Linh Vũ Cửu Thiên
-
Quyển 4 - Chương 376
Hàn Phi chợt nhớ lúc trước khi nói chuyện Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na từng cho hắn biết thiếu nữ mỹ nhân ngư trời sinh cực kỳ tò mò, rất thích tìm tòi nghiên cứu vật chưa biết. Thiếu nữ mỹ nhân ngư tò mò thuyền của nhân tộc thường đuổi theo quan sát, điều này làm họ rất dễ bị đội bắt nô bắt đi. Bây giờ hải tộc tăng cường bảo vệ, giáo dục thiếu nữ mỹ nhân ngư nên ít thấy tình huống này.
Rõ ràng mỹ nhân ngư không biết trời cao đất rộng này tò mò con thuyền số hiệu Tuyết Âu, nhưng nửa đêm xuất hiện quan sát, chứng minh nàng rất có lòng cảnh giác.
Khi Hàn Phi quan sát mỹ nhân ngư thì nàng cũng chú ý đến hắn, ánh mắt hai người giao nhau, thiếu nữ mỹ nhân ngư kêu lên lại chui xuống nước dấy lên bọt nước, biến mất.
Hàn Phi hơi tiếc nuối, nên biết rằng gặp mỹ nhân ngư trên biển coi như là may mắn, tựa như lúc trước hắn đi Tây Lục Sa Hải gặp hoàng kim lang vương vậy.
Nhưng Hàn Phi không ngờ là hắn cho rằng thiếu nữ mỹ nhân ngư sẽ không xuất hiện nữa vậy mà nàng lại nổi lên ở vị trí khác, mở to đôi mắt xanh vô tội, thuần khiết tò mò đánh giá hắn.
Thấy bộ dáng đáng yêu của thiếu nữ mỹ nhân ngư, lòng Hàn Phi bị xúc động, cởi dây thừng thả xuống thuyền cứu sinh cột ở mép con thuyền số hiệu Tuyết Âu, nhảy người ra khỏi sàn tàu đáp xuogns thuyền nhỏ.
Hành động của Hàn Phi khiến thiếu nữ mỹ nhân ngư giật nảy mình, lại một lần nữa trốn xuống nước biển, đợi mấy phút sau xác định không có nguy hiểm mới nổi lên, cách Hàn Phi có hai mươi thước.
Thú vị!
Hàn Phi mỉm cười, nhẹ giọng hỏi:
- Xin chào, tiểu thư mỹ nhân ngư xinh đẹp, tên của tiểu thư là gì?
Hàn Phi không hy vọng thiếu nữ mỹ nhân ngư sẽ nghe hiểu lời của hắn, đáp lại.
Thiếu nữ mỹ nhân ngư do dự một chút, thật sự lên tiếng:
- Xin chào, tên của ta là Lộ Nhã. Nhân loại, chiếc thuyền xinh đep này là của ngươi sao? Tên ngươi là gì?
Thanh âm của mỹ nhân ngư Lộ Nhã cực kỳ êm tai dễ nghe, giọng mềm run run khiến người nghĩ đến bãi nước. Tuy mỹ nhân ngư Lộ Nhã nói ngôn ngữ thông dụng đại lục hơi trúc trắc nhưng rất rõ ràng.
Dưới trời sao, trên mặt biển u ám.
- Đúng vậy! Ta tên là Hàn Phi . . .
Hàn Phi ngồi xuống đầu thuyền cứu sinh, mỉm cười nói:
- Lộ Nhã tiểu muội muội, rất vui được biết nàng. Nhưng nàng có biết hành động của mình là rất nguy hiểm không?
Thiếu nữ mỹ nhân ngư xinh đẹp, đáng yêu, thuần khiết như vậy, Hàn Phi thật sự không hy vọng trái tim trong suốt của nàng dính vào cát bụi. Nhưng mỹ nhân ngư Lộ Nhã tò mò, ngây thơ sẽ vời đến tai họa. Nếu như Hàn Phi là kẻ buôn nô lệ, hoặc là thương khách mạo hiểm trên biển không chịu nổi hấp dẫn thì e rằng sẽ không tha cho mỹ nhân ngư Lộ Nhã.
- Ngươi là người xấu sao?
Thiếu nữ mỹ nhân ngư thụt lùi lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện nét căng thẳng.
Sau đó thiếu nữ mỹ nhân ngư lắc đầu, nói:
- Ta biết trong nhân tộc các ngươi có nhiều kẻ xấu bắt người, nhưng Kỷ Cô nói cho ta biết ngươi không phải . . .
Hai câu đầu của thiếu nữ mỹ nhân ngư làm Hàn Phi thấy xấu hổ. Đám buôn nô lệ xấu xa đúng là sỉ nhục của nhân tộc, nhưng đây là một trong các thói hư tật xấu của nhân loại. Năm đó Dạ Võ Đế cường đại sáng lập đại nhất thống đế quốc cũng không có khả năng ngăn chặn buôn nô lệ.
Câu nói cuối cùng của thiếu nữ mỹ nhân ngư khiến Hàn Phi tò mò nói:
- Kỷ Cô? Kỷ Cô là ai?
Lấy thần thức nhạy bén như Hàn Phi mà không cảm giác có người thứ ba tồn tại, không lẽ là có một cường giả cao giai ở một bên bảo vệ mỹ nhân ngư Lộ Nhã này? Nghĩ vậy lòng Hàn Phi nổi lên cảnh giác.
Mỹ nhân ngư Lộ Nhã cười khúc khích nói:
- Kỷ Cô là bằng hữu tốt của ta.
Hai tay mỹ nhân ngư Lộ Nhã sờ vật gì đó sau gáy phủ tóc dài, đưa tay tới trước, mở ra.
Trong bàn tay nho nhỏ của mỹ nhân ngư Lộ Nhã có một con cóc trắng như ngọc, hai con mắt ếch to lớn nhìn chằm chằm Hàn Phi, há mồm kêu lên:
- Gru gru!
Đây chính là Kỷ Cô? Hàn Phi dở khóc dở cười, nhưng con cóc đẹp như vậy rất đặc biệt. Thoạt trông con cóc như tạc từ bạch ngọc, người bán trong suốt tỏa ánh sáng nhàn nhạt, giữa hai mắt có một nốt ruồi son.
Không chỉ ngoại hình đặc biệt, con ếch khác kêu 'ộp ộp', còn Kỷ Cô thì kêu 'gru gru'.
Mỹ nhân ngư Lộ Nhã nghiêng đầu ngây thơ hỏi:
- Kỷ Cô có thể nhìn ra ai là người tốt, ai là người xấu. Kỷ Cô nói ngươi không là người xấu, Hàn Phi đại ca ca, ngươi không phải người xấu đúng không?
Không phải người xấu thấy nàng cũng sẽ biến thành người xấu!
Hàn Phi thầm thở dài, lời mỹ nhân ngư Lộ Nhã nói khiến lòng hắn máy động.
Dù là người thường hay Võ Sĩ, Pháp Sư đều có khí chất đặc biệt riêng. Tính cách, cảm xúc của một người có thể thông qua khí chất phản ứng ra. Thần thức của Hàn Phi thông qua cảm ứng khí chất phát hiện kẻ địch ẩn giấu, hoặc phán đoán cảm xúc của đối phương. Nếu có ai động sát khí hoặc ý xấu với Hàn Phi, khí cơ loi kéo giúp hắn trước tiên nhận ra, đây là điểm kỳ diệu của khí chất.
Nếu mỹ nhân ngư Lộ Nhã không nói dối thì con cóc vật nuôi trong tay nàng có năng lực thiênp hú cùng loại, có thể cảm nhận một người có ác ý hay thiện ý để nhắc nhở chủ nhân của mình, chắc là một con linh thú hiếm thấy.
Hàn Phi sờ mũi đáp:
- Dĩ nhiên ta không phải là người xấu.
Hàn Phi cảm giác mình như ông chú biến thái cầm kẹo dụ dỗ cô bé, cổ họng ngứa.
Hàn Phi kiềm không được hỏi:
- Lộ Nhã, người nhà của nàng đâu? Sao một mình nàng chạy tới đây? Không sợ những linh thú nguy hiểm trong biển sao?
Mỹ nhân ngư Lộ Nhã thè lưỡi nói:
- Ta và phụ thân, thúc thúc, ca ca đuổi theo bầy Nghịch Hổ Sa tới đây, bọn họ ban đêm sẽ đi ra ngoài săn bắn. Một mình ta ở trong dãy san hô thấy buồn nên lén chạy ra.
- Ta không sợ nguy hiểm, biển cả chính là nhà của ta, nếu có nguy hiểm gì thì Kỷ Cô sẽ cho ta biết.
Mỹ nhân ngư Lộ Nhã nói xong con ếch trong lòng bàn tay nàng vui vẻ kêu 'gru gru'.
Bầy Nghịch Hổ Sa? Hàn Phi ngẩn ra, không lẽ là bầy Nghịch Hổ Sa hồi sáng hắn giết?
- Các ngươi đi săn Nghịch Hổ Sa?
Mỹ nhân ngư Lộ Nhã đáp:"
- Đúng vậy.
- Thúc thúc nói trong bầy Nghịch Hổ Sa có một con Nghịch Hổ Sa Vương, bọn họ muốn bắt Nghịch Hổ Sa Vương tìm một pháp linh tinh cầu cho ta. Bây giờ ta là tế ti tam giai nhưng chưa có thi pháp cầu của mình, Nhu tỷ tỷ, Mễ Già tỷ tỷ đều có.
Mỹ nhân ngư Lộ Nhã nói rồi chu môi, rất là đáng yêu:
- Nhưng ta thà không cần pháp linh tinh cầu cũng không muốn để bọn họ đi mạo hiểm, ta rất muốn tìm họ trở về nhưng không biết họ chạy đi đâu rồi, vừa lúc thấy thuyền của ngươi . . .
Thì ra là vậy. Hàn Phi gật gật đầu, vươn ra tay trái, lật bàn tay lại. Một linh tinh to cỡ quả bóng da trong suốt lóng lánh xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
- Nàng nói pháp linh tinh cầu có phải là nó không?
- Oa, to quá!
Mỹ nhân ngư Lộ Nhã trợn to mắt, bị chấn động:
- Thật là đẹp. Hàn Phi đại ca làm sao có pháp linh tinh cầu vậy?
Bộ dáng kinh ngạc, sùng bái của mỹ nhân ngư Lộ Nhã khiến lòng hư vinh của Hàn Phi được thỏa mãn. Hàn Phi không phải người nông cạn nhưng thiếu nữ mỹ nhân ngư tâm đơn thuần khen ngợi thật lòng rất cảm nhiễm người khác. Hàn Phi chỉ là con người, không phải thần thánh.
Rõ ràng mỹ nhân ngư không biết trời cao đất rộng này tò mò con thuyền số hiệu Tuyết Âu, nhưng nửa đêm xuất hiện quan sát, chứng minh nàng rất có lòng cảnh giác.
Khi Hàn Phi quan sát mỹ nhân ngư thì nàng cũng chú ý đến hắn, ánh mắt hai người giao nhau, thiếu nữ mỹ nhân ngư kêu lên lại chui xuống nước dấy lên bọt nước, biến mất.
Hàn Phi hơi tiếc nuối, nên biết rằng gặp mỹ nhân ngư trên biển coi như là may mắn, tựa như lúc trước hắn đi Tây Lục Sa Hải gặp hoàng kim lang vương vậy.
Nhưng Hàn Phi không ngờ là hắn cho rằng thiếu nữ mỹ nhân ngư sẽ không xuất hiện nữa vậy mà nàng lại nổi lên ở vị trí khác, mở to đôi mắt xanh vô tội, thuần khiết tò mò đánh giá hắn.
Thấy bộ dáng đáng yêu của thiếu nữ mỹ nhân ngư, lòng Hàn Phi bị xúc động, cởi dây thừng thả xuống thuyền cứu sinh cột ở mép con thuyền số hiệu Tuyết Âu, nhảy người ra khỏi sàn tàu đáp xuogns thuyền nhỏ.
Hành động của Hàn Phi khiến thiếu nữ mỹ nhân ngư giật nảy mình, lại một lần nữa trốn xuống nước biển, đợi mấy phút sau xác định không có nguy hiểm mới nổi lên, cách Hàn Phi có hai mươi thước.
Thú vị!
Hàn Phi mỉm cười, nhẹ giọng hỏi:
- Xin chào, tiểu thư mỹ nhân ngư xinh đẹp, tên của tiểu thư là gì?
Hàn Phi không hy vọng thiếu nữ mỹ nhân ngư sẽ nghe hiểu lời của hắn, đáp lại.
Thiếu nữ mỹ nhân ngư do dự một chút, thật sự lên tiếng:
- Xin chào, tên của ta là Lộ Nhã. Nhân loại, chiếc thuyền xinh đep này là của ngươi sao? Tên ngươi là gì?
Thanh âm của mỹ nhân ngư Lộ Nhã cực kỳ êm tai dễ nghe, giọng mềm run run khiến người nghĩ đến bãi nước. Tuy mỹ nhân ngư Lộ Nhã nói ngôn ngữ thông dụng đại lục hơi trúc trắc nhưng rất rõ ràng.
Dưới trời sao, trên mặt biển u ám.
- Đúng vậy! Ta tên là Hàn Phi . . .
Hàn Phi ngồi xuống đầu thuyền cứu sinh, mỉm cười nói:
- Lộ Nhã tiểu muội muội, rất vui được biết nàng. Nhưng nàng có biết hành động của mình là rất nguy hiểm không?
Thiếu nữ mỹ nhân ngư xinh đẹp, đáng yêu, thuần khiết như vậy, Hàn Phi thật sự không hy vọng trái tim trong suốt của nàng dính vào cát bụi. Nhưng mỹ nhân ngư Lộ Nhã tò mò, ngây thơ sẽ vời đến tai họa. Nếu như Hàn Phi là kẻ buôn nô lệ, hoặc là thương khách mạo hiểm trên biển không chịu nổi hấp dẫn thì e rằng sẽ không tha cho mỹ nhân ngư Lộ Nhã.
- Ngươi là người xấu sao?
Thiếu nữ mỹ nhân ngư thụt lùi lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện nét căng thẳng.
Sau đó thiếu nữ mỹ nhân ngư lắc đầu, nói:
- Ta biết trong nhân tộc các ngươi có nhiều kẻ xấu bắt người, nhưng Kỷ Cô nói cho ta biết ngươi không phải . . .
Hai câu đầu của thiếu nữ mỹ nhân ngư làm Hàn Phi thấy xấu hổ. Đám buôn nô lệ xấu xa đúng là sỉ nhục của nhân tộc, nhưng đây là một trong các thói hư tật xấu của nhân loại. Năm đó Dạ Võ Đế cường đại sáng lập đại nhất thống đế quốc cũng không có khả năng ngăn chặn buôn nô lệ.
Câu nói cuối cùng của thiếu nữ mỹ nhân ngư khiến Hàn Phi tò mò nói:
- Kỷ Cô? Kỷ Cô là ai?
Lấy thần thức nhạy bén như Hàn Phi mà không cảm giác có người thứ ba tồn tại, không lẽ là có một cường giả cao giai ở một bên bảo vệ mỹ nhân ngư Lộ Nhã này? Nghĩ vậy lòng Hàn Phi nổi lên cảnh giác.
Mỹ nhân ngư Lộ Nhã cười khúc khích nói:
- Kỷ Cô là bằng hữu tốt của ta.
Hai tay mỹ nhân ngư Lộ Nhã sờ vật gì đó sau gáy phủ tóc dài, đưa tay tới trước, mở ra.
Trong bàn tay nho nhỏ của mỹ nhân ngư Lộ Nhã có một con cóc trắng như ngọc, hai con mắt ếch to lớn nhìn chằm chằm Hàn Phi, há mồm kêu lên:
- Gru gru!
Đây chính là Kỷ Cô? Hàn Phi dở khóc dở cười, nhưng con cóc đẹp như vậy rất đặc biệt. Thoạt trông con cóc như tạc từ bạch ngọc, người bán trong suốt tỏa ánh sáng nhàn nhạt, giữa hai mắt có một nốt ruồi son.
Không chỉ ngoại hình đặc biệt, con ếch khác kêu 'ộp ộp', còn Kỷ Cô thì kêu 'gru gru'.
Mỹ nhân ngư Lộ Nhã nghiêng đầu ngây thơ hỏi:
- Kỷ Cô có thể nhìn ra ai là người tốt, ai là người xấu. Kỷ Cô nói ngươi không là người xấu, Hàn Phi đại ca ca, ngươi không phải người xấu đúng không?
Không phải người xấu thấy nàng cũng sẽ biến thành người xấu!
Hàn Phi thầm thở dài, lời mỹ nhân ngư Lộ Nhã nói khiến lòng hắn máy động.
Dù là người thường hay Võ Sĩ, Pháp Sư đều có khí chất đặc biệt riêng. Tính cách, cảm xúc của một người có thể thông qua khí chất phản ứng ra. Thần thức của Hàn Phi thông qua cảm ứng khí chất phát hiện kẻ địch ẩn giấu, hoặc phán đoán cảm xúc của đối phương. Nếu có ai động sát khí hoặc ý xấu với Hàn Phi, khí cơ loi kéo giúp hắn trước tiên nhận ra, đây là điểm kỳ diệu của khí chất.
Nếu mỹ nhân ngư Lộ Nhã không nói dối thì con cóc vật nuôi trong tay nàng có năng lực thiênp hú cùng loại, có thể cảm nhận một người có ác ý hay thiện ý để nhắc nhở chủ nhân của mình, chắc là một con linh thú hiếm thấy.
Hàn Phi sờ mũi đáp:
- Dĩ nhiên ta không phải là người xấu.
Hàn Phi cảm giác mình như ông chú biến thái cầm kẹo dụ dỗ cô bé, cổ họng ngứa.
Hàn Phi kiềm không được hỏi:
- Lộ Nhã, người nhà của nàng đâu? Sao một mình nàng chạy tới đây? Không sợ những linh thú nguy hiểm trong biển sao?
Mỹ nhân ngư Lộ Nhã thè lưỡi nói:
- Ta và phụ thân, thúc thúc, ca ca đuổi theo bầy Nghịch Hổ Sa tới đây, bọn họ ban đêm sẽ đi ra ngoài săn bắn. Một mình ta ở trong dãy san hô thấy buồn nên lén chạy ra.
- Ta không sợ nguy hiểm, biển cả chính là nhà của ta, nếu có nguy hiểm gì thì Kỷ Cô sẽ cho ta biết.
Mỹ nhân ngư Lộ Nhã nói xong con ếch trong lòng bàn tay nàng vui vẻ kêu 'gru gru'.
Bầy Nghịch Hổ Sa? Hàn Phi ngẩn ra, không lẽ là bầy Nghịch Hổ Sa hồi sáng hắn giết?
- Các ngươi đi săn Nghịch Hổ Sa?
Mỹ nhân ngư Lộ Nhã đáp:"
- Đúng vậy.
- Thúc thúc nói trong bầy Nghịch Hổ Sa có một con Nghịch Hổ Sa Vương, bọn họ muốn bắt Nghịch Hổ Sa Vương tìm một pháp linh tinh cầu cho ta. Bây giờ ta là tế ti tam giai nhưng chưa có thi pháp cầu của mình, Nhu tỷ tỷ, Mễ Già tỷ tỷ đều có.
Mỹ nhân ngư Lộ Nhã nói rồi chu môi, rất là đáng yêu:
- Nhưng ta thà không cần pháp linh tinh cầu cũng không muốn để bọn họ đi mạo hiểm, ta rất muốn tìm họ trở về nhưng không biết họ chạy đi đâu rồi, vừa lúc thấy thuyền của ngươi . . .
Thì ra là vậy. Hàn Phi gật gật đầu, vươn ra tay trái, lật bàn tay lại. Một linh tinh to cỡ quả bóng da trong suốt lóng lánh xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
- Nàng nói pháp linh tinh cầu có phải là nó không?
- Oa, to quá!
Mỹ nhân ngư Lộ Nhã trợn to mắt, bị chấn động:
- Thật là đẹp. Hàn Phi đại ca làm sao có pháp linh tinh cầu vậy?
Bộ dáng kinh ngạc, sùng bái của mỹ nhân ngư Lộ Nhã khiến lòng hư vinh của Hàn Phi được thỏa mãn. Hàn Phi không phải người nông cạn nhưng thiếu nữ mỹ nhân ngư tâm đơn thuần khen ngợi thật lòng rất cảm nhiễm người khác. Hàn Phi chỉ là con người, không phải thần thánh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook