp, cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống.

Gần đây, ngũ đại quân khu sắp xếp lại, tổng bộ là ở Giang Trung.

Vị trước mặt, là tân tổng soái mới điều đến, bây giờ đang đảm nhiệm dung hợp năm quân khu, Tây Cảnh Tiêu Dao Vương!

Cám ơn đã xem tại truyen66.com: 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương