Loạn Thế Thịnh Sủng
-
Chương 92
Edit: Tieumanulk
Bát gia biểu tình trắng bệch, thân thể cứng đờ, xoay sang khuôn mặt ngập tràng kinh ngạc lẫn đau đớn nhìn nàng.
Mới vừa rồi vội vã đến đây, việc thứ nhất làm là đem theo chủy thủy giắt sau lưng tùy thời có thể rút ra, thứ hai giả bộ thân thể cồng kềnh cố hết sức tiêu trừ đề phòng của y chính là chờ cơ hội này. Khuôn mặt thanh lệ như tuyết của Diệp Hòa thấm đượm sự lạnh lẽo, không muốn tiếp tục cùng y dông dài: “Ta hiện tại không muốn nghe bất cứ chuyện gì! Thanh âm của ngài, dáng vẻ của ngài, tất cả những gì ngài làm đều khiến ta cảm thấy dối trá thật buồn nôn. Nếu không phải cần dùng ngài đi cứu Kỳ Mạch chỉ bằng việc ngài hãm hại Kỳ Mạch ta sẽ lập tức giết ngài!”
Bát gia nghe lời vô tình nàng thốt ra, nhìn cặp mắt ngập tràn hận ý của nàng bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười đó ẩn chứa sự cô đơn chưa từng có.
Diệp Hòa không nhìn, tay nắm thật chặc chủy thủ áp y đi ra khỏi chánh điện. Nàng hiện tại một khắc cũng không thể đợi, hoàng thượng muốn truyền ngôi cho Kỳ Mạch rõ ràng như ném một quả bom hẹn giờ lên người thái tử, hắn lúc này chỉ muốn nhanh diệt trừ Kỳ Mạch cho thống khoái. Mặc dù hiện tại đã hủy chiếu thư, hoàng thượng vì bệnh nguy kịch mà không cách nào nói chuyện cũng không thể viết chữ nhưng để tránh đêm dài lắm mộng bọn họ nhất định không để Kỳ Mạch đúng hạn ba ngày sau xử trảm mà sẽ sớm lấy mạng hắn. Nàng sợ, sợ Kỳ Mạch gặp chuyện không may trong thiên sao, gán cho tội danh sợ tội tự sát, như vậy hết thảy sẽ không kịp vãn hồi!
Ban đêm trong hoàng cung đặc biệt yên tĩnh, tối nay lại càng trầm lặng nặng lề, đèn lồng treo dọc hành lang tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt kéo dài bóng hai người đang đi, Diệp Hòa kéo thân thể cồng kềnh thập phần cẩn thận áp giải Bát gia đi về hướng thiên lao. Nhưng mới vừa ra khỏi Đông cung không bao lâu liền có một đội cấm vệ quân rút bội đao bên hông bao quanh bọn họ.
Thật đúng là mỗi một bước đều khó khăn! Diệp Hòa ngầm cười khổ hơn nửa lo lắng an nguy Kỳ Mạch, ngay lúc này cấm vệ quân tách ra chừa một đường đi, một nam tử trang phục cẩm y vóc người cao ráo đi tới, bọn thị vệ cùng hô lên: “Thị vệ trưởng!”
Diệp Hòa chăm chú nhìn nam tử từ trước đến nay ánh mắt lạnh lùng, đến khi thấy được khuôn mặt quen thuộc nhất thời ngây ngẩn cả ngời. Người nọ đến gần khi thấy rõ ràng khuôn mặt Diệp Hòa thì sắc mặt đại biến, giọng mang theo run rẩy: “Hạ huấn luyện......”
Theo tiếng gọi của hắn, đám cấm vệ quân nhất thời nháo nhào cả lên, hơn mười thị vệ cầm đao tiến lên một bước, có người còn kích động kêu lên: “Thật sự là Hạ huấn luyện a!”
“La tu......” Diệp Hòa nhìn nam tử anh tuấn cường tráng trước mắt, rồi quét mắt sang mấy người chung quanh, giọng nói không biết là kinh ngạc hay vui sướng: “Các ngươi......”
Không sai, bọn họ chính là đội cấm vệ tạu Quân Cơ xứ Bắc uyển do Diệp Hòa đích thân huấn luyện! Nhưng không nghĩ tới cánh để bọn họ trùng phùng vào ngày hôm nay, nàng lại trở thành phản nghịch kèm con tin chuẩn bị cướp ngục, bọn họ lại là cấm vệ quân chịu trách nhiệm duy trì trật tự hoàng cung.
Mọi người rối rít thu đao vào vỏ, La Tu bước nhanh về phía trước nhìn Bát gia bị nàng kìm chặt, hỏi: “Huấn luyện viên, người này là......”
Diệp Hòa thu hồi biểu tình vui mừng được gặp lại, bình tĩnh nhìn hắn kiên định nói: “Ta hiện tại muốn đến thiên lao cứu Kỳ Mạch.”
La Tu sắc mặt kinh biến, hô lên: “Không được, chuyện này quá nguy hiểm!”
“Ngươi......” Diệp Hòa nhìn một chút La Tu, sau đó nhìn lại đám cấm vệ nàng đích thân huấn luyện, lạnh lùng gằng lên: “Các ngươi...... muốn cản ta?”
“Huấn luyện viên, cô không nên vọng động, hiện tại hoàng cung bị thế lực thái tử toàn quyền nắm giữ, không chỉ vậy tất cả cấm vệ Hoàng Thành đều bị hắn mua chuộc.” La Tu nói đến đây thì nhìn sang Bát gia, tiếp tục nói: “Hơn nữa có một lượng lớn binh Hác Khấu đã trà trộn vào cấm vệ hoàn thành, mấy người này đều thuộc phe Bát vương gia, phàm người nào có liên quan đến Cửu hoàng tử đều bị giải quyết sạch sẽ, rõ ràng muốn mưu phản bức vua thoái vị, hiện tại trong cung đã thành định cục......”
Thì ra thế lực của Kỳ Mạch tại hoàng cung đều bị “giải quyết”, tình cảnh hắn bây giờ rất nguy hiểm cũng may ban đầu La Tu không quy thuận Kỳ Mạch, nếu không sợ rằng hiện tại cũng đã gặp bất trắc? Thật ra lúc La Tu từ chối quy thuận Kỳ Mạch lý do chỉ nguyện thần phục một mình nàng, hiện tại hắn vẫn còn nhớ rất rõ lý do năm đó.
Diệp Hòa lắc đầu, biểu tình kiên định không hề rung chuyển nói: “La Tu, ngươi không cần khuyên ta, bất kể nguy hiểm hơn nửa cho dù có chết ta cũng muốn thử. Nếu hắn xảy ra bất trắc cùng lắm ta chết theo hắn.”
Cảm thấy Bát gia bị nàng kèm chặt thân thể cứng đờ, Diệp Hòa nghiêng mặt qua liền bắt gặp thần sắc thống khổ phức tạp nhìn nàng lại không hé miệng nói gì.
Biểu tình La Tu bỗng trở nên căng thẳng, chần chờ một hồi mới nói: “Huấn luyện viên, dù hiện tại cô đến thiên lao cũng cứu không được Cửu hoàng tử đâu......”
“Tại sao?” Diệp Hòa kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng dấy lên dự cảm xấu: “La Tu, có phải ngươi đã biết chuyện gì đúng không? Bọn họ muốn làm gì Kỳ Mạch?”
La Tu cúi đầu khó xử không biết nên nói hay không nói, Diệp Hòa còn đang lo lắng thì Bát gia vốn trầm mặc chợt mở miệng, ánh mắt mang theo đau đớn, chậm rãi mở miệng: “Hòa Nhi, hắn nói rất đúng dù nàng có áp giải ta đến thiên lao cũng cứu không được Kỳ Mạch. Tối nay thái tử sẽ cho người đưa hắn đi, giả tạo ra giả tượng cướp ngục, Đại kỳ chúng ta có minh lệ hễ ai mang tội nếu vượt ngục, bất luận thân phận thế nào cũng đều bị loạn tiễn bắn chết.”
Lời y nói tựa như một cây đao hung hăng đâm vào trái tim Diệp Hòa. Hai chân Diệp Hòa mềm nhũn suýt nữa đứng không vững, đúng vậy, nếu bọn họ cố ý giết Kỳ Mạch trong thiên lao cho dù dùng lý do sợ tội tự sát che dấu nhưng chỉ cần có người cố ý khám nghiệm tử thi chắc chắn tìm ra nguyên căn, lúc đó khó tránh khỏi có người hoài nghi nhưng nếu phái người làm bộ cứu thoát Kỳ Mạch, dựng lên cảnh tượng vượt ngục thì sẽ danh chánh ngôn thuận lấy được mạng hắn!
Diệp Hòa nhìn Bát gia trong mắt đầy rẫy hận ý cùng tức giận: “Thái tử sẽ không nghĩ ra diệu kế như vậy, đây ắt hẳn mưu kế do ngài bày ra!”
Bát gia thật sâu nhìn nàng, nhìn đôi mắt hận đến ước gì có thể giết mình, chán nản gật đầu, khi nói mang theo vài phần tuyệt vọng: “Không sai, chính ta ra chủ ý.”
Bát gia biểu tình trắng bệch, thân thể cứng đờ, xoay sang khuôn mặt ngập tràng kinh ngạc lẫn đau đớn nhìn nàng.
Mới vừa rồi vội vã đến đây, việc thứ nhất làm là đem theo chủy thủy giắt sau lưng tùy thời có thể rút ra, thứ hai giả bộ thân thể cồng kềnh cố hết sức tiêu trừ đề phòng của y chính là chờ cơ hội này. Khuôn mặt thanh lệ như tuyết của Diệp Hòa thấm đượm sự lạnh lẽo, không muốn tiếp tục cùng y dông dài: “Ta hiện tại không muốn nghe bất cứ chuyện gì! Thanh âm của ngài, dáng vẻ của ngài, tất cả những gì ngài làm đều khiến ta cảm thấy dối trá thật buồn nôn. Nếu không phải cần dùng ngài đi cứu Kỳ Mạch chỉ bằng việc ngài hãm hại Kỳ Mạch ta sẽ lập tức giết ngài!”
Bát gia nghe lời vô tình nàng thốt ra, nhìn cặp mắt ngập tràn hận ý của nàng bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười đó ẩn chứa sự cô đơn chưa từng có.
Diệp Hòa không nhìn, tay nắm thật chặc chủy thủ áp y đi ra khỏi chánh điện. Nàng hiện tại một khắc cũng không thể đợi, hoàng thượng muốn truyền ngôi cho Kỳ Mạch rõ ràng như ném một quả bom hẹn giờ lên người thái tử, hắn lúc này chỉ muốn nhanh diệt trừ Kỳ Mạch cho thống khoái. Mặc dù hiện tại đã hủy chiếu thư, hoàng thượng vì bệnh nguy kịch mà không cách nào nói chuyện cũng không thể viết chữ nhưng để tránh đêm dài lắm mộng bọn họ nhất định không để Kỳ Mạch đúng hạn ba ngày sau xử trảm mà sẽ sớm lấy mạng hắn. Nàng sợ, sợ Kỳ Mạch gặp chuyện không may trong thiên sao, gán cho tội danh sợ tội tự sát, như vậy hết thảy sẽ không kịp vãn hồi!
Ban đêm trong hoàng cung đặc biệt yên tĩnh, tối nay lại càng trầm lặng nặng lề, đèn lồng treo dọc hành lang tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt kéo dài bóng hai người đang đi, Diệp Hòa kéo thân thể cồng kềnh thập phần cẩn thận áp giải Bát gia đi về hướng thiên lao. Nhưng mới vừa ra khỏi Đông cung không bao lâu liền có một đội cấm vệ quân rút bội đao bên hông bao quanh bọn họ.
Thật đúng là mỗi một bước đều khó khăn! Diệp Hòa ngầm cười khổ hơn nửa lo lắng an nguy Kỳ Mạch, ngay lúc này cấm vệ quân tách ra chừa một đường đi, một nam tử trang phục cẩm y vóc người cao ráo đi tới, bọn thị vệ cùng hô lên: “Thị vệ trưởng!”
Diệp Hòa chăm chú nhìn nam tử từ trước đến nay ánh mắt lạnh lùng, đến khi thấy được khuôn mặt quen thuộc nhất thời ngây ngẩn cả ngời. Người nọ đến gần khi thấy rõ ràng khuôn mặt Diệp Hòa thì sắc mặt đại biến, giọng mang theo run rẩy: “Hạ huấn luyện......”
Theo tiếng gọi của hắn, đám cấm vệ quân nhất thời nháo nhào cả lên, hơn mười thị vệ cầm đao tiến lên một bước, có người còn kích động kêu lên: “Thật sự là Hạ huấn luyện a!”
“La tu......” Diệp Hòa nhìn nam tử anh tuấn cường tráng trước mắt, rồi quét mắt sang mấy người chung quanh, giọng nói không biết là kinh ngạc hay vui sướng: “Các ngươi......”
Không sai, bọn họ chính là đội cấm vệ tạu Quân Cơ xứ Bắc uyển do Diệp Hòa đích thân huấn luyện! Nhưng không nghĩ tới cánh để bọn họ trùng phùng vào ngày hôm nay, nàng lại trở thành phản nghịch kèm con tin chuẩn bị cướp ngục, bọn họ lại là cấm vệ quân chịu trách nhiệm duy trì trật tự hoàng cung.
Mọi người rối rít thu đao vào vỏ, La Tu bước nhanh về phía trước nhìn Bát gia bị nàng kìm chặt, hỏi: “Huấn luyện viên, người này là......”
Diệp Hòa thu hồi biểu tình vui mừng được gặp lại, bình tĩnh nhìn hắn kiên định nói: “Ta hiện tại muốn đến thiên lao cứu Kỳ Mạch.”
La Tu sắc mặt kinh biến, hô lên: “Không được, chuyện này quá nguy hiểm!”
“Ngươi......” Diệp Hòa nhìn một chút La Tu, sau đó nhìn lại đám cấm vệ nàng đích thân huấn luyện, lạnh lùng gằng lên: “Các ngươi...... muốn cản ta?”
“Huấn luyện viên, cô không nên vọng động, hiện tại hoàng cung bị thế lực thái tử toàn quyền nắm giữ, không chỉ vậy tất cả cấm vệ Hoàng Thành đều bị hắn mua chuộc.” La Tu nói đến đây thì nhìn sang Bát gia, tiếp tục nói: “Hơn nữa có một lượng lớn binh Hác Khấu đã trà trộn vào cấm vệ hoàn thành, mấy người này đều thuộc phe Bát vương gia, phàm người nào có liên quan đến Cửu hoàng tử đều bị giải quyết sạch sẽ, rõ ràng muốn mưu phản bức vua thoái vị, hiện tại trong cung đã thành định cục......”
Thì ra thế lực của Kỳ Mạch tại hoàng cung đều bị “giải quyết”, tình cảnh hắn bây giờ rất nguy hiểm cũng may ban đầu La Tu không quy thuận Kỳ Mạch, nếu không sợ rằng hiện tại cũng đã gặp bất trắc? Thật ra lúc La Tu từ chối quy thuận Kỳ Mạch lý do chỉ nguyện thần phục một mình nàng, hiện tại hắn vẫn còn nhớ rất rõ lý do năm đó.
Diệp Hòa lắc đầu, biểu tình kiên định không hề rung chuyển nói: “La Tu, ngươi không cần khuyên ta, bất kể nguy hiểm hơn nửa cho dù có chết ta cũng muốn thử. Nếu hắn xảy ra bất trắc cùng lắm ta chết theo hắn.”
Cảm thấy Bát gia bị nàng kèm chặt thân thể cứng đờ, Diệp Hòa nghiêng mặt qua liền bắt gặp thần sắc thống khổ phức tạp nhìn nàng lại không hé miệng nói gì.
Biểu tình La Tu bỗng trở nên căng thẳng, chần chờ một hồi mới nói: “Huấn luyện viên, dù hiện tại cô đến thiên lao cũng cứu không được Cửu hoàng tử đâu......”
“Tại sao?” Diệp Hòa kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng dấy lên dự cảm xấu: “La Tu, có phải ngươi đã biết chuyện gì đúng không? Bọn họ muốn làm gì Kỳ Mạch?”
La Tu cúi đầu khó xử không biết nên nói hay không nói, Diệp Hòa còn đang lo lắng thì Bát gia vốn trầm mặc chợt mở miệng, ánh mắt mang theo đau đớn, chậm rãi mở miệng: “Hòa Nhi, hắn nói rất đúng dù nàng có áp giải ta đến thiên lao cũng cứu không được Kỳ Mạch. Tối nay thái tử sẽ cho người đưa hắn đi, giả tạo ra giả tượng cướp ngục, Đại kỳ chúng ta có minh lệ hễ ai mang tội nếu vượt ngục, bất luận thân phận thế nào cũng đều bị loạn tiễn bắn chết.”
Lời y nói tựa như một cây đao hung hăng đâm vào trái tim Diệp Hòa. Hai chân Diệp Hòa mềm nhũn suýt nữa đứng không vững, đúng vậy, nếu bọn họ cố ý giết Kỳ Mạch trong thiên lao cho dù dùng lý do sợ tội tự sát che dấu nhưng chỉ cần có người cố ý khám nghiệm tử thi chắc chắn tìm ra nguyên căn, lúc đó khó tránh khỏi có người hoài nghi nhưng nếu phái người làm bộ cứu thoát Kỳ Mạch, dựng lên cảnh tượng vượt ngục thì sẽ danh chánh ngôn thuận lấy được mạng hắn!
Diệp Hòa nhìn Bát gia trong mắt đầy rẫy hận ý cùng tức giận: “Thái tử sẽ không nghĩ ra diệu kế như vậy, đây ắt hẳn mưu kế do ngài bày ra!”
Bát gia thật sâu nhìn nàng, nhìn đôi mắt hận đến ước gì có thể giết mình, chán nản gật đầu, khi nói mang theo vài phần tuyệt vọng: “Không sai, chính ta ra chủ ý.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook