Editor: Kuro

Sau khi Diệp Hoành uống xong ly nước thì im lặng, chứng nấc cũng đỡ hơn, tuy vẫn cảm thấy bụng khó chịu nhất là dạ dày, nhưng nhìn chung thì đã khá hơn nhiều.

Cố Kiêu đã mở hộp cháo, chuẩn bị mang qua, thấy cô không nói gì, chỉ hỏi: “Bây giờ muốn ăn gì chưa?”

Diệp Hoành lắc đầu, tỏ ý không muốn ăn.

Lại mở lọ mật ong: “Nước mật ong thì sao?”

Tiếp tục lắc đầu, vẫn không lên tiếng.

“…Giận rồi sao?” Cố Kiêu thở dài một hơi, cảm thấy cô gái trước mặt cứ như con mèo nhỏ, phải thường xuyên dụ dỗ.

Lắc đầu, không nói gì, cũng chẳng nhìn anh.

Cố Kiêu hết cách, u ám nói: “Khi nãy là tôi sai, xin lỗi”

Lúc này Diệp Hoành mới từ từ ngẩng đầu nhìn anh, chỉ chỉ miệng mình, sau đó làm hành động “kéo khóa”, ý là cậu bảo tôi đừng nói chuyện mà, còn bảo không muốn nghe QAQ.

#Cho nên cô gái cậu nghe lời như thế thật không phải là muốn ăn đòn à?#

Cố Kiêu không biết buồn cười hay tức giận, không nhịn được xoa đầu cô, giọng nói rất dịu dàng: “Bây giờ cho phép cậu có thể nói chuyện”

Diệp Hoành lúc này mới thả lỏng: “Bạn Cố Kiêu, sáng nay cảm ơn cậu, lại làm phiền cậu rồi”

Ngữ khí vẫn rất xa lạ và khách sáo.

“Cảm ơn tôi chỉ nói miệng vậy thôi sao? Sáng nay tôi thức dậy lúc sáu giờ để chuẩn bị bữa sáng cho cậu, cậu lại nặng ôm xong hai tay tôi cũng mỏi nhừ, mấy cái này đền bù thế nào đây?”

#Đinh——Cố học thần phúc hắc đã login#

“Vậy…vậy cậu muốn thế nào? Muốn tôi trả tiền sao? Bao nhiêu tiền một giờ?”

Cố Kiêu lạnh lùng nhìn cô: “Trông tôi giống người qua đường A chỉ cần dùng tiền là có thể đuổi đi à?”

QAQ không giống lắm, nên mới mệt não đó.

Cố Kiêu thấy cô ỉu xìu, cũng không nói gì, mà hỏi: “Khi nào mới lấy kết quả nội soi?”

“Chắc khoảng một tiếng” Cô không làm sinh thiết[1] bệnh lý, có thể nhanh một chút.

[1] Sinh thiết là một trong những xét nghiệm quan trọng giúp chẩn đoán và phát hiện nhiều bệnh lý nguy hiểm.

“Nếu không có việc gì lớn, khi nào có thể xuất viện?”

“Có lẽ trưa nay là được rồi” Nói xong nhìn đồng hồ treo tường, cũng đã hơn chín giờ: “Trường còn có tiết đó, cậu về đi, tôi cũng không còn gì đáng lo nữa”

Cố Kiêu không lên tiếng, sáng nay đúng là anh có tiết, đó còn là tiết vẽ tranh sơn dầu thích nhất là sinh viên nộp bài tập tại lớp, huống chi trốn tiết hoàn toàn không phải phong cách của anh, nhưng mà anh cuối đầu nhìn Diệp Hoành một chút, thấy cô nàng vẫn còn ôm bụng cau mày vẻ mặt đau đớn, nhớ tới lúc cô còn ở trong phòng nội soi liền cảm thấy khó thở.

“Đinh đong—— ”

“Đinh đong—— ”

Tiếng Wechat của hai người đồng thời vang lên, Cố Kiêu mở ra xem, là tin nhắn của Giang Lan.

[Giang Lan Đẹp Trai Nhất]: 10 giờ phải đi học đó, mày có về không.

[Phi Nghiêu]: Không về

[Giang Lan Đẹp Trai Nhất]: [kinh hãi.jpg] Kiêu ca ca, anh nói thật à?

[Phi Nghiêu]: Ừ

[Giang Lan Đẹp Trai Nhất]: Dù Quái Vật Sơn Dầu không điểm danh, nhưng tiết nào cũng phải nộp bài tập, rồi mài làm sao?

[Giang Lan Đẹp Trai Nhất]: Không, không! Cái này không phải trọng điểm! Trọng điểm là mày gặp chuyện gì à?

[Phi Nghiêu]: Tao đang ở bệnh viện

[Giang Lan Đẹp Trai Nhất]: Hả!? Mày cũng bị viêm dạ dày cấp tính?!

[Phi Nghiêu]: Thông minh lên! Là cô ấy ở bệnh viện

“Trời! Lão Tam của nhà tui ơi! Mày rơi vào trong thiệt à!”

Giang Lan đang ở ký túc xá, hai tên bạn cùng phòng khác cũng ở đó, nghe thấy tiếng Giang Lan la ai oán, lập đi tới buôn dưa.

Lý Tiệp: “Tam đệ sao đó? Dẫm trúng shit à?”

#Rơi vào trong thì là dẫm trúng shit, logic quái gì thế#

Tiêu Dật khinh bỉ liếc cậu ta: “Thu hồi cái tư tưởng thô bỉ của mày lại, Lão Tam nhất định đang yêu”

Giang Lan tạm thời không đếm xỉa tới họ, chỉ kéo xuống đoạn tin nhắn khi nãy để chỉ cho họ xem, còn nhanh tay gõ chữ.

[Giang Lan Đẹp Trai Nhất]: Vậy thì mày cũng không thể vì vị kia nhà mày mà cúp tiết chớ, cúp tiết không phải điểm mạnh của mày đâu aiui!

[Phi Nghiêu]: Bài tập tại lớp mày vẽ hộ tao rồi nộp chung đi.

[Giang Lan Đẹp Trai Nhất]: Tại sao! [tức giận.jpg][tức giận.jpg]

[Phi Nghiêu]: Học kỳ trước…mày nợ tao

Nội dung ẩn trong dấu chấm lửng khiến người ta miên man bất định, Lý Tiệp và Tiêu Dật vẫn đang xem, lập tức dời mục tiêu, vẻ mặt biểu cảm “Mi hiểu ta hiểu”

Tiêu Dật: “Giang Lan, học kỳ trước…mày cũng thiếu của tao ấy, phải trả thế nào nhỉ?”

Lý Tiệp: “Lan đệ, tao nhớ là học kỳ trước…mày cũng thiếu của tao, hôm nay nên trả chứ nhỉ?”

Giang Lan: “QAQ”

Cuối cùng dĩ nhiên là Giang Lan bị uy hiếp nộp bài tập dùm anh, trong lòng mắng to: “Có sắc quên bạn” nhưng vẫn hỏi anh khi nào về.

[Giang Lan Đẹp Trai Nhất]: Người anh em, đừng có chơi lâu vậy, thu liễm chút đi.

[Phi Nghiêu]: Trưa cô ấy mới xuất viện được

[Giang Lan Đẹp Trai Nhất]: Được, thiếp chờ chàng đó nhé [hôn nhẹ.jpg]

Cố Kiêu cất điện thoại, nhìn về phía Diệp Hoành, cùng lúc đó Diệp Hoàng cũng hoảng hốt nhìn anh: “Chừng nào cậu đi?”
Chương tiếp theo:

Diệp Hoành: QAQ, nguy rồi, anh trai và bạn học Cố đến thăm bệnh muốn đánh nhau!!! Phải giúp ai đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương