Lời Hồi Đáp Của Mùa Hạ
-
Chương 3:
Cuối tuần, trời xanh quang đãng, ánh mặt trời rực rỡ.
Lúc Giang Hành Chu đẩy cửa tiến vào, Nguyên Hạ đang đứng ở trên chiếc thang ngắn sắp xếp lại sách.
Kệ sách trên cùng hơi quá tầm với, mặc dù có thang để trèo lên cao hơn nhưng cô vẫn phải kiễng chân, cuốn sách bên phải bị khuỷu tay của cô đụng trúng, lung lay rơi xuống.
Giang Hành Chu chạy nhanh đến phía trước, kịp thời bắt được.
Nguyên Hạ kêu lên một tiếng, xoay người một cái nhìn thấy anh: “Anh đến rồi à.”
Một tay anh đưa sách cho cô, một tay giữ chặt chiếc thang: “Hôm nay Tiểu Kiều không đến sao?”
“Nhà em ấy có chút việc, nên xin nghỉ về nhà rồi.” Nguyên Hạ sắp xếp sách xong, vịn vào cầu thang bước xuống dưới xoa xoa tay: “Không phải hôm nay là cuối tuần sao, thầy Giang không ở nhà nghỉ ngơi à?”
Giang Hành Chu nhìn một vòng kệ sách ở trên, tầm mắt dừng lại ở tầng thứ ba hàng thứ hai, thuần thục duỗi tay cầm quyển sách ở trên giá: “Tôi tới đọc sách.”
Nguyên Hạ gật đầu, không có gì bất ngờ.
“Muốn uống gì không?”
"Không cần, cảm ơn.”
Tuy nói vậy, nhưng Nguyên Hạ vẫn gọi cho anh một ly trà chanh.
Đa số khách trong tiệm đều là học sinh, lúc này đều đang yên lặng ngồi trên ghế đọc sách, làm bài tập.
Sau khi chống cằm chiêm ngưỡng xong vẻ đẹp của soái ca, Nguyên Hạ mở iPad lên, cúi đầu viết viết vẽ vẽ trên bảng kỹ thuật số.
Cô không học vẽ một cách bài bản, chỉ là ngẫu nhiên cảm hứng tới sẽ đơn giản mà vẽ một hai nét, chắc chắn không thể sánh kịp với hoạ sĩ chuyên nghiệp, chỉ là rảnh rỗi không có việc gì làm nên coi như là một sở thích để giết thời gian.
Có lẽ vì quá nhập tâm vẽ bức tranh, Giang Hành Chu gõ mặt bàn hai lần cô đều không nghe thấy, đến lần thứ ba anh khẽ gọi tên cô.
“Há, làm sao vậy?” Cô bối rối ngẩng đầu.
Không bị cơ thể che khuất, bức tranh chân dung trên màn hình lộ ra.
Bên góc cửa sổ, nhân vật chính đeo kính, trong tay cầm một quyển sách, đồ uống đầy đá viên mát lạnh đặt trên bàn, bởi vì vẽ theo phong cách hoạt hình, nét vẽ cũng không sắc nét, nên nhìn bức tranh khá thú vị.
Nhưng mà, hình ảnh này có chút quen thuộc.
Giang Hành Chu khẽ cười, hỏi: “Đây là vẽ tôi sao?”
Cảm thấy chột dạ, Nguyên Hạ không được tự nhiên mà sờ sờ mũi, lanh lẹ đảo tròng mắt nhỏ: “Tôi tuỳ tiện vẽ thôi.”
“Vẽ không tồi, có thể gửi cho tôi không?”
“Hả?”
Nghiên Hạ còn đang ngây người, Giang Hành Chu đã móc điện thoại ra: “Chúng ta thêm WeChat của nhau đi, sau đó gửi bức tranh cho tôi.”
Sự tình tiến triển quá đột ngột, đầu óc Nguyên Hạ trống rỗng, chỉ có thể cứng đờ mà mở ra mã QR WeChat của mình ra.
“Ting” một tiếng, kết bạn thành công.
“Đừng quên gửi bức tranh cho tôi đấy.”
Giang Hành Chu để lại một câu nói rồi bước đi.
Điện thoại bị cô cầm chặt trong tay, màn hình màu đen bị tay cô ấn mạnh mà hiện rõ hai vệt ngón tay.
Nguyên Hạ bấm mở WeChat, ở màn hình chính chứa thông tin liên lạc hiện lên một logo nhân vật có chấm đỏ.
Có được phương thức liên lạc như này có phải quá dễ dàng không vậy?
Trong lúc mơ hồ, Nguyên Hạ ấn xuống nút thêm.
Nickname WeChat của đối phương vô cùng ngắn gọn, chỉ có một chữ J viết hoa, ảnh đại diện là một bức ảnh chụp biển.
Màn hình hiển thị kết nối bạn bè trong vòng ba ngày gần đây không có bất kỳ tin tức gì. Khi nhấp vào chỉ có một màu trắng tinh.
Cô nghĩ ngợi một lúc, rồi mở khung chat ra, nhanh chóng gõ lên một hàng chữ.
Nguyên Hạ: 【 Có thể chờ tôi tô màu bức tranh xong rồi gửi được không?】
Đối phương lập tức nhắn lại, bằng hai chữ ngắn gọn.
Giang Hành Chu: 【 Có thể. 】
Giang Hành Chu: 【 Không cần vội. 】
Có lẽ là vì sợ trả lời quá cứng nhắc, đối phương đã thêm một biểu tượng cảm xúc khác có hình một chú cún con đang vẫy đuôi.
Trước cửa treo một cây hoa, khi mở cửa kính ra, một chút hương thơm thoang thoảng bay vào, nhẹ nhàng, không quá nồng.
Bởi vì hương hoa và sự việc bất ngờ kia mà tâm tình Nguyên Hạ cũng trở nên vui vẻ.
Mùa hè ở thành phố Tầm rất oi bức và nóng ẩm, rêu xanh mọc thành cụm trên vách tường, một trận mưa vừa kết thúc, trên phiến đá xanh đọng lại rất nhiều nước. Nguyên Hạ mở ô che nắng, cẩn thận đi trong một con hẻm nhỏ.
Sau khi rẽ qua hai khúc cua, cô dừng lại trước một ngôi nhà bằng phẳng, gõ nhẹ hai tiếng vào cánh cửa.
Chỉ một lát sau, một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi thò đầu ra từ phía sau cánh cửa, nói vài câu sau đó mời cô vào nhà.
Trong phòng bày đầy đàn hương, bốn phía có màn che kín mít khiến tia nắng không thể nào lọt vào, trên bàn bát tiên đối diện cửa chính đặt một cái lư hương, bên trong cắm ba nén hương mảnh khảnh, phía trên treo một bức tranh bát quái cực lớn.
Trên chiếc ghế mây tre bên cạnh, một người đàn ông trong bộ áo Tôn Trung Sơn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Đại sư Trương.” Nguyên Hạ tiến về phía trước, nhẹ giọng gọi.
Người đàn ông được gọi là “Đại sư Trương” từ từ mở mắt, như là đã dự đoán trước được cô sẽ nói gì tiếp theo, bình thản nói: “Tâm sự của cô Nguyên đã hoàn thành rồi à?”
Thiếu niên vừa mở cửa cầm một cái ghế dựa đến cho Nguyên Hạ, cô thuận tiện ngồi xuống, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Xem như hoàn thành một nửa đi.”
Đại sư Trương mở bừng mắt, chậm rãi thở ra một hơi, đứng dậy rót cho cô một ly trà: “Mặt như hoa đào, cười như gặp gió xuân, xem ra tôi phải chúc mừng cô Nguyên đây trước rồi.”
Nguyên Hạ nói cảm ơn, từ trong túi lấy ra bao lì xì đã chuẩn bị từ sớm: “Đây là một chút lòng thành, mong ngài nhận cho.”
......
Sau khi hoàn thành công việc, bên ngoài lại bắt đầu mưa nhỏ, Nguyên Hạ cam chịu mở ô lên đi về phía Lậu Trần.
“Lạch cạch ——”
Giày da màu trắng dẫm vào vũng nước khiến nước bắn lên tung toé ra ngoài.
Nguyên Hạ cảm thấy thật may mắn vì chiếc váy hôm nay cô mặc là màu đen.
Bên đường cửa hàng san sát nối tiếp nhau, bên trong cửa kính phản chiếu ra hình ảnh hai chiều.
Lòng yêu cái đẹp của cô bốc cháy lên hừng hực, đứng trước cửa kính phản chiếu hình ảnh của mình, cô sửa soạn lại mái tóc rồi chụp một bức ảnh tự sướng.
Đưa điện thoại ra xa, camera hướng đến cửa kính.
“Tách” một tiếng, một bức ảnh xinh đẹp được hoàn thành.
Nguyên Hạ ôm điện thoại, cúi đầu nghiêm túc chỉnh sửa bức ảnh.
Ngón tay cái và ngón trỏ chậm rãi kéo ảnh chụp phóng to ra, đột nhiên ngón tay dừng lại, cô mở to hai mắt vội quay đầu lại.
Dòng người tấp nập qua lại, vào giờ cao điểm, phố đi bộ chật kín người, một bóng dáng quen thuộc vụt qua.
Tầm mắt Nguyên Hạ tìm kiếm láo liên trong đám đông, hai chân phía dưới cũng cũng tự động bước đi.
Nếu không nhìn lầm thì người vừa mới lướt qua là —— Giang Hành Chu.
Ánh mắt cô lướt nhanh qua đám đông đang đi bộ sang đường, cuối cùng dừng lại trước cửa một hiệu sách.
Giang Chu Hành mặc một chiếc áo phông trắng và quần jean đã được giặt sạch, dưới chân đi một đôi giày vải, anh đứng thẳng trước giá sách cúi đầu đọc sách.
Tâm tình của Nguyên Hạ nhảy loạn, cô hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh mà bước tới chỗ anh.
“Thầy Giang ”
Giang Hành Chu ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên.
Bầu trời chạng vạng sau cơn mưa, cô gái mặc một chiếc váy màu đen đứng dưới ánh nắng chiều yếu ớt khẽ mỉm cười, làn váy bị gió nhẹ thổi tung bay, dưới ánh hoàng hôn màu cam, nhìn cô đẹp đến loá mắt.
Sau khi lấy lại tinh thần, Giang Hành chu lịch sự đáp lại một câu: “Cô Nguyên.”
Nguyên Hạ vén ngọn tóc bên tai khẽ nói: “Thật trùng hợp.”
“Đúng là rất trùng hợp.” Giang Hành Chu gấp sách lại nói: “Hôm nay cô không đến cửa tiệm sao?”
“Tôi ra ngoài xử lý chút chuyện. Còn anh thì sao? Gần đây trường học rất bận rộn lắm à? Đã lâu rồi không thấy anh tới quán?” Cô mân mê chiếc ô trong tay, nói bóng gió về sự biến mất của anh trong một tuần qua.
Giang Hành Chu giải thích: “Sắp tới là khai giảng, tuần trước tôi có chút bận rộn.”
“Thì ra là vậy.”
Mặt trời dần dần hạ xuống, những ngọn đèn đường màu vàng ấm áp lần lượt sáng lên, sau đó là ánh đèn từ các hộ gia đình gần đó cũng bắt đầu bật lên.
Sau khi Giang Hành Chu để lại một câu: “Chờ một lát”, vội vàng bước vào bên trong hiệu sách rồi lại bước ra ngay.
“Đi thôi.”
Nguyên Hạ có chút mơ màng: “Anh đi đâu vậy?”
“Đi ăn cơm.”
Bên đường cạnh trường đại học có một quán đồ ăn Nhật cũng không tệ lắm, quán không lớn, mỗi ngày đồ ăn bán ra số lượng có hạn, cũng may mà bọn họ đến sớm, trong tiệm cũng không có nhiều người lắm.
Nội thất cửa hàng được trang trí chủ yếu là gỗ phong thô tông màu ấm, có tấm gỗ ngăn cách các ô lại với nhau, cạnh mỗi ghế được treo một tấm vải che để ngăn cách với lối đi bên ngoài tạo thành không gian khép kín.
Đến khi Nguyên Hạ ngồi xuống rồi mà vẫn còn choáng váng, cô không thể tin được.
Nếu còn phát triển nhanh như vậy, nói không chừng trước khi sinh nhật hai mươi bảy tuổi, cô có thể thoát được kiếp độc thân rồi.
Trong lòng Nguyên Hạ mừng thầm, nhưng trên mặt không lộ ra chút biểu cảm nào, rụt rè mà nói: “Anh gọi món đi, tôi không kiêng món gì cả.”
Những ngón tay dưới gầm bàn gõ nhanh trên bàn phím.
【 Đại sư, ngài chính là thần! 】
【 Ngài yên tâm, sau khi xong việc, hồng bao tuyệt đối sẽ không ít! 】
【 À đúng rồi, tôi có đưa WeChat của ngài cho bạn tôi, ngài giúp cô ấy xem qua một chút. 】
Sau khi gửi liên tiếp ba tin nhắn xong, cô cảm thấy thỏa mãn mà cất điện thoại đi, đôi mắt xinh đẹp hướng lên, khóe miệng nhếch lên, “Thầy Giang, có phải anh có chuyện gì muốn hỏi tôi hay không?”
Giang Hành Chu sửng sốt, “Sao cô biết!”
Không chờ Nguyên Hạ đáp lại, anh lo lắng nói tiếp, “Là như thế này, hôm trước tôi xem bức tranh cô gửi, tôi cảm thấy cô vẽ rất sinh động, cho nên muốn nhờ cô giúp một việc.”
Nguyên Hạ: ". . ."
“Việc gì?” Cô nhìn vào đồ ăn trước mặt. Anh gãi gãi đầu ngượng ngùng nói: “Nhờ cô giúp đỡ, nên dù sao cũng phải có chút thành ý chứ.”
Khóe miệng Nguyên Hạ giật giật, sắc mặt có chút xấu hổ, quyết đoán lựa chọn chiến thuật uống nước để che giấu.
“À vậy, việc gì thế?, để tôi thử xem sao.”
“Ta muốn cô giúp tôi sáng tác một cuốn sách tranh cho thiếu nhi.” Anh vội vàng bổ sung, “Số trang không cần quá nhiều, nội dung tranh cô có thể tự quyết định, chỉ cần có nhiều màu sắc là được.”
“Sách tranh thiếu nhi?” Trên mặt cô lộ ra vẻ nghi hoặc.
Giang Hành Chu gật đầu, “Đúng vậy, đó là dạng sách đang rất phổ biến trên thị trường.”
Nguyên Hạ không nói lời nào, cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ.
“... Có chút khó khăn sao?”
“Thật ra cũng không phải.” Cô ngẩng đầu, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Giang Hành Chu, lấy hết can đảm hỏi: “Tôi có thể hỏi anh cần nó để làm gì không?”
Giang Hành Chu không giấu giếm, thản nhiên mà trả lời cô: “Tôi tặng cho một người bạn cũ.”
Bạn cũ?
Bạn cũ gì mà yêu cầu sách thiếu nhi?
Nguyên Hạ không có hỏi lại, sảng khoái mà đồng ý.
“Không thành vấn đề, nhưng mà tôi cần một chút thời gian. Anh có cần gấp không?”
“Tôi không cần gấp, cô cứ sắp xếp theo thời gian của mình.”
Phần cá hồi cuối cùng cũng được mang tới đặt trên bàn, hai người không tiếp tục nói chuyện nữa, tập trung ăn uống.
Sắp kết thúc bữa ăn, Nguyên Hạ chủ động khơi mào cuộc nói chuyện: “Thầy Giang, anh đến thành phố Tầm từ khi nào?”
“Ba năm trước, bạn bè giới thiệu cho công việc ở thành phố Tầm nên đến thôi.”
“Anh cũng thật lợi hại! Còn trẻ như vậy đã dạy lớp luyện thi đại học.”
Ba mẹ Nguyên Hạ cũng là giáo viên cấp ba, nói chung, hầu hết các giáo viên được nhà trường phân công phụ trách lớp luyện thi đại học đều là những người có trình độ, vì vậy cô từ tận đáy lòng rất ngạc nhiên và ngưỡng mộ anh.
“Cô cũng rất lợi hại.” Giang Hành Chu nhìn cô cười: “Tuổi còn trẻ đã có thể kinh doanh một tiệm cà phê sách.”
“Tôi?”
Nguyên Hạ bĩu môi, nói giỡn: “Bỏ đi, mỗi ngày ở nhà mẹ tôi đều nói tôi ăn không ngồi rồi, không có chí tiến thủ, không có lý tưởng, không có đam mê, không có tầm nhìn.”
Anh lắc đầu, phủ nhận, “Tôi không nghĩ như vậy.”
“Hả?” Nguyên Hạ nhún nhún vai, không để ý lắm: “Thầy Giang, anh không cần an ủi tôi.”
Giang Hành Chu buông đũa, nhìn cô nghiêm túc mà nói: “Nguyên Hạ, tôi không có an ủi cô, cô thật sự rất tuyệt.”
Tiếp xúc với cô vài lần, anh phát hiện Nguyên Hạ và các cô gái khác không giống nhau.
Bề ngoài thoạt nhìn thanh lịch, tràn đầy sức sống, nhưng sau khi hiểu rõ hơn về cô, sẽ thấy rằng đôi khi cô sống thẳng thắn và vui tươi hơn bất kỳ ai khác.
Ánh sáng nhu hòa từ trên đỉnh đầu Giang Hành Chu uyển chuyển chiếu xuống, âm thanh ồn ào ở bên tai, Nguyên Hạ nhìn thấy mắt của anh sáng như sao trời vậy.
Lúc bước ra khỏi quán đồ ăn Nhật, mưa đã tạnh, mặt trăng đã lên cao.
Nguyên Hạ khéo léo từ chối lời đề nghị đưa cô về của Giang Hành Chu.
Giang Hành Chu gọi tên cô, sau đó cảm ơn vì cuốn sách tranh thiếu nhi, cô còn nghe được anh nói: “Tôi thực sự rất thích Lậu Trần.”
......
Nguyên Hạ mới vừa mới bước vào cửa, trên màn hình điện thoại đã hiện lên một thông báo có tin nhắn.
Giang Hành Chu: 【 Cô về đến nhà chưa? 】
Cô vừa gõ bàn phím trên màn hình vừa bật đèn.
Nguyên Hạ: 【 Tôi vừa đến nhà. Còn anh? 】
Giang Hành Chu: 【 Tôi cũng vừa đến. 】
Ba câu nói kết thúc cuộc trò chuyện.
Nguyên Hạ đi đến phòng khách, ném chiếc túi sách xuống sô pha, sau đó đặt mông ngồi xuống, vắt hết óc suy nghĩ kế tiếp phải nói gì?
Trong lúc suy nghĩ, cô liếc nhìn tờ quảng cáo của nhà hàng trên bàn, ngay lập tức nảy ra một ý tưởng.
Nguyên Hạ: 【 Đồ ăn Nhật hôm nay không tồi. 】
Giang Hành Chu: 【Cô thích thì tốt rồi. 】
Nguyên Hạ:【 Tôi vừa mới tìm được một nhà hàng khá ngon, cùng đi ăn nhé.】
Đồng thời, cô cũng nhắn thêm một biểu tượng cảm xúc là một cặp anh em nhà vẹt đang xoa tay với nhau, trên ảnh có ghi mấy chữ "mong chờ".
Giang Hành Chu nhận được tin nhắn, trong đầu hiện lên hình ảnh biểu cảm của Nguyên Hạ khi làm động tác này, bỗng nhiên bị chọc cười, cầm điện thoại cười một hồi lâu.
Giang Hành Chu: 【 Được. 】
Gió đêm hoà lẫn với mùi thịt nướng ngoài đường từ cửa sổ thổi vào, Nguyên Hạ vui vẻ tắt điện thoại, ngâm nga một điệu hát nhỏ đi ra ban công.
Mấy ngày không chăm sóc, chậu cây trầu bà lá xẻ ở góc tường đã mọc ra không ít lá mới, những chiếc lá ngửa ra rủ xuống phía dưới.
Cô cầm bình nước lên tưới cho cây.
Ban đêm gió lạnh rào rạt thổi qua, làn da cô để hở ra bên ngoài đến nổi da gà, ánh trăng sáng tỏ không tì vết, bóng người lúc ẩn lúc hiện sau cành lá rậm rạp.
Theo bản năng, Nguyên Hạ ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt mà nhìn bầu trời đầy sao bao la.
Ánh trăng đêm nay thật đẹp.
Gió cũng thật dịu dàng.
Lúc Giang Hành Chu đẩy cửa tiến vào, Nguyên Hạ đang đứng ở trên chiếc thang ngắn sắp xếp lại sách.
Kệ sách trên cùng hơi quá tầm với, mặc dù có thang để trèo lên cao hơn nhưng cô vẫn phải kiễng chân, cuốn sách bên phải bị khuỷu tay của cô đụng trúng, lung lay rơi xuống.
Giang Hành Chu chạy nhanh đến phía trước, kịp thời bắt được.
Nguyên Hạ kêu lên một tiếng, xoay người một cái nhìn thấy anh: “Anh đến rồi à.”
Một tay anh đưa sách cho cô, một tay giữ chặt chiếc thang: “Hôm nay Tiểu Kiều không đến sao?”
“Nhà em ấy có chút việc, nên xin nghỉ về nhà rồi.” Nguyên Hạ sắp xếp sách xong, vịn vào cầu thang bước xuống dưới xoa xoa tay: “Không phải hôm nay là cuối tuần sao, thầy Giang không ở nhà nghỉ ngơi à?”
Giang Hành Chu nhìn một vòng kệ sách ở trên, tầm mắt dừng lại ở tầng thứ ba hàng thứ hai, thuần thục duỗi tay cầm quyển sách ở trên giá: “Tôi tới đọc sách.”
Nguyên Hạ gật đầu, không có gì bất ngờ.
“Muốn uống gì không?”
"Không cần, cảm ơn.”
Tuy nói vậy, nhưng Nguyên Hạ vẫn gọi cho anh một ly trà chanh.
Đa số khách trong tiệm đều là học sinh, lúc này đều đang yên lặng ngồi trên ghế đọc sách, làm bài tập.
Sau khi chống cằm chiêm ngưỡng xong vẻ đẹp của soái ca, Nguyên Hạ mở iPad lên, cúi đầu viết viết vẽ vẽ trên bảng kỹ thuật số.
Cô không học vẽ một cách bài bản, chỉ là ngẫu nhiên cảm hứng tới sẽ đơn giản mà vẽ một hai nét, chắc chắn không thể sánh kịp với hoạ sĩ chuyên nghiệp, chỉ là rảnh rỗi không có việc gì làm nên coi như là một sở thích để giết thời gian.
Có lẽ vì quá nhập tâm vẽ bức tranh, Giang Hành Chu gõ mặt bàn hai lần cô đều không nghe thấy, đến lần thứ ba anh khẽ gọi tên cô.
“Há, làm sao vậy?” Cô bối rối ngẩng đầu.
Không bị cơ thể che khuất, bức tranh chân dung trên màn hình lộ ra.
Bên góc cửa sổ, nhân vật chính đeo kính, trong tay cầm một quyển sách, đồ uống đầy đá viên mát lạnh đặt trên bàn, bởi vì vẽ theo phong cách hoạt hình, nét vẽ cũng không sắc nét, nên nhìn bức tranh khá thú vị.
Nhưng mà, hình ảnh này có chút quen thuộc.
Giang Hành Chu khẽ cười, hỏi: “Đây là vẽ tôi sao?”
Cảm thấy chột dạ, Nguyên Hạ không được tự nhiên mà sờ sờ mũi, lanh lẹ đảo tròng mắt nhỏ: “Tôi tuỳ tiện vẽ thôi.”
“Vẽ không tồi, có thể gửi cho tôi không?”
“Hả?”
Nghiên Hạ còn đang ngây người, Giang Hành Chu đã móc điện thoại ra: “Chúng ta thêm WeChat của nhau đi, sau đó gửi bức tranh cho tôi.”
Sự tình tiến triển quá đột ngột, đầu óc Nguyên Hạ trống rỗng, chỉ có thể cứng đờ mà mở ra mã QR WeChat của mình ra.
“Ting” một tiếng, kết bạn thành công.
“Đừng quên gửi bức tranh cho tôi đấy.”
Giang Hành Chu để lại một câu nói rồi bước đi.
Điện thoại bị cô cầm chặt trong tay, màn hình màu đen bị tay cô ấn mạnh mà hiện rõ hai vệt ngón tay.
Nguyên Hạ bấm mở WeChat, ở màn hình chính chứa thông tin liên lạc hiện lên một logo nhân vật có chấm đỏ.
Có được phương thức liên lạc như này có phải quá dễ dàng không vậy?
Trong lúc mơ hồ, Nguyên Hạ ấn xuống nút thêm.
Nickname WeChat của đối phương vô cùng ngắn gọn, chỉ có một chữ J viết hoa, ảnh đại diện là một bức ảnh chụp biển.
Màn hình hiển thị kết nối bạn bè trong vòng ba ngày gần đây không có bất kỳ tin tức gì. Khi nhấp vào chỉ có một màu trắng tinh.
Cô nghĩ ngợi một lúc, rồi mở khung chat ra, nhanh chóng gõ lên một hàng chữ.
Nguyên Hạ: 【 Có thể chờ tôi tô màu bức tranh xong rồi gửi được không?】
Đối phương lập tức nhắn lại, bằng hai chữ ngắn gọn.
Giang Hành Chu: 【 Có thể. 】
Giang Hành Chu: 【 Không cần vội. 】
Có lẽ là vì sợ trả lời quá cứng nhắc, đối phương đã thêm một biểu tượng cảm xúc khác có hình một chú cún con đang vẫy đuôi.
Trước cửa treo một cây hoa, khi mở cửa kính ra, một chút hương thơm thoang thoảng bay vào, nhẹ nhàng, không quá nồng.
Bởi vì hương hoa và sự việc bất ngờ kia mà tâm tình Nguyên Hạ cũng trở nên vui vẻ.
Mùa hè ở thành phố Tầm rất oi bức và nóng ẩm, rêu xanh mọc thành cụm trên vách tường, một trận mưa vừa kết thúc, trên phiến đá xanh đọng lại rất nhiều nước. Nguyên Hạ mở ô che nắng, cẩn thận đi trong một con hẻm nhỏ.
Sau khi rẽ qua hai khúc cua, cô dừng lại trước một ngôi nhà bằng phẳng, gõ nhẹ hai tiếng vào cánh cửa.
Chỉ một lát sau, một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi thò đầu ra từ phía sau cánh cửa, nói vài câu sau đó mời cô vào nhà.
Trong phòng bày đầy đàn hương, bốn phía có màn che kín mít khiến tia nắng không thể nào lọt vào, trên bàn bát tiên đối diện cửa chính đặt một cái lư hương, bên trong cắm ba nén hương mảnh khảnh, phía trên treo một bức tranh bát quái cực lớn.
Trên chiếc ghế mây tre bên cạnh, một người đàn ông trong bộ áo Tôn Trung Sơn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Đại sư Trương.” Nguyên Hạ tiến về phía trước, nhẹ giọng gọi.
Người đàn ông được gọi là “Đại sư Trương” từ từ mở mắt, như là đã dự đoán trước được cô sẽ nói gì tiếp theo, bình thản nói: “Tâm sự của cô Nguyên đã hoàn thành rồi à?”
Thiếu niên vừa mở cửa cầm một cái ghế dựa đến cho Nguyên Hạ, cô thuận tiện ngồi xuống, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Xem như hoàn thành một nửa đi.”
Đại sư Trương mở bừng mắt, chậm rãi thở ra một hơi, đứng dậy rót cho cô một ly trà: “Mặt như hoa đào, cười như gặp gió xuân, xem ra tôi phải chúc mừng cô Nguyên đây trước rồi.”
Nguyên Hạ nói cảm ơn, từ trong túi lấy ra bao lì xì đã chuẩn bị từ sớm: “Đây là một chút lòng thành, mong ngài nhận cho.”
......
Sau khi hoàn thành công việc, bên ngoài lại bắt đầu mưa nhỏ, Nguyên Hạ cam chịu mở ô lên đi về phía Lậu Trần.
“Lạch cạch ——”
Giày da màu trắng dẫm vào vũng nước khiến nước bắn lên tung toé ra ngoài.
Nguyên Hạ cảm thấy thật may mắn vì chiếc váy hôm nay cô mặc là màu đen.
Bên đường cửa hàng san sát nối tiếp nhau, bên trong cửa kính phản chiếu ra hình ảnh hai chiều.
Lòng yêu cái đẹp của cô bốc cháy lên hừng hực, đứng trước cửa kính phản chiếu hình ảnh của mình, cô sửa soạn lại mái tóc rồi chụp một bức ảnh tự sướng.
Đưa điện thoại ra xa, camera hướng đến cửa kính.
“Tách” một tiếng, một bức ảnh xinh đẹp được hoàn thành.
Nguyên Hạ ôm điện thoại, cúi đầu nghiêm túc chỉnh sửa bức ảnh.
Ngón tay cái và ngón trỏ chậm rãi kéo ảnh chụp phóng to ra, đột nhiên ngón tay dừng lại, cô mở to hai mắt vội quay đầu lại.
Dòng người tấp nập qua lại, vào giờ cao điểm, phố đi bộ chật kín người, một bóng dáng quen thuộc vụt qua.
Tầm mắt Nguyên Hạ tìm kiếm láo liên trong đám đông, hai chân phía dưới cũng cũng tự động bước đi.
Nếu không nhìn lầm thì người vừa mới lướt qua là —— Giang Hành Chu.
Ánh mắt cô lướt nhanh qua đám đông đang đi bộ sang đường, cuối cùng dừng lại trước cửa một hiệu sách.
Giang Chu Hành mặc một chiếc áo phông trắng và quần jean đã được giặt sạch, dưới chân đi một đôi giày vải, anh đứng thẳng trước giá sách cúi đầu đọc sách.
Tâm tình của Nguyên Hạ nhảy loạn, cô hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh mà bước tới chỗ anh.
“Thầy Giang ”
Giang Hành Chu ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên.
Bầu trời chạng vạng sau cơn mưa, cô gái mặc một chiếc váy màu đen đứng dưới ánh nắng chiều yếu ớt khẽ mỉm cười, làn váy bị gió nhẹ thổi tung bay, dưới ánh hoàng hôn màu cam, nhìn cô đẹp đến loá mắt.
Sau khi lấy lại tinh thần, Giang Hành chu lịch sự đáp lại một câu: “Cô Nguyên.”
Nguyên Hạ vén ngọn tóc bên tai khẽ nói: “Thật trùng hợp.”
“Đúng là rất trùng hợp.” Giang Hành Chu gấp sách lại nói: “Hôm nay cô không đến cửa tiệm sao?”
“Tôi ra ngoài xử lý chút chuyện. Còn anh thì sao? Gần đây trường học rất bận rộn lắm à? Đã lâu rồi không thấy anh tới quán?” Cô mân mê chiếc ô trong tay, nói bóng gió về sự biến mất của anh trong một tuần qua.
Giang Hành Chu giải thích: “Sắp tới là khai giảng, tuần trước tôi có chút bận rộn.”
“Thì ra là vậy.”
Mặt trời dần dần hạ xuống, những ngọn đèn đường màu vàng ấm áp lần lượt sáng lên, sau đó là ánh đèn từ các hộ gia đình gần đó cũng bắt đầu bật lên.
Sau khi Giang Hành Chu để lại một câu: “Chờ một lát”, vội vàng bước vào bên trong hiệu sách rồi lại bước ra ngay.
“Đi thôi.”
Nguyên Hạ có chút mơ màng: “Anh đi đâu vậy?”
“Đi ăn cơm.”
Bên đường cạnh trường đại học có một quán đồ ăn Nhật cũng không tệ lắm, quán không lớn, mỗi ngày đồ ăn bán ra số lượng có hạn, cũng may mà bọn họ đến sớm, trong tiệm cũng không có nhiều người lắm.
Nội thất cửa hàng được trang trí chủ yếu là gỗ phong thô tông màu ấm, có tấm gỗ ngăn cách các ô lại với nhau, cạnh mỗi ghế được treo một tấm vải che để ngăn cách với lối đi bên ngoài tạo thành không gian khép kín.
Đến khi Nguyên Hạ ngồi xuống rồi mà vẫn còn choáng váng, cô không thể tin được.
Nếu còn phát triển nhanh như vậy, nói không chừng trước khi sinh nhật hai mươi bảy tuổi, cô có thể thoát được kiếp độc thân rồi.
Trong lòng Nguyên Hạ mừng thầm, nhưng trên mặt không lộ ra chút biểu cảm nào, rụt rè mà nói: “Anh gọi món đi, tôi không kiêng món gì cả.”
Những ngón tay dưới gầm bàn gõ nhanh trên bàn phím.
【 Đại sư, ngài chính là thần! 】
【 Ngài yên tâm, sau khi xong việc, hồng bao tuyệt đối sẽ không ít! 】
【 À đúng rồi, tôi có đưa WeChat của ngài cho bạn tôi, ngài giúp cô ấy xem qua một chút. 】
Sau khi gửi liên tiếp ba tin nhắn xong, cô cảm thấy thỏa mãn mà cất điện thoại đi, đôi mắt xinh đẹp hướng lên, khóe miệng nhếch lên, “Thầy Giang, có phải anh có chuyện gì muốn hỏi tôi hay không?”
Giang Hành Chu sửng sốt, “Sao cô biết!”
Không chờ Nguyên Hạ đáp lại, anh lo lắng nói tiếp, “Là như thế này, hôm trước tôi xem bức tranh cô gửi, tôi cảm thấy cô vẽ rất sinh động, cho nên muốn nhờ cô giúp một việc.”
Nguyên Hạ: ". . ."
“Việc gì?” Cô nhìn vào đồ ăn trước mặt. Anh gãi gãi đầu ngượng ngùng nói: “Nhờ cô giúp đỡ, nên dù sao cũng phải có chút thành ý chứ.”
Khóe miệng Nguyên Hạ giật giật, sắc mặt có chút xấu hổ, quyết đoán lựa chọn chiến thuật uống nước để che giấu.
“À vậy, việc gì thế?, để tôi thử xem sao.”
“Ta muốn cô giúp tôi sáng tác một cuốn sách tranh cho thiếu nhi.” Anh vội vàng bổ sung, “Số trang không cần quá nhiều, nội dung tranh cô có thể tự quyết định, chỉ cần có nhiều màu sắc là được.”
“Sách tranh thiếu nhi?” Trên mặt cô lộ ra vẻ nghi hoặc.
Giang Hành Chu gật đầu, “Đúng vậy, đó là dạng sách đang rất phổ biến trên thị trường.”
Nguyên Hạ không nói lời nào, cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ.
“... Có chút khó khăn sao?”
“Thật ra cũng không phải.” Cô ngẩng đầu, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Giang Hành Chu, lấy hết can đảm hỏi: “Tôi có thể hỏi anh cần nó để làm gì không?”
Giang Hành Chu không giấu giếm, thản nhiên mà trả lời cô: “Tôi tặng cho một người bạn cũ.”
Bạn cũ?
Bạn cũ gì mà yêu cầu sách thiếu nhi?
Nguyên Hạ không có hỏi lại, sảng khoái mà đồng ý.
“Không thành vấn đề, nhưng mà tôi cần một chút thời gian. Anh có cần gấp không?”
“Tôi không cần gấp, cô cứ sắp xếp theo thời gian của mình.”
Phần cá hồi cuối cùng cũng được mang tới đặt trên bàn, hai người không tiếp tục nói chuyện nữa, tập trung ăn uống.
Sắp kết thúc bữa ăn, Nguyên Hạ chủ động khơi mào cuộc nói chuyện: “Thầy Giang, anh đến thành phố Tầm từ khi nào?”
“Ba năm trước, bạn bè giới thiệu cho công việc ở thành phố Tầm nên đến thôi.”
“Anh cũng thật lợi hại! Còn trẻ như vậy đã dạy lớp luyện thi đại học.”
Ba mẹ Nguyên Hạ cũng là giáo viên cấp ba, nói chung, hầu hết các giáo viên được nhà trường phân công phụ trách lớp luyện thi đại học đều là những người có trình độ, vì vậy cô từ tận đáy lòng rất ngạc nhiên và ngưỡng mộ anh.
“Cô cũng rất lợi hại.” Giang Hành Chu nhìn cô cười: “Tuổi còn trẻ đã có thể kinh doanh một tiệm cà phê sách.”
“Tôi?”
Nguyên Hạ bĩu môi, nói giỡn: “Bỏ đi, mỗi ngày ở nhà mẹ tôi đều nói tôi ăn không ngồi rồi, không có chí tiến thủ, không có lý tưởng, không có đam mê, không có tầm nhìn.”
Anh lắc đầu, phủ nhận, “Tôi không nghĩ như vậy.”
“Hả?” Nguyên Hạ nhún nhún vai, không để ý lắm: “Thầy Giang, anh không cần an ủi tôi.”
Giang Hành Chu buông đũa, nhìn cô nghiêm túc mà nói: “Nguyên Hạ, tôi không có an ủi cô, cô thật sự rất tuyệt.”
Tiếp xúc với cô vài lần, anh phát hiện Nguyên Hạ và các cô gái khác không giống nhau.
Bề ngoài thoạt nhìn thanh lịch, tràn đầy sức sống, nhưng sau khi hiểu rõ hơn về cô, sẽ thấy rằng đôi khi cô sống thẳng thắn và vui tươi hơn bất kỳ ai khác.
Ánh sáng nhu hòa từ trên đỉnh đầu Giang Hành Chu uyển chuyển chiếu xuống, âm thanh ồn ào ở bên tai, Nguyên Hạ nhìn thấy mắt của anh sáng như sao trời vậy.
Lúc bước ra khỏi quán đồ ăn Nhật, mưa đã tạnh, mặt trăng đã lên cao.
Nguyên Hạ khéo léo từ chối lời đề nghị đưa cô về của Giang Hành Chu.
Giang Hành Chu gọi tên cô, sau đó cảm ơn vì cuốn sách tranh thiếu nhi, cô còn nghe được anh nói: “Tôi thực sự rất thích Lậu Trần.”
......
Nguyên Hạ mới vừa mới bước vào cửa, trên màn hình điện thoại đã hiện lên một thông báo có tin nhắn.
Giang Hành Chu: 【 Cô về đến nhà chưa? 】
Cô vừa gõ bàn phím trên màn hình vừa bật đèn.
Nguyên Hạ: 【 Tôi vừa đến nhà. Còn anh? 】
Giang Hành Chu: 【 Tôi cũng vừa đến. 】
Ba câu nói kết thúc cuộc trò chuyện.
Nguyên Hạ đi đến phòng khách, ném chiếc túi sách xuống sô pha, sau đó đặt mông ngồi xuống, vắt hết óc suy nghĩ kế tiếp phải nói gì?
Trong lúc suy nghĩ, cô liếc nhìn tờ quảng cáo của nhà hàng trên bàn, ngay lập tức nảy ra một ý tưởng.
Nguyên Hạ: 【 Đồ ăn Nhật hôm nay không tồi. 】
Giang Hành Chu: 【Cô thích thì tốt rồi. 】
Nguyên Hạ:【 Tôi vừa mới tìm được một nhà hàng khá ngon, cùng đi ăn nhé.】
Đồng thời, cô cũng nhắn thêm một biểu tượng cảm xúc là một cặp anh em nhà vẹt đang xoa tay với nhau, trên ảnh có ghi mấy chữ "mong chờ".
Giang Hành Chu nhận được tin nhắn, trong đầu hiện lên hình ảnh biểu cảm của Nguyên Hạ khi làm động tác này, bỗng nhiên bị chọc cười, cầm điện thoại cười một hồi lâu.
Giang Hành Chu: 【 Được. 】
Gió đêm hoà lẫn với mùi thịt nướng ngoài đường từ cửa sổ thổi vào, Nguyên Hạ vui vẻ tắt điện thoại, ngâm nga một điệu hát nhỏ đi ra ban công.
Mấy ngày không chăm sóc, chậu cây trầu bà lá xẻ ở góc tường đã mọc ra không ít lá mới, những chiếc lá ngửa ra rủ xuống phía dưới.
Cô cầm bình nước lên tưới cho cây.
Ban đêm gió lạnh rào rạt thổi qua, làn da cô để hở ra bên ngoài đến nổi da gà, ánh trăng sáng tỏ không tì vết, bóng người lúc ẩn lúc hiện sau cành lá rậm rạp.
Theo bản năng, Nguyên Hạ ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt mà nhìn bầu trời đầy sao bao la.
Ánh trăng đêm nay thật đẹp.
Gió cũng thật dịu dàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook