Lời Hồi Đáp Của Mùa Hạ
-
Chương 4:
Tháng chín, các trường học đều khai giảng.
Lớp mười hai bài vở rất nhiều, không chỉ học sinh có áp lực rất lớn, mà giáo viên cũng không dám thả lỏng, Giang Hành Chu đã dạy liên tiếp ba tiết vào một buổi sáng.
Trên đường từ khu dạy học trở về văn phòng, cổ họng đã khô đến mức muốn bốc hỏa.
Mới đặt giáo án trong tay xuống chưa được bao lâu, ngay cả nước còn chưa được uống đã có người gọi.
“Thầy Giang, tổ trưởng của bộ môn toán gọi cậu đi họp.”
Giang Hành Chu bất đắt dĩ mà nhéo giữa lông mày, cầm sổ và bút đang định rời đi, anh liếc nhìn cuốn sổ màu nâu bằng da đang để ở trên bàn, nghĩ nghĩ rồi đổi một cuốn sổ khác.
Đầu năm khai giảng luôn có rất nhiều việc, lúc đầu giờ họp dự định là nửa tiếng đồng hồ nhưng hết lần này tới lần khác bị kéo dài mãi mới kết thúc.
Một thầy giáo khác như là được giải cứu xoa xoa cái cổ đi ra khỏi phòng họp.
“Thời điểm này có lẽ nhà ăn đã hết đồ ăn rồi, mọi người muốn ra ngoài ăn không?”. Một giáo viên nam đề nghị.
“Được đấy, được đấy, đúng lúc buổi chiều tôi không có tiết, chúng ta đi nhà hàng Quảng Đông mới mở kia đi”.
“Tán thành, tôi sắp chết đói rồi..”
Có người khởi xướng, một số giáo viên trẻ tuổi cùng nhau mở app xem thực đơn của quán.
“Này, thầy Giang thầy có muốn đi cùng không?”
Giang Hành Chu lắc đầu, lễ phép từ chối: “Tôi không đi được rồi, lát nữa tôi còn có một tiết tự học”.
“Được, lần sau chúng ta cùng ăn”.
Toàn bộ văn phòng trong chốc lát yên tĩnh lại, Giang Hành Chu tháo kính ra, ngồi xuống ghế, ngửa đầu nhìn lên trần nhà .
Trong bụng trống rỗng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu từ bụng, anh mở điện thoại muốn đặt cho mình một phần đồ ăn, nhưng ngón tay trong vô thức lại mở WeChat ra trước.
Trên phần hiển thị trạng thái hoạt động, hình đại diện con mèo thần tài của Nguyên Hạ hiện lên chấm đỏ.
Cô không có tần suất đăng bài cụ thể lên trang cá nhân, có khi mười ngày nửa tháng không có bài viết mới, có khi một ngày đăng tận mấy bài.
Nhìn không đâu vào đâu cả, nhưng lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.
Trong bài đăng mới nhất, cô đăng ảnh một hộp cơm bento, kèm theo là một hình ảnh là biểu tượng cảm xúc ngón tay cái giơ lên. Trong ảnh, hộp Bento màu hồng nhạt được trang trí một cách tinh xảo, cơm trắng thơm ngon cùng với ức gà dưới sốt teriyaki, nước súp đầy ắp, còn kết hợp với các loại rau củ, làm cho hình ảnh trông sinh động và bắt mắt hơn.
Não bộ không kiểm soát được tự động tiết ra nước miếng, Giang Hành Chu bình luận bên dưới.
【Hộp cơm Bento trông rất ngon.】
Vừa đặt điện thoại xuống, tiếng thông báo của WeChat lần lượt vang lên.
Là Nguyên Hạ.
Nguyên Hạ:【Hello thầy Giang, anh đã ăn cơm chưa?】
Giang Hành Chu đang định trả lời “Tôi ăn rồi”, sau khi nghĩ lại liền gõ vài từ lên bàn phím.
Giang Hành Chu:【Tôi chưa ăn, đang định đặt đồ ăn ngoài.】
Nguyên Hạ:【Ăn cơm hộp à, nhà ăn của trường học không mở cửa à?】
Giang Hành Chu:【Bây giờ mới họp xong, chắc giờ này nhà ăn của nhà trường không còn mở nữa rồi?】
Nguyên Hạ:【Vậy anh có muốn ăn gì không?】
Câu nói của cô không khỏi khiến người ta phải suy nghĩ.
Nguyên Hạ sau khi gửi tin ngay lập tức cảm thấy hối hận, cô chột dạ gửi thêm một câu.
Nguyên Hạ :【Tôi có thể giới thiệu cho anh một số quán ăn ở gần trường học.】
Giang Hành Chu nhìn màn hình điện thoại cười cười.
Giang Hành Chu :【Lần sau đi, tối sắp có tiết rồi, lát nữa qua siêu thị mua ly mì ăn cũng được.】
Thấy đối phương yên lặng một lúc lâu, Giang Hành Chu đứng dậy đi lấy bình nước.
Năm phút sau, một tin nhắn xuất hiện trên WeChat .
Nguyên Hạ:【Vậy anh đừng đi siêu thị nha!!!】
Đối phương thậm chí còn dùng ba dấu chấm than để nhấn mạnh, mặc dù anh khó hiểu nhưng anh vẫn thật sự không đi siêu thị.
Giang Hành Chu:【Được.】
Nửa tiếng sau, Nguyên Hạ gọi điện từ WeChat.
m thanh bên kia ồn ào, có tiếng xe cộ, giọng của cô có vẻ gấp gáp, hình như rất vội vã.
Nguyên Hạ: “ Thầy Giang, thầy có thể xuống lấy đồ được không? Bảo vệ nói không phải giáo viên của trường, người ngoài không có đơn thì không được đi vào.”
Giang Chu Hành đang ngồi chấm bài tập về nhà, ngón tay đang viết dừng lại, sững sờ một lát rồi hỏi: “… Cô đến trường rồi à?”
“Đúng vậy, tôi đến đưa đồ ăn cho anh”.
m thanh mềm mại qua màn hình điện thoại truyền đến tai, tự nhiên mà quen thuộc.
Giang Hành Chu nhìn thấy Nguyên Hạ đứng ở cửa phòng bảo vệ từ xa. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ búp bê, chân váy xếp ly ôm lấy đối chân trắng nõn nuột nà của cô.
Cô ra vẫy tay gọi anh:
“Thầy Giang”.
Giang Hành Chu bước nhanh vài bước.
Khi đến nơi còn nghe thấy cô nói với bảo vệ.
“Chú, cháu đã nói với chú rồi, bạn cháu làm giáo viên ở đây, chú còn nói cháu nói dối…”
Bảo vệ biết Giang Hành Chu, nên tiến lên dò hỏi anh.
Giang Hành Chu gật đầu “Đây là bạn của cháu, làm phiền chú đăng ký cho cô ấy”.
Sau khi đăng ký bảo vệ cũng cho bọn họ đi vào.
Nguyên Hạ “Ôi” một tiếng, cảm thán: “Cuối cùng cũng đi vào được”. Trên tay cô cầm một túi giữ nhiệt màu cam, ánh mắt Giang Hành Chu có chút phức tạp nhìn cô, lại nghĩ đến những gì mà cô nói trong điện thoại lúc nãy.
Nguyên Hạ hỏi giơ tay hỏi anh “Ăn ở trong phòng làm việc của anh sao?”
Giang Hành Chu lấy lại tinh thần nói: “Đến nhà ăn đi”.
Trường học có hai cái căn tin, căn tin lớn đã đóng cửa, Giang Hành Chu đành dẫn cô đến căn tin nhỏ ở phía Tây.
Đại sảnh ở tầng một có rất ít người, chỉ còn lại một dì đang dọn dẹp ở sau bếp.
Hai người tìm một chỗ ở cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Nguyên Hạ lấy từ trong túi ra một hộp cơm Doremon màu xanh nước biển có hai tầng, khi cô lấy ra vẫn còn ấm, trên nắp hộp còn đọng một chút hơi nước.
Vừa mở nắp ra đã ngửi được mùi thơm thoang thoảng.
Cô bẻ đôi đũa đưa cho anh.
Cơm bento giống như cô đăng trên Wechat, ngoại trừ việc có thêm một quả trứng luộc được cắt đôi bỏ vào, tỏa ra hương vị hấp dẫn từ trong ra ngoài.
Trong lòng Giang Hành Châu dâng lên cảm giác khó tả, ngẩng đầu hỏi: “Đây là cô làm sao?"
Cô cũng không ra vẻ gì là xấu hổ, ha ha hai tiếng: “Đây là lần đầu tiên tôi nấu cho người khác ăn, anh có muốn nếm thử trước không?”
Nghe vậy, Giang Chu Hành cắn một miếng ức gà.
Nguyên Hạ nín thở nhìn chằm chằm anh, vẻ mặt khẩn trương cùng chờ mong.
“Vị thế nào?”
Nước sốt mặn ngọt tan trong miệng, thịt mềm ngon.
“Ăn rất ngon.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “May quá, tôi cứ tưởng không ngon.”
“Cho nên cô mới kêu tôi không phải đi siêu thị mua đồ ăn?” Giang Hành Chu hỏi.
“Ừ” Giọng điệu của cô rất thản nhiên: “Mì ăn liền không có dinh dưỡng, dù sao tôi đã làm một suất, làm thêm một suất nữa cũng không sao?”
Giang Hành Chu cười mỉm nói: “Cảm ơn, bà chủ Nguyên.”
“Không có gì?” Cô híp híp mắt cười: “Tôi đây vì mầm non của tổ quốc mà suy nghĩ, muốn cây không phát triển tốt thì người chăm cây phải khoẻ mạnh đã”.
Lý do của cô khiến anh không có cách nào kháng cự.
Giang Chu Hành ăn rất nhanh, nhưng cử chỉ của anh rất nho nhã, liếc mắt đã có thể nhìn ra anh được giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ.
Nguyên Hạ chống cằm mà nhìn thẳng anh không chút do dự.
Anh ăn rất nhanh, Nguyên Hạ nhắc nhở: “Hộp thứ hai có hoa quả đấy.”
Mở hộp thứ hai, anh thấy nho, dâu tây và anh đào được xếp trong ba ngăn.
Giang Hành Chu không ngờ là cô chuẩn bị nhiều như vậy, mặc dù dạ dày của anh đã chứa đầy ức gà sốt chua ngọt, nhưng vẫn cầm một miếng từ trong hộp nếm thử.
Thấy anh dừng lại, Nguyên Hạ hỏi: “Sao vậy?...”
Giang Hành Chu đậy nắp lại: “Còn lại tôi trở về sẽ ăn sau”.
“A? Nhưng hộp cơm?...” Nguyên Hạ chần chừ hỏi.
“Cô đã đưa cơm cho tôi, tôi không thể không biết xấu hổ mà để cô rửa. Yên tâm, rửa xong tôi sẽ mang đến cửa tiệm cho cô.”
Nguyên Hạ sờ mũi.
Thật ra cũng không quan trọng.
Nhưng mà, cô đảo mắt rồi nói: “Làm phiền anh rồi”.
Giang Hành Chu cười nhạt nói: “Không có vấn đề gì cả.”
Trong khuôn viên trường vào đầu mùa thu, hải đường nở rộ, hương hoa ngào ngạt, sức sống non nớt tràn đầy trên sân chơi, một cơn gió thổi nhanh qua, làm những hạt bụi bay lên, rơi xuống trong ánh mặt trời. Đây là tuổi thanh xuân ngắn ngủi nhưng tươi đẹp, là khoảng thời gian duy nhất mà người trưởng thành vì công việc bận rộn mà bỏ lỡ và không thể bao giờ có thể quay lại.
Nguyên Hạ thu hồi ánh mắt ngưỡng mộ, thở dài nói: “Tuổi trẻ thật tốt.”
Giang Chu Hành Cúi đầu nhìn cô.
Bỏ qua tuổi tác, nhìn bề ngoài và khuôn mặt của cô thực ra rất trẻ trung, đặc biệt là đôi mắt, trong veo không chút tì vết, cô và học sinh cấp ba đang mặc đồng phục không có gì khác nhau lắm.
Trầm mặc trong chốc lát, anh liền nói: “Cô hiện tại rất tốt.”
“Hả?” Nguyên Hạ ngẩng đầu hỏi: “Anh vừa nói cái gì cơ?”
“Không có gì.” Anh lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Tới gần cổng, Nguyên Hạ mới ngăn lại: “Đến chỗ này thôi, anh trở về lớp đi."
“Sẽ không lâu đâu.” Giang Hành Chu muốn tiễn cô về tận cửa hàng.
“Nhưng mà thầy Giang, đã 14h20 rồi.”
Còn mười phút nữa đến giờ vào lớp, thực tế mà nói, từng giây, từng phút đối với học sinh sắp thi đại học thật sự rất quý giá.
Vẻ mặt Giang Hành Chu lộ ra sự khó xử: “Xin lỗi.”
Nguyên Hạ tỏ ra hiểu ý, phất tay nói: “Vậy tôi đi trước đây, hẹn gặp lại”.
“Hẹn gặp lại.”
Giang Hành Chu nhìn cô đi ra ngoài, quay người rời đi, vừa đi tới văn phòng, đã nhận được WeChat của Nguyên Hạ.
【Tôi dành phần lớn thời gian trong cửa hàng, anh rửa sạch hộp cơm bento rồi mang tới lúc nào cũng được.】
Ngay sau đó, tin nhắn thứ hai xuất hiện.
【Nhân tiện, thầy Giang hiện tại cũng rất tốt.】
Khóe miệng Giang Hành Chu cong lên.
Sau khi từ trường học trở về, Nguyên Hạ nhớ tới bó hoa mà mình đặt từ tuần trước, vì thế thay đổi tuyến đường đi tới cửa hàng hoa.
Đang đi được nửa đường, cô bất ngờ nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Nghĩ rằng đó là cuộc gọi của mấy người đa cấp, không cần suy nghĩ nhiều, cô dứt khoát tắt máy, nhưng đầu dây bên kia vẫn kiên nhẫn tiếp tục gọi hai cuộc nữa.
Không bỏ cuộc đúng không.
Cô muốn xem xem đối phương muốn nói cái gì.
“Xin chào.”
Đối phương im lặng nửa giây, mới nói tên của mình: “Nguyên Hạ, tôi là Lâm Hạo.”
Lâm Hạo.
Nghe thấy cái tên này lần nữa, môi Nguyên Hạ trắng bệch, cảm giác khó thở quen thuộc lại quét qua thân thể, cô theo bản năng nắm chặt tay lại.
Người bên kia điện thoại tiếp tục nói chuyện, giọng nói ngày càng rõ ràng hơn.
“Tôi có một hạng mục, tôi đang đi công tác ở thành phố Tầm vài ngày.”
“Mấy hôm trước tôi gặp dì có hỏi thông tin liên lạc của cô, Nguyên Hạ, cô đúng là không tốt, đổi số điện thoại cũng không nói lời nào, cô thật sự là muốn cắt đứt liên hệ với chúng tôi sao. . ."
“Gần đây cô có rảnh không? Tôi muốn gặp cô. Dù sao chúng ta cũng là bạn cũ.”
Nguyên Hạ không nói một lời vội vàng cúp điện thoại, ngẩn người hồi lâu.
Sau khi chắc chắn rằng bên kia sẽ không gọi lại nữa, cô lê đôi chân yếu ớt của mình khó khăn bám chặt vào tường, thở hồng hộc. Sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại, cô mới phát hiện sau lưng mình có một tầng mồ hôi lạnh, trên lòng bàn tay có mấy vết hằn sâu. Lâm Hạo từng là cơn ác mộng đằng đẵng của Nguyên Hạ trong một thời gian dài trong quá khứ. Trong vô số đêm khuya, cô đã tiêu cực nghĩ rằng ngày mai cô sẽ nhận được tin Lâm Hào qua đời.
Một số người chỉ nên chôn vùi trong quá khứ mãi mãi.
Lớp mười hai bài vở rất nhiều, không chỉ học sinh có áp lực rất lớn, mà giáo viên cũng không dám thả lỏng, Giang Hành Chu đã dạy liên tiếp ba tiết vào một buổi sáng.
Trên đường từ khu dạy học trở về văn phòng, cổ họng đã khô đến mức muốn bốc hỏa.
Mới đặt giáo án trong tay xuống chưa được bao lâu, ngay cả nước còn chưa được uống đã có người gọi.
“Thầy Giang, tổ trưởng của bộ môn toán gọi cậu đi họp.”
Giang Hành Chu bất đắt dĩ mà nhéo giữa lông mày, cầm sổ và bút đang định rời đi, anh liếc nhìn cuốn sổ màu nâu bằng da đang để ở trên bàn, nghĩ nghĩ rồi đổi một cuốn sổ khác.
Đầu năm khai giảng luôn có rất nhiều việc, lúc đầu giờ họp dự định là nửa tiếng đồng hồ nhưng hết lần này tới lần khác bị kéo dài mãi mới kết thúc.
Một thầy giáo khác như là được giải cứu xoa xoa cái cổ đi ra khỏi phòng họp.
“Thời điểm này có lẽ nhà ăn đã hết đồ ăn rồi, mọi người muốn ra ngoài ăn không?”. Một giáo viên nam đề nghị.
“Được đấy, được đấy, đúng lúc buổi chiều tôi không có tiết, chúng ta đi nhà hàng Quảng Đông mới mở kia đi”.
“Tán thành, tôi sắp chết đói rồi..”
Có người khởi xướng, một số giáo viên trẻ tuổi cùng nhau mở app xem thực đơn của quán.
“Này, thầy Giang thầy có muốn đi cùng không?”
Giang Hành Chu lắc đầu, lễ phép từ chối: “Tôi không đi được rồi, lát nữa tôi còn có một tiết tự học”.
“Được, lần sau chúng ta cùng ăn”.
Toàn bộ văn phòng trong chốc lát yên tĩnh lại, Giang Hành Chu tháo kính ra, ngồi xuống ghế, ngửa đầu nhìn lên trần nhà .
Trong bụng trống rỗng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu từ bụng, anh mở điện thoại muốn đặt cho mình một phần đồ ăn, nhưng ngón tay trong vô thức lại mở WeChat ra trước.
Trên phần hiển thị trạng thái hoạt động, hình đại diện con mèo thần tài của Nguyên Hạ hiện lên chấm đỏ.
Cô không có tần suất đăng bài cụ thể lên trang cá nhân, có khi mười ngày nửa tháng không có bài viết mới, có khi một ngày đăng tận mấy bài.
Nhìn không đâu vào đâu cả, nhưng lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.
Trong bài đăng mới nhất, cô đăng ảnh một hộp cơm bento, kèm theo là một hình ảnh là biểu tượng cảm xúc ngón tay cái giơ lên. Trong ảnh, hộp Bento màu hồng nhạt được trang trí một cách tinh xảo, cơm trắng thơm ngon cùng với ức gà dưới sốt teriyaki, nước súp đầy ắp, còn kết hợp với các loại rau củ, làm cho hình ảnh trông sinh động và bắt mắt hơn.
Não bộ không kiểm soát được tự động tiết ra nước miếng, Giang Hành Chu bình luận bên dưới.
【Hộp cơm Bento trông rất ngon.】
Vừa đặt điện thoại xuống, tiếng thông báo của WeChat lần lượt vang lên.
Là Nguyên Hạ.
Nguyên Hạ:【Hello thầy Giang, anh đã ăn cơm chưa?】
Giang Hành Chu đang định trả lời “Tôi ăn rồi”, sau khi nghĩ lại liền gõ vài từ lên bàn phím.
Giang Hành Chu:【Tôi chưa ăn, đang định đặt đồ ăn ngoài.】
Nguyên Hạ:【Ăn cơm hộp à, nhà ăn của trường học không mở cửa à?】
Giang Hành Chu:【Bây giờ mới họp xong, chắc giờ này nhà ăn của nhà trường không còn mở nữa rồi?】
Nguyên Hạ:【Vậy anh có muốn ăn gì không?】
Câu nói của cô không khỏi khiến người ta phải suy nghĩ.
Nguyên Hạ sau khi gửi tin ngay lập tức cảm thấy hối hận, cô chột dạ gửi thêm một câu.
Nguyên Hạ :【Tôi có thể giới thiệu cho anh một số quán ăn ở gần trường học.】
Giang Hành Chu nhìn màn hình điện thoại cười cười.
Giang Hành Chu :【Lần sau đi, tối sắp có tiết rồi, lát nữa qua siêu thị mua ly mì ăn cũng được.】
Thấy đối phương yên lặng một lúc lâu, Giang Hành Chu đứng dậy đi lấy bình nước.
Năm phút sau, một tin nhắn xuất hiện trên WeChat .
Nguyên Hạ:【Vậy anh đừng đi siêu thị nha!!!】
Đối phương thậm chí còn dùng ba dấu chấm than để nhấn mạnh, mặc dù anh khó hiểu nhưng anh vẫn thật sự không đi siêu thị.
Giang Hành Chu:【Được.】
Nửa tiếng sau, Nguyên Hạ gọi điện từ WeChat.
m thanh bên kia ồn ào, có tiếng xe cộ, giọng của cô có vẻ gấp gáp, hình như rất vội vã.
Nguyên Hạ: “ Thầy Giang, thầy có thể xuống lấy đồ được không? Bảo vệ nói không phải giáo viên của trường, người ngoài không có đơn thì không được đi vào.”
Giang Chu Hành đang ngồi chấm bài tập về nhà, ngón tay đang viết dừng lại, sững sờ một lát rồi hỏi: “… Cô đến trường rồi à?”
“Đúng vậy, tôi đến đưa đồ ăn cho anh”.
m thanh mềm mại qua màn hình điện thoại truyền đến tai, tự nhiên mà quen thuộc.
Giang Hành Chu nhìn thấy Nguyên Hạ đứng ở cửa phòng bảo vệ từ xa. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ búp bê, chân váy xếp ly ôm lấy đối chân trắng nõn nuột nà của cô.
Cô ra vẫy tay gọi anh:
“Thầy Giang”.
Giang Hành Chu bước nhanh vài bước.
Khi đến nơi còn nghe thấy cô nói với bảo vệ.
“Chú, cháu đã nói với chú rồi, bạn cháu làm giáo viên ở đây, chú còn nói cháu nói dối…”
Bảo vệ biết Giang Hành Chu, nên tiến lên dò hỏi anh.
Giang Hành Chu gật đầu “Đây là bạn của cháu, làm phiền chú đăng ký cho cô ấy”.
Sau khi đăng ký bảo vệ cũng cho bọn họ đi vào.
Nguyên Hạ “Ôi” một tiếng, cảm thán: “Cuối cùng cũng đi vào được”. Trên tay cô cầm một túi giữ nhiệt màu cam, ánh mắt Giang Hành Chu có chút phức tạp nhìn cô, lại nghĩ đến những gì mà cô nói trong điện thoại lúc nãy.
Nguyên Hạ hỏi giơ tay hỏi anh “Ăn ở trong phòng làm việc của anh sao?”
Giang Hành Chu lấy lại tinh thần nói: “Đến nhà ăn đi”.
Trường học có hai cái căn tin, căn tin lớn đã đóng cửa, Giang Hành Chu đành dẫn cô đến căn tin nhỏ ở phía Tây.
Đại sảnh ở tầng một có rất ít người, chỉ còn lại một dì đang dọn dẹp ở sau bếp.
Hai người tìm một chỗ ở cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Nguyên Hạ lấy từ trong túi ra một hộp cơm Doremon màu xanh nước biển có hai tầng, khi cô lấy ra vẫn còn ấm, trên nắp hộp còn đọng một chút hơi nước.
Vừa mở nắp ra đã ngửi được mùi thơm thoang thoảng.
Cô bẻ đôi đũa đưa cho anh.
Cơm bento giống như cô đăng trên Wechat, ngoại trừ việc có thêm một quả trứng luộc được cắt đôi bỏ vào, tỏa ra hương vị hấp dẫn từ trong ra ngoài.
Trong lòng Giang Hành Châu dâng lên cảm giác khó tả, ngẩng đầu hỏi: “Đây là cô làm sao?"
Cô cũng không ra vẻ gì là xấu hổ, ha ha hai tiếng: “Đây là lần đầu tiên tôi nấu cho người khác ăn, anh có muốn nếm thử trước không?”
Nghe vậy, Giang Chu Hành cắn một miếng ức gà.
Nguyên Hạ nín thở nhìn chằm chằm anh, vẻ mặt khẩn trương cùng chờ mong.
“Vị thế nào?”
Nước sốt mặn ngọt tan trong miệng, thịt mềm ngon.
“Ăn rất ngon.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “May quá, tôi cứ tưởng không ngon.”
“Cho nên cô mới kêu tôi không phải đi siêu thị mua đồ ăn?” Giang Hành Chu hỏi.
“Ừ” Giọng điệu của cô rất thản nhiên: “Mì ăn liền không có dinh dưỡng, dù sao tôi đã làm một suất, làm thêm một suất nữa cũng không sao?”
Giang Hành Chu cười mỉm nói: “Cảm ơn, bà chủ Nguyên.”
“Không có gì?” Cô híp híp mắt cười: “Tôi đây vì mầm non của tổ quốc mà suy nghĩ, muốn cây không phát triển tốt thì người chăm cây phải khoẻ mạnh đã”.
Lý do của cô khiến anh không có cách nào kháng cự.
Giang Chu Hành ăn rất nhanh, nhưng cử chỉ của anh rất nho nhã, liếc mắt đã có thể nhìn ra anh được giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ.
Nguyên Hạ chống cằm mà nhìn thẳng anh không chút do dự.
Anh ăn rất nhanh, Nguyên Hạ nhắc nhở: “Hộp thứ hai có hoa quả đấy.”
Mở hộp thứ hai, anh thấy nho, dâu tây và anh đào được xếp trong ba ngăn.
Giang Hành Chu không ngờ là cô chuẩn bị nhiều như vậy, mặc dù dạ dày của anh đã chứa đầy ức gà sốt chua ngọt, nhưng vẫn cầm một miếng từ trong hộp nếm thử.
Thấy anh dừng lại, Nguyên Hạ hỏi: “Sao vậy?...”
Giang Hành Chu đậy nắp lại: “Còn lại tôi trở về sẽ ăn sau”.
“A? Nhưng hộp cơm?...” Nguyên Hạ chần chừ hỏi.
“Cô đã đưa cơm cho tôi, tôi không thể không biết xấu hổ mà để cô rửa. Yên tâm, rửa xong tôi sẽ mang đến cửa tiệm cho cô.”
Nguyên Hạ sờ mũi.
Thật ra cũng không quan trọng.
Nhưng mà, cô đảo mắt rồi nói: “Làm phiền anh rồi”.
Giang Hành Chu cười nhạt nói: “Không có vấn đề gì cả.”
Trong khuôn viên trường vào đầu mùa thu, hải đường nở rộ, hương hoa ngào ngạt, sức sống non nớt tràn đầy trên sân chơi, một cơn gió thổi nhanh qua, làm những hạt bụi bay lên, rơi xuống trong ánh mặt trời. Đây là tuổi thanh xuân ngắn ngủi nhưng tươi đẹp, là khoảng thời gian duy nhất mà người trưởng thành vì công việc bận rộn mà bỏ lỡ và không thể bao giờ có thể quay lại.
Nguyên Hạ thu hồi ánh mắt ngưỡng mộ, thở dài nói: “Tuổi trẻ thật tốt.”
Giang Chu Hành Cúi đầu nhìn cô.
Bỏ qua tuổi tác, nhìn bề ngoài và khuôn mặt của cô thực ra rất trẻ trung, đặc biệt là đôi mắt, trong veo không chút tì vết, cô và học sinh cấp ba đang mặc đồng phục không có gì khác nhau lắm.
Trầm mặc trong chốc lát, anh liền nói: “Cô hiện tại rất tốt.”
“Hả?” Nguyên Hạ ngẩng đầu hỏi: “Anh vừa nói cái gì cơ?”
“Không có gì.” Anh lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Tới gần cổng, Nguyên Hạ mới ngăn lại: “Đến chỗ này thôi, anh trở về lớp đi."
“Sẽ không lâu đâu.” Giang Hành Chu muốn tiễn cô về tận cửa hàng.
“Nhưng mà thầy Giang, đã 14h20 rồi.”
Còn mười phút nữa đến giờ vào lớp, thực tế mà nói, từng giây, từng phút đối với học sinh sắp thi đại học thật sự rất quý giá.
Vẻ mặt Giang Hành Chu lộ ra sự khó xử: “Xin lỗi.”
Nguyên Hạ tỏ ra hiểu ý, phất tay nói: “Vậy tôi đi trước đây, hẹn gặp lại”.
“Hẹn gặp lại.”
Giang Hành Chu nhìn cô đi ra ngoài, quay người rời đi, vừa đi tới văn phòng, đã nhận được WeChat của Nguyên Hạ.
【Tôi dành phần lớn thời gian trong cửa hàng, anh rửa sạch hộp cơm bento rồi mang tới lúc nào cũng được.】
Ngay sau đó, tin nhắn thứ hai xuất hiện.
【Nhân tiện, thầy Giang hiện tại cũng rất tốt.】
Khóe miệng Giang Hành Chu cong lên.
Sau khi từ trường học trở về, Nguyên Hạ nhớ tới bó hoa mà mình đặt từ tuần trước, vì thế thay đổi tuyến đường đi tới cửa hàng hoa.
Đang đi được nửa đường, cô bất ngờ nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Nghĩ rằng đó là cuộc gọi của mấy người đa cấp, không cần suy nghĩ nhiều, cô dứt khoát tắt máy, nhưng đầu dây bên kia vẫn kiên nhẫn tiếp tục gọi hai cuộc nữa.
Không bỏ cuộc đúng không.
Cô muốn xem xem đối phương muốn nói cái gì.
“Xin chào.”
Đối phương im lặng nửa giây, mới nói tên của mình: “Nguyên Hạ, tôi là Lâm Hạo.”
Lâm Hạo.
Nghe thấy cái tên này lần nữa, môi Nguyên Hạ trắng bệch, cảm giác khó thở quen thuộc lại quét qua thân thể, cô theo bản năng nắm chặt tay lại.
Người bên kia điện thoại tiếp tục nói chuyện, giọng nói ngày càng rõ ràng hơn.
“Tôi có một hạng mục, tôi đang đi công tác ở thành phố Tầm vài ngày.”
“Mấy hôm trước tôi gặp dì có hỏi thông tin liên lạc của cô, Nguyên Hạ, cô đúng là không tốt, đổi số điện thoại cũng không nói lời nào, cô thật sự là muốn cắt đứt liên hệ với chúng tôi sao. . ."
“Gần đây cô có rảnh không? Tôi muốn gặp cô. Dù sao chúng ta cũng là bạn cũ.”
Nguyên Hạ không nói một lời vội vàng cúp điện thoại, ngẩn người hồi lâu.
Sau khi chắc chắn rằng bên kia sẽ không gọi lại nữa, cô lê đôi chân yếu ớt của mình khó khăn bám chặt vào tường, thở hồng hộc. Sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại, cô mới phát hiện sau lưng mình có một tầng mồ hôi lạnh, trên lòng bàn tay có mấy vết hằn sâu. Lâm Hạo từng là cơn ác mộng đằng đẵng của Nguyên Hạ trong một thời gian dài trong quá khứ. Trong vô số đêm khuya, cô đã tiêu cực nghĩ rằng ngày mai cô sẽ nhận được tin Lâm Hào qua đời.
Một số người chỉ nên chôn vùi trong quá khứ mãi mãi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook