Long Cơ Chiến Hồn
Chương 81: Giao đấu diễn ra

Chương 81: Giao đấu diễn ra

Ba ngày sau, giao đấu giữa Học viện Long Cơ và Học viện Phi Phụng diễn ra. Mỗi bên đều sẽ cử ra năm người lần lượt đối chiến, đến khi bên nào bị đánh bại hoàn toàn. Không còn người để đánh, thì sẽ thua cuộc.

Cuộc giao hữu lần này, được tổ chức tại nhà thi đấu. Mặc dù đây chỉ là cuộc giao hữu nhỏ, nhưng thu hút không ít người tò mò đến xem. Hơn một ngàn mấy khán giả, hướng ánh mắt nhìn về phía võ đài.

Trong đó, có cả Triệu Hoài, với thành tích hạng thứ 100 của mình, hắn ta không cần phải tham gia. Mỉm cười thỏa mãn, tay cầm nước ngọt có ga, thảnh thơi mà xơi bỏng ngô. Nhìn về đám người Văn Thành( hạng 3), Thanh Đạt( Hạng 5), Thanh Hằng( hạng 7), Thị Thu( hạng 9),... Khổ sở đứng phía dưới, tâm trạng của hắn ta có phần vui vẻ.

- Thì ra đây là góc nhìn của khán giả, sảng khoái thật đấy. Lần này, thì không cần phải ta sống ngươi chết với bọn họ. Có thể thư giãn mà nghỉ ngơi một lần!- Triệu Hoài thong thả mà thưởng thức mĩ quan phía dưới, miệng cười không ngớt.

Rất nhanh, trận đấu đầu tiên đã diễn ra. Thanh Đạt bước lên võ đài, là đại diện đầu tiên của Học viện Long Cơ. Đối thủ, là Vũ Phi, hắn ta kiêu ngạo bước lên. Là người mở màn cho Học viện Phi Phụng.

- Lê Thanh Đạt, xin chỉ giáo!- Thanh Đạt mở lời.

- Vũ Phi!- Vũ Phi ngạo mạn mà đáp.

Sau màn giới thiệu, tiếng chuông theo đó vang lên, bọn họ ngay lập tức ra tay. Vũ Phi một côn đánh tới, Thanh Đạt một bên né tránh. Vượt qua loạn côn, thành công tiếp cận. Hai người bốn mắt giao nhau, chứa đầy chiến ý.

Thanh Đạt áp sát, một quyền đánh tới. Vũ Phi đưa côn chặn lấy, trả lại một cước. Thanh Đạt xoay người một vòng, đá mạnh vào chân trụ của đối phương. Nào ngờ, tên đó lại đưa côn chặn lấy. Một tiếng boong kéo dài, nghe thôi cũng thấy đau.

Thanh Đạt theo đó, nhảy lò cò về phía sau. Ẩn trong khuôn mặt bình tĩnh, là nội tâm không ngừng kêu gào. Ứa nước mắt nhưng nuốt ngược vào trong, bây giờ không thể nào làm ra hành động mất mặt được.

- Đau quá, gãy bà nó cái giò rồi. Chơi vậy mà coi được!- Thanh Đạt mắng thầm, hai hàm răng nghiến chặt.



- Yếu thế! Cái tên hôm đó đánh với ta đâu, tại sao hôm nay lại không xuất hiện?- Vũ Phi hét lớn, nhìn về Thanh Đạt thái độ ghét bỏ. Hắn ta vẫn còn cay cú Triệu Hoài, về việc thua mất đá Cảm Tri.

- Hắn ta à, nói rằng ngươi quá gà. Nên không muốn đánh ấy mà!- Thanh Đạt buông lời sĩ nhục.

Nghe được lời này, Vũ Phi tức giận không thôi. Ở Học viện Phi Phụng, hắn là thiên tài được người người ngưỡng mộ. Chỉ vừa mới tới Học viện Long Cơ, hết người này tới người khác đều chê hắn yếu. Cục tức này, tất nhiên là nuốt không trôi rồi.

Vũ Phi một côn đánh tới, uy lực mười phần mạnh mẽ. Thanh Đạt không kém, một cước đá mạnh, thành công chặn lại đòn đánh của đối phương. Khí tức hai người bọn họ giao nhau, sự tương phản có thể thấy rõ.

Nhanh như cắt, Thanh Đạt một bước bật nhảy, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Vũ Phi. Một quyền đánh ra, hướng ngực đối thủ mà tới. Vũ Phi ngay lập tức đưa côn đón lấy. Nào ngờ, đòn đó chỉ là mồi nhử, Thanh Đạt ngay lập tức thay đổi đòn đánh. Lấy chân làm trụ, một cước đá mạnh, đem hắn ta đá văng ra xa.

- Cảm giác thế nào? Vui lắm đúng không?- Thanh Đạt thân thiện mà cười.

- Vui lắm! Nào, chúng ta cùng nhau đánh tiếp!- Vũ Phi tay cầm chặt côn, một đường xông tới.

Tình hình bây giờ của Vũ Phi, là máu điên dồn hết lên não. Tức giận cầm côn mà lùa đánh Thanh Đạt, trước mắt thấy tình hình không ổn. Thế là không còn cách nào khác, Thanh Đạt lựa chọn bỏ chạy.

- Đùa với ngươi một chút, làm gì mà căng thế?- Thanh Đạt hét lớn trong vô vọng.

- Ta cũng chỉ là đang đùa với ngươi mà thôi! Nào để ta đánh một cái, hứa sẽ đánh nhẹ!- Một côn đánh xuống, đem mặt sàn đánh nát. Thanh Đạt thấy thế, càng thêm phần ra sức mà chạy.

- Nhẹ cái quái gì, ngươi đây là muốn lấy mạng của ta thì có!- Thanh Đạt vừa chạy vừa mắng chửi.



Trước tình hình đuổi bắt trong vô vọng này, Vũ Phi bật nhảy thật mạnh, thành công áp sát Thanh Đạt. Một côn quét ngang, xé gió mà đánh. Trước khi côn chạm vào người, Thanh Đạt đã bật nhảy né tránh.

Lại lấy côn đó làm điểm tựa, xoay người đá mạnh vào đối thủ. Vũ Phi đưa mắt nhìn tới, đưa tay đỡ lấy, rồi nắm chặt lấy chân Thanh Đạt. Đập mạnh xuống đất, bồi theo đó là một quyền đánh xuống.

Thanh Đạt đưa tay đỡ đòn, dùng tay tiếp đất rồi xoay người đá mạnh chào chân Vũ Phi. Khiến tình thế trong phút chốc hoàn toàn đảo ngược, hai người hoán đổi vị trí cho nhau. Nhân cơ hội này, Thanh Đạt đoạt lấy côn trong tay đối thủ.

Mặc dù không thông thạo, nhưng miễn cưỡng đánh ra vài đòn. Việc này, Thanh Đạt ít ra cũng làm được. Thế là, Vũ Phi liên tiếp nhận lấy mấy côn từ đối phương. Bị chính côn của mình đánh trúng, việc này đối với hắn ta, không khác nào sỉ nhục cực độ.

- Tên khốn nhà ngươi, ta lều mạng với ngươi!- Vũ Phi hét lớn.

- Hét lớn như thế làm quái gì, ngậm cái mồm lại!

Thanh Đạt một côn đánh xuống, nào ngờ lại bị Vũ Phi bắt được. Hắn ta nắm chặt, không sao nhúc nhích. Thanh Đạt lúc này, mới ý thức là có chuyện không lành.

- Chuyện đâu còn có đó, ngươi bình tĩnh lại chút. Chúng ta cùng nhau uống trà trò chuyện, có phải hay hơn không?- Thanh Đạt cười tươi như hoa, làm ra dáng vẻ thân thiện.

- Ta cảm thấy, ngươi so với tên đó. Còn tiện hơn rất nhiều!- Vũ Phi tức giận, ánh mắt lộ rõ vẻ hung tàn.

Nhanh như chớp, Vũ Phi bật dậy, đá mạnh vào tay Thanh Đạt. Đoạt lấy vũ khí, sau đó thì bồi thêm một cước. Khiến hắn ta lùi sâu về sau. Chưa kịp để đối phương định thần, Vũ Phi đã xuất hiện bên cạnh đối thủ. Một côn đánh ra, uy lực vô cùng mạnh mẽ.

Thanh Đạt vội ngã người về sau tránh né, lại tiếp tục lộn tiếp một vòng ra xa. Hắn bây giờ cần giữ khoảng cách với kẻ địch, từ đó tùy thời mà phản công. Không để cho đối thủ có cơ hội, Vũ Phi ngay lập tức áp sát tấn công.



Ngay khi tiếp cận, Vũ Phi liền thi triển kĩ năng: Loạn côn truy vũ, đánh loạn xạ khắp nơi. Nhằm khóa chặt di chuyển của đối phương, tạo thành thế nghiền ép với Thanh Đạt.

Nhìn về tình cảnh một lượt, Thanh Đạt chỉ có thể miễn cưỡng chống trả. Thương tích trên người theo đó xuất hiện, hắn ta bị vây khốn bởi vô số côn được đánh ra. Nhưng trên khóe miệng, bất giác lại lộ ra nụ cười.

Trên khán đài, Triệu Hoài bình tâm quan sát. Hắn ta vẫn còn có tâm trạng ăn uống, đối với hắn, trận chiến này không khác gì một bộ phim kịch tính cả. Bất cứ lúc nào, cũng đều có bất ngờ xuất hiện.

- Nhìn dáng vẻ của ngươi, không lo lắng gì sao?- DG hiện lên và nói.

- Lo lắng? Ta tại sao phải lo lắng? Đây dù sao cũng chỉ là một cuộc giao hữu, bọn họ tất nhiên là sẽ có chừng mực. Chúng ta là khán giả, còn có thể làm được gì?- Triệu Hoài từ tốn mà nói.

- Vậy theo ngươi, trận chiến này ai sẽ là người chiến thắng?- DG tò mò.

- Cái này à, e là khó nói. Trong một trận chiến, khó mà nói trước điều gì. Nhưng theo ta, ít nhất Thanh Đạt, hắn ta sẽ không để thua!- Triệu Hoài tự tin mà nói, như thể đây là điều hiển nhiên.

- Nhìn dáng vẻ tự tin của ngươi kìa, dựa vào đâu mà nói như thế? Ta thấy, hắn ta sắp thua rồi!- DG phản bác.

- Thua? Ai nói với ngươi đấy? Trận chiến của hai người bọn họ, giây phút này mới chỉ là vừa bắt đầu. Trò hay còn ở phía sau, tận tình quan sát là được!- Triệu Hoài mỉm cười, chăm chú nhìn về võ đài.

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương