Linh Môi Sư Trùng Sinh
-
Chương 35
Màu da không sai, ngũ quan thanh tú khả ái ,vì ánh sáng vàng nên Lâm Phong nhìn không rõ nhưng đôi môi đó khi hôn lên sẽ phi thường thoải mái .
Cằm thanh tú , lông mi thật dài trừ bỏ hầu kết thì mọi thứ đều vô cùng tốt đẹp . Lâm Phong cắn móng tay , hắn không biết mình nên làm gì , cắn lưỡi tiếp hay là khen bạn biết chọn người đây .
Không thể tin được tên này không thể hiện thì thôi thể hiện một cái là chọn ngay người đồng giới .
Lâm Phong cảm giác tình cảm Khúc Lăng Phong giành cho người trên đài không hề ít .
Kì thật trước đây ở Mĩ hai người cũng gặp qua không ít nam hài nhưng hắn lúc nào cũng như băng sơn áp đỉnh khí lạnh bay quanh , Lâm Phong liền nghĩ hắn bài xích đồng tính luyến ái .
Lâm Phong thì khác không tiết tháo chỉ cần thuận mắt không phân nam nữ mà không nghĩ tới Khúc Lăng Phong lại thích một sinh viên mà còn là một mĩ thiếu niên .
Mĩ thiếu niên ?
Đem hoa hồng xanh đến trường người ta là muốn tỏ tình sao , cầm hoa chắc như vật chắc tay ra đầy mồ hôi rồi ,Lâm Phong vuốt cằm dù Khúc Lăng Phong chưa nói hắn cũng muốn xem ông bạn tỏ tình thế nào .
Chỉ có hoa không thể được phải có lễ vật thì mới công đức viên mãn .
Dưới đàn vẫn còn thanh âm nhưng khi thiếu niên bước lên thì im bặt , im là do tẻ nhạt sao ? Không phải .
“ Trạng nguyên khoa lí học văn của chúng ta rất khó lường ” nhân viên đạo cụ tựa vào hậu trường “ Y vừa lên đài đã làm thành một tiết mục rồi ”Chưa nhập học mà không ai là không biết y .
“ Ngươi nghĩ vậy sao ” người đối diện không nhìn trên đài mà nhìn xuống dưới .
Thần kì sao ?
Kì thật y vốn rất thần bí không chỉ nhờ người ta tuyên truyền , mà y không có khẩn trương.
Có một chút công việc của y vốn rất lặng lẽ mà nay lại diễn trước nhiều người như vậy , không khẩn trương là giả , mà khẩn trương thì thay đổi được gì.
Y đem đàn đặt lên bàn sau đó nhẹ nhàng mà vuốt ve thân cầm , dây cầm , không vội đàn mà rút ra một chuối ngọc tinh xảo . Bây giờ mọi người mới chú ý thiếu niên không mặc trang phục biểu diễn mà chỉ là sơ mi trắng , quần đen , mà tùy ý ngồi trên đệm , ghế tựa cũng không .
“ Tranh ” tiếng đàn bắt đầu vang lên , ngón tay lay động , lông mi thiếu niên dưới ánh đèn cũng rung lên , tiếng đàn không lớn nhưng lại vang vọng vô cùng
“Trời ạ là Bá Nha , là khúc << tri âm tri kỉ của >> Bá Nha , nghe một lần là nhớ thật sự nghịch thiên mà ” Lí Mật hét lên , mà hai cổ hồn kí không nghe lời hắn nói , Bá Nha chấn động mà Đông Phương cũng như thế không sai , Lí Mật dần yên tĩnh .Khúc nhạc như từ tay Bá Nha mà ra , tuy nhiên cảm xúc bất đồng là lời chúc phúc bạn bè hi vọng người thân hạnh phúc là cảm xúc sau khi nghe tiếng đàn của Bá Nha .
Núi cao , nước chảy , bức tranh sinh động nhập vào lòng người , không chỉ có lòng người mà cả quỷ tâm . Quỷ sai đứng từ xa nghe được dù không hiểu âm luật cũng bị thu hút mà một số nhân vật đặc biệt tromg trường cũng vậy .
Hàng năm các vị thổ địa đều đến A đại xem trương trình rất đông , cái này so với phương trình hóa học tốt hơn nhiều . Diễn rất tốt so với cầm tiên thì ngây ngô nhưng cảm xúc lại đong đầy , hai vị thần canh cửa cùng chim chóc lúc này cũng vào nghe mà hấp thụ ấm áp tan ra từ không khí của Khúc Y Nhiên .
Làm động vật thành tinh thì không có khả năng nhưng chúng cũng sẽ gần con người hơn , một nhóm bồ câu lớn mật chạy lại gần Khúc Y Nhiên không nhúc nhích mà làm bộ dáng chúng em cũng hiểu , mà bùn đất nghe cũng hiểu .
Thể chất đặc thù thì tiếng đàn cũng đặc thù , khúc nhạc chấm dứt Khúc Y Nhiên vẫn ôm đàn , kì thật không như Lí Mật nói nghịch thiên mà đàn , trong Khúc gia trước kia người lớn cũng thích nghe , y lần đầu chơi đùa cũng là tập huyền cầm mà tri âm tri kỉ cũng là y tốn một phen công phu .
Chỉ cần đàn và người dung hợp là được , y hồi đó đàn đến mê mấn , dù kĩ xảo không bằng cũng muốn tặng cho Bá Nha khúc đàn này là lời chúc phúc từ linh môi sư .
Mong người kiếp sau hạnh phúc bình an .
Bạch y nhân trong ngọc hai tay run run nước mắt đã dâng trào “Bá Nha ta kiếp này không uổng ” Tử Kì ta đã hiểu rồi , tiếng đàn đáp lại của Khúc Y Nhiên chính là ngươi , ngươi không thể nói chỉ có thể mang âm thanh này mà biểu đạt .
“ Bá Nha ” Lí Mật hét lớn chạy theo mà nắm không được tay áo hắn , Cầm tiên Bá Nha đang dần biến mất .
“ Bá Nha , đừng đi , ô ô ” Đông Phương giữ chặt Lí Mật không quản hắn khóc nháo mà ôm hắn trong ngực mình “ Hỗn đản , buông ra ta còn chưa cùng hắn uống trà mà ” Lí Mật nước mắt chảy thành hai hàng nhưng vẫn bị Đông Phương ôm chặt , Đông Phương bị Lí Mật đánh đau mà không buông vẫn im lặng nhìn Ba Nha tan dần .
“ Đừng Khóc Lí Mật , ta thực cảm tạ các ngươi ” Thanh âm của Bá Nha vang lên rồi tan dần Lí Mật chẳng nề hà gì kéo tay áo Đông Phương lau nước mắt .
Hắn thật vô dụng không như tên trâu bò này cũng không bằng Khúc Y Nhiên “ ô ô ,ta ghét nhất là chia tay mà ” cái mũi hồng gương mặt cũng đỏ lên rồi , Lí Mật đem nước mũi bôi đây ống tay giáo chủ , Đông Phương bình tĩnh mà nói “Ta chưa từng thấy có con quỷ nào khóc được ”
“ Ô ô , ngươi quản ta ” tiếp tục khóc bên ngoài thiếu niên mở mắt thở dài sau đó đúng dậy cúi đầu chào .
Mà dưới đài mọi người ngây ngẩn nhìn người trên kia , người chủ trì lên thông báo tiết mục là Lôi Minh vỗ tay cả trường như sấm nổ không ngớt .
“Trời ơi tên trâu bò kia là bạn cùng phòng của ta sao ?” Phương Thiên Trác sũng sờ . Ngụy Tấn kéo tay hắn “ Đánh ta một cái đi , ta vừa tự cắn nhưng không đau lắm . Tiểu tử này rốt cuộc thâm tàng bất lộ bao nhiêu đàn cổ đánh cũng hay như vậy .
Lâm Phong chìm trong tiếng đàn giờ mới tỉnh mà hú hét “Ngươi xem thiếu niên kia là nhân vật đấy ,bạn tốt lần này ta ủng hộ ngươi bắt được y , ngươi không được ta có thể thử ”
Câu cuối đem hồn của Khúc gia đại ca kéo về , nếu hiện tại hắn không cầm hoa hồng mà là cầm gạch trong tay hắn nhất định sẽ đập Lâm Phong .
Tên sắc lang này dám có ý đồ với đệ đệ nhà hắn .
Trong đám người có tiếng vang “ Ai đánh tỉnh ta đi , nói cho ta biết đây không phải mơ ”
“ Không chỉ ngươi , ta cũng đang ảo giác đây ”
“Ta tưởng ta cận rồi cơ ”
Dưới đài vẫn líu ríu “Trạng nguyên thật là nghịch thiên ”
“ Chờ , trạng nguyên ” Lâm Phong rốt cuộc thấy không thích hợp nhưng không hiểu chỗ nào “ Này , chờ ta với ”
Lâm Phong chạy theo Khúc Lăng Phong , hắn bị lườm một cái . Khúc đại ca nghe đàn mê đến mức quên đem hoa tặng em trai rồi .
Khúc gia đại ca ảo não , băng châm bay về phía Lâm Phong vô tội .
Lâm Phong lạnh run mà nói “ Ta chỉ đùa thôi ngươi tự đi mà chiếu cố bảo bốt nhi nhà mình ” .
Khúc Lăng Phong còn lạnh hơn mà nói ” Đừng đánh chủ ý lên người y !”
“ Vâng vâng vâng ” Lâm Phong cúi đầu , cái mặt ngươi với tiểu mĩ nhân cũng như vậy sao .
Lúc này tiểu mĩ nhân đang bị các học tỉ vây cho không có đường ra “ Học đệ ngươi xem đội văn nghệ thế nào”
“ Cút , học đệ à hội tuyền truyền chờ đợi ngươi ”
“Các ngươi tránh ra cho lão tử , học đệ ẻo lả mới đi văn nghệ vào tổ báo chí của chúng ta đi ”
“ Học đệ , học đệ…”
“ Ta ” Khúc Y Nhiên đang ôm đàn lùi từng bước thì hội trưởng hội học sinh xuất hiện “ Y làm bí thư hội học sinh rồi ” Khúc Y Nhiên ghé tai hắn “ Cho ta cây huyền cầm này ”.
Học trưởng nhìn cây đàn mà y đang ôm sau đó “ OK , hoan nghênh gia nhập hội học sinh đồng học Khúc Y Nhiên ” hắn đang định bắt tay thì y đã ôm đàn chạy mất chỉ để lại câu “ Cảm ơn ”.
Người nào đó chuẩn bị giới thiệu mình bất động luôn ”… …”
Hội trưởng nhìn người lướt qua mình mà hừ lạnh “ Người mới cuồng vọng , tự đại ”
Thư kí đứng bên cạnh nhỏ giọng “ người ta rõ ràng có việc gấp mà.. khụ ta.. cái gì cũng chưa nói ”
Học trưởng thu tầm mắt biết việc ngươi đi “ Tiếp theo là gì ”
“ A , là bài phát biểu chúng ta còn nhìn y thêm lần nữa ”
Đến tột cùng là sao ? Khúc Y Nhiên ngó trộm ra ngoài nhìn bó hoa hồng xanh trên tay anh trai cùng một người xa lạ đứng cạnh anh , là ai ?
?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook