London Ta Và Em
-
Chương 17
Hai chữ “mưu phản” cắt ngang qua người Meredith. Không có gì ngạc nhiên khi nghe thấy nó. Cô đã lường trước nó, biết nó, chứng minh nó... nhưng khi Charlie nói ra, cô không thể không co người lại trước ý nghĩa nó dành cho Tristan... cho bản thân cô.
Tristan cũng vậy, gần như cùng lúc với cô. Nhưng giống như cô, gương mặt anh không biểu lộ vẻ choáng váng. Chỉ có sự tức giận trong mắt anh. Vẻ tuyệt vọng. Và điều gì đó khác.
Sự nhẫn nhục.
Ở mức độ nào đấy, ở một nơi tối tăm trong tim anh, anh đã mong chờ giây phút này đến, dù rằng anh sợ nó. Và điều đó xác nhận sự thật hơn bất cứ thứ gì trừ một lời thú tội công khai.
Cô nhìn Charlie giải thích cụ thể cho Tristan, nhìn Tristan phản đối, nhưng những lời nói đó giống như ngôn ngữ nước ngoài. Cô không hiểu họ nói gì bởi mắt cô bỗng nhòe đi.
Trước mắt cô tràn ngập các hình ảnh về Tristan hồi còn bé, chơi đùa ở nhà hai bác cô. Về cái đêm cô bỏ trốn và anh tìm thấy cô trong quán trọ bẩn thỉu ấy. Cô nghĩ đến vẻ mặt anh khi anh nhận ra danh tính cô gái mình vừa cứu khỏi một vụ cưỡng hiếp hoặc tệ hơn. Và cơn thịnh nộ khi anh lao vào kẻ hành hung cô.
Điều gì đã thay đổi kể từ hồi ấy? Cái gì đã biến anh từ chàng hiệp sĩ cao quý của cô thành kẻ phản bội chống lại mọi thứ cô nâng niu?
Và tại sao cô không thể bắt mình lờ đi thứ đã biến đổi anh? Nỗi đau cào xé cô và cô căm ghét nó. Cô mắng nhiếc mình vì yếu đuối trong tình cảm và nước mắt cứ dâng lên sau khóe mi. Cô muốn xua đuổi anh để bước tiếp con đường của mình.
Nhưng cô không làm được.
Vì giờ đây lại có những hồi ức mới. Những cử chỉ dịu dàng của anh khi anh hôn cô. Niềm vui sướng khi họ làm tình. Và khoảng thời gian họ ở bên nhau khi anh làm cô tin rằng anh vẫn tử tế và tốt bụng.
Tiếng Charlie xuyên qua màn sương cảm xúc của cô. “Tôi cần còng tay ngài lại trong lúc áp giải ngài ra xe, thưa ngài.”
Mắt Tristan mở lớn và anh lắc đầu. “Không được, mẹ tôi đang ở dưới sảnh, cùng với một phòng đầy khách khứa. Tôi không muốn họ trông thấy tôi bị còng tay giải đi.”
Hai nhân viên đi cùng Charlie tiến tới, mỗi người một bên túm lấy vai Tristan. Tất nhiên anh chống cự. Cô biết anh sẽ làm thế. Anh vùng vẫy, thúc khuỷu tay ra sau làm vũ khí chống trả họ.
Tim Meredith chao đảo. Nếu anh không dừng lại, họ sẽ giết anh mất.
Cô lao đến, giơ cả hai tay lên. “Khoan đã, Charlie!”
Trước tiếng kêu của cô, những người trong phòng dừng hết lại và quay nhìn cô. Gương mặt Tristan in hằn sự phản bội của cô. Charlie nhướng một bên mày. Từ trước đến nay cô chưa từng can thiệp vào một vụ bắt giữ. Bình thường cô không tham gia, nhằm giữ kín thân phận của mình.
Nhưng không có gì bình thường trong vụ bắt giữ này.
“Meredith, chuyện gì vậy?”
Cô chen vào giữa Charlie và Tristan, quay lưng lại với người đàn ông cô đã phản bội vì không thể đối mặt với anh. “Ngài Carmichael nói đúng, mọi người ở đây sẽ nhận thấy anh ta bị bắt.”
Charlie lắc đầu. “Thế thì có sao?”
“Vì Devlin đã trốn thoát. Nếu muốn bắt được hắn, tốt nhất ta không nên để hắn biết cộng sự hiện thời của hắn vừa bị bắt vì tội chống lại Nhà vua.” Cô cho phép mình liếc một cái qua vai. Tristan đang khoanh tay nhìn cô trừng trừng. “Hãy đưa ngài Carmichael đi một cách lặng lẽ, anh ta sẽ nói với gia đình là anh ta có công việc đột xuất để giữ kín sự thật với họ. Chúng ta có thể xác minh thông tin anh ta có được về Devlin và tổ chức của hắn mà không để cho cả thế giới biết anh ta bị bắt giữ.”
“Thế tại sao một tên phản quốc như anh ta lại cung cấp cho ta thông tin về bọn đồng đảng?” Charlie liếc mắt qua Tristan rồi hỏi. “Meredith, kiểu gì thì sự thật cũng sẽ được phơi bày. Dù là tối nay hay tuần sau hay tháng sau. Chúng ta không thể giữ bí mật mãi.”
Meredith chạm vào khuỷu tay Charlie. “Xin ông, tôi chưa bao giờ cầu xin chuyện gì như thế này ở ông. Xin ông.”
Charlie ngạc nhiên lùi lại, rồi lại nhìn Tristan, nhưng lần này với ánh mắt đánh giá hơn, có lẽ ông đang tự hỏi kẻ tình nghi đã chuốc loại bùa mê thuốc lú nào cho điệp viên của mình.
Meredith cũng tự hỏi điều đó.
“Em móc nối với những người này?” Tristan hỏi sau lưng cô, giọng anh hàm chứa nỗi ngờ vực khủng khiếp. “Chính em đã làm chuyện này?”
Meredith quay lại. Mắt anh chiếu vào mắt cô, xuyên thấu tâm can cô và đòi hỏi sự thật. Anh đưa tay về phía cô, nhưng hai nhân viên đằng sau đã giữ chặt khuỷu tay anh không cho anh nhúc nhích. Lòng cô đau nhói, nhưng cô vẫn nói rành rọt, “Không, chính anh mới là người gây ra chuyện này!”
Tristan giật lùi lại, không giằng co với hai người kia để đến gần cô nữa.
Charlie chạm vào khuỷu tay cô. “Được rồi, có lẽ cô nói đúng. Tôi sẽ làm như cô đề nghị và giữ kín chuyện bắt giữ chừng nào có thể.” Giọng ông cứng rắn hơn. “Tôi cho rằng ngài cũng muốn giữ bí mật, đúng không ngài Carmichael?”
Trong một lúc Tristan chỉ nhìn chằm chằm Meredith, rồi anh đưa mắt đi. “Sao tôi lại muốn giữ bí mật trong khi chẳng hiểu mình bị bắt vì lý do gì?”
Meredith cau mày. Anh còn chối tội nữa. Được rồi, cô chịu nhịn đến đây thôi. Chầm chậm, cô băng qua phòng tới bức chân dung của Edmund Archer. Cô với tay lên, tìm những khớp nối nằm dọc sau khung tranh. Bằng một cú giật, cô tách nó ra và bức tranh bị đánh cắp xuất hiện.
Cô quay lại, chỉ tay vào nó. “Đây, Tristan. Nguồn gốc sự việc là đây.”
Mặt anh tái đi, và những lời phủ nhận anh chuẩn bị sẵn đã tiêu tan. Anh hít sâu một hơi rồi lẩm bẩm, “Phải. Lẽ ra tôi nên thận trọng hơn trong vấn đề này.”
Charlie gật đầu rồi tránh sang một bên để nói chuyện với người của mình. Meredith bước tới, định đi ra cửa, đề phòng Tristan bất thần bỏ chạy. Thay vào đó, anh chỉ nhìn cô. Một cách bình thản.
“Tristan,” cô nói nhỏ, không hiểu sao muốn mở miệng giải thích, cứ như cô đã sai trong khi những việc cô làm chỉ là thi hành nhiệm vụ.
Anh lắc đầu. “Chẳng có gì để nói đúng không? Cô đã quyết định cái gì đúng và cái gì không.”
Cô siết chặt hai bàn tay. “Bằng chứng sờ sờ trước mắt em.” Cô hất đầu về phía bức tranh, nhưng anh không nhìn nó. “Em biết tin vào cái gì đây?”
Anh nhún vai. “Không phải mọi thứ đều như vẻ bề ngoài.”
Cô chưa kịp trả lời thì Charlie đã trở lại. “Ta phải nhanh chóng rời khỏi đây và gây càng ít nghi ngờ càng tốt. Nếu chúng ta có thể ra khỏi nhà mà không bị hỏi han, tôi sẽ cho ngài nhắn với gia đình rằng ngài có công việc đột xuất phải đi. Như thế sẽ ngăn được họ chứ?”
Tristan đưa mắt khỏi cô. “Được. Mẹ tôi sẽ thắc mắc, nhưng bà không bỏ mặc khách khứa để đuổi theo tôi đâu, nếu đó là ý của ông. Bà dự định đi thăm em gái tôi và gia đình nó ở Bath sau buổi họp mặt này. Bà không hoãn chuyến đi đó được. Bởi em tôi mới sinh cháu.”
“Tốt.” Charlie hất đầu ra cửa. “Nếu khách của ngài xen vào, ngài sẽ nói y như thế. Là ngài bị gọi tới London có việc khẩn. Nếu ngài có bất cứ hành động nào cho thấy ngài định bỏ trốn hoặc lén truyền tin ra ngoài, tôi sẽ còng tay ngài và lôi đi. Rõ cả chưa?”
Mắt Tristan nheo lại. Giống như lúc họ làm tình, Meredith thấy vẻ hoang dã bị giam hãm trong anh bùng ra. Một người đàn ông không quen bị ra lệnh, bởi bất cứ ai.
Anh mím môi. “Tôi đâu có lựa chọn nào khác.”
“Đúng. Meredith đã hoãn cho ngài việc bị thiên hạ chỉ trích, chứ tôi sẽ không nhân nhượng vậy đâu.” Charlie chỉ ra cửa. “Khi nào tới London, chúng tôi sẽ cho ngài ở một nơi không bị chú ý quá mức.”
“Cám ơn,” Tristan gắng gượng thốt ra qua hàm răng nghiến chặt.
Anh để người ta hộ tống ra cửa. Meredith nhìn theo và ngạc nhiên khi anh quay lại găm vào cô một ánh mắt chằm chằm. Anh không còn là người đàn ông theo đuổi cô, làm tình với cô, cầu hôn cô nữa. Vẻ rắn đanh trong mắt anh nói rõ rằng mọi cảm xúc anh dành cho cô đã bị xóa tan.
“Đừng quên những gì tôi nói, Meredith. Mọi thứ không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.” Anh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. Một biểu hiện cuối cùng về sự phản bội và khinh miệt tột độ. “Cứ nhìn cô thì biết.”
“Cậu phải ăn chút gì đi.”
Meredith giật mình rời mắt khỏi khung cửa sổ đầy vệt nước mưa ở nhà Emily. Cô đang chìm trong suy nghĩ, quên hẳn sự hiện diện của Emily và Ana.
Hai bạn cô đang ngồi uống trà, nhưng đều nhìn cô với ánh mắt lo âu rõ rệt. Có lẽ những cảm xúc rối bời của cô cũng rõ rệt y như thế. Xem ra cô đã mất khả năng che giấu tâm tư. Đó có lẽ là sai lầm chí tử của một điệp viên.
“Không,” cô đáp. “Mình không đói, cảm ơn cậu.”
Emily rời bàn đi tới cửa sổ, ôm lấy cả hai vai Meredith và đẩy cô về bàn, ‘giúp’ cô ngồi xuống ghế. Ana đặt một tách trà thơm bốc khói và một cái bánh nướng trước mặt cô.
“Cậu ủ rũ như tàu lá héo từ lúc trở về London hai ngày trước,” Emily lên tiếng, ngồi xuống và khoanh tay lại. Ánh mất sắc bén bạn cô dành cho cô chẳng khác nào dành cho kẻ tình nghi lúc điều tra.
“Đúng đấy,” Ana đồng tình. “Bọn mình lo cho cậu.”
Meredith lắc đầu. Cô không muốn nói về nguyên nhân trái tim cô đau đớn. Với họ. Với bất kỳ ai. Cô chỉ muốn quên sự việc đã xảy ra ở điền trang Carmichael. Cô đã cố, nhưng ký ức tiếp tục đeo bám cô. Cũng như lời cuối cùng Tristan ném lại khi anh bị dẫn đi.
“Đừng có ngớ ngẩn,” cô gắng gượng thốt ra một câu run run. “Mình ổn cả. Chỉ hơi xuống sức sau vụ án thôi. Các cậu biết mà. Ngót một tháng trời căng thẳng khiến cho việc trở về cuộc sống bình thường gặp khó khăn, cho đến khi có sự vụ mới. London...” Cô ngập ngừng. “Không giống vậy.”
Tuyệt nhiên không.
Ana bặm môi đẩy cặp kính gọng mảnh trên sống mũi.
“Không phải thế,” cô nàng khăng khăng. “Kể cả ở thôn quê vẫn như có cái gì đó đã tắt trong cậu. Cậu lơ đãng và rầu rĩ từ lúc được biết mình sẽ điều tra Tristan Archer. Mọi thứ càng trầm trọng hơn lúc cậu trở về. Cậu rất lặng lẽ.”
“Cậu không còn là mình nữa,” Emily gật đầu tán thành. “Cậu gần như chẳng kể gì với bọn mình về vụ vừa rồi. Và có vẻ cậu không hài lòng với cách giải quyết nó.”
Meredith cầm chiếc bánh trước mặt lên. “Có gì vui mà kể chứ.”
Cô thở dài khi nghĩ đến bản báo cáo đã đợi sẵn cô ở London khi cô xoay xở mãi mới dứt ra khỏi bữa tiệc của Hầu tước phu nhân.
“Mọi bằng chứng có thể giấu trong bức tranh đã mất trước khi chúng mình sờ đến. Giờ thì không thể tìm được nó nữa. Theo mình biết, nó đã được giao cho Devlin trước khi hắn rời khỏi điền trang.”
“Phải, nhưng...” Ana mở miệng.
Meredith phẩy tay ngắt lời bạn cô. “Tại mình đa ngu ngốc và xao lãng, nên hiện chúng ta cũng không biết Devlin ở đâu. Và Tristan...”
Cô dừng laị. Không cần thiết hâm nóng lại nỗi hối tiếc trong cô. Cô đã có đủ điều đó trên chiếc giường trống trải của mình rồi.
Emily đứng dậy bước đến và đưa tay vuốt tóc cô. Meredith ngẩng đầu lên và ngạc nhiên trước cử chỉ dịu dàng ấy của bạn. Thường thì Ana mới là người an ủi, còn Emily vẫn nghiêm nghị, cứng rắn hơn.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Emily thì thầm. “Cái gì ngăn cách cậu với bọn mình vậy?”
Meredith thở dài. Gánh nặng này quá lớn. Cô rất muốn kể cho hai người bạn thân nhất của mình, những chị em tinh thần của mình.
Nụ cười của Ana dịu dàng và chân thành. “Cậu nói ra biết đâu bọn mình giúp được.”
Cô gật đầu. Không nên giấu họ khi đã làm việc với nhau. Cô hít sâu vài hơi để trấn tĩnh.
“Mình... mình...” cô ấp úng. “Mình đã yêu anh ấy.” Lần đầu tiên câu nói ấy cất lên khiến cô ứa nước mắt. Tình cảm cô đã che giấu và cự tuyệt bao lâu nay, giờ mới được bộc lộ. “Mình đã yêu một kẻ phản quốc.”
Khóe miệng Emily cong lên. Cô nàng ngước nhìn Ana. “Cậu nợ mình một bảng nhé.”
Meredith ngẩng phắt lên nhìn Emily. “Một bảng? Đợi đã, các cậu cá cược trên tình cảm của mình à?” Cô giật ra khỏi đôi tay vỗ về của Emily và đứng lên, hầm hầm đi tới trước lò sưởi, khoanh tay trước ngực. “Thảo nào các cậu muốn mình tiết lộ sự thật đến thế.”
“Thôi nào,” Emily nài nỉ. “Cậu biết đó không phải lý do mà.”
“Đúng đấy, bọn mình thật sự lo cho cậu!” Ana vừa nói vừa bước vội đến chỗ Meredith và vòng tay qua người cô. “Bọn mình đoán cậu đã có những tình cảm sâu sắc với anh ta, dựa vào giọng điệu trong những bức thư cậu gửi về từ nông thôn. Nhưng chúng mình đâu có vui trước nỗi đau của cậu, cậu biết mà!”
Meredith nhìn Ana, và cô không giữ vẻ cau có được lâu, nhất là khi bạn cô đang nhìn cô với vẻ lo lắng chân thật như thế. “Mình biết.”
“Giờ thì kể hết cho bọn mình đi,” Emily thở phào nói.
Meredith đưa tay dụi mắt. Cô biết giải thích thế nào về cái điều chỉnh cô còn không hiểu?
“Mình không biết làm sao mọi chuyện lại ra như thế,” cô bắt đầu. “Mình có tình cảm với Tristan từ khi còn bé. Tình cảm ấy sâu sắc hơn tình bạn đơn thuần của anh ấy đối với mình. Nhưng mình chưa bao giờ nghĩ nó sẽ quay lại. Nhất là với sự dày dạn của mình, với ý thức về những việc anh ấy có thể đã làm.”
“Nhưng nó đã quay lại,” Ana đỡ lời với tiếng thở dài khẽ khàng.
“Phải,” cô thừa nhận. “Nó quay lại gần như ngay tức thì, giữa bọn mình có một sức hút mãnh liệt. Nó vượt xa cả khao khát. Mình... mình vẫn thích Tristan. Mình thích nói chuyện với anh ấy, mình đã chia sẻ nhiều điều với anh ấy, những điều mình chưa nói với một ai.”
“Kể cả bọn mình?” Emily hỏi, nhướng cả hai bên lông mày.
“Tùy cậu tin hay không, mình vẫn giữ lại vài bí mật, Emily.” Meredith lắc đầu. “Mình đã nhận ra những cảm xúc đang vượt ngoài tầm kiểm soát, đặc biệt là khi ngày càng có nhiều bằng chứng vạch tội anh ấy. Nhưng mình vẫn đùa với lửa, vẫn đến với anh ấy dù cuộc điều tra không yêu cầu điều đó. Bọn mình... bọn mình đã ngủ với nhau. Anh ấy còn hỏi cưới mình nữa.”
Cả Ana và Emily đều há hốc miệng kinh ngạc. Meredith gật đầu. “Mình biết. Và mình muốn nói lời đồng ý. Mình muốn quên đi tất cả và đón nhận cuộc sống anh ấy đề nghị, ngay cả khi nó là sai trái.”
Cô cau mày. Cô không thể nói với hai bạn rằng cô đã suýt đốt bức thư Ana gửi trước khi đọc nó. Cô đã gần như tung hê nhiệm vụ và đầu hàng nỗi khao khát trong tim mình.
“Vậy giờ cậu cảm thấy thế nào?” Emily nhẹ nhàng hỏi. “Khi cậu đã biết chắc anh ta là người đánh cắp bức tranh? Rằng thông tin chúng ta tìm kiếm đã bị đưa đi, có thể bởi anh ta, và bị che giấu... hoặc tệ hơn, chuyển cho Devlin và tổ chức của hắn?”
Meredith đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài, ngẫm nghĩ câu hỏi của Emily. Một câu hỏi cô đã tránh né. Cô không muốn đối mặt với sự thật.
“Trước khi Charlie và người của ông ấy đưa Tristan đi, anh ấy đã nói với mình một câu. Anh ấy bảo vụ việc này không giống như bề ngoài. Và mình tin anh ấy. Hoặc... hoặc là mình muốn tin anh ấy.” Cô ôm mặt. “Mình không biết nữa! Mình không còn tin tưởng chính bản thân mình!”
“Vì sao?” Emily gặng.
Meredith áp lòng bàn tay vào lớp kính cửa lạnh lẽo. “Vì mọi chứng cứ đều nhằm vào anh ấy, nhưng trái tim và tình cảm của mình lại nói khác. Anh ấy có vẻ không giống loại người bán rẻ sinh mạng người khác lấy vài đồng bảng. Mình đã đấu tranh với điều đó trong toàn bộ thời gian ở điền trang Carmichael. Từ lúc mình trở về London cũng vậy.”
“Có lẽ cậu nên đi gặp anh ta.” Ana gợi ý.
“Gặp anh ấy ư?” Tim Meredith như thót lên tận cuống họng. Đã bao nhiêu lần cô tính làm thế, nhưng cô cố cưỡng lại vì biết nó sẽ đau đớn ra sao.
“Không phải ý tồi.” Emily gõ ngón tay trỏ lên cằm ra vẻ suy ngẫm.
Mắt Meredith mở tròn. “Cậu cũng nghĩ thế?”
Ana gật đầu. “Nếu gặp anh ta, cậu có thể chắt lọc được bằng chứng từ trái tim cậu. Và biết liệu tình cảm của cậu có còn dính líu hay không.”
Emily gạt nhận xét đó đi. “Quan trọng hơn, cậu có thể làm điều mà Charlie và người của ông ấy chưa thực hiện được từ lúc họ tới London. Thuyết phục Carmichael nói ra nơi anh ta giấu bằng chứng hiện thời.”
Meredith nhắm mắt. Gặp mặt Tristan là một viễn cảnh đáng sợ, dù cô biết bạn mình nói đều có lý. Cô cần gặp anh để gột bỏ thứ tình yêu đã hành hạ cô, để đối diện với tất cả chuyện này.
Và cô muốn biết nơi cất giấu chứng cứ. Không có nó, xem như cô đã khổ công vô ích.
“Họ giam anh ấy ở đâu?” Cô lặng lẽ hỏi.
Ana mỉm cười. “Nhà Charlie, trong một buồng giam nhỏ. Charlie cho rằng ở đó sẽ tránh được nghi ngờ lâu nhất có thể.”
Meredith thở ra. “Chiều nay mình sẽ đi.”
“Cậu có muốn một trong hai đứa mình đi cùng không?” Emily hỏi, mày nhíu lại lo lắng.
“Không,” Meredith trả lời. “Mình đã bắt đầu chuyện này một mình. Thì phải một mình kết thúc nó.”
Tristan cũng vậy, gần như cùng lúc với cô. Nhưng giống như cô, gương mặt anh không biểu lộ vẻ choáng váng. Chỉ có sự tức giận trong mắt anh. Vẻ tuyệt vọng. Và điều gì đó khác.
Sự nhẫn nhục.
Ở mức độ nào đấy, ở một nơi tối tăm trong tim anh, anh đã mong chờ giây phút này đến, dù rằng anh sợ nó. Và điều đó xác nhận sự thật hơn bất cứ thứ gì trừ một lời thú tội công khai.
Cô nhìn Charlie giải thích cụ thể cho Tristan, nhìn Tristan phản đối, nhưng những lời nói đó giống như ngôn ngữ nước ngoài. Cô không hiểu họ nói gì bởi mắt cô bỗng nhòe đi.
Trước mắt cô tràn ngập các hình ảnh về Tristan hồi còn bé, chơi đùa ở nhà hai bác cô. Về cái đêm cô bỏ trốn và anh tìm thấy cô trong quán trọ bẩn thỉu ấy. Cô nghĩ đến vẻ mặt anh khi anh nhận ra danh tính cô gái mình vừa cứu khỏi một vụ cưỡng hiếp hoặc tệ hơn. Và cơn thịnh nộ khi anh lao vào kẻ hành hung cô.
Điều gì đã thay đổi kể từ hồi ấy? Cái gì đã biến anh từ chàng hiệp sĩ cao quý của cô thành kẻ phản bội chống lại mọi thứ cô nâng niu?
Và tại sao cô không thể bắt mình lờ đi thứ đã biến đổi anh? Nỗi đau cào xé cô và cô căm ghét nó. Cô mắng nhiếc mình vì yếu đuối trong tình cảm và nước mắt cứ dâng lên sau khóe mi. Cô muốn xua đuổi anh để bước tiếp con đường của mình.
Nhưng cô không làm được.
Vì giờ đây lại có những hồi ức mới. Những cử chỉ dịu dàng của anh khi anh hôn cô. Niềm vui sướng khi họ làm tình. Và khoảng thời gian họ ở bên nhau khi anh làm cô tin rằng anh vẫn tử tế và tốt bụng.
Tiếng Charlie xuyên qua màn sương cảm xúc của cô. “Tôi cần còng tay ngài lại trong lúc áp giải ngài ra xe, thưa ngài.”
Mắt Tristan mở lớn và anh lắc đầu. “Không được, mẹ tôi đang ở dưới sảnh, cùng với một phòng đầy khách khứa. Tôi không muốn họ trông thấy tôi bị còng tay giải đi.”
Hai nhân viên đi cùng Charlie tiến tới, mỗi người một bên túm lấy vai Tristan. Tất nhiên anh chống cự. Cô biết anh sẽ làm thế. Anh vùng vẫy, thúc khuỷu tay ra sau làm vũ khí chống trả họ.
Tim Meredith chao đảo. Nếu anh không dừng lại, họ sẽ giết anh mất.
Cô lao đến, giơ cả hai tay lên. “Khoan đã, Charlie!”
Trước tiếng kêu của cô, những người trong phòng dừng hết lại và quay nhìn cô. Gương mặt Tristan in hằn sự phản bội của cô. Charlie nhướng một bên mày. Từ trước đến nay cô chưa từng can thiệp vào một vụ bắt giữ. Bình thường cô không tham gia, nhằm giữ kín thân phận của mình.
Nhưng không có gì bình thường trong vụ bắt giữ này.
“Meredith, chuyện gì vậy?”
Cô chen vào giữa Charlie và Tristan, quay lưng lại với người đàn ông cô đã phản bội vì không thể đối mặt với anh. “Ngài Carmichael nói đúng, mọi người ở đây sẽ nhận thấy anh ta bị bắt.”
Charlie lắc đầu. “Thế thì có sao?”
“Vì Devlin đã trốn thoát. Nếu muốn bắt được hắn, tốt nhất ta không nên để hắn biết cộng sự hiện thời của hắn vừa bị bắt vì tội chống lại Nhà vua.” Cô cho phép mình liếc một cái qua vai. Tristan đang khoanh tay nhìn cô trừng trừng. “Hãy đưa ngài Carmichael đi một cách lặng lẽ, anh ta sẽ nói với gia đình là anh ta có công việc đột xuất để giữ kín sự thật với họ. Chúng ta có thể xác minh thông tin anh ta có được về Devlin và tổ chức của hắn mà không để cho cả thế giới biết anh ta bị bắt giữ.”
“Thế tại sao một tên phản quốc như anh ta lại cung cấp cho ta thông tin về bọn đồng đảng?” Charlie liếc mắt qua Tristan rồi hỏi. “Meredith, kiểu gì thì sự thật cũng sẽ được phơi bày. Dù là tối nay hay tuần sau hay tháng sau. Chúng ta không thể giữ bí mật mãi.”
Meredith chạm vào khuỷu tay Charlie. “Xin ông, tôi chưa bao giờ cầu xin chuyện gì như thế này ở ông. Xin ông.”
Charlie ngạc nhiên lùi lại, rồi lại nhìn Tristan, nhưng lần này với ánh mắt đánh giá hơn, có lẽ ông đang tự hỏi kẻ tình nghi đã chuốc loại bùa mê thuốc lú nào cho điệp viên của mình.
Meredith cũng tự hỏi điều đó.
“Em móc nối với những người này?” Tristan hỏi sau lưng cô, giọng anh hàm chứa nỗi ngờ vực khủng khiếp. “Chính em đã làm chuyện này?”
Meredith quay lại. Mắt anh chiếu vào mắt cô, xuyên thấu tâm can cô và đòi hỏi sự thật. Anh đưa tay về phía cô, nhưng hai nhân viên đằng sau đã giữ chặt khuỷu tay anh không cho anh nhúc nhích. Lòng cô đau nhói, nhưng cô vẫn nói rành rọt, “Không, chính anh mới là người gây ra chuyện này!”
Tristan giật lùi lại, không giằng co với hai người kia để đến gần cô nữa.
Charlie chạm vào khuỷu tay cô. “Được rồi, có lẽ cô nói đúng. Tôi sẽ làm như cô đề nghị và giữ kín chuyện bắt giữ chừng nào có thể.” Giọng ông cứng rắn hơn. “Tôi cho rằng ngài cũng muốn giữ bí mật, đúng không ngài Carmichael?”
Trong một lúc Tristan chỉ nhìn chằm chằm Meredith, rồi anh đưa mắt đi. “Sao tôi lại muốn giữ bí mật trong khi chẳng hiểu mình bị bắt vì lý do gì?”
Meredith cau mày. Anh còn chối tội nữa. Được rồi, cô chịu nhịn đến đây thôi. Chầm chậm, cô băng qua phòng tới bức chân dung của Edmund Archer. Cô với tay lên, tìm những khớp nối nằm dọc sau khung tranh. Bằng một cú giật, cô tách nó ra và bức tranh bị đánh cắp xuất hiện.
Cô quay lại, chỉ tay vào nó. “Đây, Tristan. Nguồn gốc sự việc là đây.”
Mặt anh tái đi, và những lời phủ nhận anh chuẩn bị sẵn đã tiêu tan. Anh hít sâu một hơi rồi lẩm bẩm, “Phải. Lẽ ra tôi nên thận trọng hơn trong vấn đề này.”
Charlie gật đầu rồi tránh sang một bên để nói chuyện với người của mình. Meredith bước tới, định đi ra cửa, đề phòng Tristan bất thần bỏ chạy. Thay vào đó, anh chỉ nhìn cô. Một cách bình thản.
“Tristan,” cô nói nhỏ, không hiểu sao muốn mở miệng giải thích, cứ như cô đã sai trong khi những việc cô làm chỉ là thi hành nhiệm vụ.
Anh lắc đầu. “Chẳng có gì để nói đúng không? Cô đã quyết định cái gì đúng và cái gì không.”
Cô siết chặt hai bàn tay. “Bằng chứng sờ sờ trước mắt em.” Cô hất đầu về phía bức tranh, nhưng anh không nhìn nó. “Em biết tin vào cái gì đây?”
Anh nhún vai. “Không phải mọi thứ đều như vẻ bề ngoài.”
Cô chưa kịp trả lời thì Charlie đã trở lại. “Ta phải nhanh chóng rời khỏi đây và gây càng ít nghi ngờ càng tốt. Nếu chúng ta có thể ra khỏi nhà mà không bị hỏi han, tôi sẽ cho ngài nhắn với gia đình rằng ngài có công việc đột xuất phải đi. Như thế sẽ ngăn được họ chứ?”
Tristan đưa mắt khỏi cô. “Được. Mẹ tôi sẽ thắc mắc, nhưng bà không bỏ mặc khách khứa để đuổi theo tôi đâu, nếu đó là ý của ông. Bà dự định đi thăm em gái tôi và gia đình nó ở Bath sau buổi họp mặt này. Bà không hoãn chuyến đi đó được. Bởi em tôi mới sinh cháu.”
“Tốt.” Charlie hất đầu ra cửa. “Nếu khách của ngài xen vào, ngài sẽ nói y như thế. Là ngài bị gọi tới London có việc khẩn. Nếu ngài có bất cứ hành động nào cho thấy ngài định bỏ trốn hoặc lén truyền tin ra ngoài, tôi sẽ còng tay ngài và lôi đi. Rõ cả chưa?”
Mắt Tristan nheo lại. Giống như lúc họ làm tình, Meredith thấy vẻ hoang dã bị giam hãm trong anh bùng ra. Một người đàn ông không quen bị ra lệnh, bởi bất cứ ai.
Anh mím môi. “Tôi đâu có lựa chọn nào khác.”
“Đúng. Meredith đã hoãn cho ngài việc bị thiên hạ chỉ trích, chứ tôi sẽ không nhân nhượng vậy đâu.” Charlie chỉ ra cửa. “Khi nào tới London, chúng tôi sẽ cho ngài ở một nơi không bị chú ý quá mức.”
“Cám ơn,” Tristan gắng gượng thốt ra qua hàm răng nghiến chặt.
Anh để người ta hộ tống ra cửa. Meredith nhìn theo và ngạc nhiên khi anh quay lại găm vào cô một ánh mắt chằm chằm. Anh không còn là người đàn ông theo đuổi cô, làm tình với cô, cầu hôn cô nữa. Vẻ rắn đanh trong mắt anh nói rõ rằng mọi cảm xúc anh dành cho cô đã bị xóa tan.
“Đừng quên những gì tôi nói, Meredith. Mọi thứ không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.” Anh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. Một biểu hiện cuối cùng về sự phản bội và khinh miệt tột độ. “Cứ nhìn cô thì biết.”
“Cậu phải ăn chút gì đi.”
Meredith giật mình rời mắt khỏi khung cửa sổ đầy vệt nước mưa ở nhà Emily. Cô đang chìm trong suy nghĩ, quên hẳn sự hiện diện của Emily và Ana.
Hai bạn cô đang ngồi uống trà, nhưng đều nhìn cô với ánh mắt lo âu rõ rệt. Có lẽ những cảm xúc rối bời của cô cũng rõ rệt y như thế. Xem ra cô đã mất khả năng che giấu tâm tư. Đó có lẽ là sai lầm chí tử của một điệp viên.
“Không,” cô đáp. “Mình không đói, cảm ơn cậu.”
Emily rời bàn đi tới cửa sổ, ôm lấy cả hai vai Meredith và đẩy cô về bàn, ‘giúp’ cô ngồi xuống ghế. Ana đặt một tách trà thơm bốc khói và một cái bánh nướng trước mặt cô.
“Cậu ủ rũ như tàu lá héo từ lúc trở về London hai ngày trước,” Emily lên tiếng, ngồi xuống và khoanh tay lại. Ánh mất sắc bén bạn cô dành cho cô chẳng khác nào dành cho kẻ tình nghi lúc điều tra.
“Đúng đấy,” Ana đồng tình. “Bọn mình lo cho cậu.”
Meredith lắc đầu. Cô không muốn nói về nguyên nhân trái tim cô đau đớn. Với họ. Với bất kỳ ai. Cô chỉ muốn quên sự việc đã xảy ra ở điền trang Carmichael. Cô đã cố, nhưng ký ức tiếp tục đeo bám cô. Cũng như lời cuối cùng Tristan ném lại khi anh bị dẫn đi.
“Đừng có ngớ ngẩn,” cô gắng gượng thốt ra một câu run run. “Mình ổn cả. Chỉ hơi xuống sức sau vụ án thôi. Các cậu biết mà. Ngót một tháng trời căng thẳng khiến cho việc trở về cuộc sống bình thường gặp khó khăn, cho đến khi có sự vụ mới. London...” Cô ngập ngừng. “Không giống vậy.”
Tuyệt nhiên không.
Ana bặm môi đẩy cặp kính gọng mảnh trên sống mũi.
“Không phải thế,” cô nàng khăng khăng. “Kể cả ở thôn quê vẫn như có cái gì đó đã tắt trong cậu. Cậu lơ đãng và rầu rĩ từ lúc được biết mình sẽ điều tra Tristan Archer. Mọi thứ càng trầm trọng hơn lúc cậu trở về. Cậu rất lặng lẽ.”
“Cậu không còn là mình nữa,” Emily gật đầu tán thành. “Cậu gần như chẳng kể gì với bọn mình về vụ vừa rồi. Và có vẻ cậu không hài lòng với cách giải quyết nó.”
Meredith cầm chiếc bánh trước mặt lên. “Có gì vui mà kể chứ.”
Cô thở dài khi nghĩ đến bản báo cáo đã đợi sẵn cô ở London khi cô xoay xở mãi mới dứt ra khỏi bữa tiệc của Hầu tước phu nhân.
“Mọi bằng chứng có thể giấu trong bức tranh đã mất trước khi chúng mình sờ đến. Giờ thì không thể tìm được nó nữa. Theo mình biết, nó đã được giao cho Devlin trước khi hắn rời khỏi điền trang.”
“Phải, nhưng...” Ana mở miệng.
Meredith phẩy tay ngắt lời bạn cô. “Tại mình đa ngu ngốc và xao lãng, nên hiện chúng ta cũng không biết Devlin ở đâu. Và Tristan...”
Cô dừng laị. Không cần thiết hâm nóng lại nỗi hối tiếc trong cô. Cô đã có đủ điều đó trên chiếc giường trống trải của mình rồi.
Emily đứng dậy bước đến và đưa tay vuốt tóc cô. Meredith ngẩng đầu lên và ngạc nhiên trước cử chỉ dịu dàng ấy của bạn. Thường thì Ana mới là người an ủi, còn Emily vẫn nghiêm nghị, cứng rắn hơn.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Emily thì thầm. “Cái gì ngăn cách cậu với bọn mình vậy?”
Meredith thở dài. Gánh nặng này quá lớn. Cô rất muốn kể cho hai người bạn thân nhất của mình, những chị em tinh thần của mình.
Nụ cười của Ana dịu dàng và chân thành. “Cậu nói ra biết đâu bọn mình giúp được.”
Cô gật đầu. Không nên giấu họ khi đã làm việc với nhau. Cô hít sâu vài hơi để trấn tĩnh.
“Mình... mình...” cô ấp úng. “Mình đã yêu anh ấy.” Lần đầu tiên câu nói ấy cất lên khiến cô ứa nước mắt. Tình cảm cô đã che giấu và cự tuyệt bao lâu nay, giờ mới được bộc lộ. “Mình đã yêu một kẻ phản quốc.”
Khóe miệng Emily cong lên. Cô nàng ngước nhìn Ana. “Cậu nợ mình một bảng nhé.”
Meredith ngẩng phắt lên nhìn Emily. “Một bảng? Đợi đã, các cậu cá cược trên tình cảm của mình à?” Cô giật ra khỏi đôi tay vỗ về của Emily và đứng lên, hầm hầm đi tới trước lò sưởi, khoanh tay trước ngực. “Thảo nào các cậu muốn mình tiết lộ sự thật đến thế.”
“Thôi nào,” Emily nài nỉ. “Cậu biết đó không phải lý do mà.”
“Đúng đấy, bọn mình thật sự lo cho cậu!” Ana vừa nói vừa bước vội đến chỗ Meredith và vòng tay qua người cô. “Bọn mình đoán cậu đã có những tình cảm sâu sắc với anh ta, dựa vào giọng điệu trong những bức thư cậu gửi về từ nông thôn. Nhưng chúng mình đâu có vui trước nỗi đau của cậu, cậu biết mà!”
Meredith nhìn Ana, và cô không giữ vẻ cau có được lâu, nhất là khi bạn cô đang nhìn cô với vẻ lo lắng chân thật như thế. “Mình biết.”
“Giờ thì kể hết cho bọn mình đi,” Emily thở phào nói.
Meredith đưa tay dụi mắt. Cô biết giải thích thế nào về cái điều chỉnh cô còn không hiểu?
“Mình không biết làm sao mọi chuyện lại ra như thế,” cô bắt đầu. “Mình có tình cảm với Tristan từ khi còn bé. Tình cảm ấy sâu sắc hơn tình bạn đơn thuần của anh ấy đối với mình. Nhưng mình chưa bao giờ nghĩ nó sẽ quay lại. Nhất là với sự dày dạn của mình, với ý thức về những việc anh ấy có thể đã làm.”
“Nhưng nó đã quay lại,” Ana đỡ lời với tiếng thở dài khẽ khàng.
“Phải,” cô thừa nhận. “Nó quay lại gần như ngay tức thì, giữa bọn mình có một sức hút mãnh liệt. Nó vượt xa cả khao khát. Mình... mình vẫn thích Tristan. Mình thích nói chuyện với anh ấy, mình đã chia sẻ nhiều điều với anh ấy, những điều mình chưa nói với một ai.”
“Kể cả bọn mình?” Emily hỏi, nhướng cả hai bên lông mày.
“Tùy cậu tin hay không, mình vẫn giữ lại vài bí mật, Emily.” Meredith lắc đầu. “Mình đã nhận ra những cảm xúc đang vượt ngoài tầm kiểm soát, đặc biệt là khi ngày càng có nhiều bằng chứng vạch tội anh ấy. Nhưng mình vẫn đùa với lửa, vẫn đến với anh ấy dù cuộc điều tra không yêu cầu điều đó. Bọn mình... bọn mình đã ngủ với nhau. Anh ấy còn hỏi cưới mình nữa.”
Cả Ana và Emily đều há hốc miệng kinh ngạc. Meredith gật đầu. “Mình biết. Và mình muốn nói lời đồng ý. Mình muốn quên đi tất cả và đón nhận cuộc sống anh ấy đề nghị, ngay cả khi nó là sai trái.”
Cô cau mày. Cô không thể nói với hai bạn rằng cô đã suýt đốt bức thư Ana gửi trước khi đọc nó. Cô đã gần như tung hê nhiệm vụ và đầu hàng nỗi khao khát trong tim mình.
“Vậy giờ cậu cảm thấy thế nào?” Emily nhẹ nhàng hỏi. “Khi cậu đã biết chắc anh ta là người đánh cắp bức tranh? Rằng thông tin chúng ta tìm kiếm đã bị đưa đi, có thể bởi anh ta, và bị che giấu... hoặc tệ hơn, chuyển cho Devlin và tổ chức của hắn?”
Meredith đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài, ngẫm nghĩ câu hỏi của Emily. Một câu hỏi cô đã tránh né. Cô không muốn đối mặt với sự thật.
“Trước khi Charlie và người của ông ấy đưa Tristan đi, anh ấy đã nói với mình một câu. Anh ấy bảo vụ việc này không giống như bề ngoài. Và mình tin anh ấy. Hoặc... hoặc là mình muốn tin anh ấy.” Cô ôm mặt. “Mình không biết nữa! Mình không còn tin tưởng chính bản thân mình!”
“Vì sao?” Emily gặng.
Meredith áp lòng bàn tay vào lớp kính cửa lạnh lẽo. “Vì mọi chứng cứ đều nhằm vào anh ấy, nhưng trái tim và tình cảm của mình lại nói khác. Anh ấy có vẻ không giống loại người bán rẻ sinh mạng người khác lấy vài đồng bảng. Mình đã đấu tranh với điều đó trong toàn bộ thời gian ở điền trang Carmichael. Từ lúc mình trở về London cũng vậy.”
“Có lẽ cậu nên đi gặp anh ta.” Ana gợi ý.
“Gặp anh ấy ư?” Tim Meredith như thót lên tận cuống họng. Đã bao nhiêu lần cô tính làm thế, nhưng cô cố cưỡng lại vì biết nó sẽ đau đớn ra sao.
“Không phải ý tồi.” Emily gõ ngón tay trỏ lên cằm ra vẻ suy ngẫm.
Mắt Meredith mở tròn. “Cậu cũng nghĩ thế?”
Ana gật đầu. “Nếu gặp anh ta, cậu có thể chắt lọc được bằng chứng từ trái tim cậu. Và biết liệu tình cảm của cậu có còn dính líu hay không.”
Emily gạt nhận xét đó đi. “Quan trọng hơn, cậu có thể làm điều mà Charlie và người của ông ấy chưa thực hiện được từ lúc họ tới London. Thuyết phục Carmichael nói ra nơi anh ta giấu bằng chứng hiện thời.”
Meredith nhắm mắt. Gặp mặt Tristan là một viễn cảnh đáng sợ, dù cô biết bạn mình nói đều có lý. Cô cần gặp anh để gột bỏ thứ tình yêu đã hành hạ cô, để đối diện với tất cả chuyện này.
Và cô muốn biết nơi cất giấu chứng cứ. Không có nó, xem như cô đã khổ công vô ích.
“Họ giam anh ấy ở đâu?” Cô lặng lẽ hỏi.
Ana mỉm cười. “Nhà Charlie, trong một buồng giam nhỏ. Charlie cho rằng ở đó sẽ tránh được nghi ngờ lâu nhất có thể.”
Meredith thở ra. “Chiều nay mình sẽ đi.”
“Cậu có muốn một trong hai đứa mình đi cùng không?” Emily hỏi, mày nhíu lại lo lắng.
“Không,” Meredith trả lời. “Mình đã bắt đầu chuyện này một mình. Thì phải một mình kết thúc nó.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook