Khi vừa bước lên lầu, điện thoại An Nhược Mạn liền vang lên, nhìn số điện thoại gọi đến, An Nhược Mạn vẫn nghe máy.
“Alo, Cố Mạc!”
“Nhược Mạn, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” giọng nói Cố Mạc vang lên từ đầu dây bên kia.
“Ồ, không có, không có chuyện gì cả, chỉ là đột xuất nhớ đến chút
chuyện mà thôi, cho nên em mới trờ về trước, thật ngại quá!” An Nhược Mạn xin lỗi.
Nghe đến đây, cố Mạc cầm lấy điện thoại, không biết nên nói như thế nào, cũng vì anh phát hiện sau khi An Nhược Mạn rời khỏi, Hạ Tử Dục cũng biến mất.
Thật khó lòng tưởng tượng, hai người bọn họ chính là cùng nhau rời đi.
Chỉ là nghĩ đến chuyện này, trong lòng anh vô cùng không thoải mái.
“Không cần xin lỗi, vậy…em hiện tại đang ờ nhà sao?” cố Mạc hỏi.
“Đúng vậy, vừa đến nơi!”
“Vậy thì tốt, em nghỉ ngơi sớm đi!”
“Được!” An Nhược Mạn trả lời một tiếng, lúc này mới ngắt điện thoại.
Chỉ là Cố Mạc bên kia đầu dây, tay nắm chặt điện thoại, đứng trước khung cửa sổ sát đất, đôi mắt ấm áp dần híp lại, lộ ra chút không cam lòng.
Chính vào lúc này, cố Hoằng Nghị bước đến nhìn anh nói: “Như thế nào? Đang suy nghĩ chuyện gì?”
Nghe giọng nói cùa ông vang lên, Cố Mạc lúc này mới quay đầu lại: “Ba…”
“Cô ấy rời đi rồi sao?”
Cố Mạc gật đầu.
“Mạc, con có biết rằng cô ấy đã từng ly hôn?” cố Hoằng Nghị nhìn anh, nhướng mày hỏi.
Mặc dù không muôn thừa nhận
sự thật này, nhưng cố Mạc không thể không gật đầu: “Con biết!”
“Vậy con vẫn nghiêm túc sao?”
“Nhiều năm như vậy, cô ấy chính là người con gái duy nhất khiến con rung động; ba, bất kể trước đây cô ấy là ai, đã từng làm gì, đều không cách nào thay đổi được tình cảm con dành cho cô ấy!”
Nghe những lời này, cố Hoằng Nghị ngược lại mỉm cười: “Từ sớm khi nhìn vào mắt con ba đã nhận ra được, có điều cô gái quả
thật không tệ, thoải mái hào phóng, người xuất thân từ tập đoàn lớn quả thật khác biệt!”
“Ba, con thích cô ấy, không liên quan đến thân phận của cô ấy!” Cố Mạc đính chính.
“Ba hiểu rõ!” cố Hoằng Nghị gật đầu, “Nếu như con đã quyết định như vậy, vậy thì cử theo đuổi!”
“Ba, ba đồng ý sao?” cố Mạc có chút bất ngờ, dù sao cưới một người phụ nữ đã từng ly hôn, chuyện này đối với thể diện của gia tộc bọn họ quả thật không tốt.
“Không có gì quan trọng hơn sự yêu thích của con; huống hồ tỉ lệ ly hôn cao như vậy, chuyện này cũng tính là gì? Chỉ cần người con gái đó cũng thật lòng với con!” Cố Hoằng Nghị nói.
Cố Mạc ngược lại giống như nhận được sự cổ vũ lớn lao, anh vốn dĩ cho rằng cố Hoằng Nghị sẽ phản đối, nhưng mắt thấy ông ấy cũng đã không có chút kiêng kị nào: “Cảm ơn ba!”
Cố Hoằng Nghị vỗ vai anh, cũng không nói thêm bất kỳ điều gì.
Còn khóe môi cố Mạc nhếch lên
một nụ cười tự tin, bất kể như thế nào anh nhất định phải có được An Nhược Mạn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương