Lỗ Tai Nhỏ Của Anh
-
Chương 40
Cuối tháng 1 ở thủ đô, giữa không trung có những bông tuyết bay lả tả, Nguyên Nhị cùng Hạ Yên ở hoa viên nhỏ đắp người tuyết. Hai người bọc đến kín mít, chỉ có đôi mắt và cái mũi lộ ở bên ngoài, mũi bị đông lạnh đến hồng hồng.
Nguyên Nhị ở bên cạnh nhặt hai nhánh cây cắm lên đầu người tuyết, sau đó lại vọt vào nhà tìm khắp tủ lạnh cũng không thấy cà rốt, cuối cùng cầm lấy hai quả ớt màu đỏ làm mũi cho người tuyết.
Chỗ cây cột trước cửa vẫn luôn có một bóng người cao lớn dựa ở đàng kia. Anh lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ đang chơi vui vẻ trên nền tuyết trắng, biểu tình nhàn nhạt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nguyên Nhị đứng lên, lúc nhìn thấy anh cô có điểm bất ngờ sau đó lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nhưng rất nhanh đã thu hồi lại.
Cô ngồi xổm xuống cùng Hạ Yên tiếp tục đắp người tuyết thứ hai.
Phía sau truyền đến động tĩnh, Nguyên Nhị quay đầu lại nhưng chỉ thấy bóng dáng Mục Nghiên Chi rời đi. Anh đi rất nhanh, lúc cô chưa kịp phản ứng thì đã không thấy bóng dáng của anh đâu nữa.
Qua hai ngày nữa chính là Tết Âm Lịch, hai ngày này đa số thời gian Nguyên Nhị đều ngốc tại nhà chính giúp đỡ mọi người trang trí, chuẩn bị đồ tết, buổi tối mới có thể trở lại tòa nhà phía đông. Ngày đó, sau khi xảy ra chuyện kia cô vẫn nghĩ có nên trở lại tòa nhà của mình hay không, nhưng lại sợ Mục Nghiên Chi sẽ hiểu lầm gì đó cho nên cô không dám.
Chuyện ngày đó phát sinh quá đột ngột Nguyên Nhị có điểm không biết làm sao, chạy trốn cũng chỉ là phản ứng theo bản năng chứ không phải là vì cô không vui khi bị anh chạm vào. Ngược lại, cô còn có loại cảm giác khinh phiêu phiêu, rất mới lạ.
Vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt với Mục Nghiên Chi như thế nào, vì thế mấy ngày nay Nguyên Nhị cố ý hay vô tình vẫn có chút kiêng kị đối với anh. Tuy rằng anh biểu hiện giống như không có chuyện gì, nhưng cô biết anh có chút khác thường, nói vậy có lẽ là anh đã hiểu lầm rồi.
Mục Nghiên Chi ra ngoài tới 12 giờ vẫn chưa thấy trở lại, gọi điện thoại thì anh nói là đi ra ngoài làm việc, thái độ rất có lệ.
Nguyên Nhị có thể nghe ra tâm tình anh không được tốt.
Cũng không biết là thật sự có việc muốn làm, hay là bởi vì thái độ của cô đối với anh có sự thay đổi cho nên mới làm anh không cao hứng.
Nguyên Nhị nằm ở trên giường, do dự thật lâu cuối cùng vẫn gửi một tin nhắn trong nhóm chat.
Nguyên Nhị: Các tỷ muội, tớ có một vấn đề nan giải khó giải quyết, không biết các tỷ muội có thể làm cố vấn giúp tớ được không?
Trong nhóm chat có tổng cộng sáu người, bao gồm Nguyên Nhị và ba người bạn cùng phòng, ngoài ra còn có Hạ Yên và Phương Tiểu Viên.
Phương Tiểu Viên tính cách vốn dĩ rất được người khác yêu thích, mới vào nhóm mấy ngày đã trở thành bạn tốt với những người còn lại.
Nguyên Nhị vừa gửi tin xong phía dưới lập tức bắn ra một đống dấu chấm hỏi, sau đó bùm bùm mỗi người một câu. Nguyên Nhị xem xong, suy nghĩ một lát mới đỏ mặt kể lại chuyện ngày đó, sau đó lập tức đặt câu hỏi.
Nguyên Nhị: Các cậu nói xem, có phải khi đã có bạn gái thì những người đàn ông kia đều muốn làm chuyện đó hay không?
Giây tiếp theo, Phương Tiểu Viên nói một câu làm Nguyên Nhị thiếu chút nữa thì phun máu.
Phương Tiểu Viên: Đàn ông có bạn gái hay không thì đều muốn làm chuyện kia. Đây là nhu cầu sinh lý.
Hạ Yên: Hahaha! Hóa ra anh họ của tớ lại háo sắc như vậy. Thì ra cấm dục gì đó đều là gạt người.
“...” Nguyên Nhị.
Nguyên Nhị: Nếu để anh ấy biết cậu nói như vậy khẳng định sẽ đánh chết cậu.
Hạ Yên gửi một tin nhắn thoại tới.
“Hahaha! Cậu không dám nói đâu, để anh ấy biết cậu kể cho bọn tớ nghe chuyện anh ấy cự tuyệt, cậu cảm thấy có thể trốn thoát sao?”
“…” Nguyên Nhị xấu hổ nói. “Quả thật chạy không được.”
“Tớ nói này Nhĩ Đóa! Nếu cậu cảm thấy có lỗi với anh ấy thì hãy chủ động một chút đi, có những người không quen biết còn có thể lăn giường với nhau nữa kìa, huống chi hai người cũng đã đính hôn rồi. Chỉ cần không làm ra mạng người thì các cậu muốn làm như thế nào cũng sẽ không có ai quản.”
“…” Nguyên Nhị trợn trắng mắt. “Cậu có thể đừng nói đến ghê tởm như vậy không?”
Tục ngữ nói ba người phụ nữ ngồi lại một chỗ sẽ thành một cái chợ, trong nhóm lại có sáu cô gái quả thực là náo nhiệt vô cùng.
Cuối cùng, phong cách nói chuyện trong nhóm biến hóa khôn lường, một đám cô gái nhỏ còn gửi một vài bức tranh dung tục tới nói là dành riêng cho Nguyên Nhị.
Lúc trong nhóm không dễ dàng gì mới có thể yên tĩnh thì đã là chuyện của một giờ sau. Nguyên Nhị nhìn thời gian thấy kim đồng hồ đã chỉ 12 giờ. Cô cố ý không đóng cửa phòng là muốn nghe động tĩnh ở dưới lầu, nhưng đêm đã khuya một tiếng động cũng không có. Mục Nghiên Chi vẫn chưa trở về.
Nguyên Nhị xuống lầu ngồi ở phòng khách, đợi nửa giờ cũng không thấy người trở về. Bỗng dưng cô đứng dậy chạy lên lầu, lúc chạy xuống trên người có nhiều thêm một chiếc áo khoác lông vũ, chiếc áo cơ hồ bao kín cả người. Cô đi tới cửa thay dày đi tuyết, sau đó ngồi chờ bên ngoài cửa.
Đêm khuya tĩnh lặng, trên bầu trời là những bông tuyết đang rơi. Nguyên Nhị ngồi ở bậc cửa vươn tay đón những bông tuyết nhỏ rơi xuống, rất nhanh chúng đã hòa tan giữa lòng bàn tay của cô.
Giờ phút này Nguyên Nhị cảm thấy đầu óc đặc biệt thanh tỉnh, nhớ tới lời Hạ Yên lén nói với cô lúc trước, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt.
Đúng vậy! Người mình thích có gì phải sợ chứ.
Tuyết rơi xuống càng lúc càng lớn. Nguyên Nhị vẫn luôn ngồi ở bậc cửa nghĩ xem lát nữa nên nói gì, bất tri bất giác đã nửa giờ trôi qua. Gió lạnh thổi qua gương mặt, Nguyên Nhị rút tay ra khỏi túi áo, kéo chặt mũ trên đầu.
Càng ngày càng lạnh, Nguyên Nhị không chịu được nữa, đứng lên vừa định vào nhà thì nhìn thấy trên con đường nhỏ cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một bóng người. Người tới mặc áo khoác đen, trên đầu đội mũ len. Nguyên Nhị nhìn kỹ lập tức mỉm cười.
Là anh, anh đã trở lại.
Người tới hẳn là thấy cô gái nhỏ đứng ở cửa, nện bước nhanh hơn, cuối cùng trực tiếp chạy tới.
"Sao em lại ở chỗ này?” Mục Nghiên Chi giơ tay sờ sờ khuôn mặt Nguyên Nhị, sau khi chạm vào làn da lạnh lẽo kia anh lập tức chau mày, sắc mặt không quá đẹp, ngữ khí cũng mang theo một tia phẫn nộ. “Trời lạnh như vậy em còn đứng ở nơi này làm gì, em không biết lạnh à? Nhỡ may bị cảm thì làm sao?”
Anh nhẹ nhàng vỗ rớt tuyết trên người Nguyên Nhị, lại nói: “Em vẫn là trẻ con à? Sao không biết tự chăm sóc mình vậy hả, nếu anh không ở nhà thì phải làm thế nào với em đây?”
“Cái gì...” Nguyên Nhị buồn bực hỏi anh: “Cái gì mà anh không ở nhà?”
Mục Nghiên Chi nhấp môi, không lên tiếng giải thích. Anh ôm bả vai cô dẫn người vào nhà.
Vào phòng, anh đưa Nguyên Nhị tới chỗ cầu thang rồi nói. “Đã khuya rồi, em nên đi ngủ đi!”
Nói xong anh không đi lên lầu mà lại đi tới nhà bếp. Nguyên Nhị thấy anh bỏ mặc mình thì nóng nảy. “Anh Nghiên Chi…”
Bước chân của Mục Nghiên Chi dừng lại. Anh quay đầu nhìn Nguyên Nhị, trái tim bỗng run rẩy.
Cô gái nhỏ lẻ loi đứng ở chỗ cầu thang, mũ trên đầu đã được tháo xuống, toàn bộ khuôn mặt lộ ra ngoài, một đôi mắt ướt dầm dề đang dần dần đỏ lên. Cô dùng lực cắn môi dưới, bộ dáng ủy khuất lại đáng thương.
Cô nhìn Mục Nghiên Chi, nửa ngày không nói lời nào, sau đó chớp chớp đôi mắt, giây tiếp theo từng giọt nước mắt trông suốt chảy ra.
Mục Nghiên Chi nhất thời luống cuống, một bước chân trải dài đem Nguyên Nhị ôm vào lòng, đôi tay của anh đặt sau gáy rồi dùng sức ấn đầu cô vào ngực mình.
“Khóc cái gì mà khóc, anh chỉ muốn đi lấy ly nước ấm cho em thôi mà.”
Cô gái nhỏ ở trong ngực anh giật giật, trực tiếp đem nước mắt lau trên quần áo anh. Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt anh, hít hít mũi, thanh âm rầu rĩ. “Anh, anh nói thật sao?”
“Thật.” Mục Nghiên Chi thở dài, thái độ mềm hơn rất nhiều. Anh buông cô ra, rồi lại nắm lấy tay cô. “Em nhìn xem, tay lạnh như vậy, sờ vào giống như khối băng.”
Mục Nghiên Chi ôn nhu xoa nắn bàn tay nhỏ của cô, muốn đem hơi ấm của mình truyền cho cô một ít. Anh cúi đầu, động tác trong tay vẫn đều đặn: “Sau này không cần ở bên ngoài chờ anh, đã đến giờ thì em cứ ngủ trước, không cần chờ anh, còn có...”
“Anh Nghiên Chi…” Nguyên Nhị ra tiếng đánh gãy lời anh.
Mục Nghiên Chi ngước mắt nhìn cô gái trước mặt. “Làm sao vậy?”
Nguyên Nhị chớp chớp mắt, ủy khuất hỏi: “Anh Nghiên Chi, có phải là anh…ghét bỏ em hay không?”
Mục Nghiên Chi nhất thời không kịp phản ứng, qua một lúc mới lắc đầu phủ nhận, ngữ khí kiên định. “Không có khả năng.”
Anh sao có thể sẽ ghét bỏ cô. Cho dù ghét bỏ toàn thế giới cũng không có khả năng ghét bỏ cô.
“Nhưng mà…vì sao anh không chịu nói với em anh đã đi đâu? Vì sao lại lãnh đạm với em như vậy?” Nguyên Nhị hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Anh Nghiên Chi, có phải là bởi vì…em, em cự tuyệt anh hay không? Anh Nghiên Chi, không phải em không muốn, chỉ là…chỉ là…”
Chỉ là thẹn thùng, còn có một chút sợ hãi, hơn nữa cô cũng không biết đáp lại như thế nào thôi.
Dù sao thì cô cũng chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này.
Sau này trốn tránh anh cũng chỉ là vì thẹn thùng, từ trước tới nay cô chưa bị ai nhìn qua chỗ kia, còn…hôn.
Mục Nghiên Chi há miệng thở dốc, một câu cũng nói không nên lời.
Anh một lần nữa ôm lấy cô, hồi lâu lẩm bẩm nói. “Còn không phải là vì…em trốn tránh anh à.”
Trong giọng nói tràn ngập oán trách, giống như một đứa trẻ đang oán giận với mẹ của mình vì món đồ chơi yêu thích bị người ta đoạt lấy.
Đột nhiên, khóe miệng anh nhếch lên một độ công khó có thể phát hiện. “Bởi vì em trốn tránh anh, cho nên anh mới không dám tới gần em.”
“Em…” Nguyên Nhị vẻ mặt co quắp, đẩy anh ra rồi quay người đi. “Em…em…”
Cứ em mãi, cuối cùng nửa câu cũng nói không nên lời.
Mục Nghiên Chi tiến lên phía trước một bước, từ phía sau ôm lấy Nguyên Nhị. Anh cúi đầu, cằm để gác trên vai, đôi môi ấm áp dán lên vành tai mềm mại của cô gái nhỏ, môi nhẹ nhàng đảo qua, sau đó hơi hơi mở ra ngậm lấy vành tai ấy.
Nguyên Nhị run lên, giãy giụa một phen nhưng không tránh thoát người phía sau, nhịp tim đập gia tốc.
“Nghiên…anh Nghiên Chi, anh đừng…đừng như vậy.” Lời này nói ra chẳng có chút tự tin nào, không hề có tính thuyết phục.
Cực kỳ không thích loại thái độ né tránh này của cô. Mục Nghiên Chi hít sâu một hơi, quyết định tấn công.
Anh mở miệng, lúc này hoàn toàn ngậm lấy vành tai cô gái nhỏ, đầu lưỡi giật giật. Anh cứ trêu đùa vành tai của cô tới lúc nóng lên, bộ dáng giống như nhấm nháp trân phẩm.
Một loại cảm giác xa lạ ngoi lên, cơ thể Nguyên Nhị không chịu khống chế mà run rẩy, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì trượt xuống.
Mục Nghiên Chi nhanh tay đỡ lấy, lồng ngực phập phồng dính sát vào cơ thể mềm mại của cô gái, trong nháy mắt máu toàn thân dồn về nơi nào đó, thiếu chút nữa anh đã vứt bỏ lý trí.
Đôi tay anh ôm lấy Nguyên Nhị, một lần nữa vùi đầu vào cổ, hô hấp từng chút từng chút phả vào làn da của cô. Bàn tay anh trượt xuống dưới rồi từ từ vén áo lên. Có lẽ cô gái trong lòng anh đã cảm nhận được một bàn tay dán trên bụng nhỏ của mình.
Nguyên Nhị đè tay anh lại, thấp giọng khẩn cầu. “Anh Nghiên Chi, đừng. Đây là phòng khách.”
Nghe vậy, Mục Nghiên Chi nhếch khóe miệng. Anh cười cười, đôi môi dán lên gương mặt của Nguyên Nhị, khàn khàn nói: “Vậy có phải…chỉ cần không ở đây thì nơi nào cũng có thể phải không?”
Nguyên Nhị ở bên cạnh nhặt hai nhánh cây cắm lên đầu người tuyết, sau đó lại vọt vào nhà tìm khắp tủ lạnh cũng không thấy cà rốt, cuối cùng cầm lấy hai quả ớt màu đỏ làm mũi cho người tuyết.
Chỗ cây cột trước cửa vẫn luôn có một bóng người cao lớn dựa ở đàng kia. Anh lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ đang chơi vui vẻ trên nền tuyết trắng, biểu tình nhàn nhạt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nguyên Nhị đứng lên, lúc nhìn thấy anh cô có điểm bất ngờ sau đó lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nhưng rất nhanh đã thu hồi lại.
Cô ngồi xổm xuống cùng Hạ Yên tiếp tục đắp người tuyết thứ hai.
Phía sau truyền đến động tĩnh, Nguyên Nhị quay đầu lại nhưng chỉ thấy bóng dáng Mục Nghiên Chi rời đi. Anh đi rất nhanh, lúc cô chưa kịp phản ứng thì đã không thấy bóng dáng của anh đâu nữa.
Qua hai ngày nữa chính là Tết Âm Lịch, hai ngày này đa số thời gian Nguyên Nhị đều ngốc tại nhà chính giúp đỡ mọi người trang trí, chuẩn bị đồ tết, buổi tối mới có thể trở lại tòa nhà phía đông. Ngày đó, sau khi xảy ra chuyện kia cô vẫn nghĩ có nên trở lại tòa nhà của mình hay không, nhưng lại sợ Mục Nghiên Chi sẽ hiểu lầm gì đó cho nên cô không dám.
Chuyện ngày đó phát sinh quá đột ngột Nguyên Nhị có điểm không biết làm sao, chạy trốn cũng chỉ là phản ứng theo bản năng chứ không phải là vì cô không vui khi bị anh chạm vào. Ngược lại, cô còn có loại cảm giác khinh phiêu phiêu, rất mới lạ.
Vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt với Mục Nghiên Chi như thế nào, vì thế mấy ngày nay Nguyên Nhị cố ý hay vô tình vẫn có chút kiêng kị đối với anh. Tuy rằng anh biểu hiện giống như không có chuyện gì, nhưng cô biết anh có chút khác thường, nói vậy có lẽ là anh đã hiểu lầm rồi.
Mục Nghiên Chi ra ngoài tới 12 giờ vẫn chưa thấy trở lại, gọi điện thoại thì anh nói là đi ra ngoài làm việc, thái độ rất có lệ.
Nguyên Nhị có thể nghe ra tâm tình anh không được tốt.
Cũng không biết là thật sự có việc muốn làm, hay là bởi vì thái độ của cô đối với anh có sự thay đổi cho nên mới làm anh không cao hứng.
Nguyên Nhị nằm ở trên giường, do dự thật lâu cuối cùng vẫn gửi một tin nhắn trong nhóm chat.
Nguyên Nhị: Các tỷ muội, tớ có một vấn đề nan giải khó giải quyết, không biết các tỷ muội có thể làm cố vấn giúp tớ được không?
Trong nhóm chat có tổng cộng sáu người, bao gồm Nguyên Nhị và ba người bạn cùng phòng, ngoài ra còn có Hạ Yên và Phương Tiểu Viên.
Phương Tiểu Viên tính cách vốn dĩ rất được người khác yêu thích, mới vào nhóm mấy ngày đã trở thành bạn tốt với những người còn lại.
Nguyên Nhị vừa gửi tin xong phía dưới lập tức bắn ra một đống dấu chấm hỏi, sau đó bùm bùm mỗi người một câu. Nguyên Nhị xem xong, suy nghĩ một lát mới đỏ mặt kể lại chuyện ngày đó, sau đó lập tức đặt câu hỏi.
Nguyên Nhị: Các cậu nói xem, có phải khi đã có bạn gái thì những người đàn ông kia đều muốn làm chuyện đó hay không?
Giây tiếp theo, Phương Tiểu Viên nói một câu làm Nguyên Nhị thiếu chút nữa thì phun máu.
Phương Tiểu Viên: Đàn ông có bạn gái hay không thì đều muốn làm chuyện kia. Đây là nhu cầu sinh lý.
Hạ Yên: Hahaha! Hóa ra anh họ của tớ lại háo sắc như vậy. Thì ra cấm dục gì đó đều là gạt người.
“...” Nguyên Nhị.
Nguyên Nhị: Nếu để anh ấy biết cậu nói như vậy khẳng định sẽ đánh chết cậu.
Hạ Yên gửi một tin nhắn thoại tới.
“Hahaha! Cậu không dám nói đâu, để anh ấy biết cậu kể cho bọn tớ nghe chuyện anh ấy cự tuyệt, cậu cảm thấy có thể trốn thoát sao?”
“…” Nguyên Nhị xấu hổ nói. “Quả thật chạy không được.”
“Tớ nói này Nhĩ Đóa! Nếu cậu cảm thấy có lỗi với anh ấy thì hãy chủ động một chút đi, có những người không quen biết còn có thể lăn giường với nhau nữa kìa, huống chi hai người cũng đã đính hôn rồi. Chỉ cần không làm ra mạng người thì các cậu muốn làm như thế nào cũng sẽ không có ai quản.”
“…” Nguyên Nhị trợn trắng mắt. “Cậu có thể đừng nói đến ghê tởm như vậy không?”
Tục ngữ nói ba người phụ nữ ngồi lại một chỗ sẽ thành một cái chợ, trong nhóm lại có sáu cô gái quả thực là náo nhiệt vô cùng.
Cuối cùng, phong cách nói chuyện trong nhóm biến hóa khôn lường, một đám cô gái nhỏ còn gửi một vài bức tranh dung tục tới nói là dành riêng cho Nguyên Nhị.
Lúc trong nhóm không dễ dàng gì mới có thể yên tĩnh thì đã là chuyện của một giờ sau. Nguyên Nhị nhìn thời gian thấy kim đồng hồ đã chỉ 12 giờ. Cô cố ý không đóng cửa phòng là muốn nghe động tĩnh ở dưới lầu, nhưng đêm đã khuya một tiếng động cũng không có. Mục Nghiên Chi vẫn chưa trở về.
Nguyên Nhị xuống lầu ngồi ở phòng khách, đợi nửa giờ cũng không thấy người trở về. Bỗng dưng cô đứng dậy chạy lên lầu, lúc chạy xuống trên người có nhiều thêm một chiếc áo khoác lông vũ, chiếc áo cơ hồ bao kín cả người. Cô đi tới cửa thay dày đi tuyết, sau đó ngồi chờ bên ngoài cửa.
Đêm khuya tĩnh lặng, trên bầu trời là những bông tuyết đang rơi. Nguyên Nhị ngồi ở bậc cửa vươn tay đón những bông tuyết nhỏ rơi xuống, rất nhanh chúng đã hòa tan giữa lòng bàn tay của cô.
Giờ phút này Nguyên Nhị cảm thấy đầu óc đặc biệt thanh tỉnh, nhớ tới lời Hạ Yên lén nói với cô lúc trước, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt.
Đúng vậy! Người mình thích có gì phải sợ chứ.
Tuyết rơi xuống càng lúc càng lớn. Nguyên Nhị vẫn luôn ngồi ở bậc cửa nghĩ xem lát nữa nên nói gì, bất tri bất giác đã nửa giờ trôi qua. Gió lạnh thổi qua gương mặt, Nguyên Nhị rút tay ra khỏi túi áo, kéo chặt mũ trên đầu.
Càng ngày càng lạnh, Nguyên Nhị không chịu được nữa, đứng lên vừa định vào nhà thì nhìn thấy trên con đường nhỏ cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một bóng người. Người tới mặc áo khoác đen, trên đầu đội mũ len. Nguyên Nhị nhìn kỹ lập tức mỉm cười.
Là anh, anh đã trở lại.
Người tới hẳn là thấy cô gái nhỏ đứng ở cửa, nện bước nhanh hơn, cuối cùng trực tiếp chạy tới.
"Sao em lại ở chỗ này?” Mục Nghiên Chi giơ tay sờ sờ khuôn mặt Nguyên Nhị, sau khi chạm vào làn da lạnh lẽo kia anh lập tức chau mày, sắc mặt không quá đẹp, ngữ khí cũng mang theo một tia phẫn nộ. “Trời lạnh như vậy em còn đứng ở nơi này làm gì, em không biết lạnh à? Nhỡ may bị cảm thì làm sao?”
Anh nhẹ nhàng vỗ rớt tuyết trên người Nguyên Nhị, lại nói: “Em vẫn là trẻ con à? Sao không biết tự chăm sóc mình vậy hả, nếu anh không ở nhà thì phải làm thế nào với em đây?”
“Cái gì...” Nguyên Nhị buồn bực hỏi anh: “Cái gì mà anh không ở nhà?”
Mục Nghiên Chi nhấp môi, không lên tiếng giải thích. Anh ôm bả vai cô dẫn người vào nhà.
Vào phòng, anh đưa Nguyên Nhị tới chỗ cầu thang rồi nói. “Đã khuya rồi, em nên đi ngủ đi!”
Nói xong anh không đi lên lầu mà lại đi tới nhà bếp. Nguyên Nhị thấy anh bỏ mặc mình thì nóng nảy. “Anh Nghiên Chi…”
Bước chân của Mục Nghiên Chi dừng lại. Anh quay đầu nhìn Nguyên Nhị, trái tim bỗng run rẩy.
Cô gái nhỏ lẻ loi đứng ở chỗ cầu thang, mũ trên đầu đã được tháo xuống, toàn bộ khuôn mặt lộ ra ngoài, một đôi mắt ướt dầm dề đang dần dần đỏ lên. Cô dùng lực cắn môi dưới, bộ dáng ủy khuất lại đáng thương.
Cô nhìn Mục Nghiên Chi, nửa ngày không nói lời nào, sau đó chớp chớp đôi mắt, giây tiếp theo từng giọt nước mắt trông suốt chảy ra.
Mục Nghiên Chi nhất thời luống cuống, một bước chân trải dài đem Nguyên Nhị ôm vào lòng, đôi tay của anh đặt sau gáy rồi dùng sức ấn đầu cô vào ngực mình.
“Khóc cái gì mà khóc, anh chỉ muốn đi lấy ly nước ấm cho em thôi mà.”
Cô gái nhỏ ở trong ngực anh giật giật, trực tiếp đem nước mắt lau trên quần áo anh. Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt anh, hít hít mũi, thanh âm rầu rĩ. “Anh, anh nói thật sao?”
“Thật.” Mục Nghiên Chi thở dài, thái độ mềm hơn rất nhiều. Anh buông cô ra, rồi lại nắm lấy tay cô. “Em nhìn xem, tay lạnh như vậy, sờ vào giống như khối băng.”
Mục Nghiên Chi ôn nhu xoa nắn bàn tay nhỏ của cô, muốn đem hơi ấm của mình truyền cho cô một ít. Anh cúi đầu, động tác trong tay vẫn đều đặn: “Sau này không cần ở bên ngoài chờ anh, đã đến giờ thì em cứ ngủ trước, không cần chờ anh, còn có...”
“Anh Nghiên Chi…” Nguyên Nhị ra tiếng đánh gãy lời anh.
Mục Nghiên Chi ngước mắt nhìn cô gái trước mặt. “Làm sao vậy?”
Nguyên Nhị chớp chớp mắt, ủy khuất hỏi: “Anh Nghiên Chi, có phải là anh…ghét bỏ em hay không?”
Mục Nghiên Chi nhất thời không kịp phản ứng, qua một lúc mới lắc đầu phủ nhận, ngữ khí kiên định. “Không có khả năng.”
Anh sao có thể sẽ ghét bỏ cô. Cho dù ghét bỏ toàn thế giới cũng không có khả năng ghét bỏ cô.
“Nhưng mà…vì sao anh không chịu nói với em anh đã đi đâu? Vì sao lại lãnh đạm với em như vậy?” Nguyên Nhị hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Anh Nghiên Chi, có phải là bởi vì…em, em cự tuyệt anh hay không? Anh Nghiên Chi, không phải em không muốn, chỉ là…chỉ là…”
Chỉ là thẹn thùng, còn có một chút sợ hãi, hơn nữa cô cũng không biết đáp lại như thế nào thôi.
Dù sao thì cô cũng chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này.
Sau này trốn tránh anh cũng chỉ là vì thẹn thùng, từ trước tới nay cô chưa bị ai nhìn qua chỗ kia, còn…hôn.
Mục Nghiên Chi há miệng thở dốc, một câu cũng nói không nên lời.
Anh một lần nữa ôm lấy cô, hồi lâu lẩm bẩm nói. “Còn không phải là vì…em trốn tránh anh à.”
Trong giọng nói tràn ngập oán trách, giống như một đứa trẻ đang oán giận với mẹ của mình vì món đồ chơi yêu thích bị người ta đoạt lấy.
Đột nhiên, khóe miệng anh nhếch lên một độ công khó có thể phát hiện. “Bởi vì em trốn tránh anh, cho nên anh mới không dám tới gần em.”
“Em…” Nguyên Nhị vẻ mặt co quắp, đẩy anh ra rồi quay người đi. “Em…em…”
Cứ em mãi, cuối cùng nửa câu cũng nói không nên lời.
Mục Nghiên Chi tiến lên phía trước một bước, từ phía sau ôm lấy Nguyên Nhị. Anh cúi đầu, cằm để gác trên vai, đôi môi ấm áp dán lên vành tai mềm mại của cô gái nhỏ, môi nhẹ nhàng đảo qua, sau đó hơi hơi mở ra ngậm lấy vành tai ấy.
Nguyên Nhị run lên, giãy giụa một phen nhưng không tránh thoát người phía sau, nhịp tim đập gia tốc.
“Nghiên…anh Nghiên Chi, anh đừng…đừng như vậy.” Lời này nói ra chẳng có chút tự tin nào, không hề có tính thuyết phục.
Cực kỳ không thích loại thái độ né tránh này của cô. Mục Nghiên Chi hít sâu một hơi, quyết định tấn công.
Anh mở miệng, lúc này hoàn toàn ngậm lấy vành tai cô gái nhỏ, đầu lưỡi giật giật. Anh cứ trêu đùa vành tai của cô tới lúc nóng lên, bộ dáng giống như nhấm nháp trân phẩm.
Một loại cảm giác xa lạ ngoi lên, cơ thể Nguyên Nhị không chịu khống chế mà run rẩy, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì trượt xuống.
Mục Nghiên Chi nhanh tay đỡ lấy, lồng ngực phập phồng dính sát vào cơ thể mềm mại của cô gái, trong nháy mắt máu toàn thân dồn về nơi nào đó, thiếu chút nữa anh đã vứt bỏ lý trí.
Đôi tay anh ôm lấy Nguyên Nhị, một lần nữa vùi đầu vào cổ, hô hấp từng chút từng chút phả vào làn da của cô. Bàn tay anh trượt xuống dưới rồi từ từ vén áo lên. Có lẽ cô gái trong lòng anh đã cảm nhận được một bàn tay dán trên bụng nhỏ của mình.
Nguyên Nhị đè tay anh lại, thấp giọng khẩn cầu. “Anh Nghiên Chi, đừng. Đây là phòng khách.”
Nghe vậy, Mục Nghiên Chi nhếch khóe miệng. Anh cười cười, đôi môi dán lên gương mặt của Nguyên Nhị, khàn khàn nói: “Vậy có phải…chỉ cần không ở đây thì nơi nào cũng có thể phải không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook