Lỗ Tai Nhỏ Của Anh
-
Chương 41-1
Đêm khuya, ở bên ngoài có từng cơn gió lạnh thổi qua, tuyết rơi càng ngày càng nhiều. Từng bông tuyết rơi trên mặt đất, rất nhanh trên mặt đất đã đọng lại một lớp tuyết thật dày.
Âm thanh nói chuyện ở trong phòng đột nhiên biến mất, xung quanh trở nên đặc biệt yên tĩnh, dưới ánh đèn vàng ấm áp hai bóng hình một cao một thấp vẫn luôn dựa sát vào nhau, giữa hai người không một khe hở. Trong căn phòng yên tĩnh bọn họ có thể nghe thấy được tiếng hít thở của nhau, càng ngày càng nặng, càng ngày càng gấp.
Bỗng nhiên, giọng nói của cô gái nhỏ đánh tan bầu không khí yên tĩnh.
"Anh...anh cầm thú." Nguyên Nhị nuốt một ngụm nước miếng, sợ hãi nói.
Nghe vậy người đàn ông ở phía sau cũng phải bật cười, giống như vừal nghe xong một chuyện cười.
"Trêu chọc em tí thôi mà!" Mục Nghiên Chi buông cô gái của mình ra sau đó nắm lấy bờ vai của cô xoay người đối mặt với mình. Anh đưa tay nheo nhéo chiếc mũi của cô, nói: "Em đó! Anh không biết mình nên làm thế nào với em mới tốt nữa?"
Giọng nói khàn khàn vẫn luôn quanh quẩn ở chỗ cầu thang. Nguyên Nhị nhìn đôi mắt sáng ngời của anh, thật lâu sau mới hỏi: "Anh Nghiên Chi, anh không muốn sao?"
Mục Nghiên Chi ngẩn người, ngay sau đó thì lập tức hiểu rõ ý cô. Anh nhăn nhăn mày, biết rõ còn cố hỏi nói: "Anh muốn cái gì?"
Khuôn mặt trắng nõn của Nguyên Nhị vừa hết ửng hồng ngay lập tức lại có dấu hiệu nóng lên. Cô cúi đầu nhìn đôi giày của mình, phía trên còn mang theo vết nước mờ nhạt, hẳn là dấu vết của bông tuyết.
Cô trầm mặc thật lâu, giọng nói mềm mại lại rầu rĩ truyền đến. "Muốn...muốn cái kia!"
Mục Nghiên Chi tiếp tục giả ngu, cố ý hỏi: "Cái nào?"
Nguyên Nhị cắn cắn môi, hai giây sau đột nhiên ngẩng đầu, đập vào mắt chính là ý cười nơi khóe miệng của người đàn ông. "Mục Nghiên Chi, anh thật đáng ghét."
Nói xong thì thở phì phì chạy lên lầu.
Mục Nghiên Chi đi hai bước, lười biếng dựa vào tay vịn cầu thang, ngẩng đầu nhìn bóng dáng chạy trốn của cô gái nhỏ, ý cười nơi khóe miệng ngày một gia tăng.
Tiếng bước chân dồn dập ngừng lại, sau đó là âm thanh đóng cửa. Mục Nghiên Chi thẳng lưng đứng ở cầu thang, không nhịn được bật cười ra tiếng, cười vô cùng sảng khoái.
Anh buồn cười lắc lắc đầu, đột nhiên cảm thấy bất đắc dĩ.
Vốn đang rất muốn động vào cô, nhưng bây giờ nghĩ lại thì anh không muốn mọi chuyện diễn ra nhanh như vậy.
......
Đêm giao thừa ở đại viện Mục gia vô cùng náo nhiệt. Cả gia đình sau khi ăn cơm xong thì xem tivi, nói chuyện phiếm, có người lại chơi mạt chược.
Nguyên Nhị ở trong phòng bếp hỗ trợ cắt trái cây, cẩn thận sắp trái cây vào đĩa.
"Cần giúp đỡ không?"
"Hả?" Nguyên Nhị quay đầu thấy Mục Nghiên Chi lười biếng dựa vào cửa nhà bếp. Anh mỉm cười bước tới cạnh cô, duỗi tay cầm lấy cái đĩa trái cây lớn nhất.
"Đi thôi."
Nguyên Nhị cầm lấy hai cái đĩa nhỏ đi theo sau. "Chờ Em."
Mục Quốc Phong thở phì phì rời khỏi bàn mạt chược sau khi thua đám người trẻ tuổi mấy ván liên tiếp, vừa lúc thấy Nguyên Nhị từ trong phòng bếp đi ra ông nhanh chóng túm chặt tay cô. "Nhĩ Đóa, mau tới giúp ông báo thù."
Lúc này Mục lão gia tử tựa như một đứa trẻ, nhìn cô gái nhỏ nhà mình rồi lại hất hàm, trừng mắt nhìn mấy người trên bàn mạt chược. Đó đều là con cháu của Mục gia, ngày thường nếu không phải những thành phố khác thì chính là ở nước ngoài, chỉ có Tết Âm Lịch mới có thể trở về đoàn tụ.
Những năm gần đây Nguyên Nhị gặp được bọn họ không quá vài lần, cho nên cũng không thân. Cô nhìn qua rồi gật gật đầu xem như chào hỏi.
Mục Quốc Phong lấy đĩa trái cây trong tay Nguyên Nhị đưa cho người giúp việc, sau đó nắm tay cô đi đến bàn mạt chược ấn người ngồi vào chỗ.
"Ông nội, cháu không được đâu." Nguyên Nhị vội vàng nói.
Mục Quốc Phong ý bảo người giúp việc lấy thêm một chiếc ghế, rồi ngồi xuống bên cạnh Nguyên Nhị. "Nhĩ Đóa, cháu có thể làm được mà, nhanh giúp ông nội báo thù đi."
"Này..." Nguyên Nhị có chút khó xử. "Cháu...cháu không biết nhiều lắm đâu."
"Không sao, ông nội sẽ dạy cháu."
"..." Nguyên Nhị.
......
Nguyên Nhị bị buộc phải ngồi lại bàn mạt chược, dưới sự hướng dẫn của Mục Quốc Phong cô đã trở thành người thắng lớn. Mục Quốc Phong vui vẻ đem số tiền thắng được đều cho cô. Nguyên Nhị là một cô nhóc tham tiền, đếm tiền xong thì muốn đi tìm Mục Nghiên Chi.
Minh Du vừa vặn từ trên sofa đứng lên, Nguyên Nhị hỏi: "Mẹ, anh Nghiên Chi đâu?"
"Nó bảo là muốn đi ra ngoài một lát, đợi lúc nữa sẽ trở về." Minh Du.
"Ồ."
Một lát sau các trưởng bối bắt đầu phát tiền lì xì. Nguyên Nhị nhận lấy tiền lì xì từ tay mọi người, cô phát hiện tiền lì xì năm nay so với năm ngoái thì nhiều hơn. Tuy rằng cảm thấy nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều.
Cô nghĩ có thể là do thân phận thay đổi.
Cánh cửa đột nhiên được mở ra, Mục Nghiên Chi từ bên ngoài bước vào, phong trần mệt mỏi, một thân khí lạnh.
"Anh Nghiên Chi..." Nguyên Nhị cầm một chồng bao lì xì chạy tới.
Mục Nghiên Chi duỗi tay ngăn cô lại. "Trước đừng tới đây, trên người anh lạnh."
Nói xong, anh cởi áo khoác đặt vào ngăn tủ cạnh cửa. "Được rồi, lại đây nào."
Anh giang rộng hai tay, cô gái nhỏ lập tức nhào vào lòng anh cọ cọ, giơ bao lì xì trong tay lên, hài lòng nói: "Anh Nghiên Chi, nhờ phúc của anh có khả năng em sẽ phát tài trong năm nay."
Mục Nghiên Chi nhìn bao lì xì trong tay cô, cười nhạo nhéo nhéo gương mặt. "Lợi hại lắm."
"Vậy thì xin hỏi vị tiểu tiên nữ vừa có chút phát tài này có thể mời người đàn ông là tôi đây ăn một bữa cơm hay không?" Anh hỏi.
Nguyên Nhị giơ giơ bao lì xì, hào phóng đáp ứng. "Được nha."
Đột nhiên, cô nhớ tới gì đó, hỏi: "Đúng rồi, vừa nãy anh đi đâu vậy?"
Mục Nghiên Chi nhướng mày, cố ý trêu chọc cô. "Muốn biết?"
Nguyên Nhị gật gật đầu. "Muốn."
Mục Nghiên Chi dắt cô đi, lướt qua đại sảnh trực tiếp lên lầu hai.
"Chúng ta đi đâu?" Nguyên Nhị vừa đi vừa hỏi.
"Đợi lát nữa em sẽ biết." Mục Nghiên Chi cố lộng huyền hư. "Tóm lại sẽ không làm em thất vọng."
Đối diện cửa sổ của thư phòng lầu hai là một bãi đất trống. Mục Nghiên Chi dẫn cô vào thư phòng rồi đi tới trước cửa sổ, từ phía sau anh ôm lấy eo cô, cằm gác trên đỉnh đầu.
Nguyên Nhị từ cửa sổ nhìn ra ngoài, trên bãi đất trống có một vài người. Cô liếc mắt một cái liền nhận ra, là người trong trung đoàn của Mục Nghiên Chi.
"Bọn họ đang làm..."
Cô chưa nói xong đã bị ánh lửa lập lòe trên bãi đất trống cắt ngang. Vài giây sau, một tiếng nổ lớn vang lên, trên bầu trời xuất hiện một bông hoa với đầy màu sắc rực rỡ.
Nguyên Nhị không dám tin tưởng mở to hai mắt, nhìn pháo hoa chiếu sáng cả một vùng trời, lộ ra nụ cười vui vẻ.
Từng tiếng pháo hoa vang lên liên tiếp không ngừng, trên bầu trời xuất hiện một chùm lại một chùm, đủ loại hình dạng, đủ màu sắc.
Cuối cùng, trên bầu trời xuất hiện mấy trái tim màu đỏ thật lớn, trái tim ấy được bao bọc bởi những vòng tròn từ lớn tới nhỏ.
"Cái này..." Cổ họng nóng lên, lời tới bên miệng nhưng không thể thốt ra. Nguyên Nhị chậm rãi quay đầu, ngửa đầu nhìn vào đôi mắt sáng như sao của Mục Nghiên Chi.
Anh mỉm cười, đôi tay giơ lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua cánh môi hồng nhuận của cô. "Nguyên Nhị, anh yêu em."
Vừa dứt lời anh lập tức cúi đầu hôn lên môi của Nguyên Nhị. Cánh môi ấy vừa mềm mại lại mang theo mùi hương nhàn nhạt của son môi. Anh cạy mở đôi môi của cô rồi từ từ xâm nhập vào bên trong, tìm được đầu lưỡi thì không thể kháng cự liều chết dây dưa.
Nguyên Nhị thiếu chút nữa thì hít thở không thông, dùng lỗ mũi hít vào một hơi.
Động tác của Mục Nghiên Chi càng ngày càng tàn nhẫn, cuối cùng còn cắn lên đầu lưỡi cô.
Nguyên Nhị bị đau, duỗi tay đẩy anh, nhưng với sức lực này của cô thì Mục Nghiên Chi cũng coi như không có gì.
Hồi lâu, anh mới rời khỏi đôi môi đầy quyến rũ ấy, vẻ mặt chưa đã thèm.
"Lỗ tai nhỏ..." Mục Nghiên Chi.
Nguyên Nhị bị anh hôn đến có chút mơ hồ, hai tròng mắt ướt dầm dề, như là bao phủ một tầng hơi nước.
Cô xấu hổ vô cùng, mơ hồ hỏi: "Chuyện...Chuyện gì?"
Mục Nghiên Chi duỗi tay mơn trớn hàng mi thật dài của cô, thanh âm trầm thấp mang theo sự quyến luyến nồng đậm: "Em thì sao?"
"Em?" Nguyên Nhị trong lúc nhất thời không theo kịp suy nghĩ của anh, nhưng rất nhanh cô đã biết anh đang hỏi điều gì.
Cô nhẹ nhàng bước lên phía trước, ôm lấy eo của Mục Nghiên Chi, khuôn mặt vùi vào lồng ngực ấm áp ấy, bên tai là nhịp tim đập vững vàng, từng nhịp từng nhịp đầy mạnh mẽ.
"Em cũng vậy." Thanh âm rầu rĩ nhưng vô cùng kiên định.
Ngoài cửa sổ, trên bầu trời đột nhiên rơi xuống từng bông tuyết. Tuyết trắng rơi lên cửa kính, rất nhanh ở đó đã trở thành một mảnh trắng xoá.
Trong thư phòng, Mục Nghiên Chi ôm chặt cô gái của mình vào lòng. Anh nhìn một mảnh trắng xóa kia nhưng không cảm nhận được một tia lạnh lẽo nào, ngược lại anh còn cảm thấy trong lòng nóng lên giống như bị lửa đốt.
......
Âm thanh nói chuyện ở trong phòng đột nhiên biến mất, xung quanh trở nên đặc biệt yên tĩnh, dưới ánh đèn vàng ấm áp hai bóng hình một cao một thấp vẫn luôn dựa sát vào nhau, giữa hai người không một khe hở. Trong căn phòng yên tĩnh bọn họ có thể nghe thấy được tiếng hít thở của nhau, càng ngày càng nặng, càng ngày càng gấp.
Bỗng nhiên, giọng nói của cô gái nhỏ đánh tan bầu không khí yên tĩnh.
"Anh...anh cầm thú." Nguyên Nhị nuốt một ngụm nước miếng, sợ hãi nói.
Nghe vậy người đàn ông ở phía sau cũng phải bật cười, giống như vừal nghe xong một chuyện cười.
"Trêu chọc em tí thôi mà!" Mục Nghiên Chi buông cô gái của mình ra sau đó nắm lấy bờ vai của cô xoay người đối mặt với mình. Anh đưa tay nheo nhéo chiếc mũi của cô, nói: "Em đó! Anh không biết mình nên làm thế nào với em mới tốt nữa?"
Giọng nói khàn khàn vẫn luôn quanh quẩn ở chỗ cầu thang. Nguyên Nhị nhìn đôi mắt sáng ngời của anh, thật lâu sau mới hỏi: "Anh Nghiên Chi, anh không muốn sao?"
Mục Nghiên Chi ngẩn người, ngay sau đó thì lập tức hiểu rõ ý cô. Anh nhăn nhăn mày, biết rõ còn cố hỏi nói: "Anh muốn cái gì?"
Khuôn mặt trắng nõn của Nguyên Nhị vừa hết ửng hồng ngay lập tức lại có dấu hiệu nóng lên. Cô cúi đầu nhìn đôi giày của mình, phía trên còn mang theo vết nước mờ nhạt, hẳn là dấu vết của bông tuyết.
Cô trầm mặc thật lâu, giọng nói mềm mại lại rầu rĩ truyền đến. "Muốn...muốn cái kia!"
Mục Nghiên Chi tiếp tục giả ngu, cố ý hỏi: "Cái nào?"
Nguyên Nhị cắn cắn môi, hai giây sau đột nhiên ngẩng đầu, đập vào mắt chính là ý cười nơi khóe miệng của người đàn ông. "Mục Nghiên Chi, anh thật đáng ghét."
Nói xong thì thở phì phì chạy lên lầu.
Mục Nghiên Chi đi hai bước, lười biếng dựa vào tay vịn cầu thang, ngẩng đầu nhìn bóng dáng chạy trốn của cô gái nhỏ, ý cười nơi khóe miệng ngày một gia tăng.
Tiếng bước chân dồn dập ngừng lại, sau đó là âm thanh đóng cửa. Mục Nghiên Chi thẳng lưng đứng ở cầu thang, không nhịn được bật cười ra tiếng, cười vô cùng sảng khoái.
Anh buồn cười lắc lắc đầu, đột nhiên cảm thấy bất đắc dĩ.
Vốn đang rất muốn động vào cô, nhưng bây giờ nghĩ lại thì anh không muốn mọi chuyện diễn ra nhanh như vậy.
......
Đêm giao thừa ở đại viện Mục gia vô cùng náo nhiệt. Cả gia đình sau khi ăn cơm xong thì xem tivi, nói chuyện phiếm, có người lại chơi mạt chược.
Nguyên Nhị ở trong phòng bếp hỗ trợ cắt trái cây, cẩn thận sắp trái cây vào đĩa.
"Cần giúp đỡ không?"
"Hả?" Nguyên Nhị quay đầu thấy Mục Nghiên Chi lười biếng dựa vào cửa nhà bếp. Anh mỉm cười bước tới cạnh cô, duỗi tay cầm lấy cái đĩa trái cây lớn nhất.
"Đi thôi."
Nguyên Nhị cầm lấy hai cái đĩa nhỏ đi theo sau. "Chờ Em."
Mục Quốc Phong thở phì phì rời khỏi bàn mạt chược sau khi thua đám người trẻ tuổi mấy ván liên tiếp, vừa lúc thấy Nguyên Nhị từ trong phòng bếp đi ra ông nhanh chóng túm chặt tay cô. "Nhĩ Đóa, mau tới giúp ông báo thù."
Lúc này Mục lão gia tử tựa như một đứa trẻ, nhìn cô gái nhỏ nhà mình rồi lại hất hàm, trừng mắt nhìn mấy người trên bàn mạt chược. Đó đều là con cháu của Mục gia, ngày thường nếu không phải những thành phố khác thì chính là ở nước ngoài, chỉ có Tết Âm Lịch mới có thể trở về đoàn tụ.
Những năm gần đây Nguyên Nhị gặp được bọn họ không quá vài lần, cho nên cũng không thân. Cô nhìn qua rồi gật gật đầu xem như chào hỏi.
Mục Quốc Phong lấy đĩa trái cây trong tay Nguyên Nhị đưa cho người giúp việc, sau đó nắm tay cô đi đến bàn mạt chược ấn người ngồi vào chỗ.
"Ông nội, cháu không được đâu." Nguyên Nhị vội vàng nói.
Mục Quốc Phong ý bảo người giúp việc lấy thêm một chiếc ghế, rồi ngồi xuống bên cạnh Nguyên Nhị. "Nhĩ Đóa, cháu có thể làm được mà, nhanh giúp ông nội báo thù đi."
"Này..." Nguyên Nhị có chút khó xử. "Cháu...cháu không biết nhiều lắm đâu."
"Không sao, ông nội sẽ dạy cháu."
"..." Nguyên Nhị.
......
Nguyên Nhị bị buộc phải ngồi lại bàn mạt chược, dưới sự hướng dẫn của Mục Quốc Phong cô đã trở thành người thắng lớn. Mục Quốc Phong vui vẻ đem số tiền thắng được đều cho cô. Nguyên Nhị là một cô nhóc tham tiền, đếm tiền xong thì muốn đi tìm Mục Nghiên Chi.
Minh Du vừa vặn từ trên sofa đứng lên, Nguyên Nhị hỏi: "Mẹ, anh Nghiên Chi đâu?"
"Nó bảo là muốn đi ra ngoài một lát, đợi lúc nữa sẽ trở về." Minh Du.
"Ồ."
Một lát sau các trưởng bối bắt đầu phát tiền lì xì. Nguyên Nhị nhận lấy tiền lì xì từ tay mọi người, cô phát hiện tiền lì xì năm nay so với năm ngoái thì nhiều hơn. Tuy rằng cảm thấy nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều.
Cô nghĩ có thể là do thân phận thay đổi.
Cánh cửa đột nhiên được mở ra, Mục Nghiên Chi từ bên ngoài bước vào, phong trần mệt mỏi, một thân khí lạnh.
"Anh Nghiên Chi..." Nguyên Nhị cầm một chồng bao lì xì chạy tới.
Mục Nghiên Chi duỗi tay ngăn cô lại. "Trước đừng tới đây, trên người anh lạnh."
Nói xong, anh cởi áo khoác đặt vào ngăn tủ cạnh cửa. "Được rồi, lại đây nào."
Anh giang rộng hai tay, cô gái nhỏ lập tức nhào vào lòng anh cọ cọ, giơ bao lì xì trong tay lên, hài lòng nói: "Anh Nghiên Chi, nhờ phúc của anh có khả năng em sẽ phát tài trong năm nay."
Mục Nghiên Chi nhìn bao lì xì trong tay cô, cười nhạo nhéo nhéo gương mặt. "Lợi hại lắm."
"Vậy thì xin hỏi vị tiểu tiên nữ vừa có chút phát tài này có thể mời người đàn ông là tôi đây ăn một bữa cơm hay không?" Anh hỏi.
Nguyên Nhị giơ giơ bao lì xì, hào phóng đáp ứng. "Được nha."
Đột nhiên, cô nhớ tới gì đó, hỏi: "Đúng rồi, vừa nãy anh đi đâu vậy?"
Mục Nghiên Chi nhướng mày, cố ý trêu chọc cô. "Muốn biết?"
Nguyên Nhị gật gật đầu. "Muốn."
Mục Nghiên Chi dắt cô đi, lướt qua đại sảnh trực tiếp lên lầu hai.
"Chúng ta đi đâu?" Nguyên Nhị vừa đi vừa hỏi.
"Đợi lát nữa em sẽ biết." Mục Nghiên Chi cố lộng huyền hư. "Tóm lại sẽ không làm em thất vọng."
Đối diện cửa sổ của thư phòng lầu hai là một bãi đất trống. Mục Nghiên Chi dẫn cô vào thư phòng rồi đi tới trước cửa sổ, từ phía sau anh ôm lấy eo cô, cằm gác trên đỉnh đầu.
Nguyên Nhị từ cửa sổ nhìn ra ngoài, trên bãi đất trống có một vài người. Cô liếc mắt một cái liền nhận ra, là người trong trung đoàn của Mục Nghiên Chi.
"Bọn họ đang làm..."
Cô chưa nói xong đã bị ánh lửa lập lòe trên bãi đất trống cắt ngang. Vài giây sau, một tiếng nổ lớn vang lên, trên bầu trời xuất hiện một bông hoa với đầy màu sắc rực rỡ.
Nguyên Nhị không dám tin tưởng mở to hai mắt, nhìn pháo hoa chiếu sáng cả một vùng trời, lộ ra nụ cười vui vẻ.
Từng tiếng pháo hoa vang lên liên tiếp không ngừng, trên bầu trời xuất hiện một chùm lại một chùm, đủ loại hình dạng, đủ màu sắc.
Cuối cùng, trên bầu trời xuất hiện mấy trái tim màu đỏ thật lớn, trái tim ấy được bao bọc bởi những vòng tròn từ lớn tới nhỏ.
"Cái này..." Cổ họng nóng lên, lời tới bên miệng nhưng không thể thốt ra. Nguyên Nhị chậm rãi quay đầu, ngửa đầu nhìn vào đôi mắt sáng như sao của Mục Nghiên Chi.
Anh mỉm cười, đôi tay giơ lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua cánh môi hồng nhuận của cô. "Nguyên Nhị, anh yêu em."
Vừa dứt lời anh lập tức cúi đầu hôn lên môi của Nguyên Nhị. Cánh môi ấy vừa mềm mại lại mang theo mùi hương nhàn nhạt của son môi. Anh cạy mở đôi môi của cô rồi từ từ xâm nhập vào bên trong, tìm được đầu lưỡi thì không thể kháng cự liều chết dây dưa.
Nguyên Nhị thiếu chút nữa thì hít thở không thông, dùng lỗ mũi hít vào một hơi.
Động tác của Mục Nghiên Chi càng ngày càng tàn nhẫn, cuối cùng còn cắn lên đầu lưỡi cô.
Nguyên Nhị bị đau, duỗi tay đẩy anh, nhưng với sức lực này của cô thì Mục Nghiên Chi cũng coi như không có gì.
Hồi lâu, anh mới rời khỏi đôi môi đầy quyến rũ ấy, vẻ mặt chưa đã thèm.
"Lỗ tai nhỏ..." Mục Nghiên Chi.
Nguyên Nhị bị anh hôn đến có chút mơ hồ, hai tròng mắt ướt dầm dề, như là bao phủ một tầng hơi nước.
Cô xấu hổ vô cùng, mơ hồ hỏi: "Chuyện...Chuyện gì?"
Mục Nghiên Chi duỗi tay mơn trớn hàng mi thật dài của cô, thanh âm trầm thấp mang theo sự quyến luyến nồng đậm: "Em thì sao?"
"Em?" Nguyên Nhị trong lúc nhất thời không theo kịp suy nghĩ của anh, nhưng rất nhanh cô đã biết anh đang hỏi điều gì.
Cô nhẹ nhàng bước lên phía trước, ôm lấy eo của Mục Nghiên Chi, khuôn mặt vùi vào lồng ngực ấm áp ấy, bên tai là nhịp tim đập vững vàng, từng nhịp từng nhịp đầy mạnh mẽ.
"Em cũng vậy." Thanh âm rầu rĩ nhưng vô cùng kiên định.
Ngoài cửa sổ, trên bầu trời đột nhiên rơi xuống từng bông tuyết. Tuyết trắng rơi lên cửa kính, rất nhanh ở đó đã trở thành một mảnh trắng xoá.
Trong thư phòng, Mục Nghiên Chi ôm chặt cô gái của mình vào lòng. Anh nhìn một mảnh trắng xóa kia nhưng không cảm nhận được một tia lạnh lẽo nào, ngược lại anh còn cảm thấy trong lòng nóng lên giống như bị lửa đốt.
......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook