Long Soái Giang Thần
Chapter 13: Âm mưu của Tiêu Gia

Bên ngoài biệt thự Đường gia, vài chục chiếc xe jeep đã đến, quân nhân vũ trang bước vào Đường Gia.

Người Đường Gia hoang mang, Đường Thiên Long mặc đồ ngủ đang chuẩn bị ngủ cũng bật dậy, nhìn vài chục quân nhân, mặt tái xanh vội hỏi: “Quân gia, có việc gì thế?”

“Dẫn đi”

Vừa ra lệnh, Đường Thiên Long bị hai người trói lại, bắt mang đi.

Người của Đường gia đang ngủ cũng bị bắt cả.

Cùng lúc này, nhà Đường Sở Sở.

Đường Bác, Hà Diễm Mai đã ngủ.

“Đùng!”

Cửa phòng bị bật ra, một đám người xông vào, bắt họ mang đi.

Nhà hàng Giang Trung, tầng đỉnh, một gian mật thất.

Đường Sở Sở bị trói, rất nhiều người của Đường Gia cũng bị đưa đến đây. Ông cô ta Đường Thiên Long, cha cô ta Đường Bác, bác cô ta Đường Hải, bác hai Đường Kiệt. Vài chục người Đường Gia đều bị đưa đến dây.

Người của Đường gia đều bị trói lại cả.

Họ không hiểu là chuyện gì, không biết tại sao lại đắc tội Tiêu gia, không biết tại sao lại bị mang đến biệt thự Tiêu gia, nét mặt bàng hoàng kinh hãi.

Trên một cái ghế trong mật thất.

Tiêu Chiến đang ngồi, miệng còn ngậm điếu thuốc.

Sau lưng hắn là những quân nhân vũ trang, mặt hắn lạnh lùng nói: “Đường Sở Sở, cô có biết tôi tại sao lại bắt cô không?”

Đường Sở Sở không hiểu.

Bức họa không phải cô ta làm hỏng, nhưng sao lại trong camera lại thấy cô ta tông trúng?

Đường Thiên Long bị trói cầu xin: “Tiêu tướng quân, Đường gia chúng tôi không đắc tội Tiêu gia, Đường Gia Đường Lỗi có quan hệ tốt với Tiêu Thần, ông bắt cả nhà chúng tôi đến làm gì. Xin ông, hãy thả chúng tôi, nếu có chỗ nào đắc tội, tôi sẽ chuẩn bị chút quà, đích thân đến Tiêu gia tạ tội!”

Tiêu Chiến khẽ phất tay, cắt đứt lời Đường Thiên Long. “Đường Sở Sở trong tiệc đấu giá, làm hỏng một bức danh họa đáng giá một tỷ tám. Đường Thiên Long, bổn tướng quân sẽ thả ông về, bán tài sản Đường gia, lấy đủ một tỷ tám, mang tiền đến chuộc người, thấy tiền thả người. Không có tiền thì bọn ông đều phải chết.”

“Cái gì?”

“Một tỷ tám?”

“Đường Sở Sở, chuyện này là sao?”

“Con sao lại làm hỏng bức họa một tỷ tám?”

Người của Đường Gia bị trói gô lại, đều thay nhau chỉ trích Đường Sở Sở.

Mắng cô ta xui xẻo, mang đến rắc rối lớn cho Đường gia.

Đường Sở Sở có miệng không nói được.

Tiêu Chiến hạ lệnh: “Thả Đường Thiên Long”

Cám ơn đã xem trại truyen66.com

Trước khi hành động hắn đã điều tra qua Đường Gia, tất cả tài sản vài chục người của Đường Gia, cộng lại chỉ một tỷ năm. Bức họa này, đã đủ để Đường gia phá sản.

Đường Thiên Long sau khi được cởi trói, đến trước Đường Sở Sở, tát một cái thật mạnh, tức giận mắng lớn: “Phế vật, mày đã mang đến tai họa cho Đường gia!”

Đường Sở Sở bị đánh sưng đỏ, khóe mắt lưng tròng. Cô ta khóc tức tưởi: “Ông, không phải con, không phải con thật mà.”

“Còn dám cãi, Tiêu tướng quân không lẽ nói oan cho mày?” Đường Thiên Long tức điên, tát thêm vài cái.

Sau khi dánh xong, ông ta quỳ dưới đất, cầu xin như một con chó: “Tiêu tướng quân, mong cho Đường gia một con đường sống!”

Tiêu Chiến lạnh lùng nói: “Cho Đường gia con đường sống? Vậy ai cho Tiêu gia ta con đường sống? Vì một cú điện thoại của Đường Sở Sở, Diệp Hùng Thiên Quân nhắm vào Tiêu Gia, làm cho Tiêu gia phá sản.”

Đường Sở Sở tỉnh ngộ nói: “Là ông hãm hại tôi?”

“Phải.” Tiêu Chiến không phủ nhận: “Hãm hại mày đấy thì sao, một tỷ tám lấy được của Đường gia thì lấy, không lấy được cũng lấy. Tiêu chiến tao thân là phó thống soái Tây cảnh, cho vài chục người Đường gia chết, dễ như trở bàn tay.”

Đường Thiên Long như mất đi tinh khí thần, ngã quỵ xuống đất.

Trong chớp mắt, ông ta như già đi chục tuổi, buồn bã nói: “Tiêu rồi, Đường gia tiêu rồi.”

“Ném lão đầu này ra ngoài.”

“Rõ.”

Hai người vũ trang tiến đến, kéo Đường Thiên Long đang nằm khóc lóc đi.

Và người Đường gia có mặt, bị dọa đến sững người.

Tiêu Tướng Quân này làm thật thì Đường gia tiêu đời. Tất cả là do Đường Sở Sở ban cho.

“Đường Sở Sở, mày là thứ sao chổi, là mày hại Đường gia!”

“Tao sao lại có đứa con gái như mày được chứ!”

“Đường Sở Sở, sai lầm của mày, sao lại liên lụy đến cả nhà tao?”

“Tướng quân, tôi không liên quan gì Đường Sở Sở, hãy thả tôi đi!”

“Hic, tôi không muốn chết, Tiêu tướng quân, tôi xin ông, hãy tha cho tôi. Oan có đầu, nợ có chủ, đều do Đường Sở Sở làm, ông trả thù Đường Sở Sở. Ông giết nó đi, hãy thả chúng tôi!”

Người của Đường gia lần lượt cầu xin.

Đối mặt với Tiêu Chiến quyền thế ngút trời, họ không còn cách nào khác.

Nghe những lời này của Đường gia, Đường Sở Sở đã nghĩ đến cái chết, cô ta nổi điên lên, sau đó uất ức ngất đi.

Tiêu Chiến ra hiệu. Có người mang một chậu nước tạt vào mặt Đường Sở Sở.

Đường Sở Sở ngất đi đã lần nữa tỉnh lại.

Tiêu Chiến đứng lên, đi qua đi lại, tay cầm chủy thủ, nhấc cầm cô ta lên, chủy thủ đặt nhẹ lên mặt.

Hắn lạnh lùng hỏi: “Đường Sở Sở, mười năm trước, mày xông vào biển lửa Giang Gia, bị thiêu bỏng, bây giờ lại xinh đẹp thế. Mười năm trước mày cứu ai ra, nó bây giờ ở đâu?”

“Tôi, tôi không biết” Đường Sở Sở mặt trắng như tờ, cơ thể run rẩy.

Chủy thủ trong tay Tiêu Chiến rạch một lằn, mặt Đường Sở Sở có thêm một vết thẹo, máu tươi ứa ra, nhuộm đỏ nửa bên mặt.

“A”

Đường Sở Sở đau đớn la lên, vùng vẫy không ngớt. Nhưng tứ chi bị trói, dù có vùng vẫy thế nào cũng vô ích.

Người Đường gia khác cũng bị trói, cũng bị dọa đến cả người run rẩy, một số người nhát gan đã ngất đi.

“Nói, mày đã cứu ai ra, nó có phải đã quay lại tìm mày, mày và Diệp Hùng là có quan hệ gì, tại sao Diệp Hùng lại kính trọng mày đến thế?”

“Tôi không biết, tôi không biết thật mà. Hic hic, tôi không biết gì cả.” Đường Sở Sở khóc lớn.

Tiêu Chiến lại rạch thêm một đao, mặt Đường Sở Sở lại có thêm một vết thẹo.

Cô ta cảm thấy khuôn mặt đau rát, cảm giác rất rõ máu tươi nhỏ giọt xuống cổ.

Tiêu Chiến thét: “Người mày cứu là ai? Nó có đến tìm mày không?”

Đường Sở Sở phát hoảng, cô ta đúng là không biết. Cô ta không biết người mình cứu mười năm trước là ai. Cô ta khóc lớn, nước mắt dàn dụa.

“Hic hic, tôi đúng là không biết, lúc đó tôi không biết Giang gia gì cả, sau đó tôi mới biết. Người tôi cứu là ai tôi cũng không biết, tôi cứu người đó ra khỏi biển lửa, khuôn mặt người đó đã bị huỷu, sau đó đã nhảy xuống sông, bị nước lớn cuốn đi. Tôi không biết người đó là ai, và người đó cũng chưa hề trở về tìm tôi. Tiêu tướng quân, tôi nói thật mà, ông tha cho tôi đi. Hic hic”

Cám ơn đã xem trại truyen66.com

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương