Loạn Thế Thịnh Sủng
-
Chương 93
Edit: Tieumanulk
Bàn tay Diệp Hòa vì tức giận mà ấn xuống khiến chủy thủ sắc bén cứa ngang cổ y chảy ra một đường máu, nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm Kỳ Mạch phải chịu nàng hận không thể giết quách cái người âm hiểm bày mưu hãm hại hắn! Ngay lúc này, một gã cấm vệ bỗng nhiên bước nhanh chạy tới bẩm báo cùng La Tu: “Bẩm báo thị vệ trưởng mới vừa truyền đến tin tức, có một nhóm loạn đảng lẻn vào thiên lao sát hại cai ngục cướp đi Cửu hoàng tử, hiện đang bỏ chạy về hướng tường thành!”
A! Ở nơi này cướp ngục rõ ràng do thái tử một tay tự biên tự diễn! Kỳ Mạch cùng những người gọi là loạn đảng nhất định rất nhanh bị đuổi kịp, một khi bắt được nhất định chỉ có con đường chết!
Loạn tiễn bắn chết, loạn tiễn bắn chết...Diệp Hòa trong đầu quanh quẩn chỉ có mấy chữ này, kiềm chặt áp giải Bát gia đi nhanh về phía tường thành, mới vừa rồi La Tu không phải đã nói có một lượng lớn binh Hác Khấu lẻn vào trong đám vệ quân? Nếu hiện tại trong cung có thế lực Bát gia hẳn không phải không dùng được. Có lẽ, có lẽ nàng có thể cứu được Kỳ Mạch, cho dù khả năng cực kỳ nhỏ bé.
Bóng đêm đen như mực, hàn khí bao phủ cả đất trời, không khí một cổ xơ xác tiêu điều, nhiều bó đuốc cháy hừng hực giơ cao giữa không trung thắp sáng cả thành lâu, khói dầy đặc lơ lững giữa không trung như sương trắng, đám binh lính như thủy triều ồ ạt bắt đầu khởi động đi về phía trước, cấm vệ cầm trong tay cung tên, thắt lưng đeo mã tấu bao vây cả tòa thành lâu, chỉ cần nghe được lệnh sẽ nhất tề lắp tên bắn về phía chính giữa vòng vây.
Đứng trên tường thành nhìn rõ hết thảy, tim Diệp Hòa đập liên hồi, mặc dù không nhìn thấy rõ nhưng nàng biết người trong vòng vây là ai, đó là nam nhân nàng muốn phó thác cả đời, là nam nhân đối tốt với nàng nhất trên đời cũng là phụ thân của tiểu sinh mạng trong bụng nàng!
“Hòa Nhi, nàng không cứu được hắn đâu, không nên dùng tánh mạng mình đi mạo hiểm......” Giọng nói êm tai vang lên, Bát gia nhìn biểu tình hoảng hốt xen lẫn đau lòng của nàng, khi nói mang theo ẩn ý cầu khẩn.
Diệp Hòa oán hận trừng y, quát lên: “Ngươi câm miệng ngay! Nếu không phải tại ngươi sao có cục diện như ngày hôm nay?”
Dứt lời, nàng liền áp giải Bát gia đi lên thành lâu, ngay lúc này liên tiếp tiếng bước chân dồn dập truyền đến, La Tu mang theo đội thị vệ theo tới che ở bên cạnh nàng, La Tu tay nắm đao đứng bên cạnh nàng, biểu tình sắt đá lại có vài phần nhu tình, từng câu từng chữ kiên định nói: “Huấn luyện viên, chúng ta thề đi theo cô!”
“Huấn luyện viên, chúng ta thề đi theo cô!” Phảng phất hưởng ứng lời kêu gọi của La Tu, cả đội không ngừng lặp lại lời nói kia.
Diệp Hòa khẽ cắn môi dưới mím chặt đôi môi, tận lực khiến cho bản thân trông thật bình tĩnh, song nhớ lại đủ loại cảm xúc khi còn ở tại Bắc Uyển, ánh mắt không nhịn được trở nên ướt át, nàng lần nửa mở miệng, giọng không lớn lại rất rõ ràng: “Cám ơn, cám ơn các ngươi!”
Diệp Hòa kèm hai bên Bát gia, một đội cấm vệ che ở quanh thân nàng nhất tề hướng thành lâu đi tới, vòng vây sắp hàng chỉnh tề chặn lại đường đi của nàng đều bị bọn họ tiến lên mở đường chừa ra một lối đi nhỏ, khi nàng cầm trong tay lưỡi dao sắc bén áp giải Bát gia tiến vào vòng vây, lúc này cấm vệ đã lấp tên vào cung, nghiễm nhiên chỉ chờ lệnh tên lập tức rời dây cung, Diệp Hòa bị hù đến ứa mồ hôi lạnh, lớn tiếng quát: “Dừng tay!”
Những binh lính Hác Khấu mặc trang phục cấm quân Đại Kỳ nhìn thấy người bị nàng kiềm chặt liền hoảng sợ đồng loạt hô lên: “Thiếu chủ!”
“Bảo vệ Thiếu chủ!” “Tội phụ lớn mật, còn không mau buông ra thiếu chủ!” “Bọn tặc tử kia, chớ có hành động thiếu suy nghĩ!”
Tiếng thét huyên náo thị uy vang lên trong đám người, Diệp Hòa lại như không có nghe thấy, thái tử Kỳ Hách lấy bộ dạng người thắng đứng phía trước cấm quân, nàng cũng lười liếc y một cái, hiện tại trong mắt nàng chỉ thấy một người, người nọ trong đêm tối giá rét chỉ mặc mỗi chiếc áo lụa trắng mỏng tang, vết thương vết máu che phủ cả người khiến nàng vô cùng đau lòng.
Gần nửa năm không gặp hắn vẫn gầy gò như xưa, khuôn mặt đẹp tựa quan ngọc tái nhợt như thiếu máu, mái tóc xốc xếch rối bù, quần áo rách nát mỏng manh chật vật không chịu nổi, song khóe miệng nhếch lên lộ ra ngạo khí, tròng mắt đen nhánh trong trẻo tựa ánh sao trên bầu trời, nhìn thấy hắn hai mắt Diệp Hòa ướt át, khóe miệng kích động hé ra nhưng hắn thấy nàng lại tỏ vẻ mất hứng, đôi mắt vân đạm phong khinh thấy chết không sờn chợt thay đổi, thanh âm tràn đầy tức giận nghiến răng nghiến lợi, không để ý nơi này có rất nhiều người cũng không quan tâm hình tượng, gào lên: “Nữ nhân ngu xuẩn kia, nàng tới đây làm gì hả?”
Mỹ nữ tới cứu anh hùng, mặc dù nàng hiện tại vì mang thai mà bụng căng to thật không thể xưng mĩ nhưng anh hùng cho dù không cảm động cũng không nên có thái độ như thế chứ?
Diệp Hòa không vui trừng hắn một cái, hít hít lỗ mũi chua xót nói: “Còn có thể tới làm cái gì? Đương nhiên là tới cứu chàng, nơi này lại cao vừa lạnh chẳng lẽ thiếp đến để ngắm trăng?”
“Ai muốn nàng cứu?” Kỳ Mạch nhíu chặt chân mày, cả giận nói: “Nàng cút cho ta, lập tức cút!”
Diệp Hòa rưng rưng lắc đầu:”Thiếp không đi, thiếp đi rồi bọn họ sẽ giết chàng!”
Kỳ Mạch nhếch đuôi lông mày, ánh mắt khinh miệt quét về phía thái tử, hừ lạnh: “Nàng cho rằng nàng không đi bọn họ sẽ thả chúng ta?”
“Thiếp quản không được nhiều như vậy, dù sao thiếp cũng sẽ không bỏ lại một mình chàng!” Diệp Hòa tức giận dứt lời, được ăn cả ngã về không kèm hai bên Bát gia, biểu tình chuyển sang lạnh buốt, quát về phía nhóm người: “Để xuống binh khí, lui về phía sau! Nếu không ta giết y!”
Lời vừa thốt ra, một nửa đám cấm vệ đều lo sợ để xuống đao, nhất tề lui về phía sau, song một nửa khác thờ ơ đứng tim tại chỗ rối rít nhìn về phía thái tử Kỳ Hách, hiển nhiên đang chờ hắn ra lệnh.
Đúng vậy, nàng đã sớm tính toán mặc dù hiện tại thế lực trong cung nằm trong tay hai người thái tử cùng bát gia, kèm được Bát gia cũng không đại biểu có thể toàn thân rút lui nhưng nàng vẫn muốn thử một lần, đánh cuộc thái tử vì tính toán lâu dài sau này sẽ không dám bỏ mặt tánh mạng Bát gia đắc tội binh lính Hác Khấu, phàm người thông minh sẽ không vọng động ở trước mắt bao người muốn mạng Bát gia, làm vậy chẳng những có mất đi đám quân Hác Khấu ủng hộ còn khiến cho bản thân rơi vào tình thế nguy hiểm mới lên ngôi đã gây thù chuốc oán cùng Hác Khấu.
Thành lâu im lặng như tờ, tất cả mọi người đều nhìn về phía nam tử trung niên một thân hoa phục viền vàng, chờ thái tử ra lệnh một tiếng
Bàn tay Diệp Hòa vì tức giận mà ấn xuống khiến chủy thủ sắc bén cứa ngang cổ y chảy ra một đường máu, nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm Kỳ Mạch phải chịu nàng hận không thể giết quách cái người âm hiểm bày mưu hãm hại hắn! Ngay lúc này, một gã cấm vệ bỗng nhiên bước nhanh chạy tới bẩm báo cùng La Tu: “Bẩm báo thị vệ trưởng mới vừa truyền đến tin tức, có một nhóm loạn đảng lẻn vào thiên lao sát hại cai ngục cướp đi Cửu hoàng tử, hiện đang bỏ chạy về hướng tường thành!”
A! Ở nơi này cướp ngục rõ ràng do thái tử một tay tự biên tự diễn! Kỳ Mạch cùng những người gọi là loạn đảng nhất định rất nhanh bị đuổi kịp, một khi bắt được nhất định chỉ có con đường chết!
Loạn tiễn bắn chết, loạn tiễn bắn chết...Diệp Hòa trong đầu quanh quẩn chỉ có mấy chữ này, kiềm chặt áp giải Bát gia đi nhanh về phía tường thành, mới vừa rồi La Tu không phải đã nói có một lượng lớn binh Hác Khấu lẻn vào trong đám vệ quân? Nếu hiện tại trong cung có thế lực Bát gia hẳn không phải không dùng được. Có lẽ, có lẽ nàng có thể cứu được Kỳ Mạch, cho dù khả năng cực kỳ nhỏ bé.
Bóng đêm đen như mực, hàn khí bao phủ cả đất trời, không khí một cổ xơ xác tiêu điều, nhiều bó đuốc cháy hừng hực giơ cao giữa không trung thắp sáng cả thành lâu, khói dầy đặc lơ lững giữa không trung như sương trắng, đám binh lính như thủy triều ồ ạt bắt đầu khởi động đi về phía trước, cấm vệ cầm trong tay cung tên, thắt lưng đeo mã tấu bao vây cả tòa thành lâu, chỉ cần nghe được lệnh sẽ nhất tề lắp tên bắn về phía chính giữa vòng vây.
Đứng trên tường thành nhìn rõ hết thảy, tim Diệp Hòa đập liên hồi, mặc dù không nhìn thấy rõ nhưng nàng biết người trong vòng vây là ai, đó là nam nhân nàng muốn phó thác cả đời, là nam nhân đối tốt với nàng nhất trên đời cũng là phụ thân của tiểu sinh mạng trong bụng nàng!
“Hòa Nhi, nàng không cứu được hắn đâu, không nên dùng tánh mạng mình đi mạo hiểm......” Giọng nói êm tai vang lên, Bát gia nhìn biểu tình hoảng hốt xen lẫn đau lòng của nàng, khi nói mang theo ẩn ý cầu khẩn.
Diệp Hòa oán hận trừng y, quát lên: “Ngươi câm miệng ngay! Nếu không phải tại ngươi sao có cục diện như ngày hôm nay?”
Dứt lời, nàng liền áp giải Bát gia đi lên thành lâu, ngay lúc này liên tiếp tiếng bước chân dồn dập truyền đến, La Tu mang theo đội thị vệ theo tới che ở bên cạnh nàng, La Tu tay nắm đao đứng bên cạnh nàng, biểu tình sắt đá lại có vài phần nhu tình, từng câu từng chữ kiên định nói: “Huấn luyện viên, chúng ta thề đi theo cô!”
“Huấn luyện viên, chúng ta thề đi theo cô!” Phảng phất hưởng ứng lời kêu gọi của La Tu, cả đội không ngừng lặp lại lời nói kia.
Diệp Hòa khẽ cắn môi dưới mím chặt đôi môi, tận lực khiến cho bản thân trông thật bình tĩnh, song nhớ lại đủ loại cảm xúc khi còn ở tại Bắc Uyển, ánh mắt không nhịn được trở nên ướt át, nàng lần nửa mở miệng, giọng không lớn lại rất rõ ràng: “Cám ơn, cám ơn các ngươi!”
Diệp Hòa kèm hai bên Bát gia, một đội cấm vệ che ở quanh thân nàng nhất tề hướng thành lâu đi tới, vòng vây sắp hàng chỉnh tề chặn lại đường đi của nàng đều bị bọn họ tiến lên mở đường chừa ra một lối đi nhỏ, khi nàng cầm trong tay lưỡi dao sắc bén áp giải Bát gia tiến vào vòng vây, lúc này cấm vệ đã lấp tên vào cung, nghiễm nhiên chỉ chờ lệnh tên lập tức rời dây cung, Diệp Hòa bị hù đến ứa mồ hôi lạnh, lớn tiếng quát: “Dừng tay!”
Những binh lính Hác Khấu mặc trang phục cấm quân Đại Kỳ nhìn thấy người bị nàng kiềm chặt liền hoảng sợ đồng loạt hô lên: “Thiếu chủ!”
“Bảo vệ Thiếu chủ!” “Tội phụ lớn mật, còn không mau buông ra thiếu chủ!” “Bọn tặc tử kia, chớ có hành động thiếu suy nghĩ!”
Tiếng thét huyên náo thị uy vang lên trong đám người, Diệp Hòa lại như không có nghe thấy, thái tử Kỳ Hách lấy bộ dạng người thắng đứng phía trước cấm quân, nàng cũng lười liếc y một cái, hiện tại trong mắt nàng chỉ thấy một người, người nọ trong đêm tối giá rét chỉ mặc mỗi chiếc áo lụa trắng mỏng tang, vết thương vết máu che phủ cả người khiến nàng vô cùng đau lòng.
Gần nửa năm không gặp hắn vẫn gầy gò như xưa, khuôn mặt đẹp tựa quan ngọc tái nhợt như thiếu máu, mái tóc xốc xếch rối bù, quần áo rách nát mỏng manh chật vật không chịu nổi, song khóe miệng nhếch lên lộ ra ngạo khí, tròng mắt đen nhánh trong trẻo tựa ánh sao trên bầu trời, nhìn thấy hắn hai mắt Diệp Hòa ướt át, khóe miệng kích động hé ra nhưng hắn thấy nàng lại tỏ vẻ mất hứng, đôi mắt vân đạm phong khinh thấy chết không sờn chợt thay đổi, thanh âm tràn đầy tức giận nghiến răng nghiến lợi, không để ý nơi này có rất nhiều người cũng không quan tâm hình tượng, gào lên: “Nữ nhân ngu xuẩn kia, nàng tới đây làm gì hả?”
Mỹ nữ tới cứu anh hùng, mặc dù nàng hiện tại vì mang thai mà bụng căng to thật không thể xưng mĩ nhưng anh hùng cho dù không cảm động cũng không nên có thái độ như thế chứ?
Diệp Hòa không vui trừng hắn một cái, hít hít lỗ mũi chua xót nói: “Còn có thể tới làm cái gì? Đương nhiên là tới cứu chàng, nơi này lại cao vừa lạnh chẳng lẽ thiếp đến để ngắm trăng?”
“Ai muốn nàng cứu?” Kỳ Mạch nhíu chặt chân mày, cả giận nói: “Nàng cút cho ta, lập tức cút!”
Diệp Hòa rưng rưng lắc đầu:”Thiếp không đi, thiếp đi rồi bọn họ sẽ giết chàng!”
Kỳ Mạch nhếch đuôi lông mày, ánh mắt khinh miệt quét về phía thái tử, hừ lạnh: “Nàng cho rằng nàng không đi bọn họ sẽ thả chúng ta?”
“Thiếp quản không được nhiều như vậy, dù sao thiếp cũng sẽ không bỏ lại một mình chàng!” Diệp Hòa tức giận dứt lời, được ăn cả ngã về không kèm hai bên Bát gia, biểu tình chuyển sang lạnh buốt, quát về phía nhóm người: “Để xuống binh khí, lui về phía sau! Nếu không ta giết y!”
Lời vừa thốt ra, một nửa đám cấm vệ đều lo sợ để xuống đao, nhất tề lui về phía sau, song một nửa khác thờ ơ đứng tim tại chỗ rối rít nhìn về phía thái tử Kỳ Hách, hiển nhiên đang chờ hắn ra lệnh.
Đúng vậy, nàng đã sớm tính toán mặc dù hiện tại thế lực trong cung nằm trong tay hai người thái tử cùng bát gia, kèm được Bát gia cũng không đại biểu có thể toàn thân rút lui nhưng nàng vẫn muốn thử một lần, đánh cuộc thái tử vì tính toán lâu dài sau này sẽ không dám bỏ mặt tánh mạng Bát gia đắc tội binh lính Hác Khấu, phàm người thông minh sẽ không vọng động ở trước mắt bao người muốn mạng Bát gia, làm vậy chẳng những có mất đi đám quân Hác Khấu ủng hộ còn khiến cho bản thân rơi vào tình thế nguy hiểm mới lên ngôi đã gây thù chuốc oán cùng Hác Khấu.
Thành lâu im lặng như tờ, tất cả mọi người đều nhìn về phía nam tử trung niên một thân hoa phục viền vàng, chờ thái tử ra lệnh một tiếng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook