Long Soái Giang Thần
-
Chapter 12: Ngũ Phương Thống Soái
Giang Thần làm vẻ mặt bất lực.
Đường Sở Sở nói: “Lấy lễ phục trong tủ quần áo cho em, tối nay em có một bữa tiệc quan trọng.”
Giang Thần đứng lên, đi về tủ đồ, mở ra hỏi: “Vợ à, bộ nào?”
“Bộ màu trắng, cổ chữ V đấy.”
“Bộ đó không được đâu, đi ra ngoài đừng ăn mặc lộ thế. Bộ này đẹp này.” Giang Thần lấy một bộ đầm cổ cao màu đen ra đưa cho Đường Sở Sở nói: “À phải, tiệc gì thế?”
Đường Sở Sở nói: “Hội bán đấu giá của Tiêu Nhược Nhiên Tiêu Gia, có nhiều đồ tốt lắm đấy, tham gia đều là nhân vật lớn cả, em cũng nhân cơ hội này để mở rộng giao tế.”
Giang Thần nghe xong sững người, nhưng không nói gì mà hỏi: “Có cần anh lái xe đưa em đi?”
“Em tự lái xe đi.”
“À, được.”
Đường Sở Sở sau khi thay áo xong đã ra ngoài.
Sau khi cô ta đi, Giang Thần cũng tìm một cái cớ ra ngoài.
Biệt thự Tiêu Gia.
Đây là tài sản còn lại của Tiêu Gia, các tài sản khác đều bị thanh lí, bao gồm cả bất động sản.
Trong biệt thự, tụ tập hơn chục người Tiêu Gia.
Đứng đầu là một người đàn ông trung niên mặc quân phục.
Y chính là Tiêu Chiến, con thứ tư của Tiêu Biệt Hạc.
Tiêu Chiến là quân nhân ở Tây Cảnh.
Khi cha mình Tiêu Biệt Hạc ra đi, y đang có nhiệm vụ, không về được, đến khi về thì Tiêu Biệt Hạc đã chết.
Nhưng kẻ giết người không để lại manh mối, là dư nghiệt Giang Gia mười năm trước, vì thế mà y từ Kinh Đô trở về trong đêm, tìm đại nhân vật ra lệnh diệt Giang Gia, lấy Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ hỏi tình hình.
Nhưng không có kết quả gì, lại tra ra được một tin khác, đó là nguyên nhân hủy dung của Đường Sở Sở, chính là cứu một người trong biệt thự Giang Gia ra, bị đốt cháy bị thương!
Và nhân vật đó ra lệnh, cần phải điều tra ra người cứu Đường Sở Sở rốt cuộc là ai.
Sau khi có được tin này, y rời khỏi Kinh Đô, trở về Giang Trung.
Nhưng sau khi y trở về Tiêu Gia, Tiêu Gia đã bị phá sản, và có quan hệ mật thiết với Đường Sở Sở đang điều tra.
Bên cạnh y, một thiếu phụ đang ngồi, làn da tươi đẹp, nhìn không ra tuổi tác, bà ta chính là Tiêu Nhược Nhiên.
Tiêu Nhược Nhiên lên tiếng: “Tứ ca, cha bị ai giết tạm thời không manh mối, nhưng gia tộc chúng ta, là bị Đường Sở Sở làm cho phá sản, Tiêu Thần đã nói, tất cả là Đường Sở Sở, là Đường Sở Sở gọi điện cho Diệp Hùng, Đường Sở Sở mới phá chúng ta.”
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Tiêu Chiến ngồi ở vị trí đầu, khuôn mặt cương nghị trầm ngâm, nắm chặt nắm đất. “Cho dù là kẻ nào chống đối Tiêu gia chúng ta, đều không có kết cục tốt, cho dù là Diệp Hùng, anh cũng sẽ cho người trong thiên hạ biết, Tiêu Gia không phải hạng xoàng, tối nay, chính là ngày Đường Gia diệt vong!”
Nhà hàng Giang Trung, hội trường tiệc đấu giá của Tiêu Gia lần này.
Trong nhà hàng nhiều xe sang tụ tập, đều là những người nổi tiếng Giang Tgrung.
Những người này đều nhận được thiệp mời của Tiêu Nhược Nhiên.
Tiêu Gia đã phá sản, người nổi tiếng ở Giang Trung đều không muốn tham gia hội đấu giá, nhưng tin từ Tiêu Gia đồn ra, Tiêu Chiến đã trở về.
Tiêu Gia trở thành đứng đầu tứ đại hào môn, Tiêu Chiến có công rất lớn.
Y ở Tây Cảnh Quân, địa vị không phải thấp.
Ngoài nhà hàng Giang Trung, hai người đàn ông mặc áo khoác đen đang tiến vào.
Nhìn thấy quân nhân đang canh gác bên ngoài nhà hàng, Tiểu Hắc khựng lại: “Giang đại ca, đây là quân Tây Cảnh, không lẽ Tiêu Chiến của Tiêu gia đã trở về? Tiêu Chiến này hình như là tâm phúc của Tiêu Dao Vương Tây Cảnh, quân hàm cũng cao, cấp bậc phó thống.”
“Tiêu Dao Vương?” Diệp Thần cười nhạt. “Hôm nay cho dù là Tiêu Dao Vương có mặt, dám cản ta, ta cũng bắt hắn phải quỳ xuống.”
Đại Hạ có Ngũ Phương Thống Soái.
Bắc Hoang Hắc Long, Nam Cương Trường Phu, Tây Cảnh Tiêu Dao Vương, Đông Vực Man Vương, Kinh Đô Thiên Tử.
Luận quyền thế, Kinh Đô Thiên Tử mạnh nhất.
Còn Bắc Hoang Hắc Long, khi phong soái tuy ngắn nhất, nhưng thực lực mạnh nhất, cho dù là tứ đại thống soái khác cùng lên, cũng chưa chắc là đối thủ của Hắc Long.
Và Hắc Long còn có một thân phận, chính là Y Thần!
Y thuật của anh ta quán tuyệt thiên hạ, trị người chết!
Chỉ cần người còn sống, anh ta đều cứu sống được!
Cho dù là đặt nửa chân vào Điện Diêm Vương, anh ta cũng kéo ra được từ tay Diêm Vương!
Vì thế cho dù tứ đại thống soái khác cùng đến, Giang Thần cũng chưa chắc xem ra gì, đừng nói chỉ là một thủ hạ tâm phúc của Tây Cảnh Tiêu Dao Vương.
“Giang đại ca, tối nay muốn giết người sao?”
“Nhiệm vụ chủ yếu tối nay là đoạt Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, còn có chết người hay không, phải xem tình hình mới biết.
“Chúng ta khi nào vào?”
“Không vội, đợi sau khi tiệc bắt đầu.”
“Vâng!”
Hai người ở ngoài nhà hàng, không vội vào.
Người nổi tiếng đến tham gia tiệc, khi thấy quân nhân canh gác nhà hàng, đều run người.
Tiêu Chiến của Tiêu gia, quả nhiên đã trở về!
Tiêu Biệt Hạc đã chết, Tiêu Gia đã phá sản, bây giờ Tiêu Chiens về, khẳng định là tạo nên sóng gió Giang Trung.
Sân thượng nhà hàng, tụ tập nhiều người nổi tiếng Giang Trung.
Cả Đường Sở Sở cũng đến.
Cô ta mặc đầm đen, tỏa ra khí chất cao quý ưu nhã, cô ta chào hỏi mọi người, mở rộng mối liên lạc.
Chính lúc này, hai nhân viên công tác đang cầm một bức họa, đến sau lưng Đường Sở Sở, chợt ngã xuống đất.
Bức tranh rơi xuống đất đất, mặt kính vỡ ngay, mảnh kính cắt vào mặt tranh.
Và bức tranh rơi thẳng dưới chân Đường Sở Sở.
“Cô, cô làm gì thế?”
Một nhân viên nhìn vào bức tranh bị rạch nát, sau đó nhìn Đường Sở Sở: “Sao lại tông tôi?”
“Tôi, tôi không có” Đường Sở Sở hoang mang.
“Tôi không có đụng cô, cô có lầm không?
“Sao lại thế được, là cô đụng vào tôi, mới làm hỏng bức tranh. Cô có biết đây là tranh gì không, đây là danh họa hai ngàn năm trước, là Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ đấy, giá trị một tỷ tám!”
Một nhân viên còn lại cũng lên tiếng, chỉ Đường Sở Sở: “Chính là cô, Đường Sở Sở, là cô đụng!”
Động tác này thu hút nhiều người chú ý.
“Có chuyện gì thế?” Một người đàn ông trun niên mặc quân phục tiến đến, thét lớn: “Có gì mà la lối om sòm, không biết lễ phép là gì sao?”
“Ông chủ Tiêu, chúng tôi đang chuyển bức trganh Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ ra phía sau, thì bị Đường Sở Sở tông ngã, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ đã bị hủy.”
Tiêu Chiến quỳ xuống, nhìn bức tranh bị kính vỡ rạch hỏng, lập tức đổi sắc mặt: “Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, bị hủy rồi, nó đáng giá một tỷ tám!”
“Không phải tôi, không phải tôi!” Nghe đến giá trị một tỷ tám, Đường Sở Sở hoang mang, vội lui vài bước.
Đắt thế này cô ta không đền nổi, cho dù là bán cả Đường Gia, cũng không đền nổi.
Tiêu Chiến đứng lên, nhìn Đường Sở Sở, giọng điệu lạnh lùng: “Tiêu Chiến tôi tuyệt đối không đổ oan cho ai cả. Nơi này có camera giám sát, có phải là cô hay không, xem sẽ rõ thôi, người đâu, xem lại camera!”
Vài phút sau, có người đưa màn hình đến.
Tiêu Chiến mời những người nổi tiếng Giang Trung làm chứng, đích thân mở màn hình xem.
Trên màn hình cho thấy, hai nhân viên đang mang bức họa đi ra, bị Đường Sở Sở tông trúng, cả bức tranh mới rơi xuống đát, bức họa mới bị phá.
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Chiến cười nhạt: “Đường Sở Sở, một tỷ tám, người đâu, bắt Đường Sở Sở lại, dẫn người nhà Đường gia đến, phải đòi được một tỷ tám, không có tiền thì bắt hết người nhà Đường Gia.”
Đường Sở Sở nhìn thấy quân nhân đang đến, cô ta sợ đến hoa dung thất sắc, sắp khóc ra tiếng: “Không phải tôi, không phải tôi thật mà, Tiêu tướng quân, tôi không có, tôi thật không có làm, oan uổng quá, tôi không đụng trúng.”
Xung quanh có nhiều người tụ tập.
Những người này không lên tiếng, đều âm thầm thương tiếc cho Đường Sở Sở.
“Tiếc thật, Đường gia mới nổi lên, lần này tiêu rồi.”
“Đúng đó, một tỷ tám, Đường Gia lần này phá sản chắc, không biết Đường gia bán hết tài sản có đủ một tỷ tám không.”
“Đường Sở Sở cũng đen đủi thật, sao bất cẩn thế.”
Nghe mọi người bàn tán, lại thấy nhiều quân nhân võ trang, Đường Sở Sở hoang mang tột độ, cơ thể cứ lui liên tục, hai quân nhân cầm vũ khí đang tiến về phía cô ta, họng súng đen ngòm chỉa thẳng.
Tiêu Chiến căn dặn: “Dẫn ra phòng phía sau!”
Trong cơn tuyệt vọng, Đường Sở Sở bị hai người mang đi.
Thủ đoạn của Tiêu Chiến, chấn kinh nhiều người.
Nhưng họ cũng không đồng tình Đường Sở Sở, ngược lại cười trên sự đau khổ của người khác.
Chút tai nạn nhỏ này, không làm gián đoạn buổi đấu giá, và lúc này Tiêu Nhược Nhiên của Tiêu Gia xuất hiện, bắt đầu chủ trì buổi đấu giá.
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook