London Ta Và Em
-
Chương 18
“Ngài Carmichael, sự hợp tác của ngài trong chuyện này sẽ giúp ngài rất nhiều. Nó có thể thay đổi từ án tử hình sang lưu đày hoặc ngược lại.”
Tristan nhìn Charlie Isley với sắc mặt kín bưng cẩn trọng. Anh không ghét người đàn ông này như đã tưởng khi ông ta xông vào nhà anh tuần trước và cướp đi cơ hội báo thù của anh. Từ lúc đến căn nhà của Isley ở London, anh phát hiện ông ta là một viên cai ngục tử tế và lịch thiệp.
Nhưng anh không thể cho Isley cái ông ta muốn. Tristan muốn thực thi công lý cá nhân, thứ mà chính phủ không thể cho anh với một phiên tòa chóng vánh.
“Với tôi sự khác biệt ấy chẳng đáng là bao,” Tristan nói, nhìn vào mắt cai tù của mình. “Tôi sẽ chết theo mọi nghĩa của từ này một khi việc tôi bị bắt giữ được công bố rộng rãi. Và tôi cũng sẽ hại chết gia đình mình nữa.”
Anh rung động trước sự thật trong lời tuyên bố bi kịch ấy. Một khi từ ‘phản quốc’ gắn liền với tên anh, tài sản của anh sẽ mất, còn gia đình anh thì tan tác. Những dinh thự theo thứ tự thừa kế chắc chắn sẽ được chuyển giao cho người em họ gần nhất, và mẹ anh sẽ bị ném ra đường. Các em gái anh sẽ đón bà về nhà họ, nhưng bà sẽ không bao giờ được giới quý tộc chấp nhận nữa.
Tệ hơn, sẽ không một ai hiểu lý do của những việc anh làm. Xã hội bao giờ cũng háo hức tin vào điều tồi tệ nhất. Tóm được tin đồn độc địa đến thế về một người như anh, trong khi anh đã rất cẩn thận để tránh mọi tai tiếng dù là nhỏ nhất, sẽ là một món ăn tinh thần đình đám. Thiên hạ hẳn sẽ bàn tán về cú ngã nhào từ đỉnh cao của anh trong suốt mấy năm trời.
Tim anh đập mạnh.
Mắt Isley nheo lại. “Meredith đã yêu cầu tôi bảo vệ ngài. Ngài có nhận ra đó là một món quà quý giá nhường nào không? Vậy mà ngài đã quẳng nó trở lại chúng tôi, từ chối cung cấp mọi thông tin về chỗ giấu bằng chứng hoặc thậm chí tiết lộ nó là gì... Tôi không hiểu nổi.”
Tristan ngồi xuống cái giường nhỏ trong góc phòng và dồn tâm trí vào những tấm ván sàn lồi lõm. Meredith. Anh đã cố không nghĩ đến cô từ lúc rời khỏi điền trang. Khi những ý nghĩ chuyển hướng sang cô, thì nỗi tức giận, cảm giác bị phản bội và nỗi đau tột cùng lại cháy lên trong ngực anh đến không chịu nổi.
Cô đã lừa dối anh. Lợi dụng anh và những tình cảm anh dành cho cô, hết thảy nhằm mục đích bắt anh quỳ gối, như hiện giờ. Giữa họ không có gì là thật. Những nụ hôn của cô, những cảm xúc trong mắt cô, chúng hoàn toàn là những vũ khí trong kho vũ khí của cô.
Sự giận dữ trong Tristan lại sục sôi, nhưng anh dìm nó xuống. Bộc lộ những cảm xúc dữ dội ấy chỉ sớm đưa anh vào nhà tù Newgate hơn mà thôi. Và nổi điên lên chẳng thay đổi được gì.
“Tôi không yêu cầu Meredith bảo vệ tôi, cả ông nữa, ông Isley,” anh cau mày nói khi nằm ngửa ra nhìn lên trần nhà. “Và tôi đã nói hết với ông những gì muốn nói. Cái ông tin không phải là sự thật. Tôi đã cố giải thích với ông về em trai tôi...”
Isley đảo mắt. “Làm ơn đừng lãng phí thời gian của tôi bằng câu chuyện về cuộc trả thù của ngài nữa. Chứng cứ không nói vậy. Tốt hơn ngài hãy tỏ ra thành thật thay vì đưa ra những giải thích phức tạp cho hành vi của ngài.”
Tristan siết chặt nắm đấm. Isley là một người khô khan. Rõ ràng ông ta không hiểu một lòng căm thù mãnh liệt đến thiêu đốt tâm can là như thế nào. “Tôi chẳng thấy lý do gì để đi xa hơn nếu ông không định nghe sự thật.”
Isley tuôn ra một tràng chửi thề và sầm sầm đi ra cửa. Đến nơi, ông ta chần chừ đứng lại. “Nếu ngài không tự giúp bản thân mình, tôi không có lựa chọn nào ngoài chuyển ngài từ chỗ ăn ở tiện nghi này đến một nhà tù thực sự. Khi đó sẽ không cách nào chặn được tin tức lan truyền ra ngoài. Ngài hiểu điều đó chứ?”
Tristan nhắm mắt, khóa chặt nỗi đau. “Tôi hoàn toàn hiểu.”
Cánh cửa đóng sầm và anh nghe thấy tiếng khóa quay trong ổ.
Thở dài một tiếng, anh nhìn quanh. Căn phòng này giống như phòng ngủ khiêm tốn của một quý ông – nó nằm trong tầng hầm nhà Isley. Không có cửa sổ để trốn ra và cửa chính thì khóa từ bên ngoài. Chí ít... nó cũng đầy đủ tiện nghi, tiện nghi hơn nhà tù Newgate trong trí tưởng tượng của anh. Chẳng mấy chốc anh sẽ có dịp so sánh thôi.
Gia đình anh sẽ nghĩ gì khi họ hay tin?
Những tiếng nói vẳng đến từ hành lang hẹp và tối bên ngoài. Anh nhận ra giọng những người canh gác, họ đối xử với anh cũng với thái độ tôn trọng như Isley, một ưu đã khác mà anh cho là mình sẽ mất khi bị chuyển đến một nhà lao đích thực. Rồi anh nghe thấy một giọng khác. Giọng phụ nữ.
Meredith.
Isley có thể khô khan, nhưng ông ta khá thông minh. Đương nhiên ông ta sẽ phái Meredith tới. Ông ta đã đánh hơi được sự yếu đuối của Tristan – điểm yếu giờ đây anh buộc phải khuất phục cùng với cơn giận dữ. Nhưng dường như việc ngụy trang cơn thịnh nộ sẽ khó khăn gấp bội khi người phụ nữ phản bội anh đang đứng cách anh chỉ vài bước thế này.
Toàn thân anh cứng lại trước tiếng nói rì rầm của cô. Không nghe rõ lời, nhưng anh có thể nhận ra chất giọng du dương đó ở bất cứ đâu. Phải vận hết sức mạnh ý chí anh mới ngồi yên được trên chiếc giường hẹp.
Cửa mở và bước chân cô ngập ngừng dừng lại khi cô thấy anh. Tuy nhiên, anh vẫn không quay đầu lại. Từ khóe mắt anh quan sát cô một hồi lâu và nghẹn thở. Lạy Chúa, cô thật xinh đẹp. Anh hy vọng mình có thể quên được điều đó, nhưng nó giáng thẳng vào mặt anh khi cô vén một lọn tóc rủ xuống má ra sau vành tai.
Cô nhìn quanh căn phòng nhỏ xíu, rồi thì thầm vài câu với mấy người gác cửa. Anh ngạc nhiên thấy họ lùi ra, đóng cửa lại và để hai người một mình.
“Chào anh, Tristan.”
Cơ thể anh tự động phản ứng trước giọng nói của cô. Máu trào dâng nóng bỏng ở mọi chỗ cô từng chạm vào anh. Anh choáng váng bởi phản ứng ấy. Đó là thứ ham muốn đã tràn ngập trong anh. Chuyện quái gì xảy ra với anh vậy?
Anh cương quyết dẹp khao khát ấy đi. Người phụ nữ này đã lừa gạt anh. Anh không được để những ham muốn nguyên thủy hơn hay những cảm xúc sâu sắc hơn khống chế thái độ của anh với cô ta. Đó là cái bẫy hết sức nguy hiểm.
Một cách khó khăn, anh giữ im lặng khi cô tiến xa hơn vào phòng. Cô nhìn những quyển sách chất chồng trên chiếc tủ nhỏ, rồi đi về phía anh.
Anh quay đầu nghênh đón cô, cho cô biết là mình đang nhìn. Cô khựng lại trước ánh mắt dữ tợn của anh.
“Anh... nom anh có vẻ mệt mỏi,” cô nói khẽ. “Anh có ăn uống được không?”
Môi anh mím lại. “Cô quan tâm à?”
Tristan kìm một tiếng chửi thề vì đã trả lời cô, lại còn với một sự nhiệt tình mà hẳn cô sẽ thấy câu trả lời của cô rất quan trọng.
“Tất nhiên là em quan tâm.” Mắt cô ánh lên nét đau đớn, nhưng nó có thật không? Hay chỉ là trò lừa gạt khác?
“Thế sao?” anh nói nhẹ nhàng trước khi ngồi dậy rồi quay sang. Bằng một cử chỉ chớp nhoáng, anh đứng lên và sải bước về phía cô. Ngạc nhiên thay, cô không thối lui khỏi khí thế bức người của anh, mà chỉ đứng nhìn anh. Đề phòng, nhưng không sợ hãi.
Tristan dừng lại giữa chừng. Không, anh sẽ không cho cô được hả hê nhìn anh mất kiểm soát một lần nữa. Anh sẽ tự chủ và lạnh nhạt giống như cô. Giờ cô chỉ là một kẻ thù. Bất kể máu huyết trong anh có gào thét hướng về cô ra sao.
Anh khoanh tay lại. “Nói tôi hay, cô rời khỏi điền trang bằng cách nào?”
Cô lúng túng trước sự thẳng thừng của anh. “Tất cả đều trót lọt.”
Khịt mũi ghê tởm, anh quay đi. “Vậy là không một ai ngạc nhiên trước sự ra đi đột xuất của tôi?”
Cô ngập ngừng. “Hầu hết khách khứa thấy hụt hẫng, nhưng không ai nghi ngờ.”
“Kể cả Philip?” anh lớn giọng. Bất chấp lá thư giải thích của anh, anh biết bạn anh sẽ không tin anh đột nhiên biến mất vì lý do công việc. Một công việc mà trợ lý của anh không hay biết tí gì.
Mặt cô tái nhợt, nhưng cô không đáp. Tim anh chùng xuống trong sự im lặng nặng nề giữa họ. “Meredith?”
Cô thở dài. “Philip lấy làm thắc mắc về sự ra đi của anh. Anh ấy không tin lá thư của anh và bắt đầu đặt câu hỏi. Để giữ kín cho anh và có cơ hội bắt Devlin, chúng em... chúng em đã giam anh ấy lại.”
Tristan loạng choạng lùi lại khi nỗi hốt hoảng lan khắp lồng ngực. “Cô đã bắt cậu ta?”
Cô lẳng lặng gật đầu.
“Nhưng cậu ta có làm gì đâu!” Anh kêu lên.
Meredith cắn môi. “Philip biết về những hành động của anh. Anh ấy đã giúp đỡ anh. Charles và những nhân viên khác cho rằng anh ấy có thể cung cấp những thông tin mà anh không chịu tiết lộ.”
Tristan đưa tay vuốt mặt. Cơn buồn nôn có nguy cơ nhấn chìm anh trước ý nghĩ bạn mình phải vào tù vì tội của mình. “Thế cậu ta có làm thế không?”
Cô cau mày. “Không.”
“Ngu ngốc!” Anh mắng. Philip thà hy sinh bản thân chứ chẳng đời nào phản bội anh. Cách nào đó anh phải giúp bạn mình.
Nhưng trước tiên...
“Cho tôi biết mẹ tôi thế nào? Cô cũng bắt luôn cả bà à?”
Cô tái mặt. “Tất nhiên là không! Bà hoàn toàn yên ổn. Bà hoang mang trước sự ra đi bất ngờ của anh, nhưng bà nghĩ là vì em đã từ chối lời cầu hôn của anh lần thứ hai. Em để cho bà tin như thế.” Sắc mặt cô thay đổi, như thể đang nhớ đến chuyện gì đó đau lòng. “Sau đó bà đã lên đường đi Bath và mong anh đi theo khi nào công việc của anh hoàn tất. Bà còn mời em đi cùng bà nửa tháng.”
Anh quắc mắt và cơn giận lại sôi lên. “Bà có biết đâu mình đã mời rắn độc vào chuồng gà!” Hai bàn tay anh hết nắm vào lại duỗi ra bên hông. “Cô hẳn là đã cam đoan với bà, xoa dịu bà phải không? Làm cho bà tin rằng cô quan tâm hết mực đến bà? Bà sẽ suy sụp ra sao khi phát hiện ra chân tướng cô chứ?”
Meredith co rúm người như thể anh vừa đánh cô, nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. “Em thực lòng quan tâm đến bà, Tristan. Đó không phải nói dối.”
Anh bật ra tiếng cười ngờ vực. “Cô quan tâm đến tô, cô quan tâm đến mẹ tôi. Nực cười thay vì cô có thể khẳng định những tình cảm sâu sắc đến thế với chúng tôi, với toàn thể gia đình tôi.”
Giờ đến lượt cô cau mặt. Ánh tức giận lóe lên trong mắt cô, và nó nhắc anh nhớ trông cô ra sao khi cô đạt đến đỉnh cao khoái cảm. Anh gạt ý nghĩ phản trắc ấy qua một bên. Nó kết thúc rồi.
“Nếu có ai hủy hoại gia đình anh, thì đó chính là anh, Tristan,” cô lớn tiếng. “Những hành vi của anh là lý do anh phải ở đây, không phải do em.”
Tristan sững người. Câu nói đó chứa phần nào sự thật. Rất nhiều sự thật. Và anh đã chuẩn bị cho cái ngày này từ rất lâu rồi. Anh luôn biết mình sẽ bị tống vào ngục tối.
Nhưng điều anh không lường trước được là người anh yêu – hoặc nghĩ là anh yêu – lại là người tống anh vào tù. Rằng cô ta sẽ làm mọi chuyện trong quyền hạn của mình để khiến anh quỳ gối và quỵ lụy.
Sự thiếu trung thực của cô cắt sâu vào anh, và những lời dối trá của cô làm anh phát điên. Trong đầu cô đã kết tội anh từ lâu. Những bằng chứng mới là quan trọng, chứ không phải thời gian họ từng chia sẻ. Nó có đáng để anh biện hộ cho chính mình?
Nếu không phải vì mình, thì cũng vì gia đình. Nên anh hít sâu một hơi và nhìn thẳng vào mắt cô. “Hãy nói với tôi sự thật.” Anh đưa mắt đi và bước tới lò sưởi thấp gần giường. Những thanh cởi lò đã được bỏ đi đề phòng anh dùng chúng làm vũ khí, nên anh không thể khơi than lên. “Rõ ràng cô là một phần trong chuyện này. Cho tôi biết bằng cách nào. Và tại sao?”
Hơi thở Meredith nghẹn lại và anh ngoái nhìn cô qua vai. Cô nhìn anh một hồi, im lặng, như cân nhắc điều anh hỏi.
Cuối cùng cô ngồi xuống một trong những chiếc ghế gỗ cứng đơ được cấp cho anh.
“Em nợ anh một lời giải thích, đúng vậy,” cô thừa nhận. Giọng cô mềm đi, nhưng không yếu ớt. “Sau khi chồng em mất, cuộc sống của em khá tẻ nhạt và buồn chán. Em không muốn đi bước nữa...”
Anh cau mày nhớ lại sự từ chối của cô trước lời cầu hôn của anh. Dĩ nhiên giờ anh hoàn toàn hiểu lý do của cô.
“Mà một phụ nữ ở hoàn cảnh như em chẳng có mấy việc có thể làm để lấp thời gian,” cô nói tiếp. “Em đang nghiên cứu một công việc từ thiện thì Charlie tìm gặp em.”
“Ông Isley?” Tristan hỏi.
Cô gật đầu. “Vâng. Ông ấy bảo có một mệnh phụ đang thành lập một nhóm giúp đỡ những trường hợp góa phụ và trẻ mồ côi không thể tự bảo vệ mình. Bà ấy muốn giấu tên, nhưng nghĩ em sẽ là một nhân tố bổ sung tích cực. Em đã nhận lời.” Gương mặt cô trầm xuống. “Khi bước chân vào, em mới nhận ra lời đề nghị của Charlie không đơn giản có vậy. Ông ấy tiết lộ người đàn bà bí ẩn này không chỉ tập hợp một nhóm phụ nữ làm từ thiện, mà còn là một nhóm điệp viên.”
Cơn tức giận và thất vọng của Tristan tạm thời dịu đi bởi nỗi kinh ngạc. Những điệp viên nữ. Càng nghĩ anh càng nhận rõ những ích lợi mà một tổ chức như thế đem lại.
“Phụ nữ có những đặc quyền trong xã hội mà đàn ông không có,” anh lập luận, với chính mình hơn là với cô. “Họ được nghe những tin đồn và những bí mật mà người ta có thể giữ kín trước một người đàn ông quyền lực. Và dĩ nhiên, không ai ngờ được một quý cô lại có thể làm chuyện gì quá liều lĩnh.”
Meredith gật đầu và trong thoáng chốc có vẻ vui mừng vì anh đã hiểu tổ chức của cô. Rồi cô sực tỉnh và tắt nụ cười.
“Phải. Ban đầu em cũng khá đắn đo. Cuộc sống của một điệp viên rất nguy hiểm và không thể lường trước. Nhưng trong quá trình huấn luyện, em trở nên háo hức trước viễn cảnh được giúp đất nước mình, được làm chuyện gì đó ly kỳ và ý nghĩa.”
Trong lúc nói mắt cô sáng ngời lên như ngọc bích. Cơ thể của Tristan lập tức phản ứng, nó ấm dần lên dù anh bắt mình không được rung động trước nhan sắc hay sự hào hứng của cô – những thứ đã lôi anh tới căn buồng giam này.
“Chưa đầy một tháng trước, Charles đến gặp em với một vụ án mới.” Sự sôi nổi của cô giảm xuống. “Ông ấy nói với em về vụ trộm ở nhà trưng bày Genevieve, về khả năng có những bí mật giấu trong bức tranh có thể đã rơi vào tay kẻ xấu.” Cô hít sâu, như thể câu nói tiếp theo làm cô đau đớn. “Và rồi ông ấy bảo em anh là tình nghi chính trong cuộc điều tra. Em được lệnh theo dõi anh để xác minh anh có tội hay không, và làm hết sức để lấy lại bức tranh trước khi thứ nằm bên trong lọt vào tay chúng.”
Tristan nao núng trước cách nói điềm tĩnh và thẳng thắn cô dùng để giải thích vai trò của mình. Cứ như nó rất dễ dàng, như một phần cuộc sống thường nhật của cô. Anh ghét nó.
“Chà, vậy ra mọi chuyện tử tế hơn điều Philip đã tin,” anh chế nhạo. “Cô được phái đi ám hại tôi, nhưng cô không cùng hội với Devlin.”
Meredith co người lại.
Anh lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục, “Câu hỏi duy nhất của tôi là, tại sao cô được chọn cho việc này chứ không phải những điệp viên khác, dù là nam hoặc nữ?”
Cô nuốt xuống. “Vì mối quan hệ trước đây của chúng ta.”
“Vì chúng ta quen nhau từ nhỏ?” anh hỏi, giọng không giấu được vẻ chua chát. “Vì tôi đã từng cứu cô?”
Cô không nao núng nữa. Sắc mặt cô thay đổi, nhưng không phải buồn bã hay ân hận, mà là sự tức giận long lên trong mắt.
“Vâng, Tristan, chính vì thế đấy.” Giọng cô cũng gay gắt chẳng kém. “Anh có giận vì em đã dùng mối quen biết cũ để đào sâu cuộc điều tra không?”
“Có, mẹ kiếp!” anh nói, rốt cuộc cảm xúc cũng bùng ra khi anh đấm mạnh vào thành lò sưởi hẹp. Anh muốn bổ căn phòng này ra làm hai. Muốn cho cô thấy anh giận dữ ra sao với cô, với tình thế này, với chính anh.
Cô siết chặt hai nắm tay và đứng phắt lên. “Em cũng thế! Em giận anh vì đã gây ra chuỗi vụ việc này. Em ghét anh vì đã đẩy em vào tình cảnh này. Anh đã lật ngược mọi bản chất con người anh, mọi thứ em từng tin tưởng. Vì cái gì cơ chứ?”
Tristan không nhận ra mình đang bước về phía Meredith. Anh không còn kiềm chế được nữa. Khoảnh khắc anh túm lấy hai cánh tay cô, kéo cô vào ngực mình, là lúc cơn giận của anh phai nhạt. Bất chấp tất cả, hơi ấm của cô vẫn như xưa. Và phản ứng của anh cũng thế. Cô đã dùng thân thể mình để hãm hại anh, nhưng anh vẫn khao khát được hôn cô cho đến khi cô nài xin thêm nữa.
“Không phải đâu!” anh khẳng định và buông cô ra. Chạm vào cô thật đáng sợ. Nó thiêu đốt anh, khiến anh tràn đầy ham muốn những điều anh biết từ giờ không thể có lại. “Không phải đâu.”
Cô lùi lại, mặt tái xanh. Cô xoa hai bắp tay mình trong một cơn rùng mình khó nhận thấy.
“Không ư?” cô hỏi, giọng run lên. “Vậy làm thế nào mà bức tranh ắn cắp lại treo trong nhà anh? Anh giải thích đi?”
Tristan hít một hơi, nhìn cô chăm chú. Anh đã cố nói sự thật với Isley và ông ta không tin anh. Nhưng Meredith đã lên giường với anh. Cô thừa nhận một phần lý do cô được giao làm vụ của anh là do cô quen biết anh. Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, anh có thể thuyết phục được cô.
Nhưng thế có nghĩa anh phải mở lòng với cô, cho cô biết phần nào tâm tư anh. Anh cảnh giác việc chia sẻ điều đó với một phụ nữ đã từng dối trá. Làm sao anh biết cô sẽ không dùng lời thú nhận của anh để quật lại anh?
Không. Anh phải đặt niềm tin lần này. Một lần cuối cùng. Hiện giờ anh chẳng còn gì để mất.
Nhắm mắt lại, anh buông một hơi thở dài để trấn áp trái tim đột nhiên đập dữ dội.
“Tất cả bắt nguồn từ cái chết của em trai tôi.”
Tristan nhìn Charlie Isley với sắc mặt kín bưng cẩn trọng. Anh không ghét người đàn ông này như đã tưởng khi ông ta xông vào nhà anh tuần trước và cướp đi cơ hội báo thù của anh. Từ lúc đến căn nhà của Isley ở London, anh phát hiện ông ta là một viên cai ngục tử tế và lịch thiệp.
Nhưng anh không thể cho Isley cái ông ta muốn. Tristan muốn thực thi công lý cá nhân, thứ mà chính phủ không thể cho anh với một phiên tòa chóng vánh.
“Với tôi sự khác biệt ấy chẳng đáng là bao,” Tristan nói, nhìn vào mắt cai tù của mình. “Tôi sẽ chết theo mọi nghĩa của từ này một khi việc tôi bị bắt giữ được công bố rộng rãi. Và tôi cũng sẽ hại chết gia đình mình nữa.”
Anh rung động trước sự thật trong lời tuyên bố bi kịch ấy. Một khi từ ‘phản quốc’ gắn liền với tên anh, tài sản của anh sẽ mất, còn gia đình anh thì tan tác. Những dinh thự theo thứ tự thừa kế chắc chắn sẽ được chuyển giao cho người em họ gần nhất, và mẹ anh sẽ bị ném ra đường. Các em gái anh sẽ đón bà về nhà họ, nhưng bà sẽ không bao giờ được giới quý tộc chấp nhận nữa.
Tệ hơn, sẽ không một ai hiểu lý do của những việc anh làm. Xã hội bao giờ cũng háo hức tin vào điều tồi tệ nhất. Tóm được tin đồn độc địa đến thế về một người như anh, trong khi anh đã rất cẩn thận để tránh mọi tai tiếng dù là nhỏ nhất, sẽ là một món ăn tinh thần đình đám. Thiên hạ hẳn sẽ bàn tán về cú ngã nhào từ đỉnh cao của anh trong suốt mấy năm trời.
Tim anh đập mạnh.
Mắt Isley nheo lại. “Meredith đã yêu cầu tôi bảo vệ ngài. Ngài có nhận ra đó là một món quà quý giá nhường nào không? Vậy mà ngài đã quẳng nó trở lại chúng tôi, từ chối cung cấp mọi thông tin về chỗ giấu bằng chứng hoặc thậm chí tiết lộ nó là gì... Tôi không hiểu nổi.”
Tristan ngồi xuống cái giường nhỏ trong góc phòng và dồn tâm trí vào những tấm ván sàn lồi lõm. Meredith. Anh đã cố không nghĩ đến cô từ lúc rời khỏi điền trang. Khi những ý nghĩ chuyển hướng sang cô, thì nỗi tức giận, cảm giác bị phản bội và nỗi đau tột cùng lại cháy lên trong ngực anh đến không chịu nổi.
Cô đã lừa dối anh. Lợi dụng anh và những tình cảm anh dành cho cô, hết thảy nhằm mục đích bắt anh quỳ gối, như hiện giờ. Giữa họ không có gì là thật. Những nụ hôn của cô, những cảm xúc trong mắt cô, chúng hoàn toàn là những vũ khí trong kho vũ khí của cô.
Sự giận dữ trong Tristan lại sục sôi, nhưng anh dìm nó xuống. Bộc lộ những cảm xúc dữ dội ấy chỉ sớm đưa anh vào nhà tù Newgate hơn mà thôi. Và nổi điên lên chẳng thay đổi được gì.
“Tôi không yêu cầu Meredith bảo vệ tôi, cả ông nữa, ông Isley,” anh cau mày nói khi nằm ngửa ra nhìn lên trần nhà. “Và tôi đã nói hết với ông những gì muốn nói. Cái ông tin không phải là sự thật. Tôi đã cố giải thích với ông về em trai tôi...”
Isley đảo mắt. “Làm ơn đừng lãng phí thời gian của tôi bằng câu chuyện về cuộc trả thù của ngài nữa. Chứng cứ không nói vậy. Tốt hơn ngài hãy tỏ ra thành thật thay vì đưa ra những giải thích phức tạp cho hành vi của ngài.”
Tristan siết chặt nắm đấm. Isley là một người khô khan. Rõ ràng ông ta không hiểu một lòng căm thù mãnh liệt đến thiêu đốt tâm can là như thế nào. “Tôi chẳng thấy lý do gì để đi xa hơn nếu ông không định nghe sự thật.”
Isley tuôn ra một tràng chửi thề và sầm sầm đi ra cửa. Đến nơi, ông ta chần chừ đứng lại. “Nếu ngài không tự giúp bản thân mình, tôi không có lựa chọn nào ngoài chuyển ngài từ chỗ ăn ở tiện nghi này đến một nhà tù thực sự. Khi đó sẽ không cách nào chặn được tin tức lan truyền ra ngoài. Ngài hiểu điều đó chứ?”
Tristan nhắm mắt, khóa chặt nỗi đau. “Tôi hoàn toàn hiểu.”
Cánh cửa đóng sầm và anh nghe thấy tiếng khóa quay trong ổ.
Thở dài một tiếng, anh nhìn quanh. Căn phòng này giống như phòng ngủ khiêm tốn của một quý ông – nó nằm trong tầng hầm nhà Isley. Không có cửa sổ để trốn ra và cửa chính thì khóa từ bên ngoài. Chí ít... nó cũng đầy đủ tiện nghi, tiện nghi hơn nhà tù Newgate trong trí tưởng tượng của anh. Chẳng mấy chốc anh sẽ có dịp so sánh thôi.
Gia đình anh sẽ nghĩ gì khi họ hay tin?
Những tiếng nói vẳng đến từ hành lang hẹp và tối bên ngoài. Anh nhận ra giọng những người canh gác, họ đối xử với anh cũng với thái độ tôn trọng như Isley, một ưu đã khác mà anh cho là mình sẽ mất khi bị chuyển đến một nhà lao đích thực. Rồi anh nghe thấy một giọng khác. Giọng phụ nữ.
Meredith.
Isley có thể khô khan, nhưng ông ta khá thông minh. Đương nhiên ông ta sẽ phái Meredith tới. Ông ta đã đánh hơi được sự yếu đuối của Tristan – điểm yếu giờ đây anh buộc phải khuất phục cùng với cơn giận dữ. Nhưng dường như việc ngụy trang cơn thịnh nộ sẽ khó khăn gấp bội khi người phụ nữ phản bội anh đang đứng cách anh chỉ vài bước thế này.
Toàn thân anh cứng lại trước tiếng nói rì rầm của cô. Không nghe rõ lời, nhưng anh có thể nhận ra chất giọng du dương đó ở bất cứ đâu. Phải vận hết sức mạnh ý chí anh mới ngồi yên được trên chiếc giường hẹp.
Cửa mở và bước chân cô ngập ngừng dừng lại khi cô thấy anh. Tuy nhiên, anh vẫn không quay đầu lại. Từ khóe mắt anh quan sát cô một hồi lâu và nghẹn thở. Lạy Chúa, cô thật xinh đẹp. Anh hy vọng mình có thể quên được điều đó, nhưng nó giáng thẳng vào mặt anh khi cô vén một lọn tóc rủ xuống má ra sau vành tai.
Cô nhìn quanh căn phòng nhỏ xíu, rồi thì thầm vài câu với mấy người gác cửa. Anh ngạc nhiên thấy họ lùi ra, đóng cửa lại và để hai người một mình.
“Chào anh, Tristan.”
Cơ thể anh tự động phản ứng trước giọng nói của cô. Máu trào dâng nóng bỏng ở mọi chỗ cô từng chạm vào anh. Anh choáng váng bởi phản ứng ấy. Đó là thứ ham muốn đã tràn ngập trong anh. Chuyện quái gì xảy ra với anh vậy?
Anh cương quyết dẹp khao khát ấy đi. Người phụ nữ này đã lừa gạt anh. Anh không được để những ham muốn nguyên thủy hơn hay những cảm xúc sâu sắc hơn khống chế thái độ của anh với cô ta. Đó là cái bẫy hết sức nguy hiểm.
Một cách khó khăn, anh giữ im lặng khi cô tiến xa hơn vào phòng. Cô nhìn những quyển sách chất chồng trên chiếc tủ nhỏ, rồi đi về phía anh.
Anh quay đầu nghênh đón cô, cho cô biết là mình đang nhìn. Cô khựng lại trước ánh mắt dữ tợn của anh.
“Anh... nom anh có vẻ mệt mỏi,” cô nói khẽ. “Anh có ăn uống được không?”
Môi anh mím lại. “Cô quan tâm à?”
Tristan kìm một tiếng chửi thề vì đã trả lời cô, lại còn với một sự nhiệt tình mà hẳn cô sẽ thấy câu trả lời của cô rất quan trọng.
“Tất nhiên là em quan tâm.” Mắt cô ánh lên nét đau đớn, nhưng nó có thật không? Hay chỉ là trò lừa gạt khác?
“Thế sao?” anh nói nhẹ nhàng trước khi ngồi dậy rồi quay sang. Bằng một cử chỉ chớp nhoáng, anh đứng lên và sải bước về phía cô. Ngạc nhiên thay, cô không thối lui khỏi khí thế bức người của anh, mà chỉ đứng nhìn anh. Đề phòng, nhưng không sợ hãi.
Tristan dừng lại giữa chừng. Không, anh sẽ không cho cô được hả hê nhìn anh mất kiểm soát một lần nữa. Anh sẽ tự chủ và lạnh nhạt giống như cô. Giờ cô chỉ là một kẻ thù. Bất kể máu huyết trong anh có gào thét hướng về cô ra sao.
Anh khoanh tay lại. “Nói tôi hay, cô rời khỏi điền trang bằng cách nào?”
Cô lúng túng trước sự thẳng thừng của anh. “Tất cả đều trót lọt.”
Khịt mũi ghê tởm, anh quay đi. “Vậy là không một ai ngạc nhiên trước sự ra đi đột xuất của tôi?”
Cô ngập ngừng. “Hầu hết khách khứa thấy hụt hẫng, nhưng không ai nghi ngờ.”
“Kể cả Philip?” anh lớn giọng. Bất chấp lá thư giải thích của anh, anh biết bạn anh sẽ không tin anh đột nhiên biến mất vì lý do công việc. Một công việc mà trợ lý của anh không hay biết tí gì.
Mặt cô tái nhợt, nhưng cô không đáp. Tim anh chùng xuống trong sự im lặng nặng nề giữa họ. “Meredith?”
Cô thở dài. “Philip lấy làm thắc mắc về sự ra đi của anh. Anh ấy không tin lá thư của anh và bắt đầu đặt câu hỏi. Để giữ kín cho anh và có cơ hội bắt Devlin, chúng em... chúng em đã giam anh ấy lại.”
Tristan loạng choạng lùi lại khi nỗi hốt hoảng lan khắp lồng ngực. “Cô đã bắt cậu ta?”
Cô lẳng lặng gật đầu.
“Nhưng cậu ta có làm gì đâu!” Anh kêu lên.
Meredith cắn môi. “Philip biết về những hành động của anh. Anh ấy đã giúp đỡ anh. Charles và những nhân viên khác cho rằng anh ấy có thể cung cấp những thông tin mà anh không chịu tiết lộ.”
Tristan đưa tay vuốt mặt. Cơn buồn nôn có nguy cơ nhấn chìm anh trước ý nghĩ bạn mình phải vào tù vì tội của mình. “Thế cậu ta có làm thế không?”
Cô cau mày. “Không.”
“Ngu ngốc!” Anh mắng. Philip thà hy sinh bản thân chứ chẳng đời nào phản bội anh. Cách nào đó anh phải giúp bạn mình.
Nhưng trước tiên...
“Cho tôi biết mẹ tôi thế nào? Cô cũng bắt luôn cả bà à?”
Cô tái mặt. “Tất nhiên là không! Bà hoàn toàn yên ổn. Bà hoang mang trước sự ra đi bất ngờ của anh, nhưng bà nghĩ là vì em đã từ chối lời cầu hôn của anh lần thứ hai. Em để cho bà tin như thế.” Sắc mặt cô thay đổi, như thể đang nhớ đến chuyện gì đó đau lòng. “Sau đó bà đã lên đường đi Bath và mong anh đi theo khi nào công việc của anh hoàn tất. Bà còn mời em đi cùng bà nửa tháng.”
Anh quắc mắt và cơn giận lại sôi lên. “Bà có biết đâu mình đã mời rắn độc vào chuồng gà!” Hai bàn tay anh hết nắm vào lại duỗi ra bên hông. “Cô hẳn là đã cam đoan với bà, xoa dịu bà phải không? Làm cho bà tin rằng cô quan tâm hết mực đến bà? Bà sẽ suy sụp ra sao khi phát hiện ra chân tướng cô chứ?”
Meredith co rúm người như thể anh vừa đánh cô, nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. “Em thực lòng quan tâm đến bà, Tristan. Đó không phải nói dối.”
Anh bật ra tiếng cười ngờ vực. “Cô quan tâm đến tô, cô quan tâm đến mẹ tôi. Nực cười thay vì cô có thể khẳng định những tình cảm sâu sắc đến thế với chúng tôi, với toàn thể gia đình tôi.”
Giờ đến lượt cô cau mặt. Ánh tức giận lóe lên trong mắt cô, và nó nhắc anh nhớ trông cô ra sao khi cô đạt đến đỉnh cao khoái cảm. Anh gạt ý nghĩ phản trắc ấy qua một bên. Nó kết thúc rồi.
“Nếu có ai hủy hoại gia đình anh, thì đó chính là anh, Tristan,” cô lớn tiếng. “Những hành vi của anh là lý do anh phải ở đây, không phải do em.”
Tristan sững người. Câu nói đó chứa phần nào sự thật. Rất nhiều sự thật. Và anh đã chuẩn bị cho cái ngày này từ rất lâu rồi. Anh luôn biết mình sẽ bị tống vào ngục tối.
Nhưng điều anh không lường trước được là người anh yêu – hoặc nghĩ là anh yêu – lại là người tống anh vào tù. Rằng cô ta sẽ làm mọi chuyện trong quyền hạn của mình để khiến anh quỳ gối và quỵ lụy.
Sự thiếu trung thực của cô cắt sâu vào anh, và những lời dối trá của cô làm anh phát điên. Trong đầu cô đã kết tội anh từ lâu. Những bằng chứng mới là quan trọng, chứ không phải thời gian họ từng chia sẻ. Nó có đáng để anh biện hộ cho chính mình?
Nếu không phải vì mình, thì cũng vì gia đình. Nên anh hít sâu một hơi và nhìn thẳng vào mắt cô. “Hãy nói với tôi sự thật.” Anh đưa mắt đi và bước tới lò sưởi thấp gần giường. Những thanh cởi lò đã được bỏ đi đề phòng anh dùng chúng làm vũ khí, nên anh không thể khơi than lên. “Rõ ràng cô là một phần trong chuyện này. Cho tôi biết bằng cách nào. Và tại sao?”
Hơi thở Meredith nghẹn lại và anh ngoái nhìn cô qua vai. Cô nhìn anh một hồi, im lặng, như cân nhắc điều anh hỏi.
Cuối cùng cô ngồi xuống một trong những chiếc ghế gỗ cứng đơ được cấp cho anh.
“Em nợ anh một lời giải thích, đúng vậy,” cô thừa nhận. Giọng cô mềm đi, nhưng không yếu ớt. “Sau khi chồng em mất, cuộc sống của em khá tẻ nhạt và buồn chán. Em không muốn đi bước nữa...”
Anh cau mày nhớ lại sự từ chối của cô trước lời cầu hôn của anh. Dĩ nhiên giờ anh hoàn toàn hiểu lý do của cô.
“Mà một phụ nữ ở hoàn cảnh như em chẳng có mấy việc có thể làm để lấp thời gian,” cô nói tiếp. “Em đang nghiên cứu một công việc từ thiện thì Charlie tìm gặp em.”
“Ông Isley?” Tristan hỏi.
Cô gật đầu. “Vâng. Ông ấy bảo có một mệnh phụ đang thành lập một nhóm giúp đỡ những trường hợp góa phụ và trẻ mồ côi không thể tự bảo vệ mình. Bà ấy muốn giấu tên, nhưng nghĩ em sẽ là một nhân tố bổ sung tích cực. Em đã nhận lời.” Gương mặt cô trầm xuống. “Khi bước chân vào, em mới nhận ra lời đề nghị của Charlie không đơn giản có vậy. Ông ấy tiết lộ người đàn bà bí ẩn này không chỉ tập hợp một nhóm phụ nữ làm từ thiện, mà còn là một nhóm điệp viên.”
Cơn tức giận và thất vọng của Tristan tạm thời dịu đi bởi nỗi kinh ngạc. Những điệp viên nữ. Càng nghĩ anh càng nhận rõ những ích lợi mà một tổ chức như thế đem lại.
“Phụ nữ có những đặc quyền trong xã hội mà đàn ông không có,” anh lập luận, với chính mình hơn là với cô. “Họ được nghe những tin đồn và những bí mật mà người ta có thể giữ kín trước một người đàn ông quyền lực. Và dĩ nhiên, không ai ngờ được một quý cô lại có thể làm chuyện gì quá liều lĩnh.”
Meredith gật đầu và trong thoáng chốc có vẻ vui mừng vì anh đã hiểu tổ chức của cô. Rồi cô sực tỉnh và tắt nụ cười.
“Phải. Ban đầu em cũng khá đắn đo. Cuộc sống của một điệp viên rất nguy hiểm và không thể lường trước. Nhưng trong quá trình huấn luyện, em trở nên háo hức trước viễn cảnh được giúp đất nước mình, được làm chuyện gì đó ly kỳ và ý nghĩa.”
Trong lúc nói mắt cô sáng ngời lên như ngọc bích. Cơ thể của Tristan lập tức phản ứng, nó ấm dần lên dù anh bắt mình không được rung động trước nhan sắc hay sự hào hứng của cô – những thứ đã lôi anh tới căn buồng giam này.
“Chưa đầy một tháng trước, Charles đến gặp em với một vụ án mới.” Sự sôi nổi của cô giảm xuống. “Ông ấy nói với em về vụ trộm ở nhà trưng bày Genevieve, về khả năng có những bí mật giấu trong bức tranh có thể đã rơi vào tay kẻ xấu.” Cô hít sâu, như thể câu nói tiếp theo làm cô đau đớn. “Và rồi ông ấy bảo em anh là tình nghi chính trong cuộc điều tra. Em được lệnh theo dõi anh để xác minh anh có tội hay không, và làm hết sức để lấy lại bức tranh trước khi thứ nằm bên trong lọt vào tay chúng.”
Tristan nao núng trước cách nói điềm tĩnh và thẳng thắn cô dùng để giải thích vai trò của mình. Cứ như nó rất dễ dàng, như một phần cuộc sống thường nhật của cô. Anh ghét nó.
“Chà, vậy ra mọi chuyện tử tế hơn điều Philip đã tin,” anh chế nhạo. “Cô được phái đi ám hại tôi, nhưng cô không cùng hội với Devlin.”
Meredith co người lại.
Anh lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục, “Câu hỏi duy nhất của tôi là, tại sao cô được chọn cho việc này chứ không phải những điệp viên khác, dù là nam hoặc nữ?”
Cô nuốt xuống. “Vì mối quan hệ trước đây của chúng ta.”
“Vì chúng ta quen nhau từ nhỏ?” anh hỏi, giọng không giấu được vẻ chua chát. “Vì tôi đã từng cứu cô?”
Cô không nao núng nữa. Sắc mặt cô thay đổi, nhưng không phải buồn bã hay ân hận, mà là sự tức giận long lên trong mắt.
“Vâng, Tristan, chính vì thế đấy.” Giọng cô cũng gay gắt chẳng kém. “Anh có giận vì em đã dùng mối quen biết cũ để đào sâu cuộc điều tra không?”
“Có, mẹ kiếp!” anh nói, rốt cuộc cảm xúc cũng bùng ra khi anh đấm mạnh vào thành lò sưởi hẹp. Anh muốn bổ căn phòng này ra làm hai. Muốn cho cô thấy anh giận dữ ra sao với cô, với tình thế này, với chính anh.
Cô siết chặt hai nắm tay và đứng phắt lên. “Em cũng thế! Em giận anh vì đã gây ra chuỗi vụ việc này. Em ghét anh vì đã đẩy em vào tình cảnh này. Anh đã lật ngược mọi bản chất con người anh, mọi thứ em từng tin tưởng. Vì cái gì cơ chứ?”
Tristan không nhận ra mình đang bước về phía Meredith. Anh không còn kiềm chế được nữa. Khoảnh khắc anh túm lấy hai cánh tay cô, kéo cô vào ngực mình, là lúc cơn giận của anh phai nhạt. Bất chấp tất cả, hơi ấm của cô vẫn như xưa. Và phản ứng của anh cũng thế. Cô đã dùng thân thể mình để hãm hại anh, nhưng anh vẫn khao khát được hôn cô cho đến khi cô nài xin thêm nữa.
“Không phải đâu!” anh khẳng định và buông cô ra. Chạm vào cô thật đáng sợ. Nó thiêu đốt anh, khiến anh tràn đầy ham muốn những điều anh biết từ giờ không thể có lại. “Không phải đâu.”
Cô lùi lại, mặt tái xanh. Cô xoa hai bắp tay mình trong một cơn rùng mình khó nhận thấy.
“Không ư?” cô hỏi, giọng run lên. “Vậy làm thế nào mà bức tranh ắn cắp lại treo trong nhà anh? Anh giải thích đi?”
Tristan hít một hơi, nhìn cô chăm chú. Anh đã cố nói sự thật với Isley và ông ta không tin anh. Nhưng Meredith đã lên giường với anh. Cô thừa nhận một phần lý do cô được giao làm vụ của anh là do cô quen biết anh. Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, anh có thể thuyết phục được cô.
Nhưng thế có nghĩa anh phải mở lòng với cô, cho cô biết phần nào tâm tư anh. Anh cảnh giác việc chia sẻ điều đó với một phụ nữ đã từng dối trá. Làm sao anh biết cô sẽ không dùng lời thú nhận của anh để quật lại anh?
Không. Anh phải đặt niềm tin lần này. Một lần cuối cùng. Hiện giờ anh chẳng còn gì để mất.
Nhắm mắt lại, anh buông một hơi thở dài để trấn áp trái tim đột nhiên đập dữ dội.
“Tất cả bắt nguồn từ cái chết của em trai tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook