Long Soái Giang Thần
-
Chapter 21: Sỉ nhục
Long Soái Giang Thần
Tên khác:
Long Vương Y Tế - Đương Đại Hoa Đà
Long Vương Y Tế Giang Thần – Thượng Môn Nữ Tế Giang Thần
Giang Thần Đường Sở Sở
Tác giả: Giang Thần Đường Sở Sở
Người Dịch: Kiết Tường
Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!
Hồi thứ 21: Sỉ nhục
Hà Diễm Mai ra ngoài, bà ta không xem tin tức.
Không biết chủ tịch Thiên Quân mở hội ký giả, cũng không biết Tập đoàn Thiên Quân đã hủy hợp tác với Vĩnh Lạc, và không biết Đường Sở Sở ra điều kiện trở về với Đường Thiên Long, lấy 10% cổ phần.
Bà ta sau khi nghe Đường Sở Sở nói, sững người trong giây lát: “Chứng thư chuyển nhượng 10% cổ phần, cổ phần gì?”
Bà ta ngay lập tức đã có phản ứng.
Đường Sở Sở đưa hợp đồng: “Mẹ, đây là hợp đồng chuyển nhượng của ông viết, có chữ ký của cha, chỉ cần cha ký tên, sẽ kế thừa 10% tài sản của gia tộc.”
Hà Diễm Mai vội cầm hợp đồng, lật ra xem chi tiết.
Xem xong, bà ta ôm hôn hợp đồng, ha ha cười lớn: “Ha ha, đúng, đúng là hợp đồng chuyển nhượng, 10% cổ phần, lão gia tử cuối cùng đã nghĩ thông rồi!”
“Mẹ, con xem.” Đường Tùng cũng chưa tin, quyền cổ phần gia tộc trong tay Đường Thiên Long, người khác của Đường gia chỉ có một ít, chỉ có nhà y là không có.
Hà Diễm Mai mừng rỡ: “Tiểu Tùng, con không phải muốn đổi xe sao, ngày mai mẹ mua cho con, mua chiếc mới, để ra ngoài cho oai, có mặt mũi!”
Đường Tùng xem hợp đồng, vui mừng ra mặt, vội nói: “Mẹ, đây là 10% cổ phần đấy, sau này mỗi lần chia cổ tức sẽ là nguồn thu nhập lớn, mẹ, con sắp có đứa con, nhà ở thành phố quá nhỏ, mẹ, mẹ bảo cha chuyển 5% cổ phần cho con, để con đổi nhà.”
“Của cha con, sớm muộn cũng là của con, con vội gì chứ!”
“Mẹ, con thích một cái váy, vài trăm ngàn đấy.” Ngô Mẫn cũng lên tiếng, kéo tay Hà Diễm Mai, nũng nịu nói: “Mẹ, còn một tháng nữa là đến kỷ niệm ngày cưới của con và A Tùng, mẹ mua cho con một cái váy đẹp nhé.”
“Được, được, mua!” Hà Diễm Mai đang vui, bao năm qua cuối cùng đã có được cổ phần của Vĩnh Lạc.
Thấy mẹ vui mừng, Đường Sở Sở cũng vui, không tự giác siết chặt tay Giang Thần, nhìn anh ta cảm kích.
Và Giang Thần sau khi thấy Hà Diễm Mai đã có hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, không thèm nhìn Đường Sở Sở, chợt nói: “Mẹ, hợp đồng này là Sở Sở mang về, cho cha đấy.”
“Còn cần mày nói.” Hà Diễm Mai xụ mặt xuống, hai tay chống hông: “Mày là người làm của Đường Gia, ở đây không đến phần mày lên tiếng, còn nữa, tao nuôi nó hơn hai mươi năm, đây không phải là việc của nó phải làm sao?”
Đường Sở Sở thấy Hà Diễm Mai nổi nóng, vội nói: “Mẹ, xin lỗi, Giang Thần không có ý chống đối mẹ, đây đúng là việc con nên làm.”
“Được rồi, vào đi.” Hà Diễm Mai đang vui, không so đo với Giang Thần, quay người vào nhà.
Đường Sở Sở mặt khó giấu niềm vui, tóm lại đã được mẹ thừa nhận.
Giang Thần cũng đành vào theo.
Đường Sở Sởquá mềm lòng, quá mong được người nhà thừa nhận.
Từ đó có thể thấy, bao năm qua cô ta chịu nhiều uất ức, nhiều khổ cực.
Sau khi vào nhà, một nhà bàn tán chuyện hợp đồng, Hà Diễm Mai còn gọi điện cho Đường Bác, bảo ông ta mau về ký hợp đồng.
Và mau chóng Đường Bác cũng trở về.
Khi biết Đường Sở Sở giành cổ phần cho ông ta, ông ta sững người ra, không nhịn được hỏi: “Sở Sở, là thật chứ?”
Đường Sở Sở ngồi trên sofa, gật đầu nói: “Ừm, cha, thật đấy, ông còn cho con trở về gia tộc.”
“Ha ha, tốt quá” Đường Bác kích động cười lớn.
Hà Diễm Mai như tạt gáo nước lạnh, là lên: “Được rồi, ông bớt đắc ý đi, nếu không phải cả đời ông không ra gì, không có Sở Sở, thì cả đời ông cũng đừng hòng ngóc đầu lên được trong Đường gia!”
Đường Bác cúi đầu, không dám nói gì.
Đường Sở Sở mang hợp đồng chuyển nhượng cổ phần về, một nhà đều vui, dự tính ăn mừng.
Một nhà ra ngoài.
Đường Phó tuy không có tiền gì, nhưng ít ra ông ta là giám đốc công ty, tiền công cũng khá, cũng lái được xe oto Honda hơn ba trăm ngàn.
Đường Tùng cũng có xe, lúc kết hôn nhà mua cho, tuy giá chỉ hơn hai trăm ngàn, nhưng cũng đủ thay cho đi bộ.
Đường Tùng lái xe, chở Ngô Mẫn đi.
Giang Thần và Đường Sở Sở lên xe Đường Bác.
Một nhà vào thành phố, tìm một nhà hàng sang trọng.
Mỹ Vị Hiên, có tiếng ở Giagn Trung, đây là nhà hàng sang trọng nhất ở Giang Trung, chia làm nhiều cấp.
Theo cấp bậc là phòng gạch, phòng vàng, phòng bạch ngân, phòng thanh đồng, phòng hắc thiết và đại sảnh.
Cho dù là ăn ở đại sảnh, mỗi bữa ăn cũng từ vài ngàn đến chục ngàn.
Bây giờ đang là giờ ăn, đại sảnh đã đông người, cần phải xếp hàng, và trước mặt còn có hơn ba mươi người.
Hà Diễm Mai bực bội.
“Đường Bác, ông đúng là không ra gì, Đường Hải người ta, mỗi lần đến Mỹ Vị Hiên là hội viên Thanh Đồng, đến ăn không cần đợi, vào thẳng phòng ăn.’
“Còn mày, một tên lính quèn, không tiền không quyền, mày xem con rể Đường Kiệt người ta, tai to mặt lớn, là hội viên Bạch Ngân của Mỹ Vị Hiên, một cú điện thoại thì nhân viên phục vụ đích thân đến đón. Con gái tao sao lại gả cho tên nghèo mạt thế này.
Đi ăn phải đợi, Hà Diễm Mai đã không còn vui nữa.
Bắt đầu bực bội, nói Đường Bác không ra gì, mắng Đường Sở Sở lấy chồng vô dụng.
Giang Thần cũng đã quen với ánh mắt lạnh nhạt của Hà Diễm Mai. Anh ta không muốn so đo thiệt hơn.
Trong lúc xếp hàng, nói với Đường Sở Sở: “Sở Sở, em đợi một lát, anh ra siêu thị đối diện mua gói thuốc.”
“Ừm” Đường Sở Sở gật đầu.
Giang Thần quay người ra siêu thị đối diện.
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
“Uầy, là Đường Sở Sở đây sao, mặt em sao thế?”
Trong lúc người của Đường Gia đang ngồi hàng đợi, một giọng nói âm dương quái khí truyền đến.
Đường Sở Sở nghe tiếng, phát hiện một cô gái ăn mặc quyến rũ, mặt bôi đầy phấn cầm ví chạy đến.
“Vương Tịnh”. Đường Sở Sở nhận ra ngay, đây là bạn đại học của cô ta, sinh ra ở hào môn nhà họ Vương, là hoa khôi khi đi học, vô số công tử theo đuổi.
Và trong trường đại học, Đường Sở Sở là cô gái xấu xí nhất toàn trường.
Vương Tịnh nhìn Đường Sở Sở.
Thời gian này, Đường Sở Sở đã có tên tuổi ở Giang Trung, khôi phục nhan sắc không nói, còn có quan hệ gần gũi với chủ tịch Thiên Quân, sau đó còn có tin Đường Sở Sở bị Tiêu Chiến rạch mặt.
Đường Sở Sở sau khi hồi phục nhan sắc, đã lên báo, được truyền thông gọi là cô gái xinh đẹp nhất Giang Trung.
Điều này làm Vương Tịnh ghen tị, một cô gái xấu xí, dựa vào gì mà tranh danh hiệu đệ nhất mỹ nữ Giang Trung với cô ta?
Bây giờ gặp Đường Sở Sở trong Mỹ Vị Hiên, nhìn thấy mặt cô ta còn băng, lập tức cười cợt: “Bây giờ còn là Giang Trung đệ nhất mỹ nữ? Mọi người mau qua xem, đây là Đường Sở Sở của Đường Gia, Đường Sở Sở được truyền thông gọi là Giang Trung đệ nhất mỹ nữ, mọi người mau qua xem đệ nhất mỹ nữ này.”
Giọng của Vương Tịnh, làm nhiều người chú ý.
“Đây là Đường Sở Sở sao?”
“Đường Sở Sở, CEO của Vĩnh Lạc, nhìn đâu giống lắm, không đẹp như báo nói.”
“Nghe nói Đường Sở Sở được Diệp Hùng bao, cô gái như thế, có cho cũng không thèm.”
Những lời khó nghe lọt vào tai.
Đường Sở Sở nổi nóng, cô ta với Vương Tịnh chỉ là bạn học mà thôi, không có qua lại.
Bây giờ Vương Tịnh làm nhục cô ta trước mặt mọi người, cô ta giận dữ nói: “Vương TGịnh, tôi không đắc tội cô, tại sao cô cười cợt tôi?”
Vương Tịnh bước đến, nhìn vải băng trên mặt Đường Sở Sở, nhân lúc Đường Sở Sở không chú ý, cô ta xé toạt băng vải, lộ ra vết thương còn chưa lành.
“Ha ha” Vương Tịnh cười đến cúi cả người, đưa ngón tay ngọc chỉ Đường Sở Sở: “Mau xem, đệ nhất mỹ nữ này, đây mà là đệ nhất mỹ nữ”
Người của Đường gia tuy ngồi một bên, nhưng ngoảng mặt đi, sợ người khác biết mình có quan hệ với Đường Sở Sở.
Hà Diễm Mai nhấc ghế tránh xa ra, bà ta không muốn mọi người nhận ra mình là mẹ của Đường Sở Sở, sợ bị mất mặt.
Vải trên mặt bị xé, Đường Sở Sở cũng hoảng loạn, cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn ai.
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook