Linh Vũ Cửu Thiên
-
Quyển 4 - Chương 375
Thịt cá thô ráp trực tiếp bị vứt bỏ xuống biển, vây cá thì cắt nguyên miếng, cát đi thịt non mềm mịn như bông tuyết bên trong da cứng. Hàn Phi bất giác nhớ tới vây cá, trân phẩm của biển kiếp trước.
Thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn hút nước miếng nói:
- Thịt Nghịch Hổ Sa là một trong thực vật ngon nhất trong biển, một miếng Nghịch Hổ Sa Vương trải qua gia công có thể bán ra mấy trăm kim tệ trên đại lục. Hôm nay xem như chúng ta có lộc ăn rồi!
Trừ da Nghịch Hổ Sa ra đám thủy thủ không bỏ qua hàm răng nhanh cực kỳ sắc bén của Nghịch Hổ Sa Vương, nghe nói là linh dược thượng đẳng. Chưa đến hai canh giờ, các phần hữu dụng của con Nghịch Hổ Sa Vương to khổng lồ đều bị cắt sạch chuyển tới nơi chứa hàng trong con thuyền số hiệu Tuyết Âu.
Đến lúc này Hàn Phi mới hiểu tại sao khoang chứa hàng chỉ có một nửa hàng hóa.
Thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn nói:
- Tiệp Lâm Na đúng là biết trước, nàng nói ở trên đường ngươi sẽ có thu hoạch nên chừa chỗ chứa.
Hàn Phi không biết nên khóc hay cười. Thật ra Hàn Phi có hai chiếc nhẫn trữ vật, trong đó một cái chứa nhiều chiến lợi phẩm dư sức qua cầu, nhưng Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na không biết. Từ điều này có thể thấy Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na rất cẩn thận.
Mây tía đầy trời, màn đêm lặng lẽ buông xuống mặt biển. Một vầng trăng sáng dâng lên từ hướng đông, ánh sáng trắng trong rơi rụng xuống biển. Hải vực Ni Đức Lâm cực kỳ yên tĩnh.
Trước khi trời tối đen con thuyền số hiệu Tuyết Âu đã thả neo ngừng tiến lên.
Hải vực Ni Đức Lâm là nơi linh thú trong biển hoành hành, nó như rừng rmaja linh thú trên đại lục. Đến buổi tối có nhiều động vật biển cường đại sẽ ló đầu đi săn, nếu vẫn đi trên biển thì dễ dàng trở thành con mồi. Thuyền buồm nhỏ như con thuyền số hiệu Tuyết Âu nên đỗ neo chờ trời sáng mới là lựa chọn sáng xuống.
Đám thủy thủ vất vả cả ngày có thể thoiar mái nghĩ ngơi, sàn tàu dựng bếp nướng. Linh trận pháp hỏa hệ loại nhỏ dấy lên, đám thủy thủ mạnh mẽ ăn bữa tối ngon lành.
Trong cái nồi to từng miếng thịt Nghịch Hổ Sa ở trong nước canh trắng kêu xèo xèo phát ra mùi hấp dẫn, trong canh còn bỏ các hương liệu như rogn biển. Thịt Nghịch Hổ Sa cắt mỏng khuấy vài cái bên trong bỏ vào miệng cực kỳ tươi mới, Hàn Phi ăn khen không dứt miệng.
Tuy đám người thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn xem như là thuộc hạ của Hàn Phi nhưng hắn không bày ra tư thế người đứng trên. Hàn Phi kêu mọi người ngồi quay quanh bếp lửa, cùng ăn ngon, uống rượu ngon. Đám thủy thủ kính sợ Hàn Phi và tăng phần thân cận, một đám người uống rượu tán gẫu, không khí rất hòa hợp.
Rượu ngon trong hầm của thủ lĩnh của băng hải tặc Hắc Khô Lâu, Duy Tạp Lý không giống bình thường, mấy bình chia nhau uống xong Hàn Phi hơi say. Hàn Phi nương men rượu quay về khoang thuyền xa hoa ngủ một giấc, còn chuyện khác thì đã có thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn lo.
Sóng nước dập dờn, Hàn Phi ngủ rất thoải mái, cho đến khi tinh thần máy động mới giật mình tỉnh lại.
Một cường giả cao giai dù ngủ say cũng giữ cảnh giác. Thần thức của Hàn Phi cực kỳ cường đại, khi ngủ thì nguyên thần tự động phát ra ngoài, thần thức cảnh giới. Nguyên nhân khiến Hàn Phi tỉnh lại là vì có cái gì đang rình rập tới gần, nhưng không thấy nguy hiểm.
Hàn Phi ngẫm nghĩ, đứng dậy đi ra sàn tàu. Giờ là nửa đêm, ánh trăng mờ nhạt, trời đầy sao. Gió biển mát mẻ phất qua mặt khiến Hàn Phi tỉnh táo tinh thần.
Một thanh âm chợt vang lên:
- Sao đại nhân lên đây?
Hàn Phi quay đầu lại, thấy là một thủy thủ trẻ tuổi thuộc hạ của thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn. Chắc thủy thủ này phụ trách gác đêm, mấy người khác đã ngáy o o ngủ trên sàn, khoang tàu.
Hàn Phi cười nói:
- Tiểu Ngũ, ta ngủ không được, ngươi đi nghỉ đi, để ta gác cho.
Thủy thủ tên Tiểu Ngũ là thuộc hạ đắc lực của thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn. Tiểu Ngũ là cô nhi không cha không mẹ, từ nhỏ được thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn nuôi lớn, Lỗ Mạn xem gã như là con mình. Tiểu Ngũ thông minh trí tuệ, có chút thiên phú Võ Sĩ, bây giờ là võ sư tam giai. Trên đường đi Hàn Phi có chỉ điểm Tiểu Ngũ vài võ kỹ, tâm đắc đấu khí nên gã rất tôn kính hắn.
Tiểu Ngũ giật mình kêu lên:
- Vậy sao được? Người . . .
Tiểu Ngũ xua tay nói:
- Nếu bị thuyền trưởng biết thì ta sẽ ăn roi!
- Yên tâm đi, hắn không biết đâu!
Hàn Phi cố ý xụ mặt nói:
- Ta muốn luyện công ở trên này, không muốn có người đứng cạnh nhìn, đây là mệnh lệnh của ta!
Hàn Phi đã nghiêm mặt thì Tiểu Ngũ đành ngoan ngoãn nghe theo quay vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi, để lại mình hắn trên sàn tàu.
Hàn Phi đứng ở đầu thuyền nhìn mặt biển xung quanh, biển bình tĩnh chẳng có gì lạ thường. Thần thức của Hàn Phi mở rộng đến cực độ nhưng không phát hiện có sự tồn tại nào.
Chẳng lẽ là cảm giác sai? Hàn Phi phủ định ngay. Lực lượng cảm giác thần hồn của Hàn Phi trước giờ chưa từng sai, giải thích duy nhất là đối phương che giấu quá tốt, hoặc là dưới đáy biển.
Nghĩ đến đây, lòng Hàn Phi máy động, mắt nhìn mặt biển gần đó thật lâu không dời. Trực giác nói cho Hàn Phi chỗ đó có tồn tại lạ lùng.
Rào rào!
Trực giác của Hàn Phi không sai, chờ khoảng bảy, tám phút sau chợt nghe tiếng nước rào rào. Trên mặt biển tối đen chợt nổi lên sóng gợn, một thân hình yêu kiều trồi lên, có vẻ bí ẩn và quái dị.
Tuy ánh trăng mờ ảo, mặt biển tối nhưng ánh mắt Hàn Phi rất sắc bén, lập tức thấy rõ ràng bộ dạng của đối phương, đó là một mỹ nhân ngư nho nhỏ.
Mỹ nhân ngư có mái tóc dài màu vàng, khuôn mặt xinh đẹp, làn da như ngọc. Thân trên chỉ có hai vỏ sò che ngực, từ eo trở xuống là đuôi cá màu đỏ vỗ nhẹ nước biển phát ra tiếng rào rào. Trong ánh sao chiếu rọi, mỹ nhân ngư như bước ra từ cổ tích.
Hàn Phi có cảm giác ở trong cổ tích. Đêm khuya, trên biển, kẻ lữ hành cô độc, mỹ nhân ngư tò mò.
Hàn Phi không xa lạ loại mỹ nhân ngư này, nàng là thiếu nữ của nhân ngư tộc các hạ, năm đó ở Tắc Ân hắn từng cứu một thiếu nữ mỹ nhân ngư mới thành niên khỏi tay bá tước heo mập. Mỹ nhân ngư trước mắt còn nhỏ, nhìn dáng người chưa phát dục của nàng là biết rồi.
Nam nhân mỹ nhân ngư kỳ diệu, xinh đẹp là đối phương kẻ buôn nô lệ ác ôn thèm muốn nhất, cũng là nguyên nhân quan trọng nhân tộc, hải tộc xích mích căng thẳng. Năm đó thiếu nữ mỹ nhân ngư mà Hàn Phi cứu ra có tên Na Na được bán với giá trên trời năm mươi vạn kim tệ, lợi nhuân này đủ khiến bất cứ tên buôn nô lệ nào điên cuồng.
Nghe nói thiếu nữ mỹ nhân ngư có đuôi cá rất hiếm trong hải tộc, bọn họ được gọi là tinh linh trong hải tộc, là con cưng của biển cả. Bọn họ lương thiện, đơn thuần, ngây thơ, tò mò, có thiên phú Pháp Sư, tế ti. Câu chuyện về thiếu nữ mỹ nhân ngư được lưu truyền rất nhiều trong đại lục.
Hàn Phi không ngờ thần thức của hắn phát hiện đối tượng là một mỹ nhân ngư, không biết tại sao nàng ở đêm khuya một mình âm thầm xuất hiện gần con thuyền số hiệu Tuyết Âu.
Thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn hút nước miếng nói:
- Thịt Nghịch Hổ Sa là một trong thực vật ngon nhất trong biển, một miếng Nghịch Hổ Sa Vương trải qua gia công có thể bán ra mấy trăm kim tệ trên đại lục. Hôm nay xem như chúng ta có lộc ăn rồi!
Trừ da Nghịch Hổ Sa ra đám thủy thủ không bỏ qua hàm răng nhanh cực kỳ sắc bén của Nghịch Hổ Sa Vương, nghe nói là linh dược thượng đẳng. Chưa đến hai canh giờ, các phần hữu dụng của con Nghịch Hổ Sa Vương to khổng lồ đều bị cắt sạch chuyển tới nơi chứa hàng trong con thuyền số hiệu Tuyết Âu.
Đến lúc này Hàn Phi mới hiểu tại sao khoang chứa hàng chỉ có một nửa hàng hóa.
Thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn nói:
- Tiệp Lâm Na đúng là biết trước, nàng nói ở trên đường ngươi sẽ có thu hoạch nên chừa chỗ chứa.
Hàn Phi không biết nên khóc hay cười. Thật ra Hàn Phi có hai chiếc nhẫn trữ vật, trong đó một cái chứa nhiều chiến lợi phẩm dư sức qua cầu, nhưng Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na không biết. Từ điều này có thể thấy Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na rất cẩn thận.
Mây tía đầy trời, màn đêm lặng lẽ buông xuống mặt biển. Một vầng trăng sáng dâng lên từ hướng đông, ánh sáng trắng trong rơi rụng xuống biển. Hải vực Ni Đức Lâm cực kỳ yên tĩnh.
Trước khi trời tối đen con thuyền số hiệu Tuyết Âu đã thả neo ngừng tiến lên.
Hải vực Ni Đức Lâm là nơi linh thú trong biển hoành hành, nó như rừng rmaja linh thú trên đại lục. Đến buổi tối có nhiều động vật biển cường đại sẽ ló đầu đi săn, nếu vẫn đi trên biển thì dễ dàng trở thành con mồi. Thuyền buồm nhỏ như con thuyền số hiệu Tuyết Âu nên đỗ neo chờ trời sáng mới là lựa chọn sáng xuống.
Đám thủy thủ vất vả cả ngày có thể thoiar mái nghĩ ngơi, sàn tàu dựng bếp nướng. Linh trận pháp hỏa hệ loại nhỏ dấy lên, đám thủy thủ mạnh mẽ ăn bữa tối ngon lành.
Trong cái nồi to từng miếng thịt Nghịch Hổ Sa ở trong nước canh trắng kêu xèo xèo phát ra mùi hấp dẫn, trong canh còn bỏ các hương liệu như rogn biển. Thịt Nghịch Hổ Sa cắt mỏng khuấy vài cái bên trong bỏ vào miệng cực kỳ tươi mới, Hàn Phi ăn khen không dứt miệng.
Tuy đám người thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn xem như là thuộc hạ của Hàn Phi nhưng hắn không bày ra tư thế người đứng trên. Hàn Phi kêu mọi người ngồi quay quanh bếp lửa, cùng ăn ngon, uống rượu ngon. Đám thủy thủ kính sợ Hàn Phi và tăng phần thân cận, một đám người uống rượu tán gẫu, không khí rất hòa hợp.
Rượu ngon trong hầm của thủ lĩnh của băng hải tặc Hắc Khô Lâu, Duy Tạp Lý không giống bình thường, mấy bình chia nhau uống xong Hàn Phi hơi say. Hàn Phi nương men rượu quay về khoang thuyền xa hoa ngủ một giấc, còn chuyện khác thì đã có thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn lo.
Sóng nước dập dờn, Hàn Phi ngủ rất thoải mái, cho đến khi tinh thần máy động mới giật mình tỉnh lại.
Một cường giả cao giai dù ngủ say cũng giữ cảnh giác. Thần thức của Hàn Phi cực kỳ cường đại, khi ngủ thì nguyên thần tự động phát ra ngoài, thần thức cảnh giới. Nguyên nhân khiến Hàn Phi tỉnh lại là vì có cái gì đang rình rập tới gần, nhưng không thấy nguy hiểm.
Hàn Phi ngẫm nghĩ, đứng dậy đi ra sàn tàu. Giờ là nửa đêm, ánh trăng mờ nhạt, trời đầy sao. Gió biển mát mẻ phất qua mặt khiến Hàn Phi tỉnh táo tinh thần.
Một thanh âm chợt vang lên:
- Sao đại nhân lên đây?
Hàn Phi quay đầu lại, thấy là một thủy thủ trẻ tuổi thuộc hạ của thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn. Chắc thủy thủ này phụ trách gác đêm, mấy người khác đã ngáy o o ngủ trên sàn, khoang tàu.
Hàn Phi cười nói:
- Tiểu Ngũ, ta ngủ không được, ngươi đi nghỉ đi, để ta gác cho.
Thủy thủ tên Tiểu Ngũ là thuộc hạ đắc lực của thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn. Tiểu Ngũ là cô nhi không cha không mẹ, từ nhỏ được thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Lỗ Mạn nuôi lớn, Lỗ Mạn xem gã như là con mình. Tiểu Ngũ thông minh trí tuệ, có chút thiên phú Võ Sĩ, bây giờ là võ sư tam giai. Trên đường đi Hàn Phi có chỉ điểm Tiểu Ngũ vài võ kỹ, tâm đắc đấu khí nên gã rất tôn kính hắn.
Tiểu Ngũ giật mình kêu lên:
- Vậy sao được? Người . . .
Tiểu Ngũ xua tay nói:
- Nếu bị thuyền trưởng biết thì ta sẽ ăn roi!
- Yên tâm đi, hắn không biết đâu!
Hàn Phi cố ý xụ mặt nói:
- Ta muốn luyện công ở trên này, không muốn có người đứng cạnh nhìn, đây là mệnh lệnh của ta!
Hàn Phi đã nghiêm mặt thì Tiểu Ngũ đành ngoan ngoãn nghe theo quay vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi, để lại mình hắn trên sàn tàu.
Hàn Phi đứng ở đầu thuyền nhìn mặt biển xung quanh, biển bình tĩnh chẳng có gì lạ thường. Thần thức của Hàn Phi mở rộng đến cực độ nhưng không phát hiện có sự tồn tại nào.
Chẳng lẽ là cảm giác sai? Hàn Phi phủ định ngay. Lực lượng cảm giác thần hồn của Hàn Phi trước giờ chưa từng sai, giải thích duy nhất là đối phương che giấu quá tốt, hoặc là dưới đáy biển.
Nghĩ đến đây, lòng Hàn Phi máy động, mắt nhìn mặt biển gần đó thật lâu không dời. Trực giác nói cho Hàn Phi chỗ đó có tồn tại lạ lùng.
Rào rào!
Trực giác của Hàn Phi không sai, chờ khoảng bảy, tám phút sau chợt nghe tiếng nước rào rào. Trên mặt biển tối đen chợt nổi lên sóng gợn, một thân hình yêu kiều trồi lên, có vẻ bí ẩn và quái dị.
Tuy ánh trăng mờ ảo, mặt biển tối nhưng ánh mắt Hàn Phi rất sắc bén, lập tức thấy rõ ràng bộ dạng của đối phương, đó là một mỹ nhân ngư nho nhỏ.
Mỹ nhân ngư có mái tóc dài màu vàng, khuôn mặt xinh đẹp, làn da như ngọc. Thân trên chỉ có hai vỏ sò che ngực, từ eo trở xuống là đuôi cá màu đỏ vỗ nhẹ nước biển phát ra tiếng rào rào. Trong ánh sao chiếu rọi, mỹ nhân ngư như bước ra từ cổ tích.
Hàn Phi có cảm giác ở trong cổ tích. Đêm khuya, trên biển, kẻ lữ hành cô độc, mỹ nhân ngư tò mò.
Hàn Phi không xa lạ loại mỹ nhân ngư này, nàng là thiếu nữ của nhân ngư tộc các hạ, năm đó ở Tắc Ân hắn từng cứu một thiếu nữ mỹ nhân ngư mới thành niên khỏi tay bá tước heo mập. Mỹ nhân ngư trước mắt còn nhỏ, nhìn dáng người chưa phát dục của nàng là biết rồi.
Nam nhân mỹ nhân ngư kỳ diệu, xinh đẹp là đối phương kẻ buôn nô lệ ác ôn thèm muốn nhất, cũng là nguyên nhân quan trọng nhân tộc, hải tộc xích mích căng thẳng. Năm đó thiếu nữ mỹ nhân ngư mà Hàn Phi cứu ra có tên Na Na được bán với giá trên trời năm mươi vạn kim tệ, lợi nhuân này đủ khiến bất cứ tên buôn nô lệ nào điên cuồng.
Nghe nói thiếu nữ mỹ nhân ngư có đuôi cá rất hiếm trong hải tộc, bọn họ được gọi là tinh linh trong hải tộc, là con cưng của biển cả. Bọn họ lương thiện, đơn thuần, ngây thơ, tò mò, có thiên phú Pháp Sư, tế ti. Câu chuyện về thiếu nữ mỹ nhân ngư được lưu truyền rất nhiều trong đại lục.
Hàn Phi không ngờ thần thức của hắn phát hiện đối tượng là một mỹ nhân ngư, không biết tại sao nàng ở đêm khuya một mình âm thầm xuất hiện gần con thuyền số hiệu Tuyết Âu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook