Editor: Kuro

Cố Kiêu cúi đầu nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt kia rất chân thật, dù không ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, vẫn có thể cảm nhận được tình cảm không thể nói rõ…phát ra trên người, cái cảm giác này khiến Diệp Hoành bất an, bản năng nghĩ đến chuyện chạy trốn, nhưng anh lại bước tới cúi người kề sát vào cô, buộc cô phải nhìn anh, hết đường chạy.

#Sao trông giống mấy cảnh trong tiểu thuyết máu chó thế này#

Diệp Hoành không thể tránh ánh mắt của anh, giống như cảm tình mà người này biểu lộ ra, biết rõ là sẽ nhìn thấy cái biểu cảm “tội nghiệp” hay “xót xa” kia, nhưng tình hình này chỉ có thể đối diện với anh.

Tuy nhiên, bất ngờ là không chỉ là nét mặt tội nghiệp cô còn nhìn thấy một chút nỗi buồn và mong muốn có thể che chở tột cùng.

Trời!

Diệp Hoành dùng sức cắn môi, cảm thấy mình có phải bị điên rồi không, đây là hiện thực. không phải thế giới tiểu thuyết đâu, tỉnh lại đi!

“Xin lỗi, bạn học này, tôi không nhận ra cậu”

Nói xong cô xoay người rời đi, cũng không để ý trên mặt Cố Kiêu chợt lóe lên kinh ngạc và một chút tức giận, chưa đi được mấy bước, cô chợt cảm thấy trên lưng và sau đầu gối nóng lên, rồi cô cảm giác cơ thể mình bay lên không, rơi vào lòng ngực kiên cố ấm áp.

“Cậu ơi?”

Diệp Hoàng ngu người ba giây, sau đó mới nhận ra tình cảnh của mình hiện giờ, cô bị một tên con trai gặp mặt không quá 5 lần ôm vào lòng trước mặt mọi người, là công khai ôm vào lòng!!!

“Này cậu!!”

Bản năng muốn giãy dụa là đương nhiên, nhưng bàn tay giữ vai cô khỏe như thế, một chút sức lực nhỏ nhoi của cô cứ như bọt biển trong nước, thoáng qua rồi biến mất.

#Trời ơi, rốt cuộc là con đã tạo nghiệp gì#

“Bạn học, cậu[1] có thể thả tôi xuống trước được không, chúng ta nói chuyện rõ ràng!”

Nhìn đi! Y tá, bác sĩ, bệnh nhân đều nhìn chúng ta cười, còn cười rất thô bỉ!!! Trời ạ, đang ban ngày ban mặt, tại sao lại xảy ra chuyện bắt gái nhà lành mà chẳng ai thèm quan tâm thế!!!

Xin cho tôi cạp đất ăn orzzz.

Thực sự thì Diệp Hoành không nhận ra rằng cô tuy không thấp, không kéo chân đất nước, nhưng mà chiều cao của Cố Kiêu vượt quá mức trung bình đồng bào nam cả nước, hơn nữa nhan sắc của người ta cũng cao, chân dài gì đó, ôm Diệp Hoành nho nhỏ ánh mắt kiên định đi về phía trước, cứ như hướng về phía tương lai tốt đẹp (…) cảnh tượng thế này thật sự quá là đẹp, cho nên có một bệnh nhân Giáp nhiều chuyện không chỉ chụp nửa bên mặt họ lại mà còn quay video ngắn đăng lên Weibo.

[Bệnh nhân FA Giáp]: Sáng sớm tới bệnh viện thì ăn thức ăn cho chó, cầu an ủi QAQ! Ps: Cô bé trông thật ngây thơ, thấy cổ muốn nôn nhưng nôn không được chắc là mới làm nội soi dạ dày! Có bạn trai bên cạnh thật tuyệt!

[Thức ăn cho chó thèm muốn.jpg] [Thức ăn cho chó thèm muốn.mp3]

“Bạn học, chúng ta đứng lại nói rõ ràng!”

Trên đường đi Diệp Hoành kháng nghị vô hiệu, Cố Kiêu gương mặt tê liệt hệt tảng băng trôi, vẫn vậy không nhìn cô.

Thực sự là thái quá như vậy, tiếp xúc với người mù mặt, một câu không nhận ra thì xoay người rời đi? Khiến anh chẳng đặng đừng đúng không.

“Tôi không phải “Bạn học”, tôi có tên, cậu không nhớ được thì hôm nay không cần xuống đất”

Cố Kiêu đã đến thang máy, thấy trước thang máy tấp nập người, nhíu mày ôm cô đi thẳng vào cầu thang.

Diệp Hoành ngay lập tức mở miệng, có thể là bị lời nói này của anh làm cho sợ hãi, không thể nôn khan chỉ có thể nấc: “Hức! Bạn học, cậu[2] nói thật…hức…sao?”

Vẫn còn bạn học! Còn dùng kính ngữ!

[1] và [2] đều dùng kính ngữ 您

Cố Kiêu rất không kiên nhẫn, cúi đầu nhìn cô nhưng đối diện lại đôi mắt mờ hơi nước, hai tay cố gắng che miệng, muốn ngăn tiếng nấc nhưng vẫn truyền vào tai anh vô cùng rõ ràng.

Cố Kiêu nghĩ: Cô gái nhỏ này ngày hôm nay chắc chắn cảm thấy mình rất xui xẻo, bất kỳ sự bối rối nào cũng được phơi bày trước mặt anh…Cho nên, cô ấy không thừa nhận là không được.

#Đinh——Series học thần xấu xa#

Anh nhìn cô một cái thì thu lại ánh mắt, bình tĩnh tiếp tục đi xuống cầu thang, Diệp Hoành biết chắc anh không nói đùa rồi, chỉ gian nan cất giọng: “Hức! Tôi đột nhiên nhớ ra rồi, cậu là Cố Kiêu! Xin hức! Cậu thả tôi hức! Xuống hức… QAQ QAQ”

#Cô gái, cô chắc chắn không phải muốn ăn đòn chứ?#

Cố Kiêu lạnh lùng nhìn cô, lại thu lại ánh mắt, liếc nhìn qua giường, đã xuống đến lầu 6, thấy cô khổ sở nấc cục, bước chân nhanh hơn: “Cậu đừng nói chuyện, tôi không muốn nghe”

#Hức! QAQ#

Diệp Hoành bây giờ thực sự bối rối, chỉ có thể che miệng mình không để bản thân phát ra tiếng, thực tế cô không muốn thực hiện một số hành vi bất nhã trước người không thể giải thích này, ví dụ như nấc cục hay gì đó, nhưng cô thấy rằng cô không thể thay đổi ý chí của anh, vẫn cứ bị ôm vào phòng bệnh lầu ba, được đặt trên giường một cách chắc chắn.

Từ đầu đến cuối, động tác ăn khớp, không một chút xóc nảy.

Cố Kiêu giúp cô đắp chăn, lại rót một ly nước ấm cho cô: “Uống nước trước thử xem”

Diệp Hoành biết nghe lời phải nhận lấy nước, uống rất khó khăn, hết lần này tới lần khác suýt chút nữa vì nấc cục mà nghẹn, Cố Kiêu nhíu mày, vỗ phía sau lưng của cô: “Uống chậm một chút, cẩn thận nghẹn”

Diệp Hoành rụt lại về phía trước, muốn tránh anh đụng vào, có vẻ hơi kháng cự lại anh.

Cố Kiêu đương nhiên là có thể cảm nhận được, dừng một chút, nhìn lòng bàn tay của mình, sau đó bình tĩnh rút về, bắt đầu nghĩ lại có phải anh hơi nóng vội rồi không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương